Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ - Chương 26
Chương 26:
- Vọng Ngôn -
Ghi chú bên cạnh nét mực mờ:
“Chuyển từ phủ Ngụy, đích thân dâng lên.”
Tim ta như bị ai gõ mạnh.
Ph
ủ
Ng
ụ
y.
Là phủ của Ngụy Tể — người ta vẫn tưởng là chủ mưu mọi chuyện.
Nhưng theo những gì hoàng hậu nói trong di chiếu...
có m
ộ
t ng
ườ
i khác, t
ừ
ng thay m
ặ
t Ng
ụ
y ph
ủ
mang thu
ố
c vào cung.
Người đó là:
Ng
ụ
y Uy
ể
n — th
ứ
n
ữ
c
ủ
a Ng
ụ
y T
ể
, t
ừ
ng là th
ị
n
ữ
thân c
ậ
n bên c
ạ
nh Chiêu nghi Tr
ầ
m th
ị
.
Ta thầm đọc lại từng đoạn trong trí nhớ:
“Nếu một ngày ta không còn, hãy tìm lại cái tên Ngụy Uyển.
Năm xưa, nàng không chỉ mang thuốc… mà còn mang một tờ tấu phiếu chưa từng được trình.”
Ta ngồi lặng. Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.
M
ộ
t t
ờ
t
ấ
u phi
ế
u ch
ư
a
đượ
c trình
— nghĩa là một chỉ dụ hoặc phản tố từng bị giấu.
Và người giữ nó… là một thị nữ vốn không ai để ý, từng bị ghi là “mất tích” sau đêm Trầm Chiêu Nghi sảy thai.
Ta lập tức dặn Hạ Du:
“Tra toàn bộ người từng ra vào cung năm đó mang họ Ngụy.
Tập trung vào những kẻ có quan hệ họ hàng xa với Ngụy phủ, nhất là nữ tử bị ghi ‘rời cung vì bệnh’ hoặc ‘biến mất không rõ lý do’.”
“Và điều tra xem:
trong các tiệm thuốc dân gian gần ngoại thành…
có ai từng bán ngọc trân tiêu — nhưng không qua kiểm kê kho quốc dược.”
Hạ Du gật đầu đi ngay.
Còn ta… đứng trước giá thuốc, tay chạm vào từng túi dược, lòng chỉ còn một ý niệm:
Nếu ta đoán không sai…
Kẻ đứng sau chuyện đổi thuốc hoàng hậu, hại thai Trầm Chiêu Nghi, thậm chí điều khiển Trình Dụ —
có th
ể
ch
ư
a bao gi
ờ
là Ng
ụ
y T
ể
.
Mà là
ng
ườ
i t
ừ
ng s
ố
ng d
ướ
i quy
ề
n ông ta… và gi
ấ
u mình d
ướ
i thân ph
ậ
n y
ế
u th
ế
nh
ấ
t.
Một thứ nữ.
Một cung nữ.
Một bóng người không ai nhắc tới —
nh
ư
ng
đ
ã l
àm rung chuy
ể
n c
ả
h
ậ
u cung b
ằ
ng m
ộ
t n
ắ
m thu
ố
c và m
ộ
t t
ờ
gi
ấ
y không ai nhìn th
ấ
y.
Ngụy Uyển — thứ nữ của Ngụy Tể, từng là cung nữ theo hầu Trầm Chiêu Nghi trước khi nàng vào cung.
Sổ cung ghi nàng c.h.ế.t vì bệnh phong hàn, mất ở tuổi mười tám.
Thi thể được đưa về quê mai táng, không qua lễ tang cung quy.
Một cái c.h.ế.t quá yên lặng.
Quá nhẹ.
Gi
ố
ng nh
ư
ch
ư
a t
ừ
ng t
ồ
n t
ạ
i.
Hạ Du mang về danh sách các cửa hàng dược gần cổng nam thành.
Trong đó có một tiệm thuốc nhỏ tên
H
ồ
i Xuân
Đườ
ng
, từng nhập
ng
ọ
c trân tiêu
ba năm trước — cùng thời điểm đơn thuốc hoàng hậu được ghi có vị đó.
Chủ tiệm là một lão phụ mù một mắt, bảo rằng đơn hàng do một nữ tử họ Ngụy đặt, nhưng không để lại tên.
“Ngươi có nhớ mặt người đó không?” ta hỏi.
Ông gật đầu:
“Không nhớ rõ, nhưng nhớ nàng có một đặc điểm:
l
ỗ
tai trái
đ
eo khuy
ên b
ạ
ch ng
ọ
c hình lá li
ễ
u.
”
Tay ta khựng lại.
Bởi Trầm Chiêu Nghi… từng đeo đôi khuyên đó. Nhưng nàng chỉ có một chiếc.
Chiếc còn lại — nàng từng nói, “
b
ị
m
ộ
t nha
đầ
u
đ
ánh r
ơ
i h
ộ
, ch
ẳ
ng
đ
òi l
ạ
i
đượ
c.
”
Ta quay sang Lộ Dẫn, khẽ nói:
“Có khả năng… Ngụy Uyển chưa chết.
Mà đang sống dưới một thân phận khác — ẩn trong dân gian, dưới cái tên mới.”
liliii
“Giả chết?” hắn nhíu mày.
“Không phải giả c.h.ế.t — mà là
b
ị
đư
a
đ
i.
Người sắp xếp có thể là Ngụy Tể, nhưng cũng có thể… là chính nàng.”
“Vì nàng mang theo thứ không ai được phép giữ —
m
ộ
t t
ấ
u phi
ế
u ch
ư
a t
ừ
ng trình.
”
Chúng ta dò ngược lại danh sách các cung nhân từng "về quê vì bệnh".
Có một cái tên rất gần:
Ng
ụ
y Th
ượ
c Nhi
— xuất cung cùng năm với cái c.h.ế.t của Ngụy Uyển, được ghi là "cháu họ xa".
Địa chỉ cuối cùng nàng sống:
huy
ệ
n Thanh
Đ
àm, sát biên thành.
Ba ngày sau, ta và Lộ Dẫn lên đường.
Tới Thanh Đàm, hỏi thăm khắp trấn, cuối cùng tìm được một nhà thầy thuốc tên
C
ố
di n
ươ
ng
, chuyên chữa bệnh nữ nhi, tiếng tăm không lớn, nhưng rất đắt khách.
Khi bước vào, ta cảm nhận được sự khác thường.
Căn nhà quá sạch sẽ. Gỗ dùng để kê thuốc đều là gỗ lê trắng — loại gỗ mà cung nữ Trầm điện từng dùng làm giá treo y phục.
Khăn vải thêu hình lá liễu.
Góc bàn còn treo một chiếc
khuyên b
ạ
ch ng
ọ
c… y h
ệ
t l
ờ
i ông ch
ủ
ti
ệ
m thu
ố
c t
ừ
ng t
ả
.
Chủ nhà ra tiếp. Là một nữ tử trạc ba mươi, mặt tròn, dáng dịu dàng.
Ta chưa vội nói gì, chỉ chắp tay:
“Xin hỏi… Cố di nương có phải từng tên là Ngụy Uyển không?”
Nàng thoáng khựng lại.
Không phủ nhận.
Không xoay người bỏ đi.
Chỉ ngồi xuống, rót trà, ngước lên nhìn ta:
“Ta đã chờ ngày này… suốt ba năm.”