Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 126:
- Tố Tố Tố -
Giản Tiếu Tiếu vô cùng tham luyến sự dịu dàng mà Bạch Mạn chỉ dành riêng cho nàng.
Nàng phải mất một lúc lâu mới kìm nén được những cảm xúc cuộn trào trong lòng, nhẹ giọng nói với Bạch Mạn:
"Chị à, chị không biết đâu, lúc em yêu sớm, ba mẹ em đã không ủng hộ chút nào. Mẹ em còn ném tiền vào mặt Văn Ngọc, Văn Ngọc cũng không chút do dự liền rời bỏ em."
"Thời gian đó ai cũng nói mắt nhìn người của em có vấn đề, nói Văn Ngọc không xứng với em, nói em còn trẻ chưa nhìn rõ bản thân muốn gì."
Nói tới đây giọng Giản Tiếu Tiếu có chút nghẹn ngào, Bạch Mạn liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.
Giản Tiếu Tiếu cảm nhận được nụ hôn của Bạch Mạn, lại nở nụ cười,
"Em tuy nhỏ tuổi, tuy từ nhỏ đã được ba mẹ với anh trai bảo bọc kỹ càng, nhưng thật ra em nhìn rất rõ mọi thứ. Em vẫn luôn nói với ba mẹ là em muốn vào giới giải trí, muốn được hát được nhảy, vì từ nhỏ em đã thích cái cảm giác đứng trên sân khấu biểu diễn, em cũng thích hát thích nhảy nữa. Nhưng ba mẹ lại cảm thấy đó là thứ không đứng đắn, họ nghĩ em là tiểu thư nhà danh giá, không thể debut, không thể làm một kẻ hát rong."
Giản Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên nhìn Bạch Mạn, "Chỉ cần em kiên quyết muốn debut, muốn vào giới giải trí, muốn yêu sớm, họ liền cắt đứt nguồn tiền của em ngay."
"Em biết ba mẹ rất yêu em, nhưng đôi khi cách họ yêu em lại không phải là điều em cần."
Ánh mắt Giản Tiếu Tiếu kiên định nhìn Bạch Mạn, "Cho nên chị không biết chị quan trọng với em đến nhường nào. Trong game, chị ủng hộ em hát nhảy, ủng hộ em debut, luôn luôn ở bên em. Nếu không có chị, em nghĩ em đã không thể tỉnh lại rồi. Dù cho người điều khiển trò chơi đó là anh trai em đi nữa, em cũng không thể nào tỉnh lại được."
"Chị à, chị có thể đồng ý với em một chuyện không? Dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt. Dù cho... dù cho cuối cùng bất đắc dĩ phải rời xa nhau..."
Giản Tiếu Tiếu nước mắt đột nhiên trào ra, "Chúng ta cũng phải cho mối tình này một cái kết thật đẹp."
"Ngốc ạ, sao lại phải rời xa chứ?" Bạch Mạn nhìn nàng đầy đau lòng.
Cô luôn biết cuộc đời mình không may mắn, vì trong suốt 8 năm qua, áp lực nợ nần và công việc không thuận lợi luôn dày vò cô. Thứ duy nhất giúp cô cố gắng gượng sống tiếp chính là tình cảm dành cho gia đình.
Nhưng từ sau khi gặp Giản Tiếu Tiếu, cô mới nhận ra bản thân chưa từng thực sự cảm nhận được niềm vui khi chơi game. Chính sự ngây thơ đáng yêu của Giản Tiếu Tiếu đã hấp dẫn cô, khiến cuộc đời đầy tăm tối của cô trở nên rực rỡ hơn.
"Chị hứa với em, có chuyện gì cũng sẽ cùng em giải quyết."
Bạch Mạn dịu dàng mỉm cười, "Em nên tin chị, bao nhiêu năm khó khăn chị cũng đã vượt qua, chẳng có chuyện gì có thể đánh gục được chị cả."
Tâm lý của Bạch Mạn quả thực đã được rèn luyện qua những năm tháng khó khăn đó, đối mặt với bất cứ điều gì cô cũng không sợ hãi, không hoảng loạn.
Không có gì có thể hủy hoại lòng người hơn việc mới 18 tuổi đã phải gánh khoản nợ mười triệu tệ của gia đình.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng của Vu Gian sau khi khẽ đẩy hé cửa:
"Thời gian gần đủ rồi, các em ấy còn phải chuẩn bị một chút. Chúng tôi có thể vào chưa?"
Bạch Mạn giúp Giản Tiếu Tiếu lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, "Được chứ."
Sau đó Bạch Mạn cùng Vu Gian và bốn người bạn cùng nhóm của Giản Tiếu Tiếu trò chuyện vài câu, rồi nói với mọi người:
"Chị còn có việc, phải đi trước một lát. Đợi sau khi các em biểu diễn xong, chị mời mọi người ăn bữa khuya nhé."
Mọi người vừa nghe liền lập tức reo hò, hiển nhiên rất mong chờ bữa khuya này.
Bạch Mạn lại ôm Giản Tiếu Tiếu một cái, rồi rời khỏi phòng hóa trang.
Sau khi rời khỏi hậu trường, cô lập tức gọi điện cho Trương Lăng. Trương Lăng nói cho cô biết vị trí của mình, "Văn Ngọc cũng đang ở đây, em cứ đến thẳng là được."
Đó là một góc khuất trong toàn bộ hội trường, nơi không có camera giám sát.
Lúc này cuộc thi vẫn đang diễn ra, cũng sẽ không có ai đến khu vực này. Để đảm bảo an toàn, Trương Lăng còn cho trợ lý đứng canh ở gần đó.
Khi Bạch Mạn tới nơi, Trương Lăng nói: "Điện thoại của cô ta đã bị tịch thu rồi, em có gì thì cứ nói thẳng."
Ánh mắt của Văn Ngọc đầy ác độc nhìn chằm chằm vào Bạch Mạn, "Cô không sợ tôi tố cáo những việc cô đã làm sao! Mang tôi tới đây, còn tịch thu điện thoại của tôi! Đây là phạm pháp đấy!"
"Thế thì sao?" Bạch Mạn khoanh tay trước ngực, mặt đầy khinh bỉ nhìn cô ta, "Cho nên cô định nhân cơ hội tố cáo tôi để xuất hiện lại trước công chúng à? Bây giờ độ hot của tôi cũng không thấp, cô có thể nhân dịp này ké tí độ nổi tiếng chứ gì?"
Văn Ngọc nghiến răng ken két nhìn Bạch Mạn.
Bạch Mạn đưa tay vén mái tóc, kẹp mấy lọn tóc rũ trước trán ra sau tai.
So với Văn Ngọc lúc này thất thế, khuôn mặt đầy oán khí và sắc sảo, từng cử chỉ của Bạch Mạn lại càng thêm quyến rũ, thậm chí trong góc tối lờ mờ này vẫn tỏa sáng rực rỡ.
"Nhưng tôi thật sự muốn hỏi cô một câu, mục đích cô đến đây hôm nay là gì? Vẫn chưa chịu buông tha cho Tiếu Tiếu sao?"
Bạch Mạn cười lạnh.
Văn Ngọc vốn tưởng rằng mình vẫn còn một tia hy vọng. Nhưng khi cô ta nghe Giản Tiếu Tiếu hát bài 《 Tớ rất hạnh phúc 》, cô ta đã hiểu rằng mình không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng cô ta thực sự không cam tâm!
"Cô nghĩ tôi không biết chuyện của cô sao! Người chơi nhân vật trong game đó là Tiếu Tiếu đúng không! Rõ ràng hai người đã quen nhau từ trước, vậy mà còn lấy danh nghĩa trò chơi để tạo nhiệt độ! Còn dựng lên cái hình tượng keo kiệt gì đó nữa, cô nghĩ nếu những chuyện này bị phanh phui, cô vẫn có thể ngạo nghễ như bây giờ à? Cô sẽ thê thảm hơn cả tôi cho mà xem!"
Văn Ngọc tưởng rằng mình đã nắm được điểm yếu chí mạng của Bạch Mạn, nhưng lại không ngờ Bạch Mạn chỉ nhẹ nhàng bật cười, "Cô lúc nào cũng vậy, cứ dùng những suy đoán chủ quan của mình để đo lòng người khác sao?"
Sắc mặt cô trầm xuống, "Tôi sẽ không sợ cô tố cáo đâu."
Sau đó cô từ từ tiến lại gần Văn Ngọc, "Tôi thậm chí còn có thể nói thẳng với cô, hôm nay cô đến đây đã thật sự chọc giận tôi rồi. Mặc dù hiện tại sức ảnh hưởng của tôi trong giới giải trí chưa phải lớn, nhưng cô có tin không, chỉ cần tôi tung tin nói tôi và cô có mâu thuẫn, mấy show thương mại hay chạy sự kiện cô cũng đừng mơ nhận được nữa."
Tuy sức ảnh hưởng của Bạch Mạn chưa thật sự lớn, nhưng đối với một người đã bị giới giải trí ruồng bỏ như Văn Ngọc thì vậy đã là quá đủ rồi.
Thử hỏi giữa một nữ minh tinh đang dần lên hạng, có thực lực, có tiếng tăm, sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào tuyến một, và một kẻ đã rơi xuống tận đáy không ai đoái hoài, thì giới giải trí sẽ nể mặt ai hơn?
Kết quả đã quá rõ ràng.
"Vả lại tôi nghe nói cô đang chuẩn bị mở shop trên Taobao, muốn dựa vào chút danh tiếng cuối cùng để làm hotgirl mạng, mở cửa hàng bán quần áo?"
Ánh mắt Bạch Mạn thoáng qua một tia lạnh lùng quyết liệt, "Tôi khuyên cô đừng dính dáng gì tới giới giải trí hay giới hotgirl mạng nữa, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Giản Tiếu Tiếu lần nào nữa. Việc cô đến đây hôm nay, không chỉ khiến cô không nhận nổi vai quần chúng trong giới giải trí, mà cả cửa hàng của cô cũng sẽ không thể mở nổi. Nếu sau này cô còn dám xuất hiện, tôi nghĩ cô có thể tự đoán được kết cục của mình sẽ thảm đến mức nào rồi đấy?"
Toàn thân Văn Ngọc run lẩy bẩy.
Đây là nỗi sợ mà đến cả khi bị toàn mạng ném đá trước đây cô ta cũng chưa từng cảm nhận qua.
Loại áp lực đè nén mang tính hủy diệt này khiến cô ta gần như không thở nổi!
Có đôi khi, sự sợ hãi mà con người dành cho một người nào đó không đến từ việc người đó có bao nhiêu thực lực, mà đến từ khí thế.
Cũng giống như khi còn đi học, cùng là giáo viên, quyền hạn không khác nhau là mấy, nhưng học sinh luôn e sợ những thầy cô có khí thế mạnh mẽ, còn những giáo viên yếu đuối thì lại dễ bị học sinh lấn át.
Trong môi trường công sở cũng vậy, đồng nghiệp có tính cách cứng rắn thì càng không dễ bị bắt nạt, còn những người mềm yếu lại luôn phải chật vật ở tầng đáy.
Bình thường Bạch Mạn vốn lạnh nhạt, ít nói, không dễ bắt chuyện với ai, cũng không cố ý toát ra khí thế hung hăng gì.
Chính vì thế mà trước kia Văn Ngọc mới nghĩ cô là kiểu tiểu minh tinh dễ bắt nạt.
Nhưng hiện tại, cả người cô mang theo luồng khí chất cuồng liệt bị đè nén, lời nói lại lạnh đến tận xương, khiến trong lòng Văn Ngọc dấy lên một nỗi sợ cực độ!
Nếu lúc đầu cô ta gặp được một Bạch Mạn như thế này, e rằng cô ta đã không dám làm bất cứ chuyện gì trong show đó rồi!
Nếu cô ta có tính cách mạnh mẽ hơn một chút, thì khi mẹ của Giản Tiếu Tiếu tìm đến cô ta, cô ta cũng đã không dễ dàng thỏa hiệp, không cầm tiền rồi bỏ trốn.
Thế nhưng dù toàn thân run rẩy vì sợ hãi, sự không cam tâm trong lòng Văn Ngọc vẫn chưa tan biến!
Cô ta cố gắng lấy dũng khí, giọng run rẩy nói với Bạch Mạn:
"Cô nghĩ cô và em ấy có thể có kết cục tốt đẹp sao? Cô nghĩ ba mẹ của em ấy sẽ buông tha cho cô à? Rồi sẽ có một ngày cô cũng sẽ phải thỏa hiệp giống như tôi thôi. Dù là vì tiền, vì quyền, hay vì tiền đồ của chính cô, cô cũng sẽ phải thỏa hiệp! Đừng tưởng cô cao quý hơn tôi là bao!"
Nói ra những lời này xong, trong lòng cô ta càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Đúng vậy, Bạch Mạn có thể kiên trì được bao lâu chứ? Cô ta và Giản Tiếu Tiếu cũng giống như mình thôi! Cô ta tưởng rằng chỉ cần ở bên Giản Tiếu Tiếu là có thể mãi mãi bên nhau sao?
Thân phận và hoàn cảnh gia đình của hai người liệu có đủ xứng đôi?
Người nhà họ Giản sẽ cho phép họ mãi mãi bên nhau sao?
Hoàn toàn không thể nào!
Cô ta lấy tư cách gì để chế giễu mình chứ! Cô ta sớm muộn gì cũng sẽ bước vào con đường cũ của mình!
Sau khi Văn Ngọc nói xong, Bạch Mạn không nhịn được mà tát cô ta một cái!
"Cái tát này là tôi thay Tiếu Tiếu đánh cô. Em ấy phải xui xẻo đến mức nào mới gặp phải thứ cặn bã như cô! Cô hoàn toàn không xứng với em ấy! Cô chỉ xứng sống mãi trong thứ rác rưởi dưới cống ngầm mà thôi, vì bản thân cô đã đủ bẩn thỉu rồi!"
Nói xong, Bạch Mạn lùi lại hai bước, chuẩn bị rời đi,
"Tôi sẽ không lãng phí hơi sức nói với cô về quyết tâm trong lòng tôi. Tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép cô lại xuất hiện trước mặt tôi và Tiếu Tiếu!
Chỉ cần cô dám xuất hiện thêm lần nữa, tôi sẽ khiến cô thê thảm đến mức chính bản thân cô cũng không tưởng tượng được thế giới này lại có thể tối tăm đến như vậy!"
Nói rồi Bạch Mạn xoay người rời đi.
Khi bước đến bên Trương Lăng, cô nói: "Anh Trương, anh trả điện thoại cho cô ta đi. Em còn có chuyện khác cần bàn với anh."
Trương Lăng ra hiệu cho trợ lý trả lại điện thoại cho Văn Ngọc, sau đó cùng Bạch Mạn quay trở lại xe.
"Anh Trương, anh giúp em lan truyền một chút, em không muốn Văn Ngọc tiếp tục xuất hiện trong giới giải trí."
Trương Lăng nghĩ cùng một hướng với Bạch Mạn, "Em yên tâm, chuyện này tôi sẽ sắp xếp. Với năng lực hiện tại của em, những người từng định dùng cô ta cũng sẽ nể mặt em mà thay đổi, dù sao thì người có thể thay thế cô ta bây giờ quá nhiều rồi."
Bạch Mạn gật đầu, rồi nói tới một chuyện quan trọng hơn: "Anh Trương, anh giúp em sắp xếp một buổi gặp với tổng giám đốc công ty. Em muốn để anh ta ký hợp đồng với Đinh Lưu."
Trương Lăng lập tức mở to mắt, không thể tin được nhìn Bạch Mạn,
"Em nói gì cơ? Em nói là Đinh Lưu à? Công ty chúng ta ký được với cậu ấy sao? Cậu ta là tiểu thịt tươi có lưu lượng cao nhất trong giới nam nghệ sĩ hiện nay đấy!"
Bạch Mạn đáp: "Đương nhiên là được, em có điều kiện mà cậu ấy không thể từ chối."