SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Chương 144:

- Tố Tố Tố -

"Em đi theo chị có sợ không?" Bạch Mạn nắm tay Giản Tiếu Tiếu, hai người đứng giữa một khu rừng nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.

Trong màn đêm tĩnh lặng, vậy mà lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Giản Tiếu Tiếu đưa tay ra, một con đom đóm đậu lên đầu ngón tay nàng. Nàng mỉm cười nói: "Không sợ, có chị ở bên, em chẳng sợ gì cả."

Nàng nói thật, nàng thực sự không hề sợ, bởi vì có Bạch Mạn bên cạnh.

Nàng đã từng trải qua một lần cái chết, vậy thì sao còn sợ bóng tối nữa chứ? Và nàng không sợ bóng tối, chỉ sợ phải chết thêm một lần nữa, vì cuộc sống hiện tại khiến nàng yêu thích vô cùng.

Sau đó hai người không nói gì thêm, chỉ còn lại tiếng ve và dế kêu bên tai, bỗng khiến lòng người trở nên yên bình lạ thường.

Cách đó khoảng trăm mét, Quý Hân Nguyệt đang bắt đom đóm, còn quay đầu lại nói với Ngạo Băng: "Chị không được đi đâu đấy, chị nhất định phải ở bên em!"

Ánh mắt sâu thẳm của Ngạo Băng khẽ lay động, "Ừ, chị sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở bên em."

Lúc này Quý Hân Nguyệt mới phát hiện lời mình vừa nói có gì đó sai sai, cô nàng khựng lại, sau đó không dám quay đầu nữa.

Hình như mình vừa buột miệng nói ra điều gì đó không thể cứu vãn, mà nếu giờ vội vàng giải thích thì lại càng giống như giấu đầu lòi đuôi, thật sự khổ não chết đi được.

Ngạo Băng thấy cô nàng đứng đơ trong bóng tối, bèn bước lên một bước, nắm lấy tay cô nàng, "Em mới là người không được đi lung tung, nếu không lát nữa chị lại không tìm thấy em."

Quý Hân Nguyệt chỉ cảm thấy xung quanh toàn là tiếng tim mình đập, bàn tay bị nắm lấy nóng bỏng không tưởng.

Cô nàng cảm thấy trạng thái bản thân có gì đó không ổn, thậm chí còn mơ hồ có cảm giác rất lạ lùng, như thể... Ngạo Băng thích mình.

Suy nghĩ này khiến Quý Hân Nguyệt vô cùng hoảng hốt, chỉ muốn lập tức bỏ chạy. Nhưng nếu giờ nói muốn quay về rồi luống cuống bỏ đi, chẳng phải sẽ bị Ngạo Băng nhận ra điều gì sao!

Đúng rồi, tuyệt đối không thể có biểu hiện khác thường, phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mới đúng.

Vì vậy Quý Hân Nguyệt cứ để mặc cho Ngạo Băng dắt tay mình, cùng nhau đi bắt đom đóm.

Rồi cô nàng cầm chai nước khoáng trong tay, bên trong cứ như đang nắm giữ cả một vầng sáng.

Vừa đắm chìm trong vẻ đẹp trước mắt, vừa tim đập thình thịch, cả người gần như phân liệt tinh thần.

Ở một hướng khác, Bùi Uyển và Thịnh Diễm chọn một chỗ khô ráo ngồi xuống.

Nhưng Thịnh Diễm lại có phần nhút nhát, không dám thử thêm gì nữa, sợ rằng nếu lỡ làm gì sai thì Bùi Uyển sẽ đứng dậy kiếm cớ rời đi, lúc đó ngay cả chút ấm áp cuối cùng này cô ấy cũng không giữ được.

Bùi Uyển lúc này cũng không rõ tâm trạng mình là gì, nhưng chị vẫn rất rõ ràng rằng mình đang tham luyến khoảnh khắc hiện tại, không muốn rời đi quá nhanh.

Có lẽ đã rất lâu, cũng có thể chỉ mới một thoáng qua, Bùi Uyển đột nhiên nói: "Họ hình như về rồi."

Thịnh Diễm lập tức đứng dậy, thuận thế kéo Bùi Uyển dậy theo, cố tình không buông tay chị ra, mà Bùi Uyển cũng chỉ hơi cứng người một chút, rồi liền chấp nhận sự chủ động của Thịnh Diễm, cùng cô ấy tay trong tay quay trở về.

Phía trước có ánh đèn nhà dân, đom đóm trong chai của Quý Hân Nguyệt cũng được thả hết ra.

Giản Tiếu Tiếu và Bạch Mạn thân mật nhất, hai người khoác tay nhau, dính sát bên nhau thì thầm trò chuyện, khiến đôi phía sau nhìn mà ghen tị không thôi.

Về đến nhà, Sài Tư Tư với đôi mắt thâm quầng nhìn thấy họ trở về.

Ban đầu còn tưởng họ sẽ tiếp tục nói chuyện đêm, nhưng không ngờ Bạch Mạn hỏi: "Sao em còn chưa ngủ?"

Giản Tiếu Tiếu cũng gật đầu, "Đúng vậy, nếu không phải hôm nay đi xem đom đóm thì bọn mình đã ngủ từ sớm rồi."

Lúc này Sài Tư Tư mới nhớ ra, hình như bọn họ đúng là không có nhiều hoạt động ban đêm, thường ngủ khá sớm mà dậy thì cũng khá muộn.

"Em..." Cô bé cảm thấy mình giống như đứa nhỏ bị chương trình lừa gạt, bị cả sáu người họ bỏ rơi, đáng thương hệt như Đinh Lưu vậy.

Mọi người xếp hàng tắm rồi đi ngủ.

Có lẽ vì đã quá khuya nên ai cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau khi lên giường.

Sáng hôm sau, họ quả thật dậy khá muộn, mặt trời đã lên cao, nhiệt độ cũng bắt đầu nóng bức thì mới tỉnh lại.

Bạch Mạn dậy sớm ra sân làm vài động tác giãn cơ, sau đó đi ra vườn thấy dưa chuột mọc rất tốt, bỗng nhiên lại thèm ăn mì trộn lạnh.

Vì vậy đến khi Giản Tiếu Tiếu và mọi người thức dậy, trên bàn đã bày sẵn một rổ lớn mì lạnh, bên cạnh còn có một bát ớt dầu thơm cay, cùng với dưa chuột, giá đỗ và các món ăn kèm khác.

"Dậy rồi thì đi rửa mặt rồi ăn sáng nào." Bạch Mạn gọi mọi người, sau đó trộn sẵn một bát mì để bên cạnh, chờ Giản Tiếu Tiếu rửa mặt xong ra ăn.

Bùi Uyển sau khi rửa mặt thì gắp một ít mì vào bát mình, nhưng nhìn thấy gia vị và đồ ăn kèm lại không biết nên làm thế nào, đúng lúc Thịnh Diễm đi ra thấy vậy, liền nói với Bạch Mạn: "Chị Mạn, chị giúp bọn em trộn một phần được không? Bọn em không rành lắm."

Bạch Mạn nghĩ cũng đúng, bèn trộn sẵn cho họ luôn.

Ngạo Băng vừa đi ra đã thấy bàn đầy mì lạnh trộn sẵn gia vị, lập tức hài lòng, "Lúc nãy em còn nghĩ chắc mình trộn không ngon bằng phần chị làm cho nữa."

Giản Tiếu Tiếu là người cuối cùng ra ngoài, ngồi cạnh Bạch Mạn, nhìn bát mì đầy ú ụ trước mặt, vui mừng đến mức hét lên, "Oa, nhìn thôi đã thấy ngon rồi, vui quá à!"

Bạch Mạn chỉ vào bánh bột chiên trên bàn, "Ăn kèm với bánh cũng ngon lắm."

Mà hôm nay, Sài Tư Tư cảm thấy mình đã hòa nhập hơn với nhóm nhỏ này, hơn nữa còn phát hiện ra, nhóm này cũng hay chia cặp nữa!

Giản Tiếu Tiếu lúc nào cũng dính lấy chị Mạn, Ngạo Băng thì luôn quản Quý Hân Nguyệt, Quý Hân Nguyệt hình như không quá muốn chơi với Ngạo Băng, Thịnh Diễm thì cứ nhìn chằm chằm Bùi Uyển, mà quan hệ giữa Bùi Uyển và Thịnh Diễm hình như cũng không mấy tốt.

Sài Tư Tư nghĩ, vậy thì mình có thể giúp họ mà!

Nếu để Quý Hân Nguyệt chơi cùng Bùi Uyển, còn Thịnh Diễm thì chơi cùng Ngạo Băng, chẳng phải sẽ giải quyết hết các vấn đề sao!

Vì hôm nay Giản Tiếu Tiếu cứ nằng nặc đòi ăn đồ nướng, bảo là lâu lắm rồi chưa được ăn, Bạch Mạn dù quản nàng rất nghiêm, nhưng cũng không chịu nổi nàng cứ ôm lấy nũng nịu suốt.

Giản Tiếu Tiếu thậm chí còn tung chiêu cuối, kéo Bạch Mạn vào nhà vệ sinh không có máy quay, tắt mic của hai người, rồi ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, "Chị ơi, ăn đồ nướng đi mà, ăn một bữa thôi, một bữa thôi mà~"

Bạch Mạn mặt lạnh tanh, "Đừng tưởng như vậy là chị sẽ đồng ý với em."

Giản Tiếu Tiếu dụi vào người Bạch Mạn, đột nhiên mặt đỏ ửng, kéo tay cô đặt lên ngực mình, giọng ngọt lịm và dính dính, "Chị ơi..."

Rồi nàng nhón chân hôn lên môi Bạch Mạn, đem kỹ thuật hôn sâu đã học áp dụng triệt để.

Nếu đến nước này mà Bạch Mạn còn nhịn được thì cô thật sự nên nghiêm túc suy nghĩ lại xem tình cảm của mình dành cho Giản Tiếu Tiếu có sâu đậm hay không.

Thế nên, Bạch Mạn đã không nhịn được, và ngay trong nhà vệ sinh đã nhận lấy phần thù lao của mình.

Chính sự thân mật ở một nơi dễ bị người khác phát hiện như vậy lại càng khiến cả hai thêm k*ch th*ch!

Bạch Mạn không hôn lâu, nhưng Giản Tiếu Tiếu đã bị hôn đến mức chân mềm nhũn, hơi thở dồn dập, đôi mắt đẫm nước ngước nhìn Bạch Mạn, "Chị ơi, mình có thể ăn đồ nướng không ạ!"

Bạch Mạn đáp: "Lần sau không được như thế nữa đó."

Giản Tiếu Tiếu lập tức buông Bạch Mạn ra, vừa chạy vừa chỉnh lại quần áo, khi ra tới cửa còn không quên bật lại micro của mình, rồi hô với người trong sân: "Tối nay chúng ta ăn đồ nướng nhé!"

Lập tức mọi người đều hào hứng hẳn lên! Đồ ăn do Bạch Mạn làm lúc nào cũng ngon, đồ nướng chắc chắn cũng sẽ rất tuyệt!

Thế nhưng, Sài Tư Tư tự cho mình là thông minh lại chen vào đúng lúc Bạch Mạn đang thông báo nguyên liệu cần chuẩn bị hôm nay, chủ động nói: "Hân Nguyệt với chị Uyển đi khu vườn bên kia nhé, còn em, chị Diễm và chị Ngạo Băng đi khu bên này! Chị Mạn với Tiếu Tiếu để tổ chương trình dẫn đi mua thịt nha!"

Bạch Mạn nhướng mày nhìn Sài Tư Tư, cách sắp xếp này thật sự... quá lanh lẹ rồi.

Sài Tư Tư còn làm ra vẻ chờ được khen, như muốn nói: xem đi, em sắp xếp rất hợp lý đúng không!

Trước cửa, mọi người đều ngơ ngác, nhưng Quý Hân Nguyệt nhanh chân chạy đến bên cạnh Bùi Uyển, giơ tay nói: "Được đó, em đi cùng chị Uyển đến vườn rau đằng kia nhé!"

Thật ra đây cũng chính là điều cô nàng mong muốn. Cô nàng không quá thích đi cùng Ngạo Băng, vì chuyện tối hôm qua khiến trong lòng cứ vương vất một cảm xúc kỳ lạ khó gọi tên, vì thế theo bản năng né tránh tiếp xúc với Ngạo Băng, như thể chỉ cần như vậy thì những cảm xúc lạ lẫm kia sẽ không còn quấy nhiễu bản thân nữa.

Quý Hân Nguyệt bước đến khoác tay Bùi Uyển, nở nụ cười rạng rỡ, "Chị Uyển, mình ra vườn sau hái rau nhé!"

Bùi Uyển tránh ánh nhìn từ Thịnh Diễm, "Ừm."

Hai người cầm dụng cụ, đeo giỏ nhỏ lên lưng rồi đi đến vườn rau nhỏ cách tiểu lâu khoảng 200 mét về phía sau.

Khi cả hai vừa rời khỏi căn nhà, lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng, giống như tảng đá đè nặng trong tim bỗng được hất văng đi, trái tim cũng nhẹ nhõm hẳn.

Ở hướng khác, Thịnh Diễm và Ngạo Băng cũng mang theo dụng cụ, đi về phía khu vườn lớn hơn.

Sài Tư Tư thì hớn hở đi theo hai người, " Diễm Diễm ơi, hồi xưa trong game chị có từng gọi chị Ngạo Băng là bảo bối chưa vậy?"

Cả Ngạo Băng lẫn Thịnh Diễm đồng loạt rùng mình, như thể vừa nghe thấy câu gì đó rợn tóc gáy.

"Ban ngày ban mặt mà đừng nói mấy lời hù dọa thế chứ, bảo bối." Thịnh Diễm giơ tay gõ nhẹ lên đầu Sài Tư Tư, ánh mắt quyến rũ như mê hoặc cả người khiến Sài Tư Tư suýt nữa mềm nhũn cả nửa người.

"Không hổ danh là yêu cơ nhân gian Thịnh Diễm nha!"

Thịnh Diễm nghe câu cảm thán đó của Sài Tư Tư thì dở khóc dở cười, hỏi cô bé: "Em nghe mấy cái biệt danh quái đản đó từ đâu vậy?"

Sài Tư Tư đáp: "Trong siêu thoại của chị đó!"

Là một nghệ sĩ thuộc dạng diễn viên, khi không có phim quay thì thời gian của Sài Tư Tư rảnh hơn nhiều so với mấy người làm idol nhóm nữ như Ngạo Băng hay Thịnh Diễm, cho nên cô bé mới có nhiều thời gian lượn lờ trên mạng, thậm chí còn vào siêu thoại học mấy biệt danh mà đối với Ngạo Băng và Thịnh Diễm là kỳ lạ khó hiểu vô cùng.

"Diễm Diễm, trong siêu thoại của chị có siêu nhiều chị gái luôn đó nha! Em phát hiện mấy chị gái nhỏ thường sẽ thích mấy chị gái quyến rũ s*x* hơn, còn con trai thì phần lớn lại thích kiểu dễ thương trong sáng, ví dụ như Tiếu Tiếu với Hân Nguyệt, fan nam của hai người đó nhiều hơn hẳn mấy chị. Siêu thoại của chị Ngạo Băng cũng toàn fan nữ là chính, suốt ngày đăng mấy bài kiểu 'chồng ơi yêu em' các kiểu, còn siêu thoại của chị Uyển thì số fan nam nữ hình như không chênh lệch mấy, nhưng mà chẳng ai gọi chị ấy là 'chồng' cả, mà toàn gọi là 'vợ', vì chị ấy dịu dàng cực kỳ luôn á!"

Lời phổ cập kiến thức của Sài Tư Tư khiến hai người kia quyết định sau khi về sẽ lên điện thoại dạo một vòng siêu thoại, xem thử fan đang tác yêu tác quái thế nào.

Tên gọi "vợ", "chồng" sao có thể tùy tiện mà gọi được? Chữ "vợ" đó, chỉ bọn họ mới được phép gọi thôi, người khác thì không được!

Tất nhiên, trên con đường tình cảm của hai người, vì tính cách cá nhân, gia đình và môi trường trưởng thành, Ngạo Băng vẫn là người mạnh mẽ hơn trong mối quan hệ. Còn nếu Thịnh Diễm mà tỏ ra chủ động mà không được đáp lại, thậm chí nhận phải phản ứng ngược lại, thì có lẽ cô ấy sẽ hơi chùn bước một chút.

Cho nên trong lòng Ngạo Băng nghĩ, Giản Tiếu Tiếu tuy bình thường có hơi ngốc ngốc, nhưng đôi khi chiêu trò của cô nàng lại rất hữu hiệu, cho nên bản thân cũng nên tranh thủ tìm cơ hội để nuôi dưỡng couple CP với Quý Hân Nguyệt. Như vậy, mọi người sẽ chỉ mong mình gọi Quý Hân Nguyệt là "vợ" mà không phải kéo Quý Hân Nguyệt ra rồi gọi cô nàng là "vợ" nữa.

Thịnh Diễm thì lại ghen tị với những người trong siêu thoại có thể quang minh chính đại gọi Bùi Uyển là "vợ", cô ấy cũng muốn được gọi như vậy, nhưng Bùi Uyển vẫn luôn né tránh đến mức cô ấy đã không còn đủ can đảm để tiến thêm một bước nào nữa.

Ngạo Băng nghĩ đến Giản Tiếu Tiếu và Bạch Mạn, không khỏi cảm thán: "Bất kể là vận may hay dũng khí, hai người họ đều chiếm được ưu thế quá lớn rồi."

Tuy Ngạo Băng không nói rõ tên ai, nhưng Thịnh Diễm vừa nghe đã biết cô nàng này nói đến ai, cô ấy cũng không khỏi than thở: "Cũng không thể nói là họ may mắn hơn, mà là họ bắt đầu sớm hơn tụi mình rất nhiều."

Ngạo Băng nghĩ lại cũng đúng, Giản Tiếu Tiếu không biết từ bao giờ đã lén lút bắt đầu hẹn hò với Bạch Mạn rồi, quả thực là sớm hơn các nàng rất nhiều.

Ngay lúc đó, Ngạo Băng chợt nhớ ra một tin tức mình nghe được mấy ngày trước: "Hình như dì của Bùi Uyển sắp quay về rồi, là vợ trước của chú chị ấy."

Sắc mặt và cả trái tim Thịnh Diễm lập tức trầm xuống, cả người lạnh đi mấy phần.

Ngạo Băng nhìn Thịnh Diễm thở dài, so ra thì vận khí của bản thân quả thật còn tốt hơn Thịnh Diễm không ít.

Chỉ có mỗi Sài Tư Tư là vẫn mơ mơ màng màng, ngơ ngơ ngác ngác, chăm chú chuẩn bị nguyên liệu nướng một cách rất nghiêm túc.

Khi các cô nàng quay lại nhà, Thịnh Diễm và Bùi Uyển đã bắt đầu vô thức tránh né nhau.

Một câu "Ở bên chị Uyển dịu dàng cảm thấy dễ chịu hơn" của Quý Hân Nguyệt khiến sắc mặt của Ngạo Băng thực sự lạnh xuống.

Bầu không khí trong cả nhóm đã lạnh lẽo hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, ngay cả Bạch Mạn cũng cảm thấy nghi hoặc, dù có tách họ ra một lúc thì cũng không nên như vậy chứ.

Giản Tiếu Tiếu cuối cùng cũng phản ứng lại, len lén tìm đến Bạch Mạn, "Chị à, em cảm thấy bốn người họ có gì đó không bình thường lắm!"

Bạch Mạn thở dài.

Tuy vậy, mọi người vẫn rất hợp tác cùng Bạch Mạn chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tiệc nướng, còn Bạch Mạn thì bắt đầu tẩm ướp và ướp thịt.

Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, ánh đèn trong sân nhỏ cũng được bật lên. Một chiếc bếp nướng được đặt giữa sân, bên cạnh là vài chiếc ghế và bàn nhỏ, tạo cảm giác rất giống một quán vỉa hè thực thụ.

Thấy tâm trạng của mọi người không được tốt lắm, Bạch Mạn liền nướng cho mỗi người vài xiên thịt: hai xiên sườn, hai xiên cánh gà, hai xiên ba chỉ, hai xiên mề gà, và thêm hai xiên xúc xích.

Khi mọi người nếm được xiên thịt nướng do Bạch Mạn làm, ai nấy đều biến sắc: "!!!"

"Trời ạ, sao sườn nướng lại ngon đến vậy!" Sài Tư Tư không dám tin nhìn miếng sườn nướng vàng ruộm, hương thịt thơm nức quyện cùng vị cay mặn của gia vị bùng nổ trong miệng, lập tức khiến mọi sự chú ý đều đổ dồn về vị giác.

"Tôi cứ tưởng mình sẽ ăn không nổi cơ đấy," Thịnh Diễm thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu ăn uống thỏa thích. Đường tình đã không thuận rồi, chẳng lẽ còn phải chịu thiệt cả trong chuyện ăn uống nữa sao?

Ngạo Băng cũng chẳng còn tâm trạng để quản Quý Hân Nguyệt tối nay ăn bao nhiêu xiên thịt nữa, vì chính cô nàng này cũng đang ăn rất vui vẻ.

Quý Hân Nguyệt vừa ăn ngon đến mức muốn khóc, vừa nghĩ đến sự khác lạ của Ngạo Băng!

Chắc chắn là Ngạo Băng thích mình rồi!

Vừa rồi mình chỉ nói một câu là ở bên Bùi Uyển thấy dễ chịu hơn, mà chị ấy giận tới giờ luôn. Nếu không phải thích, sao lại giận dỗi chứ? Giản Tiếu Tiếu còn chẳng vì câu đó mà giận mình đâu!

Thế là Quý Hân Nguyệt bắt đầu bước vào trạng thái thần hồn nát thần tính, não bổ đủ thứ!

Ngạo Băng lại liếc mình một cái! Lại nữa kìa! Chin ấy chắc chắn đang lén nhìn mình! Ăn thêm một xiên thịt... quả nhiên lại nhìn mình nữa! Nhất định là chị ấy muốn ngăn mình ăn quá nhiều, nhưng vì đang giận dỗi, không muốn nói chuyện nên không thể lên tiếng được, chắc chắn tức chết rồi!

Trời ạ! Ngạo Băng sao cứ nhìn mình hoài vậy? Nhất định là yêu mình chết đi được!

Chị ấy yêu mình nhiều như vậy, mà mình lại... không thể... không thể thích chị ấy được.

Ba mẹ bọn mình lại còn định đến với nhau, sau này bọn mình sẽ thành chị em thật, thế thì càng ngăn chị ấy yêu mình rồi.

Chị ấy thật đáng thương, sao lại khổ thế này...

Ngạo Băng vốn không quá buồn, nhưng cũng không đến mức chán nản như Thịnh Diễm. Ăn được một chút thì tinh thần cũng khá hơn. Sau đó liền thấy Quý Hân Nguyệt một mình thay đổi sắc mặt liên tục, chẳng hiểu đầu óc đang nghĩ cái gì nữa.

Giản Tiếu Tiếu điên cuồng bám lấy Bạch Mạn, không cho ai tới gần, chỉ hy vọng lần phát sóng này có thể khiến cư dân mạng tỉnh ra.

Nếu lần này vẫn không tạo được couple CP thì nàng sẽ không cố nữa!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện không thể có CP fan với chị, lòng Giản Tiếu Tiếu lại đau như cắt, đau đến mức tưởng chừng ăn không nổi nhưng mà không, thịt nướng vẫn quá ngon.

Nàng lại cắn thêm một miếng sườn, ăn xong vui vẻ vô cùng, hạnh phúc nhìn Bạch Mạn tỏ tình: "Chị ơi, em yêu chị chết mất! Thịt nướng chị làm là ngon nhất em từng ăn luôn đó!"

Bạch Mạn đưa cho cô hai xiên rau củ: "Nếm thử cái này đi."

Giản Tiếu Tiếu có chút kháng cự: "Em ăn đồ nướng thì không ăn rau đâu!"

"Trong đồ nướng, rau mới là tinh túy." Bạch Mạn nói.

Giản Tiếu Tiếu cắn một miếng đậu bì ướp, lập tức lim dim mắt vì sung sướng, "Đúng là ngon quá trời, em càng yêu chị hơn nữa!"

Sài Tư Tư nhìn Giản Tiếu Tiếu cứ liên tục tỏ tình, cảm thấy mình cũng không thể chỉ ăn mà không nói gì, thế là giơ xiên thịt trong tay lên: "Chị Mạn, em cũng yêu chị!"

Ngay sau đó liền nhận được ánh nhìn giận dữ từ Giản Tiếu Tiếu!

Sài Tư Tư: "???"

Ăn xong một bữa thịt nướng, mọi người cùng dọn dẹp rồi trở về phòng tắm rửa.

Các cô nàng nói với tổ chương trình rằng muốn nghỉ ngơi, không cần quay nữa nên bên chương trình đã ngắt toàn bộ thiết bị ghi hình trong phòng.

Thịnh Diễm tắm xong ngồi trên giường lau tóc, nhìn thấy Bùi Uyển bên giường cầm điện thoại ngẩn người. Nghĩ đến tin tức mà Ngạo Băng nói lúc chiều, cô ấy khẽ lại gần một chút.

Bùi Uyển ngẩng lên nhìn, Thịnh Diễm liền hỏi: "Dì của chị sắp quay về thật à?"

Bùi Uyển hơi khựng lại: "Sao em biết?"

"Ngạo Băng nói với em."

Bùi Uyển há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

Thực ra dì quay về chỉ là để giải quyết một số việc, không liên quan nhiều đến chị ấy. Chị cũng không có ý định gặp lại dì, chú chị đương nhiên cũng sẽ không để họ gặp nhau. Dù sao năm xưa dì rời đi quá đột ngột, khiến chị chịu tổn thương không nhỏ, thậm chí còn hiểu lầm nhiều chuyện. Vì vậy chú luôn muốn bảo vệ chị, không để chị dính líu đến người dì đó thêm lần nào nữa.

"Em..." Đôi mắt đuôi dài của Thịnh Diễm khẽ cong, mang theo vài phần quyến rũ tự nhiên, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Bùi Uyển.

Cuối cùng cô ấy thở dài, nở nụ cười tự giễu, "Em nghĩ, có lẽ mối quan hệ thích hợp nhất giữa chúng ta là đồng đội. Trước kia hành động của em có thể hơi vượt giới hạn, ở đây em xin lỗi chị. Sau này chúng ta vẫn có thể là bạn tốt, là đồng đội sát cánh bên nhau, đúng không?"

Bùi Uyển ngẩn người nhìn Thịnh Diễm.

Đây đúng là kết cục mà chị ấy từng mong muốn, nhưng không hiểu sao khi nghe Thịnh Diễm nói ra những lời này, tim chị lại đau nhói, cứ như chỉ cần buông lỏng một chút là sẽ không kìm được mà òa khóc.

Thịnh Diễm đứng dậy đi vào phòng tắm sấy tóc, khi quay lưng lại chỉ cảm thấy trái tim vừa bị chính mình dùng lời nói xé nát thành từng mảnh.

Quý Hân Nguyệt vừa lúc tắm xong bước ra, nhìn thấy vẻ mặt như trời sập của Thịnh Diễm thì cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không dám hỏi.

Đợi cô ấy trở về phòng ngủ, thấy Bùi Uyển vẫn ngẩn người như mất hồn, thì cuối cùng, cái đầu lâu nay toàn não bổ của Quý Hân Nguyệt cũng đã hiểu ra điều gì đó.

Ngạo Băng từng nói với cô nàng là Thịnh Diễm thích Bùi Uyển, cho nên lúc nãy Thịnh Diễm mới đau lòng như vậy, còn Bùi Uyển giờ trông cũng ngơ ngác. Chẳng lẽ hai người họ vừa cãi nhau? Chẳng lẽ là vì mình sao?

Vì chiều nay cô nàng ở bên Bùi Uyển, lại còn nói linh tinh rằng ở bên Bùi Uyển thì thoải mái hơn so với những người khác, Thịnh Diễm có phải đã hiểu lầm rồi không?

Trời ơi, mình chỉ là muốn chọc tức Ngạo Băng thôi mà! Xong rồi xong rồi, giờ phải làm sao đây?

Chẳng phải bản thân trở thành người thứ ba phá hoại tình cảm đồng đội, còn là loại hồng nhan họa thủy rồi sao?

Có nên đi tìm Thịnh Diễm giải thích rõ ràng không ta?

Thế nhưng khi Quý Hân Nguyệt bước đến gần Thịnh Diễm định mở lời thì Thịnh Diễm lại nói: "Giờ cảm xúc và trạng thái chị đều không tốt, em có thể để chị yên tĩnh một lát không?"

Quý Hân Nguyệt không dám nói thêm gì, trong lòng lại càng thấy tội lỗi.

Hành vi và lời nói vô tình chiều nay của mình đã làm tổn thương đến ba người! Bản thân đúng thật là một tra nữ chính hiệu!

Đợi đến khi Sài Tư Tư tắm xong bước ra thì phát hiện bầu không khí trong nhóm còn tệ hơn lúc trước.

Chuyện gì vậy trời? Sao từ sau khi chia nhóm chiều nay để đi lấy đồ về, ai cũng có vẻ không ổn!

Chẳng lẽ là vì cô bé đã vô tình xếp nhầm người thù địch thực sự vào cùng một nhóm sao? Nếu đúng vậy, thì phải làm gì mới có thể tha thứ cho bản thân đây? Tham gia một show thôi mà lại khiến nội bộ girlgroup người ta rạn nứt!

Quý Hân Nguyệt và Sài Tư Tư rúc trong chăn run rẩy, vô cùng tự giác mỗi người ôm lấy một cái nồi đen khổng lồ tự đổ lên đầu mình.

Bên phòng cạnh, Giản Tiếu Tiếu và Bạch Mạn cũng đang nói về chuyện hai cặp kia trong nhóm.

"Nhìn bọn họ mà em thấy nhức cái đầu! Em đã làm gương tốt thế rồi mà sao họ không thể học theo em chứ!" Giản Tiếu Tiếu hận không rèn được sắt thành thép.

Bạch Mạn vừa xoa bụng cho nàng tiêu thực, tay vừa nhẹ nhàng luồn vào trong áo nàng, làn da mịn màng khiến cô rất thích, giọng cũng mềm mỏng hơn nhiều: "Ừm, đồng đội không dẫn được, nên Tiếu Tiếu nhà chúng ta chắc phải cố gắng hơn nữa mới dẫn được đội."

Giản Tiếu Tiếu mặt đỏ bừng, "Chị nói đàng hoàng đi, tay đừng có làm loạn."

"Em ăn nhiều quá, phải tiêu thực, nếu không tối nay đừng mong ngủ ngon." Bạch Mạn nghiêm túc nói, khiến Giản Tiếu Tiếu cảm thấy tại sao bản thân lại nghĩ lệch thế này!

Thế rồi Bạch Mạn dùng hành động của mình chứng minh, không phải Giản Tiếu Tiếu nghĩ lệch, mà là ngay từ đầu Bạch Mạn đã không nghiêm túc định xoa bụng tiêu thực cho nàng.

Sau ngày ghi hình thứ ba kết thúc, không ít người thở phào nhẹ nhõm, Sài Tư Tư là rõ rệt nhất, vội vội vàng vàng rời khỏi khiến quản lý ngơ ngác: "Không phải nói ghi hình xong sẽ mời mọi ngươig ăn một bữa sao?"

Sài Tư Tư chạy cực nhanh, "Không ăn nữa không ăn nữa, ăn nữa thì thật sự có chuyện đó!"

Lỡ đâu nhóm newborn sau khi ăn với nàng lại bất ngờ tan rã thì sao? Ngày nào cô bé cũng lướt siêu thoại của newborn, nhìn các chị gái anh trai khen ngợi rằng cuối cùng trong nước cũng có một nhóm nhạc nữ đàng hoàng lại còn siêu có tiền. Nếu vì cô bé mà tan rã thì tội lỗi lớn biết bao!

Thế là Sài Tư Tư chạy tốc biến không ngoái đầu lại.

Ngoại trừ Bạch Mạn nhìn ra điểm bất thường của Sài Tư Tư, thì với trí thông minh ở đáy chảo như Giản Tiếu Tiếu thì không nhận ra gì, mà bốn người còn lại cũng mỗi người đều có tâm sự nên cũng chẳng ai để ý việc Sài Tư Tư cùng đội của mình lặng lẽ biến mất.

Đến sân bay, Bạch Mạn và Giản Tiếu Tiếu lại phải chia tay.

Giản Tiếu Tiếu quyến luyến nắm tay Bạch Mạn, "Chị!"

Bạch Mạn véo nhẹ má nàng, "Ngoan nào, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại."

Giản Tiếu Tiếu gật đầu, cùng đồng đội lên máy bay rời đi trước.

Trên máy bay, Giản Tiếu Tiếu mới cảm thấy đồng đội của mình có điều gì đó rất kỳ lạ.

Nàng nhìn sang Quý Hân Nguyệt bên cạnh, "Hân Nguyệt, sao hôm nay cậu lại ngồi với tớ?" Bình thường chẳng phải toàn ngồi với Ngạo Băng sao?

Quý Hân Nguyệt cười gượng, "Ha ha ha, tớ..." cô nàng bỗng nghẹn lời.

Hôm qua vừa nói thích ở bên Bùi Uyển, khiến Ngạo Băng, Thịnh Diễm và cả Bùi Uyển đều rơi vào trạng thái trầm lắng, giờ mà lại tỏ tình với Giản Tiếu Tiếu thì chẳng phải thành tra nữ chồng chất tra nữ sao?

Cô nàng nuốt lời định nói xuống, len lén liếc Ngạo Băng đang nhắm mắt dưỡng thần, "Không có gì đâu, chỉ là... ngồi đại thôi!"

Giản Tiếu Tiếu thì không nghĩ đó là ngồi đại!

Quả nhiên, hai ngày sau, ngay cả truyền thông cũng bắt đầu đưa tin:



Nhóm nữ nổi tiếng newborn nội bộ bất hòa, nghi vấn tan rã!



Sài Tư Tư đang ở nhà nghỉ ngơi đọc được tiêu đề này suýt thì nghẹt thở, lập tức chuyển sang tài khoản phụ, hóa thân thành fan cày war với tài khoản marketing!

Giản Tiếu Tiếu đọc được tin thì đập bàn tức giận trong hậu trường, "Cái gì mà nội bộ bất hòa, mấy truyền thông này viết kiểu gì vậy chứ! Bọn em tình cảm tốt lắm á!"

Nói xong, nàng còn quay sang nhìn mấy người trong đội, vậy mà không ai lập tức lên tiếng đồng tình với nàng.

Giản Tiếu Tiếu lập tức oa một tiếng sắp khóc, "Tinh thần của nhóm đâu rồi!"

Quý Hân Nguyệt cắn răng, "Tiếu Tiếu, đây đều là mấy tài khoản marketing viết bậy đó! Để tớ xem bọn họ viết cái gì! Sao lại nói là nội bộ bất hòa!"

Rồi tài khoản marketing liền chỉ đích danh Quý Hân Nguyệt. Phân tích của tài khoản: trước kia mỗi khi bị chụp lại, dù là ảnh chụp đường phố, hậu trường hay chương trình chính thức, 80% thời gian Quý Hân Nguyệt đều ở cùng Ngạo Băng, nhưng trong hậu trường chương trình《 Mỗi ngày một bữa》gần đây, giữa cô nàng và Ngạo Băng luôn giữ khoảng cách, lời nói cũng ít đi, biểu cảm rõ ràng là có khúc mắc.

Quý Hân Nguyệt lập tức chạy tới ôm lấy vai Ngạo Băng, "Không có không có! Toàn nói bậy! Tiếu Tiếu, tớ với Ngạo Băng vẫn tốt mà!"

Quý Hân Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn Ngạo Băng, "Đúng không, chị nói với Tiếu Tiếu đi, bọn mình vẫn tốt mà!"

Giản Tiếu Tiếu nhìn hai người bằng ánh mắt đầy trách móc, trong mắt toàn là: lần trước ghi hình nói sẽ hôn nhau để tạo CP mà rốt cuộc vẫn không hôn, đều là lừa mình hết!

Quý Hân Nguyệt hít sâu một hơi, chụt một cái hôn lên mặt Ngạo Băng, "Đây này, cậu xem, bọn mình vẫn ổn! Tớ đăng Weibo ngay đây!"

Ngạo Băng rất hài lòng, lúc này mới tỏ vẻ quan tâm đến sự phát triển của nhóm, "Để chị xem rốt cuộc bọn họ viết gì."

Rồi Ngạo Băng hơi nhướng mày nhìn sang Bùi Uyển, lại quay đầu nhìn về phía Thịnh Diễm ở đầu bên kia, "Bùi Uyển và Thịnh Diễm cũng bắt đầu như người xa lạ rồi, đây chính là hiện trạng của đoàn hồn girlgroup trong nước, chính là không có tinh thần tập thể."

Bùi Uyển thoáng chốc cũng thấy áy náy, chị ấy quay đầu nhìn Thịnh Diễm, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau rồi nhanh chóng né tránh, sau đó cả hai cùng nhìn về phía Giản Tiếu Tiếu đang thất vọng và sụp đổ.

Bùi Uyển khẽ ho một tiếng, "Không có chuyện đó đâu, đây chỉ là phóng viên dựng chuyện thôi, hoàn toàn không phải sự thật."

Thịnh Diễm là nhận được ánh mắt của Bùi Uyển mới gật đầu theo, "Phải, đừng mắc bẫy mấy truyền thông này, ảnh hưởng đến biểu hiện sau này của chúng ta."

Bên cạnh, Vu Gian ở thời khắc trọng đại như vậy lại không nói gì, đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ngạo Băng.

Ngạo Băng khẽ lắc đầu gần như không thể nhận ra, tim Vu Gian như chết lặng, đám nhóc này tuy nhỏ tuổi, nhưng gan đúng là không nhỏ!

Ngạo Băng mà cũng dám tìm người viết ra loại tin tức như vậy.

Vu Gian sa sầm mặt, "Nếu truyền thông có thể dựng chuyện, vậy chứng tỏ trong đội thật sự có vấn đề. Đội trưởng Ngạo Băng, con cũng nên chịu một phần trách nhiệm, ra ngoài họp một chút."

Ngạo Băng đặt điện thoại xuống, mặt lạnh tanh, nghiêm túc đi theo Vu Gian ra ngoài.

Giản Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt lại ôm nhau, làm sao đây, cảm giác như Ngạo Băng sắp tiêu đời rồi!

Thế nhưng Vu Gian sau khi dẫn Ngạo Băng ra hành lang, liền hạ giọng giận dữ: "Con không thể giữ chừng mực một chút à! Chuyện kiểu này mà cũng phải để báo chí viết ra!"

Ngạo Băng nhận sai rất thành khẩn, "Xin lỗi ba Vu, nhưng con nghĩ chuyện này đối với nhóm mình thì cũng không phải là vấn đề lớn đâu ạ."

Vu Gian: Đúng là không phải vấn đề lớn, nhưng mà...

"Con tự nhìn lại đi, một nhóm năm người ba cặp! Sau này ba xử lý công việc liên quan kiểu gì nữa đây!"

Ngạo Băng vẻ mặt đầy chân thành, "Ba Vu vất vả rồi ạ."

Vu Gian: "......" Bây giờ kiếm tiền thật sự quá cực khổ!

Nhưng Vu Gian cũng biết chuyện này đúng là do Ngạo Băng sắp xếp nên cũng không lo lắng nữa.

Ngạo Băng là người anh tương đối yên tâm. Nhưng lòng anh vẫn thấy mệt, chưa bao giờ nghĩ làm quản lý lại mệt đến thế.

Hôm đó sau khi tiết mục kết thúc, về đến ký túc xá, Quý Hân Nguyệt nói với Ngạo Băng: "Em có chuyện muốn nói với chị, có thể ra ngoài một lát không?"

Ngạo Băng gật đầu đi cùng nàng ra ban công ngoài phòng khách, phóng tầm mắt là khu vườn sau biệt thự nơi họ đang ở.

Ngạo Băng thật ra không đoán được Quý Hân Nguyệt đang nghĩ gì, trong lòng thậm chí có chút thấp thỏm, "Em muốn nói gì với chị?"

Quý Hân Nguyệt hiếm khi nghiêm túc, quay đầu nhìn Ngạo Băng nói: "Có phải chị yêu em đến chết mê chết mệt rồi đúng không!"

Ngạo Băng: "???" Đúng là có, nhưng Ngạo Băng cảm thấy cái "yêu đến chết mê chết mệt" trong lòng mình và trong tưởng tượng của Quý Hân Nguyệt chắc không giống nhau.

Quý Hân Nguyệt thở dài sầu não, "Em đã nhìn ra rồi, nhưng hai chúng ta sẽ không có kết quả đâu."

Cô nàng u uất nhìn lên trời, "Nếu chỉ là đồng đội đơn thuần, có khi còn có thể phát triển thêm, nhưng chúng ta là chị em, vậy thì từ gốc rễ đã không có khả năng ở bên nhau, nên tình cảm của chị em không thể đáp lại."

Ngạo Băng: "......" Nói thật thì bị từ chối rồi, nhưng lại không hề thấy buồn, bởi vì bộ dạng hiện giờ của Quý Hân Nguyệt không khiến cô nàng ấy buồn chút nào, chỉ muốn lôi người ra đánh một trận cho hả giận.

Quý Hân Nguyệt tiếp tục nói: "Nhưng vì tinh thần đồng đội của nhóm, có thể em không thể giữ khoảng cách với chị, sẽ phải cùng chị diễn một chút, chị có thể chấp nhận không ạ?"

Ngạo Băng cố kiềm lại khóe miệng đang co giật, "Ừm, chị chấp nhận được."

Quý Hân Nguyệt thở phào, tâm trạng cũng khá hơn nhiều, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta cứ thân thiết như trong game vậy, nhưng chị cũng phải điều chỉnh lại tâm lý, đừng yêu em đến mê mệt nữa nhé."

Ngạo Băng gật đầu, "Ừ, em đã từ chối rõ ràng thế rồi, chị đương nhiên sẽ không bám riết lấy em nữa, chị sẽ đi tìm người khác để chuyển hướng tình cảm, sẽ không làm phiền em như vậy nữa."

Nhìn bóng lưng Ngạo Băng rời đi một cách dứt khoát, Quý Hân Nguyệt đột nhiên thấy có gì đó sai sai, "??? Tìm người khác chuyển hướng tình cảm? Vậy là bỏ cuộc rồi sao!"

Còn chuyện giữa Thịnh Diễm và Bùi Uyển thì không dễ giải quyết đến thế, Thịnh Diễm cũng nói với Ngạo Băng: "Người chị ấy thích sắp quay về rồi, tôi còn có cơ hội gì nữa chứ, thôi thì dập tắt ý nghĩ đó đi, tập trung làm tốt sự nghiệp của mình vậy."

Gần đây người nhà Thịnh Diễm lại bắt đầu liên lạc với cô ấy, muốn cô chuyển tiền về. Thịnh Diễm từ chối vài lần, nhưng không cho rằng từ chối sẽ có tác dụng gì. Hoàn cảnh sống trước đây khiến Thịnh Diễm không thể buông bỏ tất cả để theo đuổi người và thứ mà bản thân thật sự muốn, so với những người khác, cô ấy thật ra yếu đuối hơn nhiều.

Ngạo Băng sẽ không khuyên cô hãy dũng cảm theo đuổi, vì cô nàng này biết mỗi người khi đối diện với các tình huống khác nhau, lựa chọn sẽ khác nhau, không thể ép buộc ý chí của mình lên người khác.

"Cũng được thôi, nhưng cậu cũng đừng quá nản lòng, chờ thêm một chút đi, tôi luôn cảm thấy chú của Bùi Uyển sẽ không đồng ý cho chị ấy quay lại với mẹ ruột, thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt cũng sẽ không cho."

Quả thực, chú của Bùi Uyển cũng có suy nghĩ như vậy. Khi nhận được cuộc gọi từ vợ cũ, ông liền nói với bà ta: "Bất kể cô quay về vì lý do gì, cũng đừng lại gần đứa trẻ ấy nữa, bây giờ nó có thể tỉnh lại đã là rất khó khăn rồi."

Người phụ nữ kia im lặng một lúc, cuối cùng thở dài: "Tôi thật sự không ngờ việc mình rời đi lại gây tổn thương lớn đến vậy, hơn nữa tôi cũng không phải vì nó mà rời đi."

"Những chuyện đó nó đều biết cả rồi." Chú của Bùi Uyển nói, "Tóm lại, cô đừng gặp nó nữa là được."

Người phụ nữ bị cúp máy, đứng sau cửa kính khách sạn nhìn ra ngoài, bóng lưng trông vô cùng cô đơn.

Thật ra dì ta chỉ muốn gặp Bùi Uyển một lần, nhưng lại không xác định được tình cảm của mình dành cho Bùi Uyển là gì, cũng biết chắc mình sẽ không ở bên Bùi Uyển.

Hơn nữa chú của Bùi Uyển không cho gặp, mà bản thân cũng không liên lạc được với Bùi Uyển. Ngay cả quản lý của Bùi Uyển sau khi biết dì ta trở về cũng nhờ người nhắn lại rằng đừng làm phiền.

Dì ta cũng là người có sĩ diện, tuy muốn gặp Bùi Uyển một lần, nhưng nếu bị cản trở từ nhiều phía, mà mình lại cưỡng ép quá mức, thì sẽ trở nên khó coi.

Người phụ nữ dập điếu thuốc trong tay, nghĩ bụng thôi vậy, không gặp thì không gặp, dù sao cũng không thể ở bên nhau, gặp làm gì nữa chứ.

Bùi Uyển vốn dĩ cũng không muốn gặp người phụ nữ kia, nhưng sau khi nghe được đoạn đối thoại giữa Ngạo Băng và Thịnh Diễm, biết bài viết nói nhóm bất hòa là do Ngạo Băng nhờ tài khoản marketing tung ra, chị lại không quan tâm lắm đến chuyện đó, mà quan tâm đến lời Thịnh Diễm đã nói.

Bùi Uyển trước nay không chấp nhận tình cảm của Thịnh Diễm là có lý do, chị không còn chịu nổi những trắc trở trong tình yêu nữa.

Chị ấy sợ mình lại đi vào vết xe đổ năm xưa, nên dứt khoát không cho bản thân cơ hội yêu đương thêm lần nào nữa.

Tuy nhiên, bóng dáng và lời nói của Thịnh Diễm lại khiến tim chị từng đợt nhói đau.

Đến cả bản thân chị cũng không rõ, rốt cuộc là vì vẫn chưa thể buông bỏ người dì trong lòng, nên mới từ chối Thịnh Diễm, hay là vì sợ bị tình yêu tổn thương lần nữa?

Phải làm thế nào mới có thể biết được câu trả lời đây?

Cuối cùng, Bùi Uyển quyết định gặp lại dì một lần.

Vợ cũ của chú Bùi Uyển tên là Cư Lan, là một người phụ nữ phong tình vạn chủng, dù đã ngoài 40 nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, trên người toát ra khí chất quyến rũ riêng biệt của một người phụ nữ trưởng thành.

Khi nhận được cuộc gọi từ Bùi Uyển, dì vô cùng ngạc nhiên: "Dì tưởng cả đời này cháu sẽ không bao giờ liên lạc với dì nữa."

Bùi Uyển nói: "Không phải đâu, thật ra cháu vẫn muốn gặp dì thêm một lần."

Cư Lan bất ngờ đến khó tin: "Cháu lại muốn gặp dì thật sao? Chú của cháu thì đang ra sức ngăn cản hai chúng ta gặp lại đấy."

"Chuyện này không liên quan gì mấy đến chú." Bùi Uyển chỉ muốn xác nhận xem, liệu mình có thật sự không còn chút tình cảm nào với người phụ nữ ấy không.

Cư Lan nói: "Được, dì biết cháu đang bận, thời gian và địa điểm để cháu sắp xếp."

Bùi Uyển đồng ý, sau đó đi tìm Vu Gian nhờ anh sắp xếp giúp mình.

Vu Gian đau đầu chết đi được, người phụ nữ đó vốn dĩ không nên gặp lại, nếu gặp rồi lại nảy sinh tình cảm thì phải làm sao? Chuyện này còn khó xử lý hơn việc Bùi Uyển ở bên Thịnh Diễm nữa!

Nhưng một khi Bùi Uyển đã muốn đi, anh cũng không thể không đồng ý.

Chỉ là điều khiến Vu Gian càng sụp đổ hơn nữa là, cả Giản Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt cũng đòi đi theo.

"Các con đi theo làm gì! Đây là chuyện riêng của người ta đó!" Vu Gian hận không thể mỗi người một cái bạt tai cho hả giận!

Thế nhưng Giản Tiếu Tiếu lại vô cùng nghiêm túc: "Chúng con thật sự lo cho chị ấy. Hồi trong game, chị ấy suýt chút nữa đã sụp đổ rồi."

"Nhưng các con cứ lén lút đi theo như vậy, nếu Bùi Uyển biết thì chẳng phải càng thêm sụp đổ à? Lẽ nào không ảnh hưởng đến tình cảm giữa các con sao?" Vu Gian nói.

Quý Gân Nguyệt và Giản Tiếu Tiếu nhìn nhau, cũng không biết nên làm sao, nhưng các cô nàng thật sự lo cho Bùi Uyển mà.

"Yên tâm, nếu có chuyện gì ba sẽ nói lại cho các con." Vu Gian vừa xoa trán vừa rời đi.

Còn ở một bên, Thịnh Diễm đang trốn nhìn lén, cô ấy cũng muốn đi theo, thậm chí còn muốn ngăn cản không cho Bùi Uyển đi, cả người u ám như sắp trầm cảm.

Tuy rằng cô ấy đã tìm được bạn bè trong trò chơi, sau khi ra ngoài lại một lần nữa tái xuất cùng nhóm, mọi thứ dường như đang tiến triển theo hướng tốt đẹp, nhưng thực tế ngoài việc có thêm vài người bạn và tâm lý có thay đổi đôi chút, thì những vấn đề và khó khăn trong thế giới thực vẫn còn đó.

Giống như giữa Bùi Uyển và người dì của chị ấy, giống như gia đình của chính cô ấy, họ đều chưa hề biến mất, và mọi thứ cũng chẳng hề thay đổi chỉ vì mấy tháng chìm vào giấc ngủ. Các cô vẫn phải tiếp tục đối mặt với tất cả những điều đó.