SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Chương 154:

- Tố Tố Tố -

Ngày hôm sau, sau khi việc Giản Tiếu Tiếu bị gặp phải sasaeng fan đột nhập trái phép vào phòng khách sạn, tin tức này đã nhanh chóng leo lên hot search.

Không ít nghệ sĩ lên tiếng chỉ trích, nói rằng một số sasaeng fan thực sự đã đi quá giới hạn, không chỉ không buông tha bất kỳ góc riêng tư nào của nghệ sĩ mà thậm chí còn làm ra những việc vi phạm pháp luật!

Trước đây từng có một nghệ sĩ gặp tai nạn xe do bị sasaeng fan đuổi theo, chấn thương vô cùng nghiêm trọng.

Còn sasaeng fan lần này lại có thể lẻn thẳng vào phòng tổng thống của khách sạn năm sao, nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ.

Tất cả mọi người đều đang quan tâm đến diễn biến tiếp theo của vụ việc này, hy vọng kết cục của sasaeng fan kia sẽ là hồi chuông cảnh tỉnh cho những kẻ khác.

Lúc này bạn thân thuở nhỏ của Giản Tiếu Tiếu là Phó Linh cũng thấy được tin tức đó, vô cùng kinh ngạc!

"Trên đời sao lại có người đáng sợ đến vậy chứ?" Phó Linh tức giận đi tới đi lui trong phòng mình.

Cô ấy rất muốn an ủi Giản Tiếu Tiếu, nhưng hiện tại bản thân vẫn chưa được nàng tha thứ nên không biết nên bắt đầu lại mối quan hệ này như thế nào.

Phó Linh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định đến gặp trực tiếp để xin lỗi.

Nhưng Giản Tiếu Tiếu vô cùng bận, phải bay khắp nơi trên cả nước, chưa chắc có thời gian và cơ hội để gặp được nàng.

Cuối cùng Phó Linh chợt nghĩ ra một cách hay, mình có thể tham gia kỳ cuối cùng của chương trình《 Mỗi ngày một bữa 》, như vậy có thể cùng Tiếu Tiếu ghi hình trong ba ngày hai đêm, nhất định sẽ cố gắng hết sức để xin lỗi!

Cho dù Tiếu Tiếu không tha thứ cho cô ấy, chỉ cần được nhìn thấy nàng sống vui vẻ hạnh phúc cũng đã mãn nguyện rồi.

Tất nhiên Phó Linh không hề giấu giếm Giản Tiếu Tiếu, cô ấy cũng cần biết liệu người bạn thân của mình có phản cảm với việc gặp lại mình không.

Nếu Tiếu Tiếu thật sự rất phản đối, bản thân sẽ không cố chấp đòi tham gia chương trình để gặp mặt.

Khi được thông báo rằng bạn thân của mình cũng sẽ đến làm khách mời trong chương trình, Giản Tiếu Tiếu quả thật có chút sững sờ.

Sau đó nàng nhớ ra người bạn đó trước đây từng nhắn tin cho mình, nhưng nàng cũng chẳng để tâm mấy.

Bây giờ trong lòng Giản Tiếu Tiếu thực sự là có sợ hãi, sợ lại nghe được những lời khiến nàng đau lòng từ miệng những người thân quen, thế nên nàng hoàn toàn không dám đối mặt, chỉ biết chọn cách không hồi âm và né tránh.

Nhưng chương trình tạp kỹ này vốn là do công ty của Phó Linh sản xuất, Giản Tiếu Tiếu cũng không thể ngăn cản người ta tham gia.

Hơn nữa thời gian gần đây nàng cũng đã nghĩ thông suốt một vài điều.

Tuy rằng bạn bè và cha mẹ từng làm ra những chuyện khiến nàng không thể tha thứ, nhưng cuộc sống hiện tại cùng những người bạn bên cạnh đã mang đến cho nàng rất nhiều hy vọng và yêu thương. Vì thế nàng cảm thấy nếu đối phương thực sự không còn như trước, không còn tùy tiện làm tổn thương mình nữa, thì cũng không cần thiết phải hoàn toàn trốn tránh.

Tất nhiên, có lẽ nàng sẽ không còn giống như trước kia, trao đi toàn bộ trái tim chân thành, vì đã từng bị tổn thương nên nàng có chút e dè khi phải dốc lòng đối đãi lại với những người đó.

Sau đó Giản Tiếu Tiếu còn kể chuyện này cho Bạch Mạn nghe, Bạch Mạn nhìn bức ảnh mà Giản Tiếu Tiếu gửi đến, nói với nàng: "Chị biết cô bé này."

Bạch Mạn nhìn Giản Tiếu Tiếu trong video, "Lúc em còn ở trong trò chơi, chị có quay một chương trình thực tế về điều hành nhà trọ, cô bé này chính là một trong những khách trọ lúc đó, chị từng trò chuyện với em ấy, thì ra người em ấy nói khi ấy chính là em."

Giản Tiếu Tiếu có chút tò mò, liền lên mạng tìm video, sau đó quay lại nhìn Bạch Mạn bằng ánh mắt đầy mê mẩn, "Chị dịu dàng quá đi mất! Aaaa, trước đây em chưa từng xem chương trình này, chị dịu dàng đến mức muốn tan chảy luôn!"

Bạch Mạn nhướng mày, "Ồ, chị còn tưởng em sẽ thấy chị đối với em dịu dàng hơn cơ?"

"Đương nhiên rồi!" Giản Tiếu Tiếu nghĩ tới lúc đó chị ấy từng nói mình có một đứa em gái thích nước ép đào, trong lòng lại ngọt ngào muốn bay lên. Trong chương trình chị ấy đã ship cặp mình với chị ấy luôn rồi còn gì!

Nàng và chị cũng ngọt ngào quá đi mất!

Nhìn thấy Phó Linh khi ấy buồn bã như vậy, lại còn tặng chương trình cho Bạch Mạn, Giản Tiếu Tiếu quyết định sẽ hơi tha thứ cho cậu ấy một chút xíu.

Nhưng Bạch Mạn lại nói với nàng: "Nhưng em không cần miễn cưỡng bản thân tha thứ cho ai cả. Chuyện em từng trải qua khiến em hoàn toàn có quyền nói 'không tha thứ' với tất cả lời xin lỗi, em hiểu không?"

Giản Tiếu Tiếu gật đầu, "Vâng, em biết rồi!"

Đến ngày ghi hình, Giản Tiếu Tiếu quàng một cái gối chữ U trên cổ, mơ mơ màng màng bước xuống xe, bắt đầu tìm bóng dáng của Bạch Mạn khắp nơi.

Phó Linh đã chờ ở ngoài khách sạn từ sớm. Cô ấy thấy Giản Tiếu Tiếu nhìn về phía mình, vừa định mỉm cười chào hỏi thì phát hiện ánh mắt của nàng chỉ lướt qua người mình, sau đó dừng lại ở một chiếc xe khác.

Ngay sau đó, Giản Tiếu Tiếu bước đến cạnh chiếc xe đó, Bạch Mạn liền từ trong xe bước xuống, còn vươn tay v**t v* chiếc gối chữ U trên cổ nàng một cách thân thiết.

Bạch Mạn nhìn chiếc gối hình voi xanh, cảm thấy Giản Tiếu Tiếu và cái gối này quả thực rất hợp nhau, làm cô thấy nàng đáng yêu vô cùng.

Giản Tiếu Tiếu thấy Bạch Mạn mỉm cười nhìn chiếc gối trên cổ mình, đôi mắt nàng sáng rỡ, "Chị thích ạ? Vậy em tặng chị cái gối này!"

Bạch Mạn nói: "Chị thích là thích em."

Giản Tiếu Tiếu nhẹ nhàng hét lên một tiếng, rồi đưa tay che mặt, ngượng ngùng mà đáng yêu, "Hihi, chị thích em!"

Nàng lại tự mình ship đường mình với chị rồi!

Bạch Mạn chọt trán nàng một cái, "Ngốc quá đi!"

Giản Tiếu Tiếu cảm thấy mình chẳng ngốc chút nào, mà là vô cùng dễ thương và hạnh phúc.

Sau đó cả nhóm cùng đi gặp các khách mời.

Chuyến này ngoài Phó Linh còn có hai khách mời nam khác, họ đến tham gia chương trình tạp kỹ lần này nhân tiện để tuyên truyền cho bộ phim mới của mình.

Sau khi Bạch Mạn cùng mọi người chào hỏi hai nam khách mời xong, cô liền dẫn cả nhóm đi đến trước mặt Phó Linh.

Phó Linh thấy Bạch Mạn cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười rõ ràng đầy căng thẳng và gượng gạo.

"Bạch Mạn, em cũng có thể gọi chị là chị Mạn giống như mấy người họ không?" Phó Linh hỏi.

Bạch Mạn nói: "Tất nhiên rồi, hy vọng em có thể chơi vui trong chương trình lần này."

Phó Linh gật đầu, liếc nhìn Giản Tiếu Tiếu một cái, rồi lại lập tức đưa mắt quay lại nhìn Bạch Mạn, "Em luôn rất muốn được ăn lại món chị nấu."

Sau đó Bạch Mạn trò chuyện đôi câu với Phó Linh, rồi chuẩn bị dẫn Giản Tiếu Tiếu lên lầu.

Phó Linh dường như lấy hết can đảm nhìn Giản Tiếu Tiếu, "Tiếu Tiếu, lâu rồi không gặp."

Giản Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, thực sự không thể ép bản thân gượng cười, "Ừm, lâu rồi không gặp."

"Tớ..." Phó Linh siết chặt hai tay ra sau lưng, cắn môi, nói với Giản Tiếu Tiếu: "Xin lỗi, tớ từng nói rất nhiều lời khiến cậu buồn."

Giản Tiếu Tiếu lắc đầu, "Bây giờ tớ không sao rồi."

Nhưng đó không phải là ý tha thứ, mà là hiện giờ đã không sao nữa, nên không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Phó Linh không nhịn được bật khóc, "Ừ, tớ biết, hiện tại cậu như vậy là quá tốt rồi, tớ rất vui vì cậu đã trở lại, sống thật tốt!"

Giản Tiếu Tiếu có hơi không thoải mái, nàng thật ra không giỏi xử lý những tình huống ngượng ngùng như thế này.

"Linh Linh, bọn tôi còn chút việc, tụi tôi lên trước nhé." Lúc này Bạch Mạn mở lời, nắm lấy tay Giản Tiếu Tiếu dẫn nàng lên lầu, đúng lúc giải cứu nàng.

Giản Tiếu Tiếu lập tức siết tay Bạch Mạn, "Ừm, bọn tớ lên còn việc."

Phó Linh lúc này mới nghiêng người tránh đường.

Quý Hân Nguyệt và Ngạo Băng đi sau bọn họ, Quý Hân Nguyệt vì muốn ủng hộ Giản Tiếu Tiếu nên mặt mày lạnh tanh, chỉ khẽ gật đầu chào một cái rồi bước qua. Vào thang máy rồi còn hỏi Ngạo Băng, "Vừa rồi em có lạnh lùng không? Có giữ được khí chất của Tiếu Tiếu không?!"

Ngạo Băng suýt nữa thì đáp, có có, em là người lạnh lùng nhất.

Thịnh Diễm bật cười: "Nhưng ánh mắt của Phó Linh căn bản đâu có nhìn tới em đâu mà, Hân Nguyệt."

Bùi Uyển lắc đầu, "Sao em lại thích trêu chọc con bé thế."

Thịnh Diễm thu lại ánh nhìn, thầm nghĩ: Không chọc chị thì chọc con bé cho vui một chút cũng không được à?

Quý Hân Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, "Dù sao em cũng giữ vững được hình tượng lạnh lùng cho Tiếu Tiếu rồi!"

Sau đó cô nàng nhìn sang Giản Tiếu Tiếu, "Nhưng mà người đó là ai thế? Tớ thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu rất là... rất là... tớ cũng không tả nổi." Dù sao cũng thấy kỳ kỳ.

Ngạo Băng vỗ đầu cô nàng, "Thôi được rồi, đừng nói nữa, cậu lắm lời thật đấy."

Quý Hân Nguyệt trừng mắt nhìn Ngạo Băng, rồi sực nhớ ra hình như mình đang nói đến người khiến Tiếu Tiếu ngượng ngùng, liền chột dạ lè lưỡi.

Thật ra Giản Tiếu Tiếu cũng không còn phản cảm với Phó Linh như lúc đầu nữa, nàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Chỉ là hơi ngượng thôi, chứ không sao cả."

Quý Hân Nguyệt lập tức nói: "Vậy thì, lúc ghi hình tớ sẽ cố gắng tách cậu ta ra hạn chế tiếp xúc với cậu, như thế cậu sẽ không thấy ngượng nữa!"

Giản Tiếu Tiếu cười: "Được, cảm ơn cậu, Hân Nguyệt!"

Ngạo Băng cũng gật đầu: "Hiếm khi em chu đáo ghê."

Quý Hân Nguyệt quay đầu ra vẻ muốn cắn Ngạo Băng.

Ngạo Băng nhướng mày, "Ồ, muốn cắn chị à?"

Quý Hân Nguyệt lập tức cụp xuống, "Không có, đâu có đâu."

Giờ cô nàng sợ Ngạo Băng lắm rồi, trước kia còn dám hùng hổ, bây giờ Ngạo Băng mà hơi nghiêm mặt là kéo mình vào phòng tắt đèn đóng cửa, sợ chết luôn ấy.

Ngạo Băng lúc này mới nở nụ cười đầy hài lòng, gật đầu như thể "trẻ nhỏ dễ dạy".

Sau đó mọi người tới tầng phòng của họ, vì công việc bận rộn nên ai cũng cần nghỉ ngơi, tất cả liền tạm biệt rồi về phòng ngủ.

Tất nhiên Giản Tiếu Tiếu đi cùng với Bạch Mạn, đến nơi thì hành lý của hai người đã được trợ lý mang lên, quần áo cần thay vào buổi tối và ngày hôm sau cũng đã được lấy ra sẵn, đồ dùng cá nhân cũng được đặt đúng vị trí.

Bạch Mạn liếc qua một lượt thấy không có vấn đề gì, rồi nói với Giản Tiếu Tiếu: "Muốn ngủ thì ngủ trước đi, lát nữa dậy ăn tối."

Giản Tiếu Tiếu nói: "Vâng!" Nàng cảm thấy từ lúc ra mắt đến giờ, thứ mình thiếu nhất chính là giấc ngủ.

Bạch Mạn cũng rửa mặt sơ qua rồi nằm lên giường cùng với Giản Tiếu Tiếu.

Bạch Mạn nghiêng đầu nhìn nàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Giản Tiếu Tiếu, sau đó cả hai liền chìm vào giấc ngủ.

Vậy Giản Tiếu Tiếu như thế nào tỉnh dậy?

Nàng mơ thấy mình sắp bị chết đuối!

Trong mơ, giọng của chị vẫn thì thầm bên tai bảo nàng hãy hít thở, nhưng Giản Tiếu Tiếu nghĩ, đang ở dưới nước sao mà hít thở được, hít vào chẳng phải là sặc chết sao?

"Nhóc ngốc, mở mắt ra." Bạch Mạn bất đắc dĩ nhìn Giản Tiếu Tiếu đang cau mày nín thở, không hiểu nàng lại làm sao nữa rồi.

Giản Tiếu Tiếu bật mở mắt, hít một hơi thật sâu, quay sang nói với Bạch Mạn: "Chị ơi, chị ơi, tụi mình ra khỏi nước rồi sao?!"

Bạch Mạn lại hôn nàng một cái, "Ở đâu mà nước với chả non, em tự nhìn kỹ đi."

Giản Tiếu Tiếu lúc này mới nhìn quanh, phát hiện là trong khách sạn, liền thở phào, "A, vừa rồi em mơ thấy tụi mình ở trong nước, không thở được luôn! Sợ chết đi được, em tưởng mình sắp chết đuối rồi cơ!"

Bạch Mạn bật cười: "Em biết vì sao không thở được không?"

Giản Tiếu Tiếu nghiêng đầu, "Tại sao vậy ạ?"

Bạch Mạn cúi xuống hôn lên môi nàng, "Chính là vì như vậy."

Mặt Giản Tiếu Tiếu lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Vậy thì có thể chìm xuống nước thêm lần nữa."

Lần này Bạch Mạn không nhịn được bật cười thành tiếng, thậm chí còn chôn mặt vào hõm vai Giản Tiếu Tiếu, hơi thở nóng ấm khiến Giản Tiếu Tiếu bối rối đến mức toàn thân mềm nhũn.

Giản Tiếu Tiếu đưa tay ôm lấy vai Bạch Mạn, "Chị ơi, em muốn thêm lần nữa, chị đừng cười nữa, hôn em đi!"

Bạch Mạn ngừng cười, nhưng ý cười trong đáy mắt vẫn chưa hề tắt, rồi cô cúi đầu hôn lên đôi môi của Giản Tiếu Tiếu, khiến nàng cảm nhận được tình yêu sâu sắc trong đó.

Hai người hôn nhau một lúc lâu, Bạch Mạn mới nói: "Không đói à? Dậy ăn cơm thôi."

Giản Tiếu Tiếu nói: "Không đói, em ăn chị là đủ rồi!"

Nhưng vừa nói xong, bụng nàng liền không chịu thua mà réo lên một tiếng.

"Được rồi, mau dậy đi." Bạch Mạn kéo Giản Tiếu Tiếu dậy.

Giản Tiếu Tiếu ôm lấy Bạch Mạn, "A, Tiếu Tiếu đi không nổi nữa, Tiếu Tiếu cần chị bế mới dậy nổi!"

Bạch Mạn liền bế bổng Giản Tiếu Tiếu lên, nàng thuận thế quấn hai chân quanh eo Bạch Mạn, tựa đầu vào người cô như thể đã toại nguyện, "A, chị mềm quá."

Bạch Mạn vỗ nhẹ vào mông nàng, sau đó bế nàng vào nhà vệ sinh để giải quyết vấn đề cá nhân, tiện thể rửa mặt chải đầu sơ qua.

Chưa bao lâu, Bạch Mạn đã bị đuổi ra ngoài, "Chị, sao chị có thể không ra ngoài khi em đang đi vệ sinh chứ!"

Bạch Mạn dựa vào khung cửa nhìn Giản Tiếu Tiếu, "Ồ, ai là người ngày nào cũng kêu la bắt chị phải ngủ với em? Quan hệ của chúng ta đã suýt đạt đến bản lề rồi, em đi vệ sinh thì sao chị không thể đứng cạnh?"

"Không được mà!" Mặt Giản Tiếu Tiếu lại đỏ lên, lắp ba lắp bắp không biết nói sao, cuối cùng tức giận hét lên: "Vì có tiếng nước mà!"

Nói xong nàng liền hét toáng lên, "Chị ra ngoài đi, ra ngoài ngay!"

Bạch Mạn cười, nhéo má nàng một cái, "Chẳng lẽ sau này chúng ta sống chung, ở cùng nhà, em cũng vẫn còn ngại vậy sao?"

Giản Tiếu Tiếu khẽ rên lên, "Chị!"

"Được rồi." Bạch Mạn cuối cùng cũng lùi ra, cúi đầu cười khẽ.

Yêu đúng là một chuyện kỳ lạ, Bạch Mạn cảm thấy mỗi khi ở bên Giản Tiếu Tiếu, cô thậm chí không còn giống chính mình nữa.

Trước năm 18 tuổi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, cũng chưa từng thích ai, bởi vì cô còn phải lo học hành và chăm sóc em gái của mình.

Sau năm 18 tuổi, cô sống mỗi ngày trong áp lực "nhà nợ 10 triệu, mình phải trả sao đây", càng không còn tâm trí để rung động trước ai.

Đương nhiên, một phần cũng vì cô thích con gái, điều đó trong giới giải trí luôn là chuyện nguy hiểm hơn nhiều lần so với việc thích con trai, vì vậy cô chưa từng dám nghĩ đến.

Sự xuất hiện của Giản Tiếu Tiếu thật sự là một sự ngoài ý muốn.

Vì nàng đáng yêu, và vì nàng là nhân vật trong game, yêu một nhân vật game gần như không có bất kỳ nguy hiểm nào, nên cô mới bắt đầu mối quan hệ này.

Không ngờ Giản Tiếu Tiếu lại là một người thật trong thế giới thực.

Khi nàng quay lại, những nỗi lo từng có đó cũng không thể ngăn cô tiếp tục bên nàng.

Cho đến hiện tại, Bạch Mạn đã thay đổi rất nhiều so với chính mình trong quá khứ.

Cô mạnh mẽ hơn trước, cũng có tầm nhìn xa hơn, cô phải nghĩ cho bản thân và cả người mà mình yêu thương.

Đúng lúc đang nghĩ như vậy, Trương Lăng gửi cho cô một tin nhắn, nói rằng anh đã đạt được một vài thành quả ở nước ngoài.

Bạch Mạn khẽ nhướng mày, cơ hội lại đến rồi.

Mà khi họ quay tập cuối cùng của chương trình tạp kỹ《 Mỗi ngày một bữa 》, chuyện liên quan đến vai nữ chính của bộ phim kia lại một lần nữa leo lên hot search.

Lúc này, họ đã quay xong nội dung của ngày đầu tiên, đang nằm trên giường chơi điện thoại.

Sắc mặt Quý Hân Nguyệt rất khó coi, chửi một câu: "Cái tên Địch Nguyên Nguyên này sao mỗi lần có tin gì là lại lôi chị Mạn vào cùng? Tớ nghe Tiếu Tiếu nói chị Mạn đã không còn muốn tranh vai nữ chính đó nữa rồi, cô ta không thể nghiêm túc mà đi giành lấy sao, lại còn lên Weibo kéo chị Mạn vào để làm nền?"

Ngạo Băng cũng nhíu mày.

Thịnh Diễm lạnh lùng cười một tiếng, "Lần này cô ta có khi thật sự giành được vai nữ chính rồi đấy. Mấy phương tiện truyền thông và tài khoản marketing kia đều đang dìm chị Mạn để nâng cô ta lên, chẳng phải là đang cố lấy lại thể diện đã mất à?"

Bùi Uyển cũng nói: "Giới giải trí chỉ có điểm đó là không tốt, bất kể là ai thì cũng phải chịu một lượng tin tiêu cực nhất định."

Giống như các nàng cũng có antifan vậy. Mặc dù nhóm nữ của họ có cả 4 thành viên đều xuất thân từ gia đình rất tốt, bối cảnh hùng hậu, trông có vẻ như không ai dám bắt nạt, nhưng ba tập đoàn lớn kia có thể quản trời quản đất cũng không thể quản được miệng lưỡi cư dân mạng. Thế nên bị chửi thì vẫn cứ sẽ bị chửi.

Lúc họ mới chuẩn bị lập nhóm, Vu Gian cũng đã nói trước rằng sẽ có tình huống bị cư dân mạng nhắm vào chửi bới.

Nhưng con người đôi khi rất kỳ lạ, cùng một chuyện nếu xảy ra với bản thân có khi thấy cũng chẳng sao, nhưng nếu xảy ra với người mà mình để tâm thì lại muốn bênh vực, rồi rất đau lòng.

Cho nên tình cảm mà cả 4 người họ dành cho Bạch Mạn chính là như vậy.

Trong mắt họ, Bạch Mạn đã rất vất vả rồi, hơn nữa còn nỗ lực thay đổi số phận của mình, thế mà vẫn bị lôi ra so sánh rồi giẫm đạp.

Giản Tiếu Tiếu cũng vậy, thậm chí còn thương Bạch Mạn hơn cả 4 người kia, cứ la to đòi tìm anh trai đến xử lý cái tên Địch Nguyên Nguyên đó.

Bạch Mạn thì lại như không quan tâm gì, "Cứ xem như cô ấy đang giúp chị quảng bá cho những dự án tiếp theo đi."

Giản Tiếu Tiếu hỏi: "Sắp tới có chuyện gì tốt sao ạ?"

Bạch Mạn nói với nàng: "Anh Trương gọi điện về bảo chị quay xong chương trình này thì xin đoàn làm phim nghỉ mấy ngày, ra nước ngoài thử vai."

Mắt Giản Tiếu Tiếu lập tức sáng lên, "Chị sắp ra nước ngoài đóng phim à? Là Mỹ hả? Là Hollywood hả?"

"Không phải Hollywood." Bạch Mạn đáp, "Là một bộ phim ở Anh, trong đó có một vai người châu Á, anh Trương đã giành được cơ hội thử vai cho chị."

Giản Tiếu Tiếu lập tức vui vẻ hẳn lên!

"Anh Trương lợi hại quá đi mất, trước đây em thật là xem nhẹ anh ấy rồi!"

Thật ra cac mối quan hệ là do Vu Gian giúp đỡ, nhưng việc đàm phán thử vai đúng là do Trương Lăng tự mình nói chuyện. Có thể nói anh ấy thật sự rất để tâm đến sự nghiệp của Bạch Mạn.

Buổi tối, sau khi hai người rửa mặt xong rồi nằm xuống giường, Bạch Mạn ôm lấy Giản Tiếu Tiếu, nắm tay nàng khẽ vuốt, "Sau này em nhất định phải nghe lời ba Vu đấy. Lần này là cơ hội Ba Vu của em giới thiệu, hơn nữa anh Trương cũng đã tiết lộ cho chị rồi, nói rằng sau này có thể sẽ chuyển hướng công việc của chị sang nước ngoài, vì nếu một ngày nào đó chúng ta bị phát hiện là đang yêu nhau thì phát triển ở nước ngoài mới là con đường an toàn nhất."

Ít nhất với tình hình xã hội hiện tại mà nói, chỉ cần công khai come out là gần như không thể phát triển trong nước được nữa.

Thậm chí không phải vì bị nhà nước cấm, mà là do dân chúng không thể chấp nhận được.

Có người còn đưa ra lý do rằng loại ngôi sao này dễ làm hư trẻ con vân vân, cho nên chỉ cần công khai come out, chẳng cần đến cấm chính thức, rất nhiều công ty, đài truyền hình... đều sẽ tự nhiên mà không muốn hợp tác với ngôi sao đó nữa.

Nhưng ở nước ngoài, rất nhiều quốc gia lại không có những giới hạn như vậy, tương đối mà nói thì môi trường cũng khoan dung hơn nhiều.

"Còn nữa, mấy năm nữa có thể chị sẽ chuyển sang làm hậu trường." Bạch Mạn nhìn Giản Tiếu Tiếu với ánh mắt cảm động, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi nàng, "Tóm lại những chuyện này em không cần lo, mọi thứ rồi sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp."

Giản Tiếu Tiếu rúc cả người vào trong lòng Bạch Mạn, "Chị, có thể gặp được chị thật sự là quá may mắn."

Bạch Mạn cũng cảm thấy, có thể gặp được Giản Tiếu Tiếu chính là một điều vô cùng may mắn.

Lúc này, phần lớn cư dân mạng vẫn chưa ngủ, tất cả sự chú ý đều tập trung vào tin tức mà các tài khoản marketing đăng tải trong ngày hôm nay.

Địch Nguyên Nguyên hôm nay lại một lần nữa gặp mặt đạo diễn Triệu cùng với nhà sản xuất đoàn phim, sau khi mọi người từ nhà hàng đi ra, trên mặt Địch Nguyên Nguyên là vẻ tươi cười đầy đắc ý.

Thế là mọi người thi nhau đoán rằng Địch Nguyên Nguyên có lẽ đã giành được vai nữ chính rồi.

Không ít người qua đường để lại bình luận.

【Địch Nguyên Nguyên giành được vai nữ chính cũng là chuyện trong dự đoán thôi, để được đóng phim của đạo diễn Triệu, cô ta nỗ lực không phải kiểu bình thường, chỉ riêng việc gặp mặt nhà sản xuất, nhà đầu tư và đạo diễn Triệu cũng đã mấy lần, còn Bạch Mạn, người được cho là sẽ cạnh tranh vai nữ chính lại chưa từng thấy cô ấy đi chạy quan hệ như vậy.】

【Địch Nguyên Nguyên cũng rất ổn mà, tuy chưa từng đóng phim điện ảnh, nhưng phim truyền hình cô ấy đóng nhiều như vậy, chất lượng chắc chắn có đảm bảo.】

【Nói thật thì, sau khi biết Địch Nguyên Nguyên giành được vai nữ chính, tôi cũng thấy nhẹ nhõm, dù sao thì người còn lại là Bạch Mạn ngoài một bộ phim điện ảnh ra thì chỉ diễn mấy đoạn nhỏ trong show tạp kỹ, ai biết thực lực thật sự của cô ấy thế nào?】

Tóm lại là ai nấy đều tỏ ra lạc quan về cô ta.

Thế nhưng Giản Tiếu Tiếu và mấy người còn lại thì đang chờ màn lật kèo.

Sáng hôm sau, bốn người còn lại sau khi được Giản Tiếu Tiếu thông báo, cũng biết chuyện Bạch Mạn sắp ra nước ngoài, ai nấy đều âm thầm cổ vũ tiếp sức cho cô, mong cô nhất định phải giành được vai diễn quốc tế kia, đập mạnh vào mặt đám người này!

Bạch Mạn thì không dám chắc, "Tôi chỉ đi thử vai thôi, chưa chắc đã lấy được vai."

Còn Phó Linh ở bên cạnh, nhìn thấy sáu người họ lại đang tụ tập nói chuyện, trong lòng vừa chua xót vừa buồn bực.

Tuy rằng cơm Bạch Mạn nấu thực sự rất ngon, những người khác đối với cô ấy cũng cực kỳ thân thiện và lịch sự, nhưng rõ ràng ai cũng cố ý không để cô ấy tiếp cận Giản Tiếu Tiếu, khiến đến cả cơ hội xin lỗi cũng không có.

Hơn nữa sự thân mật giữa Giản Tiếu Tiếu và Bạch Mạn lại càng khiến cô ấy khó chịu hơn. Thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ Giản Tiếu Tiếu qua lại với Bạch Mạn rồi?

Trong lòng Phó Linh càng thêm chua xót, cảm giác như cả bình giấm bị đổ tung ra.

Thật ra, cô ấy luôn luôn thích Tiếu Tiếu.

Nhưng những cô gái xuất thân từ kiểu gia đình như họ thì không được phép yêu đương với con gái, cho nên đã luôn giấu kín tình cảm đó trong lòng.

Nào ngờ sau này Giản Tiếu Tiếu lại yêu đương, mà còn là yêu một cô gái!

Thế nên sau khi Giản Tiếu Tiếu chia tay, cô ấy mới nói với nàng những lời kiểu như "Đã bảo cậu đừng yêu cô ta mà không nghe, bây giờ xảy ra chuyện rồi đấy thấy chưa".

Cho đến khi Giản Tiếu Tiếu thật sự gặp chuyện, cô ấy mới nhận ra những lời mình từng nói độc ác đến mức nào.

Bây giờ một lần nữa đứng trước mặt Giản Tiếu Tiếu, lại phát hiện bản thân vẫn không có dũng khí để tỏ tình, mà khi nhìn thấy Tiếu Tiếu thân thiết với người khác như vậy, trong lòng vẫn ghen tị và chua chát vô cùng.

Nếu như bản thân có thể dũng cảm xin lỗi và tỏ tình, liệu Tiếu Tiếu có tha thứ không? Liệu nàng có thể chấp nhận mình không?