SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Chương 156:

- Tố Tố Tố -

Đạo diễn Triệu vốn dĩ là một chủ đề rất nóng trong giới giải trí, vì thế mới dẫn đến việc Địch Nguyên Nguyên và Bạch Mạn tranh giành vai nữ chính lại thu hút sự chú ý lớn đến vậy.

Tất nhiên sau đó Địch Nguyên Nguyên giành được vai nữ chính đã hả giận một phen trên mạng, suốt mấy ngày liền, từ khóa này vẫn còn nằm trên hot search.

Thế nhưng chưa được vài ngày để đắc ý, tin tức Bạch Mạn thử vai thành công ở nước ngoài lại bất ngờ leo lên hot search, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người!

Địch Nguyên Nguyên nhìn hot search mà không dám tin, "Sao có thể chứ? Với độ nổi tiếng và thực lực của cô ta, sao có thể giành được vai nữ chính ở nước ngoài?"

Khi các phóng viên biết Bạch Mạn thử vai thành công, họ lập tức đào sâu hơn về tin tức này, và phát hiện ra cả tác giả lẫn nam chính của bộ phim đều là những cái tên rất nổi tiếng quốc tế, cả hai cũng từng đoạt giải thưởng.

Vậy nên chuyện Địch Nguyên Nguyên giành được vai nữ chính trong phim của đạo diễn Triệu lập tức trở nên kém sức hút, vì so với Bạch Mạn, tin tức này đúng là nhạt nhòa hơn nhiều, hơn nữa nó đã nằm trên Weibo suốt mấy ngày, người ta cũng không còn hứng thú nữa.

Mà mấy hôm trước cô ta dẫm lên Bạch Mạn thế nào, thì hôm nay bị phản đòn thảm hại bấy nhiêu.

Dân mạng lần lượt để lại bình luận.



Trước đó chẳng phải nói Địch Nguyên Nguyên diễn xuất tốt hơn Bạch Mạn sao? Giờ xem ra chưa chắc đâu nhé, ít nhất Bạch Mạn đi thử vai ở nước ngoài còn giành được vai nữ chính đình đám như vậy, còn Địch Nguyên Nguyên thì nghe nói phải chạy quan hệ rất nhiều mới có được vai chính phim của đạo diễn Triệu.





Tôi đã nói rồi, lần này Địch Nguyên Nguyên giành được vai nữ chính không phải vì thực lực mạnh hơn, mà là vì cô ta biết xã giao hơn mà thôi.





Địch Nguyên Nguyên mấy năm nay toàn đóng phim truyền hình, mọi người đều biết phim truyền hình bây giờ dùng filter nặng cỡ nào, mấy người nói Địch Nguyên Nguyên diễn hay hơn Bạch Mạn đã xem phim điện ảnh của Bạch Mạn chưa vậy?





Có lẽ là do Bạch Mạn không muốn tranh với Địch Nguyên Nguyên thôi, vì cô ấy có lựa chọn tốt hơn. Nếu như Bạch Mạn chọn cạnh tranh thật, biết đâu Địch Nguyên Nguyên còn chẳng giành nổi vai nữ chính này.



Địch Nguyên Nguyên lập tức ném điện thoại xuống đất.

Trợ lý vội vàng nhặt lên, "Chị Nguyên Nguyên, chị đừng tức giận, mấy cái này đều là dân mạng nói bậy thôi."

Địch Nguyên Nguyên nói: "Tôi giành được vai này bằng chính bản lĩnh của mình, dựa vào đâu bây giờ lại biến thành Bạch Mạn ban ơn cho tôi chứ?"

Trợ lý nghĩ nghĩ rồi an ủi: "Chị Nguyên Nguyên, chúng ta cứ tập trung quay phim cho tốt, đến khi phim ra rồi thì dùng thực lực để bịt miệng bọn họ."

"Chờ đến khi phim chiếu thì còn biết là năm nào tháng nào nữa!" Địch Nguyên Nguyên thở gấp, "Nhất định là do Bạch Mạn giở trò sau lưng tôi, cô ta muốn trả thù tôi, nên giờ muốn giẫm tôi lại!"

Trợ lý cũng không biết nên nói gì, chỉ đành để mặc cô ta đi liên hệ một tài khoản marketing rất thân quen.

Thế nhưng tài khoản đó lại ấp úng nói: "Chị Nguyên Nguyên, chị có thể chưa biết, bên Vu Gian đã dặn dò rồi, nói rằng nhóm NB và Bạch Mạn có quan hệ rất tốt, bảo chúng tôi sau này đừng đăng mấy tin không đúng sự thật về Bạch Mạn nữa."

Thực ra ý bên Vu Gian là, sau này Bạch Mạn và NB nữ đoàn sẽ được đối xử ngang hàng trong giới marketing.

Nghe xong những lời này, lòng Địch Nguyên Nguyên càng thêm ghen tị.

Nhưng chưa được bao lâu, một cuộc gọi từ số lạ gọi đến điện thoại của cô ta.

Địch Nguyên Nguyên nhìn dãy số một cách nghi hoặc rồi nhấn nghe, "Alo?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ngọt ngào tươi tắn, "Chào cô Địch, em là Giản Tiếu Tiếu của nhóm nữ newborn."

Địch Nguyên Nguyên vô thức nở nụ cười, "Thì ra là Tiếu Tiếu à, em có số chị từ đâu vậy?"

Giản Tiếu Tiếu nói: "Em hỏi quản lý xin đó. Em chỉ muốn nói với cô rằng, trước kia tuy chị Bạch Mạn cũng có đi thử vai phim của đạo diễn Triệu, nhưng sau khi biết cô cũng thử vai nữ chính bộ phim đó, chị ấy đã không cạnh tranh với cô nữa. Những tin tức trên mạng đều do mấy tài khoản marketing tung ra thôi, thật ra chị ấy rất thích cô Địch, mong cô đừng hiểu lầm chị Bạch Mạn vì những tin đó."

Nếu nói trước đó Địch Nguyên Nguyên còn đang dự định đến 180 phương án trả đũa Bạch Mạn, thì bây giờ tất cả kế hoạch đó lập tức tan rã.

Địch Nguyên Nguyên lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, tất nhiên hiểu rõ Giản Tiếu Tiếu gọi cú điện thoại này, thật ra không phải để chuyển lời Bạch Mạn thích cô ta, mà là đang nói với cô rằng, Giản Tiếu Tiếu bảo vệ Bạch Mạn, tốt nhất cô đừng ra tay nữa, nếu không chính là đắc tội với Giản Tiếu Tiếu.

Lúc này dù trong lòng Địch Nguyên Nguyên có ấm ức đến đâu, cũng chỉ có thể nhịn đau nuốt ngược máu vào bụng, bởi vì cho dù địa vị của cô ta trong giới có cao đến đâu, cũng không dám đụng vào Giản Tiếu Tiếu, bởi phía sau nàng có tới ba tập đoàn hậu thuẫn.

Hơn nữa đến giờ, công ty đó cũng chỉ có nhóm nữ newborn này, chưa kể Giản Tiếu Tiếu chính là em gái của tổng tài Tập đoàn Giản thị, Giản Trình.

Địch Nguyên Nguyên bèn cười gượng tiếp lời một lúc: "Tất nhiên là chị không để tâm rồi, chị biết mấy chuyện này đều là mấy tài khoản marketing trong giới bày ra thôi. Chị sao lại có thể giận Bạch Mạn chứ? Chị cũng rất ngưỡng mộ diễn xuất và thực lực của cô ấy, cũng xin chúc mừng cô ấy đã nhận được lời mời phim điện ảnh ở nước ngoài."

Sau một hồi khách sáo, Giản Tiếu Tiếu cúp máy, quay đầu nhìn Bạch Mạn, trên mặt là nụ cười lấy lòng như chờ phần thưởng, "Chị ơi, em vừa giúp chị xử lý xong Địch Nguyên Nguyên rồi đó! Chị có thể hết giận em chưa ạ?"

Bạch Mạn lúc này thật sự muốn nhào tới vò má mềm của Giản Tiếu Tiếu một trận, nhưng nghĩ đến chuyện người này từng thu hồi tin nhắn, lại thấy nên cho nàng một chút trừng phạt.

"Dù em đúng là giúp chị thật, nhưng chị giận em có phải vì Địch Nguyên Nguyên đâu?" Bạch Mạn nói.

Giản Tiếu Tiếu xẹp hơi trong một giây, "Nhưng chị ơi, lúc đó là em bị quỷ ám mà, em thật sự không có làm gì có lỗi với chị hết! Chị nhìn cho kỹ mà xét xử em nha!"

Bạch Mạn nói: "Nhưng nếu chị dễ dàng tha thứ cho em như vậy, thì lần sau em lại tái phạm thì sao?"

"Vậy chị phạt em đi!" Giản Tiếu Tiếu lập tức nằm lên giường, dang tay dang chân thành hình chữ đại 大, "Chị tới đi, em không sợ đâu!"

Bạch Mạn đứng dậy, vừa cởi nút áo sơ mi vừa đi tới, "Hửm? Vậy em có biết mình sẽ phải chịu hình phạt gì không?"

Giản Tiếu Tiếu đỏ mặt, "Em biết mà."

Sau đó nàng nhìn thấy Bạch Mạn đã cởi đến nút thứ tư, để lộ ra lớp nội y màu đen bên trong, quyến rũ đến mức không chịu nổi, lập tức lấy tay che mũi, "Chị ơi, nhanh lên đi, em sắp không chịu nổi rồi!"

Ban đầu Bạch Mạn định nghiêm túc trừng phạt nàng, nhưng lúc này lại bị nàng chọc cười, "Đây là thái độ chịu phạt của em đấy à?"

Giản Tiếu Tiếu nói: "Chị! Tất cả là tại chị quá quyến rũ thôi!"

Bạch Mạn đưa tay vén áo thun của nàng lên, lớp nội y màu lam hồng bên trong làm tôn lên làn da càng thêm mịn màng, còn mấy dấu vết để lại lần trước, vẫn còn một hai cái chưa hoàn toàn tan hết.

Giản Tiếu Tiếu dường như cũng nhớ ra điều gì, nhìn Bạch Mạn nói: "Chị à, lần sau chị đừng lén để lại dấu nữa, em muốn tận mắt nhìn thấy chị để lại dấu vết trên người em."

Đây rõ ràng là câu nói quyến rũ nhất, Bạch Mạn gần như không thể kiềm chế nổi, cúi đầu hôn lên môi Giản Tiếu Tiếu.

Sau đó, Giản Tiếu Tiếu mới thật sự hiểu thế nào gọi là hình phạt!

Cũng hiểu được tay của chị giỏi đến mức nào, khiến nàng vừa sống lại vừa chết lặng đi!

Lần trước khi chị ấy làm vậy, còn nghĩ nàng chịu không nổi, một lần là đủ, vậy mà lần này lại trêu chọc nàng hết lần này tới lần khác, khiến Giản Tiếu Tiếu nghi ngờ mình thật sự sắp chết trên giường của Bạch Mạn mất rồi!

Hai tiếng sau, Bạch Mạn ôm lấy Giản Tiếu Tiếu vừa tắm rửa xong, nhìn gương mặt nàng mang biểu cảm "đã chết thăng thiên", không nhịn được bật cười, "Vừa nãy không phải em còn sung sức lắm sao? Sao giờ lại xẹp như bóng bay thế?"

Giản Tiếu Tiếu r*n r*: "Chị lợi hại quá, em còn cách nào nữa đâu."

Đúng vậy, nàng cảm thấy chị thật sự quá lợi hại, chỉ dùng tay thôi mà chưa tiến tới bước cuối cùng, đã khiến nàng thành ra như vậy, thử nghĩ xem sau này nếu nàng "trưởng thành" trong vòng tay của chị, thì chị còn có thể khiến nàng vừa đau vừa sung sướng đến mức nào nữa.

Nhưng nàng cũng không bỏ qua cho chị, nhìn dấu đỏ trước ngực Bạch Mạn, Giản Tiếu Tiếu cười đắc ý, rồi cúi xuống hôn thêm một cái.

Bạch Mạn nói: "Đừng trêu chị."

Giản Tiếu Tiếu ngoan ngoãn rụt lại.

Chuyện này coi như đã khép lại, sau đó Giản Tiếu Tiếu quay về với nhóm của mình, tiếp tục hoạt động.

Bọn họ lại phát hành một album mới, ca khúc chủ đề được đầu tư kỹ lưỡng, Giản Tiếu Tiếu cùng các thành viên cũng tham gia sáng tác, Bùi Uyển còn tham gia biên đạo.

Vì thế nhóm nữ NB lại một lần nữa khiến toàn bộ cư dân mạng phải kinh ngạc.

Trước kia họ đã bị sốc vì tiềm lực tài chính của nhóm nữ NB, giờ đây lại bị sức mạnh thực lực làm chấn động, mà giờ họ còn có tài năng nữa, đúng là tổ hợp cấu hình thần tiên!

Bài hát này không ngoài dự đoán trở thành hit mùa hè năm nay, nhóm nữ NB cũng trở thành nhóm nhạc nữ kiếm tiền nhiều nhất hiện tại. Bởi vì không chỉ album bán chạy, các buổi diễn thương mại cũng dồn dập kéo đến, các hợp đồng quảng cáo thì nhiều không đếm xuể.

Vì vậy sau khi phim truyền hình của Bạch Mạn đóng máy, cô gần như không có cơ hội chờ Giản Tiếu Tiếu đến tìm mình, đành phải tự mình đi tìm nàng, tiện thể học thuộc kịch bản phim điện ảnh.

Trước kia trên mạng còn có không ít người dựa vào tưởng tượng để mỉa mai khả năng tiếng Anh của Bạch Mạn không tốt, nhưng khi đoạn video thử vai của cô bị rò rỉ ra ngoài, lập tức khiến dân mạng thi nhau "vãi thật".



Tôi thật sự không ngờ tiếng Anh của Bạch Mạn lại giỏi đến vậy!





Trình độ tiếng Anh thế này, còn là giọng Anh chuẩn nữa, thật sự bản địa hóa rồi!





Tự nhiên đến mức tôi còn tưởng cô ấy sống ở Anh từ nhỏ đấy!



Không lâu sau, các tài khoản marketing cũng đăng tin:



Theo lời hàng xóm và bạn học của Bạch Mạn, cô ấy từ tiểu học đã tham gia nhiều trại hè, trại đông ở nước ngoài, không chỉ tiếng Anh rất tốt, mà các ngôn ngữ khác như tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nhật cô ấy cũng biết sơ qua.



Tin tức này khiến không ít người phải sửng sốt!

Ngay cả Giản Tiếu Tiếu cũng bị sốc, nhìn Bạch Mạn đang theo họ chạy lịch trình, "Chị à, chị đàn piano giỏi đã là rất lợi hại rồi, không ngờ tiếng Anh của chị cũng giỏi vậy!"

Thực ra tiếng Anh của Giản Tiếu Tiếu cũng không tệ, nàng cũng thường ra nước ngoài, hồi cấp ba thành tích môn tiếng Anh luôn nằm trong top đầu lớp.

Bạch Mạn chỉ khẽ cười, thật ra cuộc sống của cô trước khi học cấp ba rất tốt, cô yêu thích việc học những thứ này, mà gia đình cũng có đủ điều kiện để hỗ trợ cô.

Đây cũng là lý do lúc trước Trương Lăng đề xuất sang nước ngoài tìm cơ hội đóng phim, bởi vì khả năng nói tiếng Anh của cô rất vững, nên hầu như không ai phải lo về phần thoại.

Tất nhiên, khi Bạch Mạn đi theo nhóm của Giản Tiếu Tiếu, thì Ngạo Băng cũng đẩy nhanh tiến độ của mình, bởi vì ăn cơm chó thật sự rất khó chịu, nhưng khi chính mình trở thành nhà máy sản xuất cơm chó thì lại không còn thấy khó chịu nữa.

Người khổ sở nhất chính là Quý Hân Nguyệt.

Lúc này Quý Hân Nguyệt đang cùng Giản Tiếu Tiếu trốn trong góc sofa phòng hóa trang, cầm một cái quạt che mặt, nói với nàng: "Tiếu Tiếu, cậu đừng tạo thêm cẩu lương với chị Mạn nữa, Ngạo Băng sắp điên rồi, tối qua chị ấy còn! Còn!"

Giản Tiếu Tiếu mắt sáng rực, nắm chặt tay phấn khích nói: "Á á á, chị ấy làm sao cơ, làm gì cậu rồi!"

Quý Hân Nguyệt trừng mắt: "Cậu cũng không cần kích động vậy chứ!"

Giản Tiếu Tiếu: "Ây da, là cậu chủ động kể mà."

Quý Hân Nguyệt đỏ mặt, "Hứ, không nói nữa!"

Giản Tiếu Tiếu vừa cười vừa nhảy nhót đi hỏi Ngạo Băng: "Tối qua chị làm gì Hân Nguyệt thế?"

Ngạo Băng đáp: "Hôn một cái, không làm gì."

"Woa!" Giản Tiếu Tiếu nói quá đà: "Chị hôn cậu ấy luôn rồi!"

Quý Hân Nguyệt: "Im đi!"

Vu Gian không chịu nổi nữa: "Mấy đứa có thể đừng lố quá như vậy không! Im hết cho ba! Mấy đứa là idol đấy, còn muốn phát triển sự nghiệp nữa không!"

Mọi người lập tức giả vờ ngoan hiền, tiếp tục ngồi chờ đến lượt lên sân khấu biểu diễn.

Bạch Mạn ngồi một bên xem lời thoại, khẽ cười, cảm thấy việc Tiếu Tiếu được ở trong một nhóm nhộn nhịp như thế này thật sự rất tốt.

Sau khi buổi diễn kết thúc, cả nhóm cùng nhau đi ăn.

Đó là một quán cơm gia đình, khá yên tĩnh.

Quý Hân Nguyệt và Giản Tiếu Tiếu như có thâm thù đại hận, đuổi nhau chạy khắp nơi, cười nói nô đùa, khiến không khí trong nhóm cực kỳ vui vẻ.

Bên cạnh Bạch Mạn, Ngạo Băng đi cùng cô, nhân cơ hội hỏi về chuyện tình cảm của mình: "Chị Mạn, chị thấy Hân Nguyệt có kháng cự em không? Em thật sự hơi thiếu tự tin."

Rất nhiều lúc, con người thường rơi vào trạng thái "người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc thì sáng suốt", cho nên Ngạo Băng mới thỉnh thoảng cảm thấy Quý Hân Nguyệt chắc là thích mình, nhưng đôi lúc lại thấy hình như không phải, tất cả chỉ là ảo giác của bản thân.

Bạch Mạn hơi nhướng mày, "Rõ ràng là em ấy thích em, sao em lại không tự tin vậy?"

Lúc này Ngạo Băng mới thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt dịu dàng hẳn đi, "Chỉ là có lúc quá cẩn trọng thôi."

Cho nên mới không dám chắc rằng cô nàng thật sự thích mình.

Bạch Mạn nghĩ cũng đúng, có lúc ngay cả cô cũng từng nghĩ, nếu Phó Linh dốc toàn lực theo đuổi Giản Tiếu Tiếu, thì liệu bức tường mà cô dựng nên có bị lung lay không? Dù gì Phó Linh và Giản Tiếu Tiếu là bạn thân từ nhỏ, mà gia thế hai người cũng tương đương.

Thế nên Bạch Mạn nói với Ngạo Băng: "Rất bình thường thôi, con người chỉ khi yêu thật sâu mới trở nên lo lắng thái quá, mê muội khi ở trong cuộc. Nhưng thật ra em ấy thích em, chẳng qua cậu quá căng thẳng nên không nhận ra."

Trong lòng Ngạo Băng càng thêm vững tin, thậm chí còn có một tia kích động không thể kìm nén.

Vậy thì Quý Hân Nguyệt cũng thích mình sao?

Lúc ăn cơm, Ngạo Băng cứ nhìn chằm chằm Quý Hân Nguyệt, thi thoảng lại gắp thức ăn hoặc múc canh cho cô nàng, khiến Thịnh Diễm ngồi bên cạnh tê đến mức suýt chết vì chua xót.

Bùi Uyển cũng nhìn Thịnh Diễm mấy lần.

Ban đầu Quý Hân Nguyệt còn chưa nhận ra, sau đó cảm thấy Ngạo Băng đối xử với mình hơi tốt quá, mà mọi người lại nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc, nên lập tức đỏ mặt, đẩy đẩy Ngạo Băng bên cạnh: "Chị đừng gắp đồ ăn cho em nữa!"

Ngạo Băng hỏi: "Tại sao?"

Quý Hân Nguyệt nói: "Chị phiền quá, em không cần chị gắp đồ ăn nữa."

"Không phải em đang nói chuyện với Giản Tiếu Tiếu à? Chị bên này vừa gắp đồ ăn vừa múc canh cho em, chẳng phải em sẽ ăn ngon miệng hơn sao?"

Tuy đúng là sẽ ăn ngon miệng hơn thật, nhưng mà xấu hổ lắm ấy! Xấu hổ đến mức đỏ cả mặt!

Ngạo Băng lại nhìn thẳng vào Quý Hân Nguyệt, trong mắt đầy dịu dàng, "Vậy em nói xem, chị chăm sóc em thế này, em có thấy vui không?"

Quý Hân Nguyệt thật ra rất muốn nói là tất nhiên là vui rồi!

Thật ra trong lòng cô nàng không hề tức giận gì cả, chủ yếu là xấu hổ quá hóa giận nên mới cố tỏ ra tức giận để che giấu.

Ngạo Băng nói: "Vậy là được rồi, em vui là được."

Quý Hân Nguyệt cảm thấy mặt mình sắp đỏ như màu bò hầm cà chua rồi, lập tức quay sang nói với Vu Gian: "Ba Vu, ba quản chị ấy đi!"

Vu Gian nhìn hai đứa như sắp tuyệt vọng, "Không quản nổi."

Anh đã chuẩn bị sẵn phương án xử lý truyền thông nếu bị công khai chuyện này rồi, mặc kệ mấy cô nhóc này làm loạn thế nào, dù gì bây giờ tâm trạng anh là: được nhiêu hay bấy nhiêu, mấy vị tiểu tổ tông này sớm muộn gì cũng kéo anh lật xe một lần.

Quý Hân Nguyệt không ngờ đến Vu Gian cũng đã buông xuôi, liền quay ra trách móc Ngạo Băng và Giản Tiếu Tiếu: Hai người nhìn xem, hai người đã biến ba Vu thành ra thế này rồi đó!

Giản Tiếu Tiếu le lưỡi, rồi đưa ý kiến cho Ngạo Băng: "Chị đã chăm sóc cậu ấy trên bàn ăn như thế, vậy lúc về khách sạn thì phải thu phí phục vụ nha!"

Vu Gian: "......" Giản Tiếu Tiếu đúng là khó dạy nhất.

Ngạo Băng gật đầu: "Ừm, cảm ơn Tiếu Tiếu đã nhắc."

Quý Hân Nguyệt lập tức giậm chân: "Á á á! Tiếu Tiếu, lúc nãy còn bảo nhau là chị em tốt nhất cơ mà!"

Giản Tiếu Tiếu nói: "Thì tớ phải tìm cho chị em tốt nhất của tớ một cái kết viên mãn nhất chứ!"

Quý Hân Nguyệt nghĩ giờ chỉ còn cách chuyển hướng chiến trường thôi, thế là nhìn sang Thịnh Diễm và Bùi Uyển.

Bùi Uyển ánh mắt hơi lóe lên, Thịnh Diễm thì giơ hai tay tạo thành dấu X, "Đừng gọi tên chị."

Quý Hân Nguyệt nghĩ Thịnh Diễm đã đủ đáng thương rồi, vẫn là đừng kéo chị ấy xuống nước nữa, kẻo lát nữa bị Bùi Uyển từ chối, lại một mình buồn tủi thì không đáng.

Ngạo Băng cũng xoa đầu Quý Hân Nguyệt: "Được rồi, ăn cơm đi, ăn xong còn phải nghỉ ngơi nữa, hôm nay chẳng mệt sao?"

Quý Hân Nguyệt vừa nghe đến "nghỉ ngơi", tinh thần liền bừng sáng. Đã nói là nghỉ ngơi thì chắc chắn không có "thu phí phục vụ" rồi! Yeah!

Nhưng thực tế không phải vậy.

Tối hôm đó, khi về đến khách sạn, Quý Hân Nguyệt tắm xong bước ra, thì thấy Ngạo Băng đang ngồi trên giường mình chơi điện thoại.

Quý Hân Nguyệt lập tức cảnh giác: "Sao chị lại ở đây!"

Ngạo Băng nhìn cô nàng: "Chị đến để thu phí phục vụ."

"!!!" Quý Hân Nguyệt lập tức muốn chạy ngược vào phòng tắm!

Nhưng cô nàng lại phát hiện chân mình không nhúc nhích được, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn Ngạo Băng từ từ tiến lại gần.

Ngạo Băng mặc một bộ đồ ngủ lụa màu đen kiểu áo sơ mi, phía dưới là quần short cũng bằng lụa cùng màu, nhưng vì áo sơ mi hơi dài, quần lại quá ngắn, nên nhìn qua như thể không mặc quần, hai chân dài thẳng tắp lại trắng nõn, khiến Quý Hân Nguyệt vô thức nuốt nước bọt.

Mà nét mặt của Ngạo Băng lại lạnh lùng, ánh mắt còn mang theo vẻ ngầu ngầu, khiến Quý Hân Nguyệt lập tức chân mềm nhũn.

Rốt cuộc là ai đã cho mình dũng khí, dám nhìn chằm chằm chân Ngạo Băng mà nuốt nước bọt chứ.

Kết quả là Ngạo Băng vẫn giữ gương mặt lạnh lùng ngầu ngầu ấy, hơi cúi người xuống, nhìn cô nàng nói: "Vừa rồi em nhìn chân chị mà nuốt nước bọt."

Quý Hân Nguyệt hít sâu một hơi, suýt nữa chết tại chỗ, tim đập loạn không kiểm soát được, nhưng vẫn cố gắng gồng lên: "Em không có, chị nói linh tinh!"

Thế nhưng Ngạo Băng ngay lập tức ném thêm một quả bom: "Vậy em có phải cũng thích chị phải không?"

Quý Hân Nguyệt lập tức hét toáng: "Em không có!"

Cô nàng gần như mất kiểm soát, "Em không có! Thật sự không có! Chị đừng nói bậy!"

Thế nhưng mặt cô nàng lại càng đỏ hơn, tim cũng đập nhanh hơn!

"Vậy tại sao em lại đỏ mặt?" Ngạo Băng đưa tay chạm lên má cô nàng, "Còn nóng thế này."

Quý Hân Nguyệt: "Em mới tắm xong đó!"

"Thế còn nhịp tim của em?" Ngạo Băng đặt tay lên ngực cô nàng, mặt vẫn lạnh lùng nhưng giọng lại nghiêm túc, "Tim em đập nhanh thật đấy..."

Một lúc sau còn nói thêm, "Mềm nữa."

Quý Hân Nguyệt thầm kêu trời ơi, mau đưa con đi đi, con thật sự không chịu nổi nữa rồi!

"Vậy nếu em không thích chị, tại sao lại đỏ mặt? Tim đập nhanh? Còn nhìn chân chị mà nuốt nước bọt?" Ngạo Băng lại hỏi.

Quý Hân Nguyệt lại ngẩn người, đúng vậy, nếu không thích Ngạo Băng, thì tại sao tim mình luôn đập loạn mỗi khi Ngạo Băng làm những hành động thân mật, tại sao thỉnh thoảng lại cảm thấy Ngạo Băng thật xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lùng kia thật quá ngầu.

Nếu chị ấy động lòng rồi, thì gương mặt kia còn có thể giữ được vẻ lạnh lùng không?

Đôi mắt của Quý Hân Nguyệt khẽ dao động, rõ ràng là đã nghĩ đến một vài chuyện không dành cho thiếu nhi.

"Vậy nên em thích chị đúng không?" Ngạo Băng nói với Quý Hân Nguyệt.

Quý Hân Nguyệt thật ra đã bắt đầu dao động, cô nàng cảm thấy có lẽ mình thật sự thích Ngạo Băng, nếu không thì tại sao lần Ngạo Băng hôn cô nàng lại không ghét chút nào, cũng không hề muốn đẩy chị ấy ra.

Thậm chí đôi lúc còn nhớ lại, thậm chí còn hối hận vì đã không nhìn rõ nét mặt của Ngạo Băng khi đó.

Khi chị ấy hôn mình, liệu có phải cũng giữ vẻ lạnh lùng như thế không?

Không nhận được câu trả lời của cô nàng, Ngạo Băng nghĩ một chút rồi bắt đầu cởi nút áo ngủ của mình.

Quý Hân Nguyệt lập tức hoảng loạn, "Chị chị chị chị chị, chị đang làm gì đó!"

Mình sắp phát điên rồi, người này đang làm gì vậy, tại sao lại đối xử với mình thế này, cảm thấy sự kiềm chế của bản thân thật sự không ổn, sắp đầu hàng mất rồi!

Ngạo Băng nói: "Em cũng là con gái, nếu nhìn một người con gái mà mình không thích, chắc chắn sẽ không có phản ứng gì đâu."

Quý Hân Nguyệt nghĩ đúng vậy, khi ở bể bơi nhìn thấy mấy chị gái có dáng người đẹp, cô nàng cũng chỉ cảm thán vài câu thôi, chứ không hề có cảm xúc gì đặc biệt.

Nhưng nếu là Ngạo Băng thì...

Sau đó cô nàng nhìn thấy làn da trắng nõn nơi ngực của Ngạo Băng lộ ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, lấy tay bịt mũi lại!

Ngạo Băng hoàn toàn không ngờ người trước mắt lại phản ứng như thế.

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt lập tức bị một nụ cười dịu dàng thay thế, giọng nói càng thêm chắc chắn, "Em động lòng rồi."

Quý Hân Nguyệt nổi giận, "Em không có!"

Ngạo Băng lại tiến lên ôm lấy cô nàng, "Để chị xem nào."

Quý Hân Nguyệt nhìn lên trần nhà: "Không cần!"

Thế nhưng Ngạo Băng vẫn kéo tay cô gái nhỏ xuống, không hề thấy chảy máu mũi, "Không sao đâu, đừng lo."

Sau đó, nhìn gương mặt đỏ bừng của Quý Hân Nguyệt, bản thân Ngạo Băng cũng không thể kiềm được sự thẹn thùng trong lòng, vành tai khẽ ửng đỏ, có xu hướng lan lên má, rồi liền cúi xuống hôn Quý Hân Nguyệt.

Chỉ cần mình hôn em ấy, sự chú ý của em ấy sẽ bị phân tán hết, sẽ không nhận ra là mình đang đỏ mặt.

Vì thế Ngạo Băng hôn một cách nghiêm túc và đầy tình cảm, Quý Hân Nguyệt cũng dần mềm nhũn ra, gần như không thể chống đỡ nổi cơ thể mình nữa.

Rồi cả hai cùng ngã xuống giường, Ngạo Băng và Quý Hân Nguyệt đều khẽ khựng lại một chút, sau đó Ngạo Băng tiếp tục hôn lên môi Quý Hân Nguyệt.

---

Cặp phụ thứ nhất đã về tới đíchh, còn otp của tui nữa trời quơ không thấy trên đường chạy luôn, hôm nay cũng tính làm tới chương otp luôn nhưng mà xa quá...