SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Chương 163: Ngoại truyện 1: Thường nhật trong nhóm

- Tố Tố Tố -

Bùi Uyển không biết mình bắt đầu thích Thịnh Diễm từ khi nào, nhưng chị có thể cảm nhận được, từ sau khi Thịnh Diễm rời khỏi trò chơi, ánh mắt cô ấy nhìn mình đã mang theo chút cảm giác xâm lược nhè nhẹ.

Là người lớn tuổi nhất trong nhóm nữ NB, Bùi Uyển đương nhiên hiểu rõ cảm giác đó có nghĩa là gì.

Thịnh Diễm thích mình, nhưng bản thân chị lại không thể thích đối phương.

Nếu họ gặp nhau sớm hơn hai năm, trước khi chị đem lòng yêu dì, hoặc khi ba mẹ chị còn sống, thì chị nhất định sẽ không do dự mà đáp lại Thịnh Diễm.

Nhưng hiện tại, chị có chút không dám nữa.

Bùi Uyển thậm chí còn từng nghĩ ra mấy cách để từ chối Thịnh Diễm, điều đó đã khiến chị phải tốn không ít tế bào não, vì bản thân không muốn sau này khi hai người chung nhóm sẽ trở nên lúng túng. Cũng không muốn khiến các thành viên khác khó xử vì chuyện giữa hai người họ.

Nhưng điều khiến chị hơi bất ngờ là Thịnh Diễm lại chưa từng tỏ tình.

Thậm chí Bùi Uyển còn có chút thất vọng.

Tất nhiên, khi chị nhận ra mình sẽ vì chuyện đó mà thất vọng, bản thân liền hiểu rằng tình cảm của mình đã không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, mình đã yêu người đó mất rồi.

Tuy nhiên Thịnh Diễm không tỏ tình, Bùi Uyển thật ra cũng rất hiểu, bởi vì chính mình cũng không phải người có dũng khí.

May mà có rượu giúp người nhát gan tăng can đảm, cuối cùng chị vẫn là người chủ động giành lấy Thịnh Diễm.

Bùi Uyển thật sự không ngờ rằng vừa tỏ tình xong đã lên giường, cũng không ngờ hai người họ lại là cặp hoàn thành chạy nước rút nhanh nhất.

Nhưng một khi đã nếm thử, chị liền biết, Thịnh Diễm thực sự là một món ngon mỹ vị, ở trên giường lại còn gợi cảm gấp trăm lần so với ngày thường.

Sau lần đầu tiên, Bùi Uyển lại muốn có lần thứ hai.

Liên tục vài lần sau đó, Thịnh Diễm không chịu nữa, trong một lần sau khi hai người hòa hợp, liền đè chị dưới thân, nói: "Bảo bối, chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ có qua có lại à?"

Bùi Uyển nhìn vào đôi mắt tràn đầy quyến rũ mê hoặc của cô ấy, cơ thể cũng bất giác mềm nhũn, "Chị đâu phải không chấp nhận, chỉ là em luôn quyến rũ quá mức thôi."

Thế nên mỗi lần chị mới không nhịn được mà muốn chủ động xơi cô gái nhỏ này vào bụng.

Ngón tay Thịnh Diễm khẽ động, cảm thấy mình có thể làm được, liền cúi đầu hôn lên môi Bùi Uyển.

Vậy nên hôm sau, khi Giản Tiếu Tiếu và những người khác biết Bùi Uyển cũng bị Thịnh Diễm "ngủ" rồi, lập tức rơi vào trạng thái hoài nghi cuộc đời!

Lúc đó Giản Tiếu Tiếu còn chưa tròn 19 tuổi, chỉ cảm thấy mình với Quý Hân Nguyệt đúng là phế vật quá đi mất, đừng nói đến chuyện ngủ với ai, ngay cả bản thân cũng còn chưa "tặng" được nữa là!

Giản Tiếu Tiếu thì còn có cái hẹn 19 tuổi, chứ Quý Hân Nguyệt thì chẳng biết đến bao giờ mới có thể tiến triển.

"...Tớ, tớ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến! Tớ mới không để cho Ngạo Băng chiếm được lợi đâu."

"Vậy cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm lợi của chị ấy sao?" Giản Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói.

Quý Hân Nguyệt: Gan cậu đúng là không phải to bình thường, chuyện này mà cũng dám nghĩ, cậu không sợ chị Mạn ăn thịt cậu à!

Giản Tiếu Tiếu: Đợi tớ lớn rồi, chị ấy có tuổi sẽ không muốn chủ động nữa. Hơn nữa phụ nữ tuổi lớn thì càng như sói như hổ cơ mà!

Quý Hân Nguyệt gan to bằng trời nhìn về phía Ngạo Băng.

Ngạo Băng đang bàn lịch trình với trợ lý, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, quay đầu liền thấy ánh mắt của Quý Hân Nguyệt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Quả nhiên, khi Ngạo Băng vừa rảnh rỗi thì đã bị Quý Hân Nguyệt kéo vào phòng ngủ.

Ngạo Băng khoanh tay, tựa vào tường nhìn Quý Hân Nguyệt, ngầu ngầu nói: "Sao thế, em cũng muốn cùng chị đạt đến sự hòa hợp tối thượng của cuộc đời à?"

Quý Hân Nguyệt nói: "Nhưng em muốn ở trên!"

Nói xong toàn thân Quý Hân Nguyệt run lên, thậm chí chân còn mềm nhũn, mình nói ra rồi!

Mình thật sự quá ngầu luôn, vậy mà lại dám nói ra rồi!

Ngạo Băng gật đầu: "Được."

Quý Hân Nguyệt: "!!!!"

Đây chẳng phải là tin sét đánh giữa trời quang sao!

Đúng vậy, với Quý Hân Nguyệt thì đúng là một cú sét đánh trời quang, cô nàng thật sự chỉ thuận miệng nói thôi, hoàn toàn không nghĩ sẽ thật sự "ngủ" với Ngạo Băng, cô nàng vừa không tin Ngạo Băng sẽ đồng ý, lại càng không tin vào trình độ của mình, cái cánh tay bé xíu này liệu có gánh nổi cả quá trình không chứ!

Khó đấy, chắc chắn là khó lắm.

Nhưng đã đồng ý rồi, khó mấy cũng phải dũng cảm tiến lên, nếu không sau này còn mặt mũi nào tồn tại trong nhóm nữa!

Mọi người đều biết mình là Vương Giả mạnh nhất, sao có thể để mất danh hiệu được!

Thế nên Quý Hân Nguyệt và Ngạo Băng hẹn nhau, kỳ nghỉ lần tới sẽ là lúc quan hệ của họ có tính đột phá.

Ngạo Băng gật đầu đồng ý.

Thế là Quý Hân Nguyệt bắt đầu ngày ngày cầm tạ không rời tay, chuyên tâm luyện cơ tay.

Giản Tiếu Tiếu vô cùng khâm phục điều này, "Cậu mà cũng dám ngủ Ngạo Băng! Cậu quá giỏi luôn rồi!"

Quý Hân Nguyệt: "Dĩ nhiên rồi, tớ là ai cơ chứ, tớ là Quý Hân Nguyệt đó! Sao tớ có thể cam tâm làm người ở dưới được!"

Trong mắt Giản Tiếu Tiếu, hình bóng Quý Hân Nguyệt lúc này cao lớn hẳn lên, trở thành thần tượng của nàng!

Ngạo Băng thì chỉ cười không nói gì.

Thái độ của Ngạo Băng cũng khiến người khác vô cùng khâm phục.

"Cư dân mạng đều nói cậu là tổng công tuyệt đối của nhóm, Giản Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt thì là tổng thụ, nhưng không ngờ cậu, tổng công lại bị tổng thụ công ngược, cậu vẫn bình tĩnh như vậy, tôi thật sự quá bội phục luôn."

Ngạo Băng nói: "Không cần bội phục, chuyện này vốn dĩ là tương hỗ thôi, tôi thật sự không bận tâm."

Thịnh Diễm ôm tay rời đi.

Đến kỳ nghỉ tiếp theo, Quý Hân Nguyệt nhìn thấy bắp tay mình nổi cơ trong gương phòng tắm, cảm thấy bản thân chắc chắn làm được!

Sau đó cô nàng tắm rửa sạch sẽ, mặc vào bộ đồ ngủ lụa đen cài cúc đầy khí thế công, vẻ mặt kiêu ngạo bước ra khỏi phòng tắm liền thấy Ngạo Băng cũng mặc cùng mẫu đồ ngủ màu lam đậm, đang ngồi ngay ngắn trên giường của mình, ung dung nhìn.

"Chuẩn bị xong chưa?" Ngạo Băng đến lúc này vẫn không hề sụp đổ hình tượng lạnh lùng, nhìn vào chẳng giống như sắp làm chuyện hòa hợp cuộc đời gì cả, mà giống như chuẩn bị rút dao ra chém hơn.

May mà Quý Hân Nguyệt đã quen với dáng vẻ này, bước tới đè xuống, sau đó bắt đầu bắt chước dáng vẻ ngày thường của Ngạo Băng, hôn hôn mổ mổ.

Năm phút sau, tay Quý Hân Nguyệt bắt đầu run rẩy, đã không chống nổi cơ thể nữa, cả người cứ thế đổ xuống, cuối cùng nằm đè lên người Ngạo Băng, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, "Tay em mềm nhũn rồi, em không được, em là đồ bỏ đi, em tập tạ cũng vô ích!"

Lúc này Ngạo Băng mới nở nụ cười, ôm lấy Quý Hân Nguyệt, đổi vị trí của hai người, "Vậy để chị làm nhé."

Quý Hân Nguyệt vẫn có sự kiêu hãnh của riêng mình: "Không được! Như vậy thì hình tượng của em coi như tiêu rồi!"

Ngạo Băng nói: "Sẽ không đâu, ngày mai em ra ngoài với bộ dạng thỏa mãn là mọi người sẽ nghĩ em ở trên thôi."

"Thật không á?" Quý Hân Nguyệt cảm thấy Ngạo Băng đang xạo mình.

Nhưng Ngạo Băng lại cam kết chắc nịch.

Cuối cùng thì Ngạo Băng cũng toại nguyện, ăn được tiểu Nguyệt Nguyệt mềm mềm thơm thơm.

Tiểu Nguyệt Nguyệt ngày thường như một con nhím nhỏ, nhưng khi ở trên giường thì thật sự rất mềm mại, lúc r*n r* nhìn cực kỳ mê người.

Hơn nữa sáng hôm sau Quý Hân Nguyệt vẫn phải giữ gìn sự kiêu hãnh của mình.

Cô nàng như một con công xòe đuôi từ trên lầu bước xuống, mang theo sự tự hào và ngạo nghễ của kẻ chiến thắng.

Thịnh Diễm nói: "Bị ngủ rồi phải không, có phải đau lưng lắm không."

Quý Hân Nguyệt cứng người, "Chị nói ai, Ngạo Băng hả!"

Thịnh Diễm: "Chị nói em đấy, tối qua không phải em ở trên đâu nhỉ."

Quý Hân Nguyệt: "Ai nói với chị vậy! Có phải là Ngạo Băng không, em nói chị nghe, chị ấy chỉ là sĩ diện thôi, thật ra người ở trên là em!"

Thịnh Diễm chỉ vào tay cô nàng, "Vậy sao em phải vịn eo, còn bước đi thì chân run cầm cập thế kia."

Giản Tiếu Tiếu vừa hóng vừa kinh ngạc, "Đúng đó, nếu là cậu ở trên thì lẽ ra cậu phải xoa tay khi đi xuống chứ!"

Quý Hân Nguyệt: "......" Bất cẩn rồi! Quên mất ở đây toàn người từng trải!

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, dù cô nàng có làm gì thì cũng không thể khiến mọi người tin mình mới là người nắm quyền chủ động đêm qua.

"Em không cam lòng!" Quý Hân Nguyệt rơi nước mắt ăn sáng.

Giản Tiếu Tiếu nói: "Nhưng tớ ghen tị với cậu quá, chị ấy bây giờ vẫn nói tớ còn nhỏ."

Quý Hân Nguyệt nhìn xuống ngực Giản Tiếu Tiếu.

Giản Tiếu Tiếu giận dữ: "Không phải ngực!"

Quý Hân Nguyệt bật cười ha ha.

Giản Tiếu Tiếu nói: "Vậy... có thoải mái không?"

Quý Hân Nguyệt mặt đỏ lên nhìn quanh những người khác, thấy ai cũng đang bận việc, liền nhỏ giọng nói với Giản Tiếu Tiếu: "Thoải mái lắm."

Giản Tiếu Tiếu hỏi: "Có hơn cọ cọ không?"

Mặt Quý Hân Nguyệt càng đỏ hơn, "Có."

Giản Tiếu Tiếu: Ghen tị quá đi mất.