SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu

Chương 166: Ngoại truyện 4: Thịnh Diễm come out

- Tố Tố Tố -

Thịnh Diễm trong nhóm nhạc nữ NB có thể xem là một dị loại, bởi vì điều kiện gia đình của cô ấy kém nhất, môi trường tiếp xúc cũng không thể so sánh với bốn người còn lại.

Thế nhưng cô ấy vẫn luôn cùng hoạt động với bốn người kia trong nhóm, thậm chí trước đó khi gia đình Thịnh Diễm xảy ra chuyện, các thành viên trong nhóm cũng đã ủng hộ cô ấy.

Cho nên có vô số người cảm thán vận may của Thịnh Diễm thật tốt.

Trong nhóm QQ của lớp thực nghiệm một trường trung học nào đó, không ít người cảm khái mấy năm trôi qua, cảnh còn người mất.

Bạn học A: Năm nay tớ sắp tốt nghiệp rồi, cũng không biết nên tìm công việc gì nữa, giờ kiếm tiền khó quá.

Bạn học B: Đúng vậy, giờ nói đến kiếm tiền thì vẫn là minh tinh kiếm được nhiều nhất. Nghe nói Bạch Mạn chỉ trong nửa đầu năm ngoái đã kiếm được số tiền giúp gia đình trả nợ mấy triệu tệ đấy.

Bạn học C: Nhắc đến Bạch Mạn, tớ lại nhớ đến hoa khôi lớp mình, Thịnh Diễm đó, bây giờ cậu ấy cũng rất nổi mà, chắc chắn kiếm được không ít tiền rồi.

Chưa đến bao lâu, mọi người bắt đầu thảo luận về Thịnh Diễm, nói rằng hồi cấp ba cô ấy vừa nhập học đã làm kinh diễm cả trường, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp rực rỡ đến thế đều rất kinh ngạc.

Sau đó lại nói thân thế của Thịnh Diễm cũng khá thảm, gặp phải một gia đình như thế, may mà không bị hút máu đến chết.

Bạn học E: Hồi đó thành tích của cậu ấy cũng thuộc top 3 cả lớp mà, ban đầu thầy cô còn bảo nếu cố gắng thêm thì biết đâu có thể thi vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại ấy chứ.

Mọi người đang thảo luận đến đây, trong nhóm lại có người khác lên tiếng.

Người bạn học này là một nữ sinh cũng rất xinh trong lớp cấp ba của Thịnh Diễm, tên là Bối Dung.

Cô gái này đi theo phong cách nữ thần thanh thuần, gương mặt đúng kiểu đóa sen trắng tinh khôi, không chút mị hoặc.

Số nam sinh thích cô gái ấy cũng khá nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cả người thích Thịnh Diễm.

Dù sao thì kiểu "trà xanh bạch liên hoa" chiêu trò hơn, mà mấy anh trai thẳng thì hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Bối Dung sau khi online, thấy mọi người đang nói về Thịnh Diễm, trong đáy mắt lóe lên một tia ghen tỵ.

Trước đây từ khi học mẫu giáo đến khi tốt nghiệp cấp hai, cô ta luôn là đối tượng được mọi người vây quanh ngưỡng mộ. Ai mà chẳng cảm thấy cô ta xinh chứ, chỉ cần chính mình còn ở trường thì không ai có thể giành được danh hiệu hoa khôi cả.

Hồi cấp ba, Bối Dung vốn đã chuẩn bị tiếp tục sống cuộc đời hào quang, nhưng lại đụng phải Thịnh Diễm.

Bối Dung thuộc kiểu mỹ nhân thanh thuần, hoàn toàn không thể đọ lại vẻ đẹp rực rỡ nổi bật của Thịnh Diễm.

Dù sao thì ai nhìn thấy Thịnh Diễm lần đầu cũng đều bị cô ấy thu hút ngay lập tức, trong lòng thầm kinh ngạc cô gái này thật sự quá xinh đẹp.

Vì vậy, Bối Dung bị lu mờ.

Ba năm cấp ba đối với Bối Dung mà nói là ba năm nhục nhã, bởi vì ánh hào quang của cô ta bị Thịnh Diễm cướp đi quá nửa.

Thịnh Diễm không chỉ vóc dáng đẹp, gương mặt xinh, mà thành tích học tập còn cực kỳ tốt.

Bối Dung căn bản không có cửa so được!

Còn bây giờ, Bối Dung tự thấy mình đã trở thành hình mẫu khiến rất nhiều cô gái ghen tị, vậy mà Thịnh Diễm lại debut trở thành minh tinh!

Ban đầu cô ta cũng muốn nhờ bạn trai nâng đỡ để debut, nhưng hiện tại giới giải trí đâu còn dễ lăn lộn như thế.

Trong mắt Bối Dung trào dâng ghen tỵ, bắt đầu tung tin đồn trong nhóm.

Bối Dung: Tớ thấy Thịnh Diễm thật đáng thương, giờ chắc cũng 22 tuổi rồi nhỉ, vậy mà vẫn chỉ có bằng cấp ba, thật sự quá đáng tiếc!

Bối Dung: Hơn nữa tớ nghe nói cậu ấy trong nhóm chẳng được chia bao nhiêu tiền đâu. Mọi người cũng biết mà, bốn người còn lại trong nhóm đều xuất thân không tầm thường, sao có thể chia đều số tiền kiếm được với cậu ấy chứ.

Bối Dung: Thịnh Diễm còn phẫu thuật thẩm mỹ nữa, mọi người không biết đúng không? Bây giờ không sửa mặt thì sao sống nổi trong giới giải trí. Haizz, thật ra cậu ấy cũng tạm ổn, nhưng nếu giống tớ, tìm được một người đàn ông đáng tin thì ổn định hơn nhiều, đâu cần phải dầm mưa dãi gió tự đi kiếm tiền như vậy.

Sau khi gửi mấy lời này, trong nhóm liền có không ít cô gái muốn thông qua Bối Dung để tiếp cận người giàu hùa theo, vài bạn nam từng thích Bối Dung cũng vào góp giọng chế giễu Thịnh Diễm.

Bạn học A, B, C là ba cô gái chơi thân từ hồi cấp ba, họ lập một nhóm nhỏ riêng để cùng nhau trợn mắt.

Bạn học A: Lại nữa rồi, không biết sao cứ có nhiều chuyện khoe mẽ vậy, đến Thịnh Diễm cũng không tha.

Bạn học B: Thịnh Diễm giờ đâu có sống tệ đâu, cậu ta có tư cách gì mà nói người ta như vậy?

Bạn học C: Còn nói Thịnh Diễm phẫu thuật thẩm mỹ nữa chứ, tớ thấy ảnh cậu ta mới là thay đổi rõ nhất, không biết mặt đã dao kéo bao nhiêu lần rồi.

Bạn học A nghĩ một lát: Không phải hai tuần nữa tụi mình tổ chức họp lớp à? Lúc đó rủ Thịnh Diễm tới luôn, để Thịnh Diễm cùng cậu ta đối mặt trực tiếp với mấy lời này, xem rốt cuộc cậu ta nói thật được mấy phần.

Bạn học B: Cậu ấy sẽ đến à? Cậu ấy không phải bận lắm sao?

Bạn học C: Hình như năm nay không bận lắm, cứ hỏi thử xem, biết đâu được, đến lúc đó còn có thể chụp ảnh chung nữa!

Thế là bạn học B đi hỏi, vì hồi cấp ba từng ngồi cùng bàn với Thịnh Diễm, quan hệ lúc đó cũng khá ổn.

Khi Thịnh Diễm nhận được lời mời thì thấy hơi lạ: "Sao tự nhiên họ lại nhớ tới việc mời em tham gia họp lớp vậy?"

Bùi Uyển ghé lại, cảm thấy có gì đó mờ ám, sau đó nói với Thịnh Diễm: "Chắc là muốn xem ngôi sao ngoài đời thật trông thế nào."

Nhưng thời gian đó Thịnh Diễm vốn cũng định về thăm bà ngoại và bà nội, nên có thời gian tham dự họp lớp.

Hơn nữa người gửi tin nhắn mời cô ấy là người mà cô ấy vẫn còn nhớ, hồi cấp ba từng giúp đỡ bản thân không ít, vậy nên về dự họp lớp một chuyến cũng không tệ.

Thịnh Diễm nói: "Vậy đến lúc đó em sẽ đi dự họp lớp."

Bùi Uyển nói: "Ừm, khi nào gần xong thì gọi cho chị, chị đến đón em."

Cứ như vậy, hai người hẹn xong.

Hôm họp lớp, vì phải ở nhà với bà ngoại và bà nội, Thịnh Diễm báo trước với bạn học B rằng mình sẽ đến trễ một chút.

Bạn học B nói lại với mọi người: "Hôm nay Thịnh Diễm sẽ đến đó, nhưng sẽ đến trễ một chút."

Lập tức có một nam sinh nói: "Wow, không biết giờ cậu ấy có còn xinh như xưa không, tôi thấy cậu ấy trên TV mà vẫn thấy rất đẹp luôn."

Bạn học B nói: "Lát nữa cậu ấy đến thì biết liền."

Bối Dung thấy mọi người lại bắt đầu nói về Thịnh Diễm, sắc mặt lập tức khó coi.

Khi Thịnh Diễm tới, các bạn học hỏi cô ấy đến bằng gì, cô ấy đáp là đi taxi.

Bối Dung lập tức cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao cậu lại đi taxi? Cậu bây giờ không phải là minh tinh nổi tiếng rồi sao? Sao còn chưa mua xe chứ?"

Vừa thấy Bối Dung, Thịnh Diễm đã biết hôm nay cậu ta nhìn không vừa mắt với mình.

Nhưng Thịnh Diễm lăn lộn trong giới giải trí bao năm, sao có thể dễ dàng bị khiêu khích bởi Bối Dung nữa chứ, chỉ khẽ cười nhạt, không nói gì.

Bối Dung lại đưa tay vuốt vuốt chiếc vòng tay Tiffany của mình, sau đó nói với Thịnh Diễm: "Bây giờ xe cũng không đắt, chồng tớ mua cho tớ một chiếc BMW cũng chỉ vài chục vạn thôi. Cậu bây giờ thu nhập chắc cũng cao, sao không mua một chiếc?"

Thịnh Diễm không nói gì, bạn học B thì không chịu nổi nữa: "Thịnh Diễm công việc bận như vậy, bình thường đều ngồi xe công ty, cần gì phải tự mua xe chứ?"

Bối Dung nói: "À thì ra là vậy à, tớ thấy cậu vẫn nên mua một chiếc thì hơn, tớ trước kia cũng nghĩ là không cần, nhưng sau khi mua rồi mới thấy đúng là cần có xe thật."

Thịnh Diễm thầm nghĩ: Biết vậy thì đã chẳng đến cái buổi họp lớp này rồi.

Sau đó cô ấy lấy điện thoại trong túi ra bắt đầu livestream trong nhóm với Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt.

Giản Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt cực kỳ phấn khích, liên tục gửi tin nhắn: 【Sao không dẫn tụi em theo, em muốn đến vả mặt quá á á á!】

Bùi Uyển gửi một biểu cảm mỉm cười dịu dàng:【Chút nữa chị đi giúp tụi em vả mặt.】

Thịnh Diễm không để tâm, với tính cách của Bùi Uyển, sao có thể đi vả mặt người khác chứ. Bình thường chị ấy luôn tỏ ra không tranh không giành ấy.

Vừa mới đó thôi, Bối Dung lại mở miệng: "Ơ, điện thoại của cậu là hãng gì thế? Tớ thấy hình như không phải dòng mới nhất của Apple nhỉ."

Thịnh Diễm đáp: "Điện thoại nội địa."

Bối Dung lại liếc nhìn túi của cô ấy, rồi lấy chiếc Chanel của mình ra: "Thịnh Diễm à, chia lợi nhuận trong công việc của cậu chắc không cao nhỉ? Sao điện thoại lại dùng hàng nội địa, túi xách nhìn cũng bình thường quá."

Thịnh Diễm không nói gì, bạn học B thì tỏ vẻ không vui: "Bối Dung, cậu có đồ hiệu thì phải bắt cả thế giới dùng theo cậu à? Cậu giàu nhất, cậu có tiền nhất được chưa! Nhưng đó là tiền cậu tự kiếm à? Chẳng phải người khác cho sao."

Bối Dung như bị dọa sợ, nước mắt lưng tròng, uất ức cắn môi: "Tớ chỉ là thấy tiếc cho Thịnh Diễm thôi, làm việc vất vả như thế, cuối cùng xe cũng không có, túi xách cũng là hàng thường, điện thoại thì là đồ nội địa giá rẻ, tớ cảm thấy không đáng cho cậu ấy. Nhất định là đồng đội trong nhóm không ra gì rồi, nếu không sao cậu ấy phải... tiết kiệm như vậy chứ."

"Đúng vậy mà, Bối Dung cũng chỉ là quan tâm đến Thịnh Diễm thôi, cậu đừng hiểu lầm cậu ấy." Một nam sinh bất mãn nhìn bạn học B, "Sao bao nhiêu năm trôi qua rồi mà cậu vẫn cứ nhằm vào Bối Dung vậy chứ. Cậu ấy là người tốt, chỉ là có hơi ngốc nên không biết cách nói chuyện thôi."

Bối Dung cảm kích nhìn nam sinh đó, như thể đang nhìn ân nhân cứu mạng.

Nam sinh kia lập tức lộ vẻ vô cùng hài lòng.

Thịnh Diễm lặng lẽ dùng WeChat ghi âm đoạn đối thoại rồi gửi vào nhóm, Giản Tiếu Tiếu và Quý Hân Nguyệt đang hóng drama đến mức ngón tay đánh chữ như tạo ra tàn ảnh.

【Cái tên rác rưởi kia không biết điện thoại đó là do bọn mình làm đại diện thương hiệu à! Cả năm bọn mình nhận được mấy trăm triệu phí đại diện là để chơi chắc!?】

【Đúng vậy đó, cô ta dùng điện thoại Apple thì sao chứ, điện thoại Apple là cô ta phải bỏ tiền ra mua, còn tụi mình là được hãng trả tiền để dùng!】

Bùi Uyển: 【Đừng giận, chị đang trên đường đến khách sạn rồi.】

Giản Tiếu Tiếu: 【Chị Uyển! Đừng hoảng! Đợi em nhờ anh em điều cho chị một chiếc Maybach tới!】

Quý Hân Nguyệt: 【Để em lo! Ba em có người bạn mở khách sạn năm sao ở đó, xe cao cấp nhất chính là Maybach, em sẽ kèm luôn tài xế cho chị!】

Khóe môi Thịnh Diễm khẽ cong lên.

Lúc này Bối Dung đã không còn nói đến quần áo, túi xách hay điện thoại nữa, mà bắt đầu chuyển sang đề tài phát triển của mọi người, "Mấy cậu còn nhớ Trương Vũ không? Trước đây từng thích Thịnh Diễm đó, nhưng năm nay tốt nghiệp xong cũng chỉ tìm được công việc lương

5000 tệ

* một tháng, ở thành phố B lương 5000 thì sống kiểu gì chứ?"

(*):

5000 tệ ~ 17tr500 VNĐ, mức lương trung bình ổn

"Nhưng giờ tìm việc vốn đã khó mà, lương vài nghìn một tháng rồi từ từ đi lên cũng được." Bạn học A nói.

Cô gái hiện giờ cũng đang loay hoay tìm việc, là sinh viên mới ra trường mà tìm được công việc có lương tháng 5000 và có tiềm năng phát triển thì đã rất ổn rồi.

Bối Dung lại nói: "Cho nên tìm việc thực sự khó lắm, còn cái cậu Tiêu Khánh ấy, trước cũng thích Thịnh Diễm, nhưng đại học còn không thi đậu, nghe nói bây giờ còn đang làm thợ mộc ở công trường ấy, phải dùng sức lao động để kiếm tiền, thật khiến người ta thổn thức."

Mọi người bắt đầu bàn tán chuyện tìm việc sau khi tốt nghiệp, rồi có một nam sinh hỏi Bối Dung: "Đúng rồi, cái cậu Trương Phong hồi cấp ba luôn thích cậu đó, có phải cậu giới thiệu việc cho cậu ta không? Giờ lương bao nhiêu vậy?"

Bối Dung mỉm cười nhạt, "Cũng không cao lắm đâu, hình như chỉ hai ba vạn một tháng thôi, nhưng chồng tớ nói nếu làm tốt thì sau này còn có cơ hội tăng lương nữa."

Lời này vừa nói ra, cả đám đều xôn xao.

Nhiều người bắt đầu quay sang trò chuyện với Bối Dung, thậm chí còn mời rượu cô ta, dù sao thì ai cũng mong sau khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc tốt mà!

Bạn học A, B, C nhìn sang Thịnh Diễm, thấy cô ấy vẫn bình thản chơi điện thoại, trong lòng vừa giận vừa lo.

Bọn họ nghĩ: Thịnh Diễm làm sao có thể thua kém Bối Dung chứ! Bối Dung thì có gì đáng nói!

Đúng lúc mọi người đang nghĩ Bối Dung bây giờ sống tốt hơn Thịnh Diễm, còn Thịnh Diễm thì chỉ là phồn vinh giả tạo, thì cửa phòng bỗng bị gõ, cánh cửa vừa mở ra, một cô gái dịu dàng quyến rũ bước vào.

Mọi người nhìn kỹ, lập tức đồng thanh kêu lên: "A! Là Bùi Uyển!"

Nếu nói Thịnh Diễm là người nghèo trong nhóm nữ NB, chỉ có vẻ ngoài phồn hoa, thì Bùi Uyển lại khác hoàn toàn.

Bùi Uyển vốn xuất thân từ gia đình phú quý, ba điều hành công ty rất thành công, mẹ xuất thân từ gia đình nho học, khí chất đầy văn hóa.

Dù ba mẹ chị sau đó đều qua đời vì tai nạn, chị vẫn thừa kế khối tài sản hàng trăm tỷ.

Hiện nay, toàn bộ số tiền đó đều được chú chị đầu tư quản lý, mỗi năm lợi nhuận đã đủ để chị tiêu xài thoải mái.

Hồi đó khi chị vào game, thiết lập là không có thừa kế, phải sống nhờ vào tiền chú chu cấp, cho nên mới tham gia show tuyển chọn.

Nhưng trên thực tế, Bùi Uyển không chỉ có tài sản riêng, mà còn chưa từng nghĩ sẽ bước chân vào giới giải trí.

Chị vốn định vào đoàn múa hiện đại để theo đuổi đam mê.

Vậy nên khi Bùi Uyển xuất hiện ở buổi họp lớp, lập tức làm lu mờ hoàn toàn ánh sáng của Bối Dung, thậm chí có người còn khẽ nói: "Chắc đây là sự khác biệt giữa minh tinh và người thường đấy."

Bởi vì cả khí chất lẫn mọi mặt, Bùi Uyển và Thịnh Diễm đều hơn hẳn Bối Dung.

Cơn ghen tị trong lòng Bối Dung lại trào lên lần nữa. Tại sao Thịnh Diễm lại mang theo Bùi Uyển đến chứ! Đối mặt với Thịnh Diễm thì cô ta còn có chút cảm giác ưu việt, nhưng so với Bùi Uyển thì cô ta chẳng là gì cả!

Bạn học B cảm thấy hả lòng hả dạ, lập tức cười nói với Thịnh Diễm: "Ơ, Thịnh Diễm, đây là đồng đội của cậu à? Không ngờ chị ấy cũng về cùng cậu luôn đó!"

Trong lòng Thịnh Diễm khẽ động, nhìn sang Bùi Uyển, chợt nhớ tới Bạch Mạn và Giản Tiếu Tiếu giờ đều đã come out, đột nhiên cũng nảy ra một suy nghĩ, chuyện tỏ tình là do Bùi Uyển chủ động, vậy thì chuyện come-out... có lẽ mình nên chủ động một lần?

Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng, Bùi Uyển đã mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi về cùng em ấy để thăm người lớn trong nhà."

Sau đó Bùi Uyển như rất tự nhiên nhìn sang Thịnh Diễm, có phần ngạc nhiên nói: "Hôm nay sao em lại đeo cái túi này? Chẳng phải chị vừa mới tặng em một cái túi thủ công mới à? Dù cái túi em đang cầm cũng mấy chục vạn rồi, nhưng đã đeo mấy tháng rồi còn gì, cái kia là hàng thủ công hoàn toàn, thiết kế còn thoải mái hơn cả cái này nhiều, về nhà nhớ thay nhé."

Mọi người: "......"

Ai nấy đều có cảm giác lời của Bùi Uyển có ẩn ý gì đó.

Bối Dung nhìn chiếc túi nhỏ bên tay Thịnh Diễm, lặng lẽ đem chiếc Chanel của mình giấu ra sau ghế.

Cô ta thật sự không ngờ túi của Thịnh Diễm lại có giá hàng chục vạn, trong khi vừa rồi cô ta còn cười nhạo túi của Thịnh Diễm!

Thịnh Diễm nhướng mày nhìn Bùi Uyển.

Bùi Uyển lại như không thấy ánh mắt ấy, lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại giống hệt của Thịnh Diễm, mở WeChat trả lời mấy tin nhắn trong nhóm.

【Tôi đang giúp Thịnh Diễm vả mặt, bảo em ấy livestream cho các cậu xem đi, giờ tôi không rảnh.】

【Hân Nguyệt, em gửi một tin nhắn thoại đi, nói là chiếc vòng tay mấy trăm vạn em mua giúp Thịnh Diễm đã lấy về rồi, lần sau đi thảm đỏ có thể đeo rồi, bảo chị ấy chuyển khoản cho em luôn.】

Quý Hân Nguyệt ngốc nghếch trả lời: 【Á, em không cần tiền của chị ấy đâu, em có tiền, em muốn tặng chị ấy!】

Giản Tiếu Tiếu lập tức lên tiếng khoe trí thông minh: 【Ngốc chết mất! Cậu phải để Thịnh Diễm chuyển tiền, vậy mới chứng minh trong túi của chị Diễm có rất rất nhiều tiền chứ!】

Thịnh Diễm: 【Cũng không cần phải diễn mấy trò này đâu.】

Bùi Uyển mỉm cười nhẹ, thấy mọi người đều đang nhìn mình, liền hơi ngại ngùng giơ điện thoại lên khẽ lắc lắc: "À, đang trả lời tin nhắn ấy mà."

Ngay sau đó, chị dường như phát hiện hầu hết mọi người để trên bàn đều là điện thoại của hãng Apple liền không nhịn được nói: "Điện thoại của hãng này dùng cũng tốt thật đấy, bây giờ bọn tôi thậm chí còn không có quyền chọn điện thoại nữa, hãng điện thoại nội địa kia đưa cho chúng tôi mấy triệu phí đại diện, bắt tất cả phải dùng điện thoại của họ. Dù cũng dùng ổn, nhưng luôn có người hỏi tôi sao lại dùng loại điện thoại bình dân như vậy, mỗi lần tôi đều phải giải thích là vì bất đắc dĩ. Thật sự quá ghen tị với mấy người còn được dùng loại điện thoại mình thích."

Thịnh Diễm liền nhìn Bùi Uyển dùng nụ cười dịu dàng nhất mà nói đầy móc méo, đột nhiên cảm thấy Bùi Uyển như vậy thật quá dễ thương.

Rõ ràng là một người không tranh giành gì, vậy mà giờ lại vì mình mà làm ra những chuyện này, Thịnh Diễm chỉ thấy tim mềm nhũn, muốn kéo Bùi Uyển đi ngay lập tức rồi hôn chị thật mạnh.

Cảm xúc của người khác thì không được dễ chịu như vậy, đặc biệt là Bối Dung, giờ cô ta chỉ muốn đập nát cái điện thoại!

Tại sao điện thoại của người khác thì kiếm được tiền, mà còn là tiền khủng, còn nhà cô ta thì chỉ có tiêu tiền thôi?!

Điều khiến Bối Dung càng thêm khó xử là mọi người lại nhìn về phía cô ta, rõ ràng đều nhớ đến những lời cô ta vừa mới nói.

Mặt Bối Dung đã trắng bệch, cái vẻ ta đây vừa nãy giờ như bị tát cho một cái rõ đau, cô ta chưa từng mất mặt như vậy!

Cô ta nhìn chằm chằm vào Thịnh Diễm, tự nhủ Thịnh Diễm cũng chỉ được chia một phần nhỏ tiền thôi, chắc chắn vẫn là một con nhà nghèo!

Nhưng đúng lúc này, Bùi Uyển lại nhận được một tin nhắn WeChat, chị mở lên nghe, nhưng vì điện thoại hơi xa tai nên trực tiếp bật loa ngoài.

Thế là tất cả mọi người trong phòng bao đều nghe thấy một giọng nữ trẻ trung đầy sức sống vang lên: "Chị Diễm ơi! Chiếc vòng tay chị nhờ em mua giùm thì em mua được rồi nhé, không cần thêm tiền, tổng cộng 88 vạn, ngày mai em sẽ cho người mang đến cho chị, lần sau đi thảm đỏ là có thể đeo rồi, chị cứ chuyển tiền thẳng vào tài khoản của em là được, bên kia em đã thanh toán rồi."

Bối Dung liền rút tay khỏi mặt bàn, đưa xuống dưới, chỉ cảm thấy chiếc vòng tay của mình như đang bỏng!

Mắt cô ta đỏ rực, răng hàm nghiến đến mức suýt nứt ra!

Thậm chí có một bạn học từng theo Bối Dung cùng chế giễu Thịnh Diễm khi nãy, cũng vội vàng đứng dậy tìm lý do rời đi, thực sự không thể ở lại thêm giây nào nữa.

Thế mà Bùi Uyển vẫn đang nhập vai kịch sĩ, như thể không phát hiện mình bật loa ngoài, còn quay đầu nói với Thịnh Diễm về chuyện vừa nghe được.

Thịnh Diễm nói: "Em nghe rồi, chị lỡ bật loa ngoài."

Bùi Uyển tỏ vẻ kinh ngạc, có chút ngượng ngùng.

Thịnh Diễm nhìn Bùi Uyển diễn suốt từ nãy đến giờ, nhiều bạn học cấp ba nhìn mình đã đổi ánh mắt.

Thật ra Thịnh Diễm vốn chẳng quan tâm những người này nghĩ gì về mình, nhưng việc Bùi Uyển lại để tâm như vậy thì có chút ngoài dự đoán.

Hình như chị ấy thật sự rất quan tâm đến mình, cũng rất đau lòng cho mình.

Thịnh Diễm quay đầu nhìn Bùi Uyển, khi ánh mắt Bùi Uyển đáp lại thì đáy mắt ánh lên nét cưng chiều, như đang nói: Có chị ở đây, không ai được bắt nạt em nữa.

Ý nghĩ lúc đầu trong lòng Thịnh Diễm lại càng rõ ràng, có một người quan tâm mình như vậy, thích mình như vậy, làm sao có thể để chị ấy chỉ là đồng đội của mình được?

Thịnh Diễm cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, thậm chí còn có chút mong chờ vẻ mặt của Bùi Uyển khi thấy mình công khai.

n** m*m m** nhất trong tim trở nên vừa ngọt vừa mềm, Thịnh Diễm nhắn riêng cho Vu Gian một tin:

Con muốn công khai rồi.

Vu Gian lập tức trả lời: 【Công khai công khai! Công khai sớm ba mới yên tâm, khỏi phải nơm nớp lo cả ngày.】

Rồi Thịnh Diễm đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn đám người đang trò chuyện với Bùi Uyển, mỉm cười nói: "Xin lỗi nhé, bọn tôi còn có việc, tôi và bạn gái tôi xin phép đi trước."

Mọi người đều gật đầu, rồi lập tức như bị hóa đá, họ vừa rồi không nghe nhầm đấy chứ! Thịnh Diễm vừa nói là bạn gái mà!

Ngay cả Bùi Uyển cũng rất đỗi kinh ngạc.

Chị thật sự không ngờ Thịnh Diễm lại công khai vào lúc này!

Ánh mắt Bùi Uyển tràn đầy ấm áp và yêu thương, chị từng nghĩ mình và Thịnh Diễm sẽ không giống như Giản Tiếu Tiếu và Bạch Mạn mà công khai, dù sao chuyện này cũng không phải điều gì nên phô trương. Nhưng Thịnh Diễm lại ngay lúc này, trước mặt cả đám bạn học, nói cho tất cả mọi người biết chị là bạn gái của cô ấy.

Bùi Uyển cũng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rồi dùng tình yêu mãnh liệt của mình bao bọc lấy Thịnh Diễm!

Bây giờ điều họ cần là chiếc giường lớn của khách sạn, chứ không phải tiếp tục vả mặt ai ở đây nữa.

"Cậu cũng thích phụ nữ à?" Giọng Bối Dung thậm chí hơi chói tai, như thể cuối cùng cũng tìm được điểm để khinh thường Thịnh Diễm!

Thì ra Thịnh Diễm cũng là đồng tính nữ.

Cơn giận trong lòng Bùi Uyển lập tức bốc lên, bạn gái của chị vừa mới giới thiệu chị với bạn học em ấy, là đang cho chị danh phận đường hoàng, vậy mà lại có kẻ không biết điều cho rằng Thịnh Diễm thích phụ nữ là điều đáng xấu hổ à?

Mà với loại người như vậy, lý lẽ chẳng có tác dụng, nên Bùi Uyển chỉ cười khẽ một tiếng, nói với mọi người: "Thật ngại quá, bọn tôi đúng là còn phải về gấp. Tôi đã bảo luật sư làm xong đơn tặng tài sản, quyết định tặng hết cho Diễm Diễm rồi. Nên hôm nay không thể ăn cùng mọi người thêm được nữa. Sau này có thời gian, tôi sẽ mời mọi người và Diễm Diễm tụ tập lại."

Lời này vừa nói ra, bọn họ nào còn nghe thấy chữ tụ tập, họ chỉ nghe thấy bốn chữ đơn tặng tài sản!

Hôn nhân đồng giới chưa được thông qua, nên trong nước cũng không thể bảo vệ tài sản chung của người đồng tính. Đây cũng là điều khiến Bối Dung tự hào, ít nhất sau khi cô ta kết hôn có thể được pháp luật công nhận và bảo vệ.

Thế nhưng Bùi Uyển trực tiếp làm đơn tặng tài sản, điều này còn đáng tin hơn nhiều so với tài sản chung!

Huống chi Bùi Uyển giàu tới mức nào chứ! Chị ấy là người nắm phần lớn di sản của ba mẹ mà!

Không phải mấy triệu hay mấy chục triệu, mà là hàng chục tỷ tài sản!

Bùi Uyển và Thịnh Diễm đứng dậy chào mọi người, những người khác cũng nói thời gian cũng muộn rồi, định đi cùng họ luôn.

Bối Dung lập tức tranh thanh toán, dùng thẻ tín dụng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, cười nói với mọi người: "Hôm nay để tớ mời nhé."

Thế nhưng lúc cà thẻ, trong lòng cô ta đau nhói, đây là tiền tiêu vặt cả tháng của cô ta đó! Chỉ hy vọng đám bạn học này đừng bị Thịnh Diễm mê hoặc! Người đáng tự hào nhất chính là cô ta mới đúng!

Các bạn học cũng như chợt nhớ tới cô ta, lần lượt lên tiếng khen cô ta giờ giàu có, lái xe sang, đeo hàng hiệu, còn hào phóng mời bạn học ăn cơm, đúng là phát tài rồi.

Mới khen được hai câu, vừa ra đến cửa khách sạn thì một chiếc Maybach chói lóa đập vào mắt tất cả mọi người.

Tài xế mặc vest đắt tiền bước xuống mở cửa ghế sau, hơi cúi đầu với Thịnh Diễm và Bùi Uyển: "Tiểu thư, có về thẳng khách sạn không hay ghé viện dưỡng lão trước ạ?"

Bùi Uyển nói: "Ghé viện dưỡng lão trước, ở lại với các cụ một lúc đã."

Sau đó hai người quay đầu lại khẽ mỉm cười với đám bạn học đang ngây người, tao nhã ngồi vào xe.