Bé Cưng Trong Điện Thoại Ảnh Hậu
Chương 86:
- Tố Tố Tố -
Giản Tiếu Tiếu bây giờ tuy ký ức không đầy đủ, nhưng nàng vẫn đại khái biết chắc mình chưa từng trải qua chuyện như thế này, vì vậy cả người xấu hổ đến mức không chịu nổi!
Điều càng khiến nàng vừa xấu hổ vừa kinh ngạc là, nàng vậy mà lại có phản ứng sinh lý rất mạnh mẽ với giọng của chị ấy! So với trong mơ còn khiến người ta rung động hơn nữa.
Trong tai nghe, tiếng th* d*c của Bạch Mạn ngày càng rõ ràng, thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng "ưm ưm", âm thanh bị nén từ cổ họng ra mang theo sự dụ dỗ cực lớn, khiến Giản Tiếu Tiếu phải cắn chặt cánh tay mình mới kiềm chế được bản thân không làm ra chuyện gì vượt giới hạn.
Mà Bạch Mạn ở ngoài game, dù chỉ nhìn thấy Giản Tiếu Tiếu cuộn tròn một chỗ cũng cảm thấy cực kỳ k*ch th*ch. Có lẽ là vì lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nên lại thỏa mãn một cách bất ngờ.
Giản Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng rên bị kìm nén của Bạch Mạn, không nhịn được khẽ rên hai tiếng, càng khiến Bạch Mạn bị k*ch th*ch.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Mạn th* d*c nhẹ giọng nói: "Tiếu Tiếu, đừng trốn nữa, để chị nhìn em một chút."
Giản Tiếu Tiếu nghe thấy giọng Bạch Mạn đã khôi phục lại đôi chút bình thường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nàng không lập tức ngẩng đầu lên để Bạch Mạn thấy, mà nhẹ giọng làm nũng trách móc: "Chị, sao chị lại có thể như vậy chứ?"
Bạch Mạn lau sạch bằng khăn giấy, khẽ cười một tiếng: "Ừ, chị không nên chỉ biết thoải mái một mình, sau này chị sẽ hỏi thử, xem có thể khiến Tiếu Tiếu của chị cũng thoải mái hay không."
Giản Tiếu Tiếu ngẩng đầu trừng về phía trước, đôi mắt long lanh đầy nước: "Em không có ý đó! Chị đừng nói linh tinh!"
Bạch Mạn nhìn Giản Tiếu Tiếu trong ống kính, chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn theo nhịp đập trái tim, thậm chí dư vị tê dại lại càng rõ rệt hơn. Cô cười càng lúc càng sâu: "Nhưng bây giờ chị cảm thấy rất tiếc là không thể chạm vào Tiếu Tiếu, chị thích em, nên mới muốn chạm vào em."
Giản Tiếu Tiếu khẽ c*n m** d***, cảm thấy mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Bạch Mạn nhìn đồng hồ, đưa tay xoa nhẹ mặt nàng: "Được rồi, mau đứng dậy hóng gió chút rồi về ký túc xá nghỉ ngơi, luyện tập cho tốt, chị chờ em debut."
Giản Tiếu Tiếu đứng dậy, chống tay lên lan can ban công, càng nghĩ càng cảm thấy chị ấy thật xấu xa, chẳng giống chị ngày xưa chút nào, nàng bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Chị sao lại có thể xấu như vậy, để em nghe mấy thứ này, em vừa mới đủ tuổi trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ mà!"
Bạch Mạn thấy nàng vừa tức vừa ngượng, biết nếu còn trêu tiếp thì cô nhóc này hỏng mất, nên đành lấy hết kỹ năng diễn xuất cả đời ra, khiến giọng nói nghe như đầy hối hận: "Đúng vậy, đều là lỗi của chị, chị không nên không để ý đến cảm nhận và tuổi tác của em, lại còn dụ dỗ em như thế."
Quả nhiên sắc mặt Giản Tiếu Tiếu khá hơn hẳn, má cũng không đỏ bừng nữa: "Vậy chị lần sau nhớ đó, đừng như vậy nữa nha."
Bị nàng dạy dỗ, khóe môi và đáy mắt Bạch Mạn đầy ý cười, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc: "Ừ, chị biết rồi."
Sau khi hai người kết thúc cuộc gọi, Giản Tiếu Tiếu vỗ vỗ mặt mình, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía ký túc xá.
Còn Bạch Mạn thì nghiêng người lười biếng nhìn theo Giản Tiếu Tiếu, cảm thấy cơ thể mình mang theo một sự lười nhác chưa từng có.
Thậm chí Bạch Mạn còn không biết mình ngủ quên từ lúc nào, sáng sớm hôm sau đã bị Trương Lăng gọi dậy, anh vừa để trợ lý vào phòng thu dọn đồ, vừa nói với Bạch Mạn: "Mau đi rửa mặt đắp mặt nạ, hôm nay phải ra sân bay, em giữ trạng thái tốt một chút, biết đâu có fan đến chụp ảnh đấy."
Bạch Mạn cảm thấy toàn thân như bị ngủ mềm cả xương, "Anh Trương, anh có cần phải cẩn thận đến vậy không, em đâu có hot đến mức đó."
Trương Lăng thì lại cho rằng khả năng đó rất cao, nhất định phải đảm bảo đẹp lung linh, lỡ mà có fan chụp hình thật thì nếu quá xấu sẽ bị unfollow mất. Tuy rằng Bạch Mạn căn bản không thể xấu được.
Nhưng Bạch Mạn không đấu lại Trương Lăng, cuối cùng vẫn đánh một lớp trang điểm nhẹ, tóc dài đen nhánh xõa tự nhiên, trên mặc một chiếc áo thun ngắn lộ eo, bên dưới là quần jean ống rộng màu sáng đang rất thịnh hành năm nay. Trương Lăng thấy xong liên tục gật đầu tán thưởng.
Bạch Mạn vốn có dáng người rất đẹp, chiếc áo thun ngắn lộ eo được bó gọn ở phần eo càng tôn lên đường cong gợi cảm và duyên dáng ở nửa thân trên của cô. Quần jean ống rộng vừa thời trang lại vừa trẻ trung, lập tức khiến cô trông trẻ ra mấy tuổi.
Trợ lý sau khi thu dọn hành lý xong, nhìn thấy Bạch Mạn cũng khen: "Chị Mạn đẹp quá trời luôn á!"
Bạch Mạn nhàn nhạt mỉm cười, rồi theo Trương Lăng xuống lầu lên xe, sau đó cùng nhau đến sân bay.
Trên đường đi, Trương Lăng vừa trò chuyện với cô về lịch quay chương trình《 Nam tử đồ giám》, rồi lại nói đến một tin tức hành lang mà anh mới nghe được gần đây: "Tôi nghe nói《 Mỗi ngày một bữa ăn》sắp có một nhóm nữ bất ngờ xuất hiện, hậu thuẫn phía sau cực kỳ ghê gớm."
Bạch Mạn thì lại không để tâm: "Nếu đạo diễn chương trình có thể chấp nhận em giống như chương trình lần trước, thì khách mời là ai cũng được."
Bạch Mạn vào giới đã lâu dù phần lớn thời gian trước đây đều đóng vai phụ, nhưng cũng đã thấy nhiều chiêu trò đấu đá ngầm và các kiểu chiêu trò kéo nhau hạ bệ trong giới này. Nên chỉ cần đừng giống như Văn Ngọc ép cô phải vào hùa cãi nhau, thì cô thật sự chẳng bận tâm gì.
Nhưng Trương Lăng thì lại rất lo: "Ây da, vấn đề là bọn họ có chỗ dựa quá mạnh, sau này chắc chắn sẽ có nhiều chuyện rắc rối."
"Là nhóm nữ nào vậy?" Bạch Mạn hỏi vu vơ.
Trương Lăng không nói ra miệng, mà lấy điện thoại tìm tên nhóm nữ đó trên Baidu rồi đưa cho Bạch Mạn xem. Cô cũng khẽ cau mày, nhóm này đúng là có tiếng thật, nhưng mỗi lần nổi tiếng đều là vì scandal, nội bộ nhóm trong giới vốn nổi tiếng là bất hòa, chỉ là trước mặt fan thì vẫn cố gắng diễn tròn vai.
"Vâng, cứ vậy đi." Bạch Mạn cũng hơi bất đắc dĩ, "Em sẽ cố gắng diễn xong phần mình, không để bị ghét."
Trương Lăng cũng thở dài một tiếng.
Sau đó họ đến sân bay, Trương Lăng nói: "Đi thôi, Đinh Lưu cũng sắp đến rồi, hai người cùng chuyến bay mà."
Bạch Mạn gật đầu xuống xe, bị ánh nắng chiếu vào khiến cô hơi nheo mắt lại, rồi đeo kính râm lên.
Trợ lý và quản lý mỗi người đẩy hai chiếc vali, cùng Bạch Mạn đi vào trong sân bay.
Sau khi họ vào đến sảnh chờ, trợ lý nói: "Em đi làm thủ tục ký gửi hành lý, chị với anh Trương vào góc kia đợi em một lát nhé."
Tuy hiện tại vẫn chưa thấy fan nào, nhưng dù gì Bạch Mạn cũng là minh tinh, vẫn nên tìm một góc khuất để tránh bớt. Dù việc bị chụp ở sân bay có thể tạo độ nổi, nhưng lúc này đang đợi bay, lỡ xảy ra sự cố thì sẽ ảnh hưởng đến thời gian.
Thế nhưng đúng lúc này, ở một nhóm chat trên mạng mà họ không hề biết, vài antifan cuồng nhiệt đang lên kế hoạch một chuyện.
"Các cậu thấy cô ta chưa?"
"Thấy rồi, cô ta đi vào góc kia rồi!"
"Tớ cũng thấy rồi, điện thoại của tớ đã sẵn sàng!"
"Loại người như vậy trong game đã dùng bạo lực với người khác, ngoài đời chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì, chúng ta phải thay chị ấy báo thù lấy lại công bằng!"
Một cô gái cất điện thoại vào túi, kéo khẩu trang che kín mặt rồi đi về phía Bạch Mạn.
Lúc này Bạch Mạn đang gọi điện cho Đinh Lưu: "Tôi đang ở khu E, chỗ khá khuất, tôi giữ sẵn cho cậu một chỗ rồi."
Đinh Lưu cười nói: "Haha, cảm ơn chị nhiều! A, em thấy chị rồi..." Chưa nói dứt câu, Đinh Lưu đột ngột hét lên: "Cẩn thận!"
Bạch Mạn còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã lao đến gần, đột ngột hắt gì đó về phía cô!
Bạch Mạn theo bản năng né tránh, nhưng vẫn bị hắt đầy người, may mà kịp che mặt!
Một mùi tanh nồng của trứng thối xộc tới, kèm theo đó là tiếng hét the thé của một cô gái trẻ: "Cô thích bạo lực người khác như vậy, thì cũng nên nếm thử cảm giác bị bắt nạt là thế nào đi!"
Bạch Mạn ngẩng đầu nhìn, thì thấy cô gái đó đã quay đầu bỏ chạy về phía khu đông người nhất.
Trương Lăng vừa đứng dậy định gọi người thì thấy Đinh Lưu ở đằng xa đã nói với vệ sĩ bên cạnh: "Bắt lấy cô ta, đừng để cô ta chạy mất!"