Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y - Chương 189

Chương 189: Tạm thời ở lại

- Lạc Bào Vương Tử -

Nếu sinh nam này là do người tên Mục Hãn Mặc phái tới, thì sau khi thấy không thể nhanh chóng đạt được mục đích, hẳn đã rút lui từ sớm, làm gì có chuyện cứ bám riết ở ngoài cửa như vậy?

Hơn nữa nhìn thái độ của y, dường như tin chắc rằng chỉ cần gặp được Võ Đại Hổ, thì mình sẽ hiểu rõ ngọn ngành.

Trong lòng Tống Thanh Hàn dấy lên ngờ vực, bất chợt mở cửa ra, liếc nhìn sinh nam xinh đẹp này một cái rồi cau mày hỏi:

"Ngươi với Đại Hổ quen nhau thế nào? Từ đầu tới cuối kể lại một lần."

Sinh nam sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, do dự một lát rồi ngoan ngoãn nói:

"Thưa lang chủ, sau khi Võ đại nhân đỗ Thám hoa, từng được mời dự tiệc tại phủ Lưu thị lang. Lúc ấy ta là người được đưa tới hầu rượu, cho nên..."

Tống Thanh Hàn nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, đưa mắt nhìn bụng y mà ước lượng, phát hiện nếu lời y nói là thật thì thời gian mang thai cũng khớp. Chỉ là... Võ Đại Hổ sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Không biết có phải đoán được suy nghĩ trong lòng cậu hay không, y lại nói tiếp:

"Lúc đó Võ đại nhân đã uống say, e là không còn nhớ rõ chuyện này nữa. Đây là một góc áo trong mà ta đã lén giữ lại lúc ấy, chỉ cần đem ra so với y phục của Võ đại nhân là có thể biết lời ta nói là thật hay giả."

Nói xong, y cẩn thận lấy ra từ trong ngực một mảnh vải to chừng bàn tay, do dự một chút rồi vẫn đưa tới trước mặt Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn nhíu mày nhận lấy, ngón tay nhẹ lướt qua mặt vải, trầm ngâm suy nghĩ.

Mảnh vải này đối với cậu mà nói thì rất đỗi quen thuộc, vì chính cậu đã mua cho Võ Đại Hổ. Trước đây có lần Hoa Liên giặt đồ còn tới báo là có một chiếc áo lót bị thiếu một góc, khi đó cậu chỉ nghĩ do Võ Đại Hổ vô ý làm rách ở đâu, nên chẳng để tâm.

Giờ nghĩ lại, lúc nào thì mới có chuyện áo lót bị rách mà áo ngoài thì vẫn nguyên vẹn?

Thấy ánh mắt Tống Thanh Hàn dần trở nên lạnh lẽo, sinh nam kia khẽ đưa tay ra như muốn lén lút lấy lại mảnh vải, có lẽ sợ rằng Tống Thanh Hàn tức giận sẽ hủy đi "chứng cứ" này.

Tống Thanh Hàn thấy vậy, bỗng buông lỏng vai, nhét lại mảnh vải vào tay sinh nam kia, thản nhiên nói:

"Nếu vậy, đợi Đại Hổ về rồi hãy nói. Chỉ là, dù ngươi có nói vậy cũng không thể chứng minh đứa trẻ trong bụng nhất định là của hắn."

Sinh nam kia cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng v**t v* một cái, ánh mắt lộ vẻ yêu thương:

"Ta đã vượt đường xa đến đây, hành lý lộ phí đều cạn sạch, chỉ cầu Võ đại nhân thương xót đứa nhỏ vô tội trong bụng, cho nó một miếng cơm ăn. Nếu sau khi nhỏ máu nhận thân mà Võ đại nhân vẫn không tin, ta sẽ bế con rời đi..."

Nói tới đây, nước mắt liền từng giọt lớn rơi xuống, rơi xuống đất tạo thành vết thẫm, khiến Tống Thanh Hàn thấy chướng mắt.

Y nói không sai, hiện tại không chứng minh được đứa trẻ trong bụng y là của Võ Đại Hổ, nhưng cũng chẳng thể chứng minh là không phải, nhất là khi hai người thật sự có khả năng từng phát sinh quan hệ.

Cho nên bọn họ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận, không những phải dung nạp y mà còn phải cung phụng tử tế.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Thanh Hàn càng thêm lạnh lùng, đang định đóng cửa thì khóe mắt chợt bắt được một bóng người từ xa đi tới. Khóe môi cậu cong lên, nở nụ cười lạnh, khẽ nói:

"Người ngươi đợi tới rồi, tự mình giải quyết đi."

Sinh nam xinh đẹp kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức đứng dậy đi lên hai bước, nước mắt lưng tròng:

"Võ đại nhân!"

Võ Đại Hổ ngẩn người, nghi hoặc liếc nhìn y một cái rồi bước qua y, đi thẳng tới trước mặt Tống Thanh Hàn, hạ giọng hỏi:

"Người này là ai? Tới gây chuyện à?"

Thấy Võ Đại Hổ hoàn toàn không nhận ra y, sắc mặt Tống Thanh Hàn cũng dịu đi đôi chút, nhưng giọng nói vẫn không mấy dễ nghe:

"Người ta nói trong bụng mình là con của ngươi, kết quả là ngươi ngay cả người ta là ai cũng không biết?"

Vừa nghe vậy, Võ Đại Hổ kinh ngạc nhìn sinh nam kia, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt.

Sinh nam xinh đẹp không nói một lời, chỉ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, không biết có phải cho rằng như vậy thì khả năng được Võ Đại Hổ nhớ lại sẽ cao hơn.

Một lúc sau, khi Tống Thanh Hàn tưởng rằng Võ Đại Hổ định giả vờ không quen thật, thì hắn bỗng mở miệng:

"Là ngươi à."

Ba chữ ấy khiến sinh nam mặt mày rạng rỡ, còn sắc mặt Tống Thanh Hàn thì lập tức lạnh tanh.

Nhưng Võ Đại Hổ lại nói tiếp ngay sau đó:

"Nếu ta không nhớ nhầm, từ đầu tới cuối ta và ngươi chưa từng ở riêng với nhau, làm sao cái thai trong bụng ngươi lại có thể là của ta?"

Câu nói của Võ Đại Hổ như tàu lượn siêu tốc, mỗi chữ thốt ra đều khiến sắc mặt của Tống Thanh Hàn và sinh nam đó đảo ngược một lần.

"Võ đại nhân khi ấy uống say, đương nhiên không nhớ rõ, nhưng chúng ta thật sự từng chung phòng. Mảnh vải này có thể chứng minh!"

Vừa nói, sinh nam kia liền lấy miếng vải lúc nãy ra, vẻ mặt đầy mong đợi đưa đến trước mặt Võ Đại Hổ.

Võ Đại Hổ lại không nhận lấy, chỉ liếc qua một cái rồi nói:

"Cho dù miếng vải này là của ta, thì cũng chứng minh được gì? Ta uống say là thật, nhưng không đến mức hồ đồ đến chuyện gì cũng không nhớ. Lúc đó áo ta bị rượu vấy bẩn, nên ta mới vào trong thay đồ. Chỉ trong lúc thay quần áo ấy, ta đã có thể khiến ngươi mang thai được rồi sao?"

Lời hắn nói đâu ra đấy, Tống Thanh Hàn càng nghe sắc mặt càng dịu đi. Dù sao thì, ai mà muốn nghe tin người bên gối mình từng xảy ra chuyện gì đó với người khác chứ?

Nhưng sinh nam xinh đẹp kia cũng chẳng phải hạng đơn giản. Sau khi nghe Võ Đại Hổ nói xong, y đột nhiên "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, nghẹn ngào nói:

"Quả nhiên Võ đại nhân không nhớ chuyện khi đó rồi. Sau khi thay đồ xong, ngài nói là chóng mặt nên ngồi nghỉ một lúc trong phòng. Đợi khi hạ nhân lui xuống hết, ta liền cùng đại nhân h**n ** một đêm. Đến khi ngài tỉnh lại, ta đã thu dọn sạch sẽ mọi dấu vết. Ngài chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi. Khi ấy ta còn tưởng đại nhân bạc tình, giờ nghĩ lại, chỉ sợ là ngài căn bản không biết mình đã làm gì..."

Y suốt từ đầu đến cuối đều khăng khăng Võ Đại Hổ là vì uống say nên không nhớ gì. Mà như vậy, Võ Đại Hổ cũng khó mà phản bác, bởi ai sẽ tin một người đi xã giao uống rượu lại vẫn còn tỉnh táo?

Tống Thanh Hàn thấy Võ Đại Hổ nhíu chặt mày, dường như nhìn ra được sự bất đắc dĩ trong lòng hắn, liền khẽ thở dài, chậm rãi nói:

"Đã vậy, ngươi cứ ở lại trước đã, đợi đến mai rồi tính tiếp."

Võ Đại Hổ khựng lại, theo phản xạ nói:

"Tiểu Hàn, ta..."

"Không sao, ta tin ngươi."

Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn hắn, nở một nụ cười dịu dàng. Dáng vẻ ấy, so với Võ Đại Hổ còn kiên định hơn vài phần.

Trong lòng Võ Đại Hổ dâng lên một cỗ ấm áp, nắm lấy tay cậu kéo vào trong, chẳng buồn liếc mắt nhìn sinh nam xinh đẹp phía sau lấy một cái.

Sinh nam kia cũng không thấy tủi thân, dùng tay áo lau sạch nước mắt, sau đó xốc lại hành lý, hai tay ôm ghế gỗ, nói lời cảm ơn với người đã trông nom y, rồi ngẩng đầu nhìn cổng viện nhà Tống Thanh Hàn, trong mắt thoáng qua một tia kiên định.