Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y - Chương 201
Chương 201: Dân làng tới cửa
- Lạc Bào Vương Tử -
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liên Nguyệt che miệng, những giọt lệ tích tụ bấy lâu rốt cuộc cũng tuôn rơi như chuỗi hạt đứt dây, trông thật thê lương thảm thiết.
Năm đó y cũng từng phẫn nộ, nhưng sau khi trải qua bao thử thách nơi hồng trần, y hiểu nhiều chuyện không đơn giản như bản thân tưởng tượng. Thế nên y không vội vã áp cho Tuần phủ cái mác kẻ bạc tình, mà dựa vào thế lực của Võ Đại Hổ âm thầm quan sát ông một thời gian. Đợi nhìn rõ con người ông rồi, y mới quyết định có nên đem chuyện cũ nói ra hay không.
Dù là để chấm dứt hay để tiếp nối, đó cũng là việc y phải làm.
Thấy y lệ rơi như mưa, vẻ mặt đầy ai oán, Tuần phủ buông tay khỏi song sắt, chậm rãi đưa tay về phía y, nhẹ nhàng vỗ lên vai, khẽ than thở:
"Những năm qua, ngươi đã vất vả rồi..."
Liên Nguyệt cảm nhận được lực chạm nhẹ như cánh chim ấy, liền thấy bao ủy khuất trong lòng tìm được chỗ trút, hai tay che mặt, khóc càng thêm dữ dội.
Tuần phủ lặng lẽ đợi y khóc xong, thấy y bình tĩnh lại, trong mắt thoáng hiện tia do dự, cuối cùng vẫn hỏi:
"Y... được chôn ở đâu?"
Liên Nguyệt đưa tay lau mặt, nhẹ giọng đáp:
"Ở trong đám hoa nghênh xuân* sau núi. Nghe nói... y thích nhất đến nơi đó..."
Vừa nghĩ đến cảnh ngộ bi thương của cha sinh, giọng y lại nghẹn lại.
Tuần phủ khẽ gật đầu, không rõ là tán đồng hay chỉ để tỏ ý đã biết.
Khi ánh mắt ông lướt qua bụng y, trong mắt thoáng lóe tinh quang, trầm giọng hỏi:
"Cha đứa bé quả thật là người Man Di kia?"
Liên Nguyệt khựng lại, rồi không hề do dự đáp:
"Đúng vậy. Ta bơ vơ từ nhỏ đến lớn, cả đời chỉ gặp được một người đáng để ta gửi gắm, nên chẳng để ý xuất thân của hắn. Chỉ là không ngờ... hắn lại nghĩ giống như ngài."
Thấy mắt y ảm đạm, câu chất vấn của Tuần phủ đến miệng lại nghẹn xuống, chỉ khẽ nói:
"Người Man Di làm sao đáng để gửi gắm chứ? Chờ đứa bé sinh ra, ngươi có biết nó sẽ phải đối mặt với những gì không?"
Không ngờ Liên Nguyệt vốn trông thông tuệ, khi đối diện với vấn đề này lại ngây thơ như trẻ con, cau mày nói:
"Có thể đối mặt với gì chứ? Cho dù ta phải nuôi một mình, ta cũng sẽ nuôi nó thật tốt. Dù sao ta khác y năm xưa, ta có tiền."
Khóe môi Tuần phủ hiện ý cười khổ, lắc đầu thấp giọng:
"Đợi khi ngươi thấy kẻ khác ức h**p, làm hại, sỉ nhục con ngươi, e là sẽ không còn nghĩ như vậy."
Liên Nguyệt khẽ cười lạnh, nhướng mày:
"Thì sao chứ? Ta cũng bị người khác chèn ép mà lớn lên. Chỉ cần còn sống, cái gì rồi cũng sẽ có thôi."
Thấy y cực đoan như thế, Tuần phủ mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không nói thêm, chỉ dài giọng than một tiếng, đấm ngực ho khan kịch liệt.
Nhìn lồng ngực ông phập phồng dữ dội, Liên Nguyệt siết chặt đôi bàn tay đang đan nhau, môi run run, khẽ hỏi:
"Không có cách nào thuyên giảm sao?"
Đợi cơn ho dừng lại, sắc mặt Tuần phủ đã đỏ bừng, ông đưa tay lau khóe miệng, chậm rãi đáp:
"Là tật cũ để lại từ những năm trước. Đã gặp nhiều đại phu, uống nhiều thuốc, nhưng cũng không có ích gì."
"Có lẽ... đây chính là hình phạt y dành cho ta."
Tuần phủ khựng lại, ánh mắt rơi xuống nền đất, không biết đang nghĩ gì.
Trong đầu Liên Nguyệt chợt vang lên lời Tống Thanh Hàn, lòng bỗng ổn định lại, trầm giọng nói:
"Ngài định phán xử ta và Lư Sâm thế nào?"
Lời này khiến tuần phủ như sực nhớ ra điều gì, ông nhìn y thật kỹ, bỗng nói:
"Ngươi hãy hứa với ta, trong chuyện này không được lừa dối ta, được chứ? Nếu có ai uy h**p ngươi, ngươi cứ nói thật với ta. Tuy ta chưa từng làm tròn bổn phận của một người cha, nhưng vì ngươi, ta nguyện dốc hết tất cả."
Câu nói cuối cùng ấy chạm đến nơi mềm yếu tận sâu đáy lòng Liên Nguyệt, khóe mắt y đỏ lên, suýt nữa lại rơi lệ.
"Ta hứa với ngài, ta nhất định sẽ nói thật. Nếu không, để đứa nhỏ chưa chào đời này của ta không thể thuận lợi sinh ra."
Tuần phủ khựng lại, dường như không thể thốt thêm lời nào nữa. Dù rằng chuyện lấy con cái ra thề độc ông chẳng phải lần đầu gặp, nhưng khi người thề là chính đứa con ruột của mình, cảm giác ấy lại hoàn toàn khác hẳn.
Liên Nguyệt đưa tay đặt lên bụng, lặng lẽ nói thầm trong lòng:
"Ngài nguyện vì ta mà dốc hết tất cả, ta lẽ nào lại không như thế? Dù sao đứa nhỏ này sinh ra cũng định sẵn là không cha, vậy thì đừng trách ta nhẫn tâm. Giữa cha và con, ta cuối cùng vẫn sẽ chọn cha thôi..."
Chủ đề này khép lại, Tuần phủ thấy Liên Nguyệt khẽ rùng mình, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng vẫn thở dài, khẽ nói:
"Thôi được, ngươi theo ta ra ngoài, đổi chỗ khác ở đi."
Không ngờ Liên Nguyệt lại không chịu, lắc đầu nói:
"Ngài làm quan xưa nay công chính, nếu vì một mình ta mà phá lệ, ắt sẽ khiến người khác nghi ngờ, đến lúc đó e rằng còn ảnh hưởng đến tiền đồ. Ta cứ ở đây đi, dù sao ngày mai cũng sẽ rõ ràng thôi."
Thấy y kiên quyết, Tuần phủ vốn không giỏi khuyên người, đành nói:
"Được, vậy ủy khuất ngươi một đêm. Đúng rồi, cái vật kia, bình thường ngươi vẫn để nó ở trước ngực sao?"
Liên Nguyệt ngẩn ra, do dự đáp:
"Đúng vậy, sao thế?"
Tuần phủ nhìn y chằm chằm, cuối cùng lắc đầu:
"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Chờ Tuần phủ đi rồi, Liên Nguyệt đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một hồi, luôn cảm thấy câu hỏi cuối kia ẩn chứa điều gì đó. Chỉ tiếc hiểu biết của y về chuyện này quá ít, không thể giải ra được.
Nếu trong chuyện này để lộ sơ hở, không biết ngày mai ông ấy sẽ đối xử với mình thế nào...
Giữa hàng lông mày Liên Nguyệt thoáng hiện nét lo âu, khẽ thở dài một tiếng, rồi ngồi xuống đống chăn chiếu.
Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ không hề biết chuyện xảy ra trong nhà lao. Sau khi thu dọn xong đồ đạc ở nhà, hai người chuẩn bị sang từ biệt Hòa Ninh, dù sao chuyến đi này cũng chẳng biết khi nào mới có thể trở về.
Chỉ là, vừa mở cửa ra, liền thấy một đám người khí thế hùng hổ đi tới, quát lớn:
"Người đâu? Cái đồ tạp chủng đó đi đâu rồi? Chúng ta giao nó cho ngươi, đâu phải để ngươi làm nó mất tăm mất tích thế!"
Thấy những người này dường như chính là đám dân làng hôm trước từng hò hét muốn thiêu sống đứa con lai, Tống Thanh Hàn sắc mặt bình tĩnh, nói:
"Ta chỉ phụ trách trị thương cho nó, còn việc canh giữ vốn là do làng các ngươi tự cử người ra. Muốn gây chuyện thì các ngươi cũng nên tìm bọn họ."
Ánh mắt cậu đảo một vòng, rốt cuộc cũng thấy Đại Cẩu và Nhị Cẩu đang co đầu rụt cổ đứng trong góc, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đám người này dường như không định nói lý, vung mấy thứ vũ khí trong tay, quát:
"Người là mất trong nhà ngươi, không tìm ngươi thì tìm ai? Chắc chắn ngươi thông đồng với kẻ ngoài, lén đưa nó đi rồi! Đại Cẩu, Nhị Cẩu, các ngươi nói có phải không?"
Bị gọi tên, Đại Cẩu và Nhị Cẩu giật nảy mình, lớn tiếng nói:
"Phải! Trong sân nhà bọn họ thường xuyên có mấy kẻ kỳ quái lui tới, còn không cho chúng ta nhìn thấy, chắc chắn là có vấn đề!"
