SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 138: Phiên ngoại.

- Phàn Nguyệt Lượng -

Vậy, kết cục cuối cùng là gì?

Hộc Luật Yển và Mị Lục... rốt cuộc đã ra sao?

Trong cơn hỗn loạn, Lâm Yển cố gắng vá víu lại những đoạn mộng ngắn đứt quãng suốt những năm qua. Chậm rãi, rất chậm rãi, cậu tìm được đáp án ——

Thế giới đã hủy diệt.

Tất cả mọi người đều biến mất, cả Hộc Luật Yển và Mị Lục cũng vậy.

Cho đến giây phút cuối cùng trước khi ý thức Hộc Luật Yển tan biến, hắn cũng không kịp nhìn thấy Mị Lục, người đang hôn mê bất tỉnh, mở mắt ra.

Mị Lục đã thực sự trở về, về lại thế giới vốn thuộc về y, về với cuộc đời chân chính của mình.

Lâm Yển mở to hai mắt, trong bóng tối chỉ cảm thấy nước mắt từng dòng từng dòng chảy ra, thấm ướt hốc mắt.

Dù sự việc ấy đã trôi qua rất lâu, nhưng nỗi đau thấu tim gan khi mất đi Mị Lục vẫn như cũ, nặng nề đè lên lồng ngực, từng hồi xé nát cả ngũ tạng lục phủ.

"Lục Lục..." Lâm Yển gọi khẽ hai tiếng từ sâu trong yết hầu, cái tên ấy đã từ lâu khắc sâu trong linh hồn, dù bị bụi thời gian phủ mờ, dù có lạc lối nhất thời, Lâm Yển vẫn biết, cái tên ấy đối với mình mang một ý nghĩa không gì thay thế nổi.

Chỉ cần thổi sạch lớp bụi ấy đi là sẽ lại nhìn thấy rõ ràng —

những ký ức, những tình cảm — sâu sắc, khắc tận xương tủy.

Giây phút này, Lâm Yển vô cùng chắc chắn ——

Lâm Yển là Hộc Luật Yển.

Và Hộc Luật Yển cũng là Lâm Yển.



Có thể vì đã ở quá lâu trên đỉnh núi Vân Lĩnh, nên sau khi trở về huyện Ngạc Thành, Mị Lục liền mắc chứng mất ngủ.

Ban đầu chỉ mất ngủ ba, bốn hôm, về sau do bận bịu liên tục, y mới miễn cưỡng ngủ được hai, ba canh giờ mỗi đêm.

Trong phủ, tuyết đã được hạ nhân quét sạch, trong phòng lò than cháy đỏ rực. Mị Lục kéo ghế ra ngồi bên bếp lửa, toàn thân ngập tràn hơi ấm.

Y phát hiện mình đã sống như một phàm nhân lâu lắm rồi, thân thể cũng không còn khỏe mạnh như trước nữa.

Ngày xưa, y theo Hộc Luật Yển bôn ba khắp nơi, mấy khi sinh bệnh?

Còn bây giờ, chỉ cần nhiệt độ hạ thấp một chút thôi cũng đã thấy không chịu nổi.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Kiếp trước, y khổ luyện tu hành, không ngừng đột phá cực hạn, thế mà cuối cùng cũng chẳng có thành tựu gì.

Giờ đây sống lại một đời, Mị Lục cảm thấy cuộc sống phàm trần cũng chẳng tệ.

Trải qua xuân hạ thu đông, ngắm nhìn mây cuộn rồi lại tan.

Không quá thanh nhàn, cũng không quá bận rộn, chẳng cần bế quan mấy năm dài, để rồi đến nỗi cây hoa quế trong nhà nở rồi tàn bao nhiêu bận cũng chẳng rõ.

Một trận gió nhẹ thoảng qua, Mị Lục bỗng ngửi thấy hương hoa quế ngát thơm.

Y đặt cuốn sổ trong tay xuống, đứng dậy bước tới trước cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một mảnh sân nhỏ.

Tiểu Thanh đang ngẩng đầu đứng dưới tán một cây xanh um. Cảm nhận được ánh mắt của Mị Lục, cậu quay đầu nhìn lại, rồi cười nói:

"Chủ tử, hoa quế đã nở rồi!"

Mị Lục hơi cúi người, hai tay giao nhau chống lên bậu cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn những chùm hoa màu vàng nhạt ẩn giữa tán lá, rồi chậm rãi hỏi Tiểu Thanh:

"Nhà mình trồng cây hoa quế từ bao giờ? Ta nhớ lúc ta đi còn chưa có mà."

"Tiểu Tiếu cho người đem về đó ạ." Tiểu Thanh đáp, "Sau khi chủ tử đi, một hôm Tiểu Tiếu đi chợ, tình cờ gặp một người bán cây, bèn mua ba cây hoa quế về trồng. Khi ấy cây còn nhỏ, người bán bảo phải chăm thêm hai, ba năm nữa, đến khi nở mới thơm ngào ngạt."

Mị Lục khẽ cười: "Giờ mùi thơm cũng đã dễ chịu lắm rồi."

"Thật ạ?" Tiểu Thanh vui mừng ra mặt.

Cậu vốn lo chủ tử không thích, bây giờ nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm:

"Chủ tử thích thì tốt rồi! Tiểu Tiếu cũng đoán trước chủ tử sẽ không ghét hương hoa quế. Nàng ấy bảo nếu chỉ trồng cây thường thì đến thu đông trụi lá, không đẹp mà còn chẳng thơm. Hoa quế vừa xinh, vừa thơm, còn dễ chịu nữa!"

Mị Lục gật đầu: "Tiểu Tiếu thật chu đáo."

Nhắc đến Tiểu Tiếu, Tiểu Thanh không khỏi nhớ tới tâm tư Tiểu Tiếu dành cho chủ tử nhà mình.

Cậu lén liếc nhìn Mị Lục thêm mấy lần.

Thật kỳ lạ...

Chủ tử nhà mình phương diện nào cũng tốt, cô nương thích ngài ấy nhiều vô kể, thậm chí có người vì muốn gặp chủ tử mà thường xuyên ghé qua cửa tiệm.

Vậy mà...

Tất cả bọn họ đều không lọt được vào mắt chủ tử.

Nhiều năm như vậy, người mà chủ tử nghĩ đến nhiều nhất vẫn chỉ có đứa nhỏ tên Lâm Yển đó thôi.

Xem ra, tâm tư của Tiểu Tiếu và các cô nương kia đều đã uổng phí cả rồi.

Mị Lục nhận ra ánh mắt phức tạp của Tiểu Thanh, nhưng y không biết trong đầu Tiểu Thanh đang vòng vo chuyện gì.

Y chỉ cho rằng Tiểu Thanh đang lo chuyện riêng, bèn đổi đề tài:

"Trong nhà có trồng được thêm cây đào không?"

Nghe vậy, Tiểu Thanh lập tức thu lại suy nghĩ, chạy nhanh tới dưới cửa sổ:

"Chủ tử muốn trồng đào sao?"

"Ừ." Mị Lục gật đầu, "Nếu trồng được thì tốt."

"Đương nhiên được rồi!" Tiểu Thanh hớn hở, "Chỉ là chuyện này thì phải nhờ Tiểu Tiếu thôi. Nàng ấy quen vài người bán cây giống, để ta đi tìm nàng bàn bạc."

"Ừ, được." Mị Lục đáp lời.

Tiểu Thanh nhận lệnh rồi vội vã chạy đi.

Mị Lục nhìn theo bóng cậu xa dần, tiện thể gọi với theo:

"Nhớ nói Tiểu Tiếu trồng luôn ở ngoài cửa sổ này nhé!"

"Vâng ạ!"

Thật ra, Mị Lục chẳng hứng thú mấy với hoa cỏ.

Y đã sống rất nhiều năm, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy hoa đào nở ra sao.

Ấn tượng duy nhất của y về hoa đào, là mảnh rừng đào rực rỡ trong một ảo cảnh.

Ký ức ấy...

Nơi đó, Ôn Liễu Liễu từng nắm tay Hộc Luật Yển, đi giữa rừng hoa đào, dịu dàng hứa sẽ làm bánh hoa đào cho hắn.

Y chưa từng làm bánh hoa đào. Nhưng y tin, bánh hoa đào ấy, đối với Hộc Luật Yển mà nói, nhất định có ý nghĩa đặc biệt.

Tiểu Tiếu là một cô gái lanh lợi.

Lúc mới tới còn rụt rè, sợ sệt, chỉ biết cúi đầu làm việc.

Sau này ở lâu, quen thuộc với mọi người trong phủ, nàng mới dần cởi mở hơn.

Sáng hôm sau, theo phân phó của Mị Lục, Tiểu Tiếu đã dẫn mấy người đàn ông vác những cây giống đào mới mua tới trước đình viện ngoài cửa sổ Mị Lục.

Nơi này vốn chưa qua xử lý, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy bàn đá, ghế đá, một cái hồ nhỏ, và ba cây hoa quế đang khoe sắc.

Tiểu Tiếu nhanh nhẹn chọn một mảnh đất trống bên cạnh hoa quế, chỉ huy những người đàn ông đó xới đất, trồng cây.

Mị Lục đứng tựa cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn.

Đang mải mê, bỗng có cảm giác bờ vai trĩu xuống.

Y nghiêng đầu nhìn — thì ra có người khoác thêm áo nhung cho y.

"Chủ tử, ngoài cửa sổ gió lớn lắm, người mặc mỏng vậy không được đâu."

Không biết Tiểu Tiếu tới từ lúc nào, mặc dù là mùa đông, nàng vẫn như cánh bướm hoa rực rỡ, lúm đồng tiền tươi rói, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên cười với Mị Lục:

"Chủ tử cứ yên tâm vào trong nghỉ ngơi. Nô tỳ nhất định sẽ thực hiện chu toàn việc người đã phân phó."

Mị Lục cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

" Tất nhiên là ta yên tâm về năng lực làm việc của người rồi."

Tiểu Tiếu vừa rồi còn lo Mị Lục bị cảm lạnh, liền cắn răng phá lệ, tự mình mang áo choàng vào trong nhà cho y. Nàng biết Mị Lục đối với mình luôn có phần dè dặt, cũng hiểu bản thân nên đưa đồ xong liền lặng lẽ lui đi.

Thế nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, chạm vào nụ cười kia của Mị Lục, lòng nàng đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt cũng vội vàng rũ xuống.

Muốn chạy trốn, nhưng hai chân như bị buộc vào bao cát nặng trĩu, thế nào cũng chẳng nhấc nổi.

Nàng hồi hộp xoắn lấy đầu ngón tay, lí nhí hỏi:

"Lần này chủ tử trở về... sẽ ở lại bao lâu vậy ạ?"

"Ta sẽ ở đến khi mọi chuyện đều xử lý xong." Mị Lục đáp, ngẫm nghĩ giây lát, lại bổ sung,

"Nhưng chắc chắn phải hoàn thành hết trước cuối năm. Nếu không hắn sẽ lại làm loạn lên mất."

Trước kia, Mị Lục vẫn hay gọi Lâm Yển là "đứa trẻ", giờ Lâm Yển đã lớn, y cũng đổi sang gọi "hắn" cho gọn.

Tiểu Tiếu sững người một thoáng, mới phản ứng kịp người Mị Lục nhắc đến. Con gái nhạy cảm, nàng tự nhiên nhận ra chút khác lạ.

Lén liếc nhìn, chỉ thấy Mị Lục khóe môi khẽ nhếch, vẫn là nụ cười đó — nhưng trong đáy mắt lại có thêm vài phần bất đắc dĩ, và chút cảm xúc rất xa lạ, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Tiểu Tiếu khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng Mị Lục đã chuyển chủ đề:

"Đúng rồi Tiểu Tiếu, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Tiếu đáp:

"Hồi chủ tử, nô tỳ vừa tròn hai mươi."

"Hai mươi rồi à, cũng đã là một cô nương trưởng thành rồi."

Mị Lục cười nhạt,

"Đã có người mình thích chưa?"

"A?"

Tiểu Tiếu đỏ mặt đến tận mang tai.

Mị Lục tiếp lời:

"Tuy rằng ngươi đã ký khế ước với ta, nhưng chuyện hôn nhân nhân duyên là tùy tâm ngươi định đoạt. Nếu ngươi muốn lập gia đình, sinh con đẻ cái, ta sẽ không ngăn cản."

"Chủ, chủ tử đang nói gì vậy ạ? Nô tỳ chưa từng nghĩ đến những chuyện đó..."

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ ửng đến tận mang tai, nang chưa từng cùng người khác nói về chuyện này, huống chi đối phương còn là chủ tử của mình, giọng nói nàng trở nên lắp bắp.

"Năm đó chủ tử cứu nô tỳ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nô tỳ đã thề đời này nguyện một lòng trung thành với chủ tử... Chủ tử nói vậy, là muốn đuổi nô tỳ đi sao?"

Mị Lục vội nói:

"Ta không có ý đó."

Tiểu Tiếu mím chặt môi, tựa như gom hết can đảm trong lòng, yếu ớt thốt ra:

"Hơn nữa, chủ tử còn chưa thành gia, nô tỳ chỉ muốn mãi ở bên hầu hạ chủ tử thôi..."

Nghe đến đây, Mị Lục hơi nhíu mày.

Nhìn Tiểu Tiếu đỏ bừng đến tận lỗ tai, y mới chợt hiểu ra.

Thì ra, năm năm qua, chút tâm tư non nớt trong lòng nàng vẫn chưa từng tắt lụi.

Y âm thầm thở dài. Một cơn đau đầu âm ỉ dâng lên.

"Được rồi, ta đã biết."

Đúng lúc ngoài cửa sổ có vài người đàn ông đang gọi tìm Tiểu Tiếu, Mị Lục liền vẫy tay xua:

"Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một lát."

"Vâng!"

Tiểu Tiếu líu ríu xoay người chạy mất.



Mấy ngày sau đó, Tiểu Tiếu vẫn thường tới xem cây đào mới trồng.

Trước kia Mị Lục còn ngồi bên cửa sổ đọc sổ sách, giờ thấy nàng đến gần, y hoặc đóng chặt cửa sổ, hoặc dứt khoát ra ngoài cửa hàng đứng xem.

Y nghĩ, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần, Tiểu Tiếu hẳn sẽ hiểu ý mình.

Dẫu sao nàng cũng là một cô nương thông minh lanh lợi, việc nặng việc nhẹ trong phủ đều xông xáo, cần mẫn.

Y không muốn thốt ra lời quá nặng nề, để nàng mất mặt.



Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Mị Lục cũng đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, dặn dò Tiểu Thanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm hôm sau lên đường trở về núi Vân Lĩnh hiểm trở.

Ban ngày bận rộn suốt, đến tối vừa nằm xuống giường, Mị Lục đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng y chưa kịp ngủ yên tới sáng.

Không biết là giờ canh ba hay canh tư, bỗng cảm thấy mép giường hơi trầm xuống, như có ai ngồi lên.

Đã từng trải qua một đời, nên Mị Lục trong mộng vẫn đặc biệt cảnh giác.

Vừa nhận ra dị động bên cạnh, y lập tức mở mắt, định bật dậy —

Nhưng một bàn tay đã nhẹ nhàng đè y trở lại.

Đầu vừa mới cử động, đã bị ép xuống gối.

Ngay sau đó, một bóng người cúi sát xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt y.

Mị Lục trừng lớn mắt, rất nhanh đã nhìn rõ gương mặt kia:

"Lâm Yển..."

Lời còn chưa kịp dứt, đã bị chặn lại bằng một nụ hôn không cho phép phản kháng.