SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm

Chương 34: Trốn tránh.

- Phàn Nguyệt Lượng -

Từng tiếng "Hộc Luật Yển", tựa như ma chú, vang vọng không ngừng bên tai Hộc Luật Yển.

Yết hầu hắn khẽ động.

Bất chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, lưỡi rát bỏng.

Mị Lục th* d*c, giọng nói run rẩy chẳng thành điệu, lồng ngực mỏng manh phập phồng không ngừng, miệng khe khẽ gọi tên hắn như đang van xin.

Nhưng lý trí của Hộc Luật Yển sớm đã bị làn gió nhẹ liên tục thổi tan thành mây khói.

Hắn cảm thấy...

vẫn chưa đủ.

Vẫn chưa đủ.

Dù có làm thế nào đi nữa, vẫn là không đủ.

Hắn không thể nhìn rõ dung mạo của Mị Lục.

Chỉ thấy một khuôn mặt mơ hồ, phủ đầy sương mù.

Ngay khoảnh khắc ấy, hắn khao khát biết được Mị Lục trông như thế nào — người có thể phát ra giọng nói mê hoặc đến vậy, rốt cuộc là có gương mặt ra sao...

Bóng tối ập tới, một lần nữa bao phủ toàn bộ thế giới. Hộc Luật Yển phải mất rất lâu mới có thể thoát khỏi trạng thái đó.

Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy giọng của Mị Lục:

"Hộc Luật Yển?"

Giọng nói rất gần, vang lên ngay bên tai.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn ngỡ rằng mình vẫn còn trong giấc mộng ban nãy.

Nhưng rõ ràng không phải.

"Ngươi sao thế?" Mị Lục bắt đầu có chút lo lắng, cẩn trọng vươn tay đẩy nhẹ vai hắn. "Ngươi không sao chứ?"

Lúc này trời đã sáng rõ. Mị Lục chờ rất lâu mà vẫn không thấy Hộc Luật Yển tỉnh lại, đành phải thu dọn xong hành trang rồi đến gọi hắn dậy.

Thế nhưng Hộc Luật Yển vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

Mị Lục bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Hộc Luật Yển ngủ luôn rồi không. Trời thì rét căm căm mà hắn lại ngủ chẳng thèm dùng đến chăn đệm gì cả.

Do dự chốc lát, Mị Lục ngồi xổm xuống, vươn tay chạm lên mặt Hộc Luật Yển. Da hắn lạnh hơn y tưởng, lạnh như chạm vào một tảng băng vậy.

Ngay lúc y chuẩn bị kiểm tra hơi thở của hắn, bàn tay đặt trên đầu gối của Hộc Luật Yển bỗng động đậy. Ngay sau đó, hắn bất ngờ như chớp giật túm chặt lấy cổ tay y.

Tim Mị Lục run rẩy, giọng cũng run theo:

"Hộc— Hộc Hộc Luật Yển?!"

Khuôn mặt tái nhợt của Hộc Luật Yển phủ một tầng lệ khí nồng đậm, thậm chí còn lẫn cả sát khí mơ hồ. Hắn không mở mắt, ghé sát mặt lại gần Mị Lục.

Cơ thể Mị Lục cứng đờ, hoàn toàn không dám động đậy. Đôi mắt trừng to, nhìn thẳng vào hắn không chớp.

Y không hề nghi ngờ, chỉ cần y nhúc nhích thêm một chút, Hộc Luật Yển sẽ lập tức bẻ gãy cổ tay y mà không chút do dự.

Hai người cứ giằng co như vậy một lúc lâu.

Cho đến khi Hộc Luật Yển nhận ra điều gì đó, sát khí trên gương mặt nhanh chóng tản đi. Hắn ngây người chốc lát, rồi khàn giọng gọi:

"Mị Lục?"

"Là ta." Mị Lục nhíu mày, rít qua kẽ răng, "Ngươi buông tay được không? Ngươi làm ta đau đấy."

Hộc Luật Yển lập tức buông tay.

Mị Lục vội vàng rụt tay về, xoa cổ tay bị siết chặt rồi nhẹ nhàng xoay xoay, chờ cơn đau dịu xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hộc Luật Yển, người vừa mở mắt, ánh nhìn ngẩn ngơ.

Y chưa từng thấy Hộc Luật Yển mất kiểm soát như thế bao giờ. Nhớ lại cảnh vừa nãy gọi thế nào cũng không tỉnh, Mị Lục không khỏi đoán:

"Hộc Luật Yển, ngươi gặp ác mộng à?"

Dường như Hộc Luật Yển không nghe thấy giọng y, cứ ngây ra như một khúc gỗ.

Thấy thế, Mị Lục đành vươn tay kéo kéo áo hắn lần nữa.

Không ngờ chỉ vừa kéo một cái, Hộc Luật Yển như bị k*ch th*ch dữ dội, lập tức bật dậy. Nhưng khi đột ngột cảm nhận được điều gì đó, động tác đứng dậy khựng lại trong chốc lát.

Có điều, Mị Lục bị hành động đột ngột của hắn hù cho giật mình, hoàn toàn không chú ý tới khoảnh khắc hắn khựng người ấy. Y cũng vội đứng lên theo, sốt ruột hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"

Hộc Luật Yển vẫn không trả lời. Trên mặt hiện lên hàng loạt biểu cảm — bối rối, hoang mang, kinh ngạc, tất cả nối tiếp nhau hiện ra.

Rất nhanh, tất cả cảm xúc ấy hóa thành cơn chấn động tột độ sau khi hoàn toàn tỉnh táo, rồi chuyển sang tức giận đến mức không thể chấp nhận được.

Đây là lần đầu tiên Mị Lục thấy biểu cảm của Hộc Luật Yển phức tạp và đặc sắc đến thế. Y vừa định mở miệng, đã thấy đối phương bối rối lùi lại từng bước.

Hệt như vừa trải qua chuyện gì vô cùng kinh khủng, Hộc Luật Yển quay người bỏ chạy không chút do dự.

Chỉ còn lại Mị Lục đứng tại chỗ, đầy vẻ ngơ ngác.

Y xoa xoa mũi, trong lòng lẩm bẩm:

Ta trông đáng sợ đến thế sao?

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Hộc Luật Yển không phải không nhìn thấy sao? Vậy làm sao mà biết y có đáng sợ hay không?

Hay là... thật sự gặp ác mộng?

Mị Lục đứng yên tại chỗ một lúc, thấy Hộc Luật Yển nhất thời chưa có vẻ gì là sẽ quay lại, liền tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ước chừng một canh giờ sau, Minh Toại — người đã hôn mê suốt hơn một ngày — cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy Mị Lục đang ngồi đối diện. Trong khoảnh khắc ấy, hắn còn chẳng nhận ra y là ai. Đầu hắn choáng váng, mắt như muốn nứt toác, toàn thân đau nhức không thôi.

Mị Lục đang ăn lương khô, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, liền nghĩ ngợi rồi hỏi:

"Ngươi muốn ăn không?"

Minh Toại sớm đã đói đến mức bụng dán lưng, cổ họng khô rát như sắp bốc cháy.

Thế nhưng, so với điều đó, hắn càng để tâm đến một chuyện khác hơn:

"Ngươi là ai?"

Mị Lục nhét nốt nửa miếng lương khô vào miệng, hai má phồng lên, từ tốn nhai, đến khi nuốt xuống mới chậm rãi đáp:

"Ta là ai không quan trọng."

Nói rồi, y bổ sung thêm một câu:

"Điều quan trọng là, ngươi với Hộc Luật Yển... từng quen nhau à?"

Nhắc tới Hộc Luật Yển, trong mắt Minh Toại hiện lên một tia sợ hãi thoáng qua, nhưng rất nhanh, nỗi sợ tan biến, chỉ còn lại thù hận cuồn cuộn và sự châm chọc gắng gượng.

"Hừ, chỉ bằng hắn, cũng dám gây chuyện với Dược Tông đường chúng ta, đúng là gan to bằng trời." Minh Toại thở hồng hộc, cố ép ra từng câu đe dọa, "Hôm nay hắn đối xử với ta thế nào, sau này ta nhất định sẽ bắt hắn trả gấp bội. Dược Tông đường chúng ta có cả trăm cách tra tấn người, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

Mị Lục vẫn hỏi lại câu cũ:

"Ngươi và hắn quen nhau à?"

Minh Toại trợn mắt nhìn y, nghiến răng nghiến lợi:

"Còn ngươi nữa! Ngươi dám vì một tên Hộc Luật Yển nho nhỏ mà chống lại Dược Tông đường chúng ta! Sau này ta sẽ l*t s*ch y phục của ngươi, trói ngươi trước cột đá đại điện của Dược Tông đường! Trong Dược Tông đường của chúng ta, không thiếu người thích dạng như ngươi..."

Chưa nói dứt lời, chỉ nghe bụp một tiếng vang trầm.

Minh Toại trợn mắt, ngất lịm đi.

Mị Lục ném hòn đá trong tay sang một bên, nhặt lấy một đầu roi da, khó nhọc kéo Minh Toại lê về hướng Hộc Luật Yển đã bỏ chạy.

Kéo người trong rừng tuyết không phải chuyện dễ. Mị Lục đi được vài bước lại phải dừng nghỉ, mệt đến thở hổn hển.

Vào lúc này, y bắt đầu nhớ Tiểu Quyến rồi.

Không thể không thừa nhận, dù Tiểu Quyến đi theo họ chẳng phải vì lý do gì tốt đẹp, nhưng trong một vài tình huống... vẫn thật sự rất hữu dụng.

Mị Lục không biết mình đã đi được bao lâu, cũng chẳng biết Hộc Luật Yển có đổi hướng hay không. Y chỉ lặng lẽ kéo lê Minh Toại, cứ thế bước về phía trước.

Dù sao thì Hộc Luật Yển cũng tìm được cách tìm ra y.

Nói ra cũng may mắn, sau đó y đã nhìn thấy bóng dáng Hộc Luật Yển bên bờ sông.

Con sông đó chắn ngang giữa khu rừng, mặt sông rất rộng, một phần nước đã đóng băng.

Hộc Luật Yển đứng trong phần nước chưa đóng băng, quần áo từ phần thắt lưng trở xuống đều bị nước sông làm ướt.

Nước sông vào mùa đông, có thể tưởng tượng được lạnh đến mức nào.

Nhưng Hộc Luật Yển dường như chẳng cảm nhận được gì, lại tiếp tục đứng im như một khúc gỗ giữa dòng nước.

Mị Lục ném roi da xuống đất, đi đến bờ sông, ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay thử nhiệt độ của nước.

Lạnh đến mức y phải rùng mình.

Mị Lục vội rụt tay về, dùng tay còn lại xoa xoa hai cái, mới cảm thấy nhiệt độ ấm lên.

Ngẩng đầu nhìn lại, Hộc Luật Yển dường như đã nhận ra sự xuất hiện của y, vậy mà lại đi thẳng về phía chỗ nước sâu hơn.

Không lâu sau, nước sông đã ngập đến vai Hộc Luật Yển, làm ướt cả đuôi tóc đen dài của hắn.

Mị Lục thấy tình hình không ổn, lập tức đứng dậy, đặt hai tay lên miệng, lớn tiếng gọi:

"Hộc Luật Yển, ngươi đi đâu vậy?"

Thật đáng tiếc, Hộc Luật Yển thậm chí còn không thèm quay đầu lại.

Nhưng ngay khi nước sông sắp ngập đến cổ, hắn bỗng đứng im không nhúc nhích.

"Hộc Luật Yển!"

Hộc Luật Yển cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn từ từ quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Mị Lục.

Mị Lục bị hành động kỳ quặc của Hộc Luật Yển làm cho mặt trắng bệch, y nhìn chăm chăm vào cái đầu chỉ nhô lên khỏi mặt nước, mãi lâu sau mới tìm lại được giọng nói ngơ ngác của mình:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Hộc Luật Yển không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.

Nếu không phải cực kỳ chắc chắn rằng trong đôi mắt của Hộc Luật Yển không có nhãn cầu, Mị Lục đã nghi ngờ hắn thực sự có thể nhìn thấy.

Sự đã rồi, Mị Lục không có ý định hỏi thêm, y quay lại ngồi cạnh Minh Toại, chỉ đành đợi Hộc Luật Yển tự mình lên bờ.

Lại chờ khoảng nửa canh giờ, Hộc Luật Yển cuối cùng cũng nghĩ thông mà trở về.

Gương mặt vốn trắng như tuyết giờ đã lạnh đến mức trắng bệch như giấy, môi tái xanh, mái tóc đen nhánh ướt sũng dính bết vào quần áo ướt đẫm, cả người trông vô cùng chật vật.

Mị Lục đã không muốn hỏi nguyên do nữa, không nói một lời lấy quần áo dự phòng từ túi Càn Khôn nhét vào lòng Hộc Luật Yển.

Trong lúc đó, đầu ngón tay y vô tình lướt qua mu bàn tay của Hộc Luật Yển.

Không ngờ, Hộc Luật Yển bỗng thay đổi sắc mặt, như thể vừa chạm phải thứ gì ghê gớm, vội vàng tránh sang một bên.

Mị Lục hoàn toàn ngơ ngác.

Y ngẩn người nhìn Hộc Luật Yển đã lùi lại ít nhất năm sáu mét, đứng sững một lúc lâu, rồi lẩm bẩm:

"Ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?"

Hộc Luật Yển nhanh chóng lắc đầu, biểu hiện như thể có điều gì bí mật không thể tiết lộ.

Mị Lục biết mình không hỏi ra được gì, liền không hỏi thêm nữa, chuyển sang thúc giục:

"Nhanh thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh."

Sau sự việc này, Mị Lục cảm thấy Hộc Luật Yển đang cố ý hay vô tình tránh né y.

Chỉ cần không nói đến những thứ khác, chỉ riêng việc Hộc Luật Yển rất thích nắm chặt lấy cổ tay y, thì sau đó gần như không còn làm nữa, thậm chí còn không chạm vào y một lần.

Mặc dù Mị Lục trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng nghĩ lại thì thấy sự thay đổi này cũng không phải chuyện xấu, nên giả vờ như không biết gì, không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra hôm đó với Hộc Luật Yển.

Lại qua hai ngày, cuối cùng họ cũng đã đến gần Dược Tông đường.

Dược Tông Đường là một tồn tại nửa chính nửa tà trong giới tu chân, lấy lòng cả hai bên nhưng cũng không được lòng bên nào, kẻ thù không ít, vì vậy tông môn của bọn họ không giống như những tông môn thông thường xây dựng một cách đường hoàng ở một nơi nào đó, mà phải sử dụng hàng trăm lớp trận pháp bao bọc xung quanh.

Nếu Hộc Luật Yển và Mị Lục trực tiếp tìm đến, có lẽ phải tốn không ít công sức mới tìm được lối vào Dược Tông Đường.

Nhưng Hộc Luật Yển vẫn còn kéo theo một Minh Toại.

Hộc Luật Yển nắm chặt cổ áo của Minh Toại, không nói năng gì, liền quăng hắn về phía trước.

Minh Toại vẫn còn hôn mê lăn lông lốc hai vòng trên tuyết, dừng lại rồi nằm trên tuyết với tư thế kỳ dị.

Nằm một lát, liền thấy không khí cách đó không xa bắt đầu vặn vẹo biến dạng, và với tốc độ cực nhanh từ hư không hiện ra một tấm phù điêu mỏng manh, màu sắc từ nhạt đến đậm.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Mị Lục, vùng không khí đó dần dần hóa thành một cánh cửa màu đen sâu thẳm.

Cánh cửa đó chính là lối vào Dược Tông.

Hộc Luật Yển hỏi:

"Thấy cửa chưa?"

Mị Lục gật đầu:

"Thấy rồi."

Hộc Luật Yển nói:

"Đi thôi."

Nghe vậy, những nghi ngờ trong lòng Mị Lục lập tức được xác định đến bảy, tám phần.

Quả nhiên Hộc Luật Yển đã có mối quan hệ với Dược Tông đường.

Vậy nên Hộc Luật Yển không quản ngại gian khổ kéo Minh Toại từ hố Vạn Xà đến đây, chính là để mở cánh cửa Dược Tông Đường này sao?

Trước đây, Mị Lục sẽ nghĩ như vậy, nhưng giờ nhìn cánh cửa đen kịt kia, y chợt có một dự cảm không lành.

Thứ Hộc Luật Yển muốn...

Có lẽ không chỉ có vậy.



Editor:

Hộc Luật Yển ngượng ngùng trốn tránh kiểu: Xung quanh anh toàn là nước eiii=))))))))

Tính cách Mị Lục cũng thú vị hơn mình nghĩ.