Cứu Rỗi Nam Chính Mỹ Cường Thảm
Chương 81: Lật mặt.
- Phàn Nguyệt Lượng -
Nghiêm Phù lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức dò la được tung tích con gái để bay đến bên cạnh con, nhưng người đứng trước mặt lại là Hộc Luật Yển, đối phương mềm cứng đều không ăn, ông cũng không còn cách nào, chỉ có thể đè nén sự nôn nóng đang thiêu đốt tâm can, nhẫn nại trả lời: "Người nhà Tư Đồ bị mất tích là em trai ruột của đương kim gia chủ Tư Đồ gia, Tư Đồ Hoài, nhiều năm qua, người nhà Tư Đồ cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Tư Đồ Hoài, chỉ là vẫn giống như ta, ngay cả một chút tin tức của con bé cũng không có."
Vẻ mặt Hộc Luật Yển khó đoán, khẽ lẩm bẩm tên Tư Đồ Hoài.
Nghiêm Phù khẩn thiết nhìn hắn, trên mặt viết đầy vẻ cầu xin: "Thành chủ phu nhân..."
Nghe vậy, ánh mắt Hộc Luật Yển lại tập trung vào mặt Nghiêm Phù, đột nhiên cười rạng rỡ: "Đi thôi, chúng ta đi tìm con gái ngươi trước."
Sau khi Mị Lục và Hộc Luật Yển đi rồi, Tỉnh Lan và Lê Hoài cùng những người còn lại tiếp tục ở trong kết giới. Tỉnh Lan và Lê Hoài không ép buộc người khác đi hay ở, nếu những người đó muốn rời khỏi đây, cứ nói với họ một tiếng là được.
Nhưng điều khiến Tỉnh Lan và Lê Hoài đều không ngờ là đã qua hơn nửa năm, vậy mà không một ai muốn rời đi.
Sau một thời gian dài, họ bỗng nhiên cảm thấy tháng ngày sống yên bình, không tranh với đời này cũng khá thú vị. Nếu rời khỏi đây, họ vừa bị Ma giới bài xích, lại không được chính phái tiếp nhận, chẳng bằng ở lại nơi này tu luyện, vừa có linh khí dồi dào, lại có vật tư phong phú.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Tỉnh Lan và Lê Hoài dậy rất sớm như thường lệ, họ đang chuẩn bị bắt đầu công việc trong ngày, bỗng nhiên có một loạt tiếng động lạ thu hút sự chú ý của họ.
Những người khác cũng nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mọi người không tự chủ được lộ vẻ kinh hoàng.
Tỉnh Lan vẻ mặt căng thẳng nhìn Lê Hoài: "Hình như có người đến."
Lê Hoài cũng rất căng thẳng, nhưng thấy những người khác còn căng thẳng hơn hắn, thế là hắn đành phải cố gắng lên tinh thần, khô khốc mở miệng nói: "Mọi người ở đây chờ, ta qua xem."
Tỉnh Lan vội nói: "Ta đi cùng ngươi!"
"Được."
Hai người dặn dò những người khác xong, liền cùng nhau đi về phía phát ra âm thanh.
Kết quả vừa đi đến rìa kết giới, đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ pháp khí phi hành bước ra.
Tỉnh Lan và Lê Hoài thấy vậy, đầu tiên là đồng loạt ngẩn người, sau khi hoàn hồn từ sự kinh ngạc, họ đồng thời đỏ mắt, trước sau chạy tới.
"Đường chủ!"
"Đường chủ, ngài đã về!"
Tỉnh Lan chạy phía trước, còn chưa đứng vững trước mặt Mị Lục, đã bất ngờ bị một đôi bàn tay từ bên cạnh nắm lấy hai vai.
Tỉnh Lan sợ hãi cả người cứng đờ, vừa định mở miệng nói, lại bị chủ nhân của đôi bàn tay kia ôm chặt vào lòng.
"Con gái, con gái của ta ơi, cha cuối cùng cũng tìm được con rồi!" Nghiêm Phù kích động đến giọng nói run rẩy, nước mắt không tự chủ được trào ra.
Nhưng Tỉnh Lan lại vẻ mặt khó hiểu, nàng mất trí nhớ nên thực sự không quen biết người đang ôm nàng, gọi nàng là con gái này.
Lê Hoài chạy đến sau thấy vậy, ngẩn người một lát, liền cố gắng kéo Tỉnh Lan ra khỏi vòng tay Nghiêm Phù.
Nhưng Mị Lục ngăn cản hành động của hắn.
"Vị này là các chủ Nghiêm Phù của Tinh Nguyệt Các, hẳn cũng là cha ruột của Tỉnh Lan." Mị Lục giới thiệu với Lê Hoài.
"Ông ấy là cha của Tỉnh Lan?" Lê Hoài vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Mị Lục gật đầu.
Lê Hoài mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong sự thật này, hắn nghiêng đầu nhìn pháp khí phi hành phía sau, ngoài mấy hạ nhân phủ thành chủ và đệ tử Vô Vọng Bang mặc đồng phục đứng cạnh nhau ra, chỉ có Hộc Luật Yển khoanh tay nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Rõ ràng vẻ thất vọng trong mắt hắn đã bị Hộc Luật Yển nhìn thấu.
Mặt Lê Hoài nóng lên, vội vàng che giấu cảm xúc thừa thãi trong mắt, giả vờ như không có chuyện gì đứng bên cạnh Mị Lục.
Nghiêm Phù ôm cô con gái tưởng như đã mất mà nay tìm lại được khóc một hồi lâu mới nỡ buông tay, ông đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, ngắm nghía Tỉnh Lan từ đầu đến chân rồi lại từ chân lên đầu mấy lần.
Cuối cùng, ông nghẹn ngào nói: "Con gái ta gầy đi nhiều quá."
Đáng tiếc Tỉnh Lan vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngác, nàng thậm chí không biết nên trả lời Nghiêm Phù thế nào, nên cầu cứu nhìn về phía Mị Lục.
Mị Lục đành phải nói với Nghiêm Phù: "Nghiêm các chủ, ngài cũng biết Tỉnh Lan đã mất trí nhớ, chi bằng chúng ta vào trong rồi từ từ nói chuyện, biết đâu có thể nghĩ ra cách giúp họ khôi phục trí nhớ."
Nghiêm Phù cuối cùng cũng nhận ra mình thất thố, vội vàng gật đầu nói: "Được được được."
Sau khi vào kết giới, những người khác nhốn nháo vây quanh, người này gọi đường chủ một câu, người kia gọi đường chủ một câu, ồn ào náo nhiệt.
Lê Hoài đi cuối cùng, ánh mắt ngơ ngác nhìn bóng lưng Nghiêm Phù và Tỉnh Lan.
Bất ngờ, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ghen tị sao?"
Lê Hoài bị giọng nói đột ngột này làm giật mình, quay đầu nhìn lại, vậy mà là Hộc Luật Yển không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh hắn.
Mới hơn nửa năm không gặp, Hộc Luật Yển dường như lại cao thêm một chút so với lúc rời đi, sau mười tám tuổi, ngũ quan của Hộc Luật Yển càng thêm tinh xảo, đường nét khuôn mặt cũng càng thêm rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, giống như thủy tinh rửa trong nước, tựa ánh nắng trong trẻo sớm bình minh, phản chiếu hình ảnh gương mặt ngẩn ngơ của Lê Hoài.
"Ừm?" Hộc Luật Yển nghiêng đầu, "Sao không nói gì?"
Lê Hoài đột nhiên thoát khỏi sự ngẩn ngơ, trong chốc lát, mặt hắn nóng bừng như muốn bốc cháy——đây là sự xấu hổ vì bị Hộc Luật Yển vạch trần nội tâm không chút lưu tình.
Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận: "Không có."
Hộc Luật Yển cười, đuôi mắt cong lên, khóe miệng hơi nhếch, cả gương mắt sáng ngời đầy thu hút, nhưng giọng hắn lại có chút lạnh lùng: "Nói dối không phải là thói quen tốt đâu."
Lê Hoài không biết vì sao Hộc Luật Yển lại nói những lời này với mình, nhưng trong lòng hắn luôn phảng phất một dự cảm không lành.
Lê Hoài và Hộc Luật Yển tiếp xúc rất ít, thêm vào đó trước đây Hộc Luật Yển một mình diệt cả Dược Tông Đường, nên hứn luôn kiêng kỵ và sợ hãi sâu sắc đối người này.
Lê Hoài không hiểu vì sao Mị Lục phải liều chết cứu Hộc Luật Yển, không hiểu vì sao Mị Lục phải chăm sóc Hộc Luật Yển hôn mê bất tỉnh suốt bốn năm, không hiểu vì sao Mị Lục cam tâm tình nguyện bị Hộc Luật Yển quấn lấy.
Rõ ràng trong mắt hắn——
Hộc Luật Yển người này quá nguy hiểm, giống như một con thú dữ ẩn nấp trong rừng rậm, hai mắt đỏ ngầu, nhe răng nanh sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn người một cái.
Chỉ cần bị cắn một lần, cũng đủ trí mạng.
Mị Lục tốt như vậy, vậy mà lại bị người như Hộc Luật Yển quấn lấy.
Lê Hoài không hiểu.
Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Chỉ là bây giờ cũng không cho phép hắn nghĩ nữa, hắn không biết vì sao Hộc Luật Yển lại chú ý đến hắn, bản năng sinh tồn khiến hắn vô thức muốn tránh xa một chút.
Nhưng hắn vừa định nhanh chân trốn đi đã bị Hộc Luật Yển nhìn thấu ý đồ trong nháy mắt.
Hộc Luật Yển vươn tay túm lấy cổ áo Lê Hoài, hơi dùng sức, kéo hắn lảo đảo về phía sau, nếu không phải Hộc Luật Yển giữ hắn lại, chỉ sợ hắn đã ngã ngồi xuống đất rồi.
"Sợ gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi." Hộc Luật Yển dùng giọng điệu lạnh lẽo nói.
"..." Lê Hoài run rẩy rụt cổ lại.
Hộc Luật Yển im lặng một lát, cười nhạo một tiếng nói: "Có lẽ ta biết cha mẹ ngươi là ai, ngươi chỉ cần trả lời ta một câu hỏi, ta liền có thể xác nhận."
Nghe thấy lời này, Lê Hoài lập tức cứng đờ, sau đó đột ngột quay đầu lại: "Ngươi, ngươi nói gì?"
Hộc Luật Yển ỷ mình thân cao chân dài, cười như không cười nhìn xuống khuôn mặt kinh ngạc của Lê Hoài: "Trên người ngươi ở chỗ nào đó có dấu ấn hình con bướm một cánh không?"
Lê Hoài há hốc miệng, hoàn toàn không thốt ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hộc Luật Yển đợi một lát, mãi không thấy Lê Hoài trả lời, lập tức mất kiên nhẫn: "Có hay không?"
Lê Hoài có chút do dự: "Ta..."
"Ngươi không trả lời cũng không sao, ta tùy tiện tìm người lột quần áo ngươi ra là biết." Đôi mắt đen láy trong veo của Hộc Luật Yển lóe lên ánh sáng độc ác, hắn không hề che giấu ác ý và sự uy h**p trong đáy mắt, giọng điệu lạnh lẽo nói, "Nếu không phải nể mặt Mị Lục, ngươi tưởng ta sẽ khách khí với ngươi như vậy sao? Đây là cơ hội đầu tiên cũng là duy nhất ta cho ngươi——"
Dừng một lát, sự lạnh lẽo trong giọng nói Hộc Luật Yến đột ngột tăng thêm, thậm chí còn lẫn chút sát ý, "Có, hay, không."
Theo từng lời Hộc Luật Yển nói ra, ngón tay đang nắm cổ áo Lê Hoài cũng từ từ siết chặt.
Không lâu sau, cảm giác nghẹt thở như cây thường xuân lặng lẽ quấn lấy cổ Lê Hoài.
Lê Hoài khó chịu ho khan hai tiếng, muốn giãy giụa nhưng không dám, chỉ mới cảm nhận được hơi nóng Hộc Luật Yển phả vào sau gáy, hắn đã không nhịn được run rẩy, cảm xúc sợ hãi ngay lập tức trào dâng trong lòng.
Lê Hoài không dám không nói.
Dù Mị Lục ở ngay phía trước không xa, nhưng hắn biết, Hộc Luật Yển đã dám đối xử với hắn như vậy thì cũng dám động thủ với hắn ngay trước mắt Mị Lục.
"Có..." Mặt Lê Hoài trắng bệch, hơi thở không ổn định nói, "Bên hông trái ta... quả thật có một dấu ấn hình con bướm..."
"Màu gì?"
"Đỏ sẫm."
"Ha ha." Hộc Luật Yển khẽ cười thành tiếng, buông cổ áo Lê Hoài ra.
Hai chân mềm nhũn của Lê Hoài sớm đã không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, xiêu vẹo ngã xuống đất.
Khóe miệng Hộc Luật Yển cong lên nụ cười vui vẻ, hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt đen láy, dù vậy, Lê Hoài vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Hộc Luật Yển.
"Quả nhiên là ngươi."
"Ngươi biết thân phận của ta?" Lê Hoài vội vàng hỏi, "Ngươi vừa nói có lẽ ngươi biết cha mẹ ta là ai, ngươi có thể nói cho ta biết họ là ai không?"
Hộc Luật Yển đáp: "Có thể."
Vẻ mặt Lê Hoài vui mừng, ngay cả tay chân cũng khôi phục chút sức lực, hắn đang định bò dậy từ dưới đất, lại đột nhiên nghe thấy Hộc Luật Yển gọi tên hắn.
Hắn vừa đáp vừa ngước mắt nhìn lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Hộc Luật Yển đang ngồi xổm xuống cực nhanh nhét một viên đan dược vào miệng hắn còn chưa kịp khép lại.
Ngay sau đó, bàn tay lành lạnh kia nắm lấy hàm dưới của Lê Hoài.
Hơi dùng sức——
Viên đan dược liền trượt xuống cổ họng.
Đến khi Lê Hoài phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, trong cổ họng chỉ còn dư vị đắng chát.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn trắng bệch hoàn toàn, trừng lớn hai mắt, gần như kinh hoàng nhìn Hộc Luật Yển: "Ngươi cho ta ăn cái gì?!"
Hộc Luật Yển thản nhiên nói: "Thuốc độc."
"Ngươi..."
"Chỉ cần trước khi gặp cha mẹ ruột, ngươi ngoan ngoan ở yên một chỗ, ta sẽ cho ngươi thuốc giải." Hộc Luật Yển khẽ siết chặt ngón tay đang nắm hàm dưới của Lê Hoài, đổi thành tư thế siết cằm hắn.
Tuy rằng Hộc Luật Yển thu lại lực đạo, nhưng Lê Hoài có thể cảm nhận được——Hộc Luật Yển chỉ cần dùng một hai phần lực nữa là có thể dễ dàng bóp nát cằm hắn.
Phẫn nộ và sợ hãi cùng những cảm xúc khác xộc thẳng lên não, may mà cuối cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Lê Hoài đành phải nuốt hết những lời còn lại xuống bụng, cơ thể hắn run rẩy, hai tay chống trên đất bấu chặt vào bùn đất.
Hộc Luật Yển hỏi hắn: "Hiểu chưa?"
Lê Hoài gật đầu, im lặng một lát, lại nói: "Vậy cha mẹ ta..."
Hộc Luật Yển cắt ngang lời hắn: "Ngươi sẽ biết họ là ai nhanh thôi."
Lúc này, Mị Lục phát hiện bọn họ không có ở đó liền đi tìm, từ xa thấy một người ngồi bệt, một người ngồi xổm nói gì đó, vội vàng gọi một tiếng: "Hộc Luật Yển!"
Hộc Luật Yển lập tức buông cằm Lê Hoài ra, khi hắn quay đầu đối diện với Mị Lục đang đi tới, vẻ âm hàn vốn tụ trên mặt hắn biến mất không một tiếng động, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân.
Hộc Luật Yển đứng dậy, tùy ý vuốt phẳng vạt áo, dường như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt hắn thật là tự nhiên.
Lê Hoài: "..."
Nếu không phải cảm giác đau đớn ở cằm vẫn còn, hắn suýt chút nữa đã tưởng rằng những chuyện vừa rồi đều là ảo giác của mình.
Cái tên này lật mặt cũng nhanh quá rồi!
Mị Lục đẩy nhanh tốc độ đi đến đến trước mặt Hộc Luật Yển, ánh mắt nghi hoặc đánh giá Hộc Luật Yển mấy lần: "Hai người đang nói gì vậy?"
"Không có gì." Hộc Luật Yển quen thói dính lấy người Mị Lục, hai tay s* s**ng eo, cằm đặt lên vai y.
Mị Lục không tin: "Sao lại không có gì được? Rõ ràng ta thấy hai người đang nói chuyện."
Hộc Luật Yển ôm Mị Lục hừ hừ một hồi, mới hàm hồ trả lời: "Ôn chuyện cũ thôi."
Mị Lục càng không tin.
Hộc Luật Yển và Lê Hoài rõ ràng không quen nhau, lấy đâu ra chuyện cũ để ôn?
Y đẩy Hộc Luật Yển đang dính trên người mình ra, trực tiếp vượt qua Hộc Luật Yển đi về phía Lê Hoài vẫn còn ngơ ngác ngồi bệt trên đất.
"Lê Hoài, ngươi không sao chứ?"
Lê Hoài mím môi, lắc đầu.
Mị Lục thấy vậy, đưa tay về phía Lê Hoài: "Ta kéo ngươi dậy."
Lê Hoài theo bản năng giơ tay muốn nắm lấy tay Mị Lục, nhưng tay hắn còn chưa chạm vào, đã bị một ánh mắt sắc lạnh như đao làm cho rùng mình một cái.
Động tác của Lê Hoài khựng lại, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Mị Lục.
Chỉ thấy Hộc Luật Yển không chút biểu cảm đứng sau lưng y, trên mặt hoàn toàn không còn nụ cười rạng rỡ tươi sáng vừa rồi, chỉ còn lại vẻ âm hàn quen thuộc, đôi mắt đẹp đến cùng cực cũng lạnh lẽo đến cực điểm kia nhìn hắn chằm chằm, thậm chí không chớp mắt.
Nói chính xác hơn, là nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn sắp chạm vào tay Mị Lục.
Lê Hoài: "..."
Hắn đột nhiên cảm thấy mu bàn tay đau nhói như bị kim châm.
Lê Hoài đâu dám chạm vào Mị Lục nữa, vội rụt tay về, sau đó luống cuống bò dậy bằng từ dưới đất lên.
Mị Lục sinh nghi, quay đầu nhìn Hộc Luật Yển nhưng hắn chỉ chớp mắt tỏ vẻ vô tội với y: "Sao vậy?"
Mị Lục im lặng một lát, không nói gì, chỉ nói với Lê Hoài: "Ngươi đi tìm Tỉnh Lan trước đi, tiếp theo chúng ta còn có những sắp xếp khác, đợi tập hợp đủ người, ta sẽ nói cùng một lúc."
"Vâng." Lê Hoài chạy trốn nhanh như bay.
Đến khi Lê Hoài chạy mất dạng, Mị Lục mới vươn tay nhẹ nhàng nhéo một bên má Hộc Luật Yển: "Ngươi nghi ngờ Lê Hoài là em trai của Tư Đồ Cao Dương?"
"Không phải nghi ngờ, là đã xác định rồi." Hộc Luật Yển cúi đầu hôn lên môi Mị Lục, "Chính là hắn."
"Ngươi có dự định gì?"
"Nếu nhà Tư Đồ thức thời một chút, ta có thể không gây rắc rối cho bọn họ." Nói rồi, Hộc Luật Yển dừng lại một chút, lại khẽ nói, "Nếu bọn họ cố chấp đối đầu với ta, ta cũng sẽ không nương tay với bọn họ."
Mị Lục "ừ" một tiếng, chỉ nói: "Ngươi đừng quá hà khắc với Lê Hoài, hắn vẫn còn là một đứa trẻ."
Hộc Luật Yển gỡ tay Mị Lục đang nhéo má hắn xuống, dùng mu bàn tay chạm vào môi, rồi hôn chóc một cái, nheo mắt cười: "Vậy ta cũng là một đứa trẻ."
Mị Lục theo bản năng phản bác: "Ngươi nhỏ chỗ nào?"
Hộc Luật Yển hùng hồn nói: "Hắn mười tám tuổi, ta cũng mười tám tuổi, người kia là trẻ con thì tại sao ta lại không thể là trẻ con?"
Mị Lục lúc này mới nhớ ra, Lê Hoài và Hộc Luật Yển hình như trạc tuổi nhau.
Có lẽ là chiều cao và ngoại hình của Hộc Luật Yển thay đổi quá nhiều, rất nhiều lúc y thậm chí còn tưởng Hộc Luật Yển bằng tuổi mình.
Thì ra Hộc Luật Yển chỉ là một thanh niên mười tám tuổi.
"Phải phải phải." Mị Lục thở dài, "Ngươi cũng là một đứa trẻ, được chưa?"
Ai ngờ Hộc Luật Yển đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, phản bác: "Không đúng, ta không còn là trẻ con nữa."
Mị Lục nghi ngờ nhìn hắn: "Hả?"
Hộc Luật Yển cười: "Trẻ con sẽ không làm chuyện đó."
Mị Lục nhất thời không phản ứng kịp: "Chuyện gì?"
"Ngươi nói xem?" Hộc Luật Yển cúi đầu chạm trán Mị Lục, hai má hắn hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt đen lại sáng lấp lánh như sao trời, "Muốn thử ở đây không?"
"..."
"Đừng coi ta là trẻ con."
"...Cút!"