Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 104:
- Đinh Hiến -
Trong phòng đấu giá, ghế VIP từ trái sang phải lần lượt là hai anh em nhà họ Khúc, hai anh em nhà họ Lục, rồi đến Dung Ngộ, cuối cùng là Khương Bách Xuyên và Tạ Kỳ Diên.
Buổi đấu giá này cấm truyền thông vào, nếu không thấy cảnh tượng như vậy chắc chắn sẽ chụp lia lịa, tùy tiện tung ra cũng là tin tức hot gây bão với hàng trăm triệu lượt xem.
Một món đồ đấu giá đã thu hút bốn gia tộc lớn của Bắc Thành tụ họp.
Trước tối nay là anh em, là bạn bè, là đối tác, nhưng tối nay…hoàn toàn là đối thủ cạnh tranh.
Tâm tư của Tư Mã Chiêu, người qua đường ai cũng biết. ( Câu này ám chỉ ý đồ quá rõ ràng, ai cũng nhận ra dù bản thân người đó có che giấu hay không.)
Buổi đấu giá tối nay vô cùng náo nhiệt.
“Anh vợ sao cũng đến vậy?” Dung Ngộ bắt chéo chân, vẻ mặt thoải mái trêu chọc, “Không lẽ anh cũng đến vì món đồ đó à?”
Khương Bách Xuyên liếc anh ta một cái: “Tôi tranh được với các người sao? Không thấy Tạ tổng nổi tiếng bên cạnh tôi à?”
Dung Ngộ nhướng mày, đối diện với ánh mắt của Tạ Kỳ Diên, nói một tiếng “hân hạnh” rồi lại tiếp tục trò chuyện với Khương Bách Xuyên: “Cũng phải, một người độc thân như anh chắc chắn không tranh được với người ta có vợ có con rồi.”
Khương Bách Xuyên: “…”
Nói chuyện thì nói chuyện, có cần dìm người ta như vậy không?
Từ khi Triêu Triêu, Mộ Mộ trở thành trợ thủ của Khương Bách Xuyên, Dung Ngộ bố quý nhờ con, trước mặt Khương Bách Xuyên hoàn toàn không còn sự kính trọng mà một người em rể nên có đối với anh vợ.
“Nghe nói bạn gái của Tạ tổng là công chúa nhỏ nhà họ Hạ?” Dung Ngộ vừa hỏi xong lại chuyển chủ đề, tiếp tục tấn công Khương Bách Xuyên, “Tạ tổng hình như nhỏ hơn anh một tuổi, anh vợ, nhanh lên một chút đi.”
Khương Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hung hăng lườm lão già này một cái.
Đúng là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Khương Hữu Dung bẩm sinh thích hóng chuyện, Dung Ngộ bây giờ hoàn toàn học được tinh túy của Khương Hữu Dung.
Tạ Kỳ Diên ở bên cạnh nghe thấy, khẽ cười không thành tiếng.
Khương Bách Xuyên nổi giận: “Cậu cười gì?”
Anh em tốt là phải sẵn sàng xả thân cứu giúp chứ không phải cầm dao chém anh ta.
Không giúp thì thôi, còn đứng bên cạnh xem kịch.
“Tôi có cười à?” Tạ Kỳ Diên từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Khương Bách Xuyên: “…”
Lục Bắc Đình bên cạnh Dung Ngộ nghe thấy cuộc đối thoại, ngược lại lại hứng thú với bạn gái của Tạ Kỳ Diên: “Bạn gái của Tạ tổng là cô giáo Hạ?”
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn sang, mắt hơi híp lại, rõ ràng không hài lòng lắm với câu “cô giáo Hạ” này của anh ta.
Hạ Vãn Chi trước đây từng nói không ai gọi cô là cô giáo nên Tạ Kỳ Diên khi gọi Hạ Vãn Chi luôn thích thêm từ “cô giáo” vào.
Mua ngay
Anh coi đó là thú vui.
Bây giờ xem ra cô nhóc này lại lừa người.
Về nhà phải trói lại đánh một trận.
Dù không hài lòng nhưng sự lịch sự cơ bản vẫn có, thế là thờ ơ đáp một tiếng: “Lục tổng quen bạn gái tôi à?”
“Cô ấy là họa sĩ của vợ và con tôi.” Lục Bắc Đình đối với người mà vợ con mình yêu thích luôn giữ thái độ tôn trọng.
Chuyện nhà họ Chu hủy hôn với công chúa nhỏ nhà họ Hạ này lan truyền rất rộng, người trong giới của họ đều biết.
Nhưng hủy hôn chưa được bao lâu thì công chúa nhỏ này đã trở thành bạn gái của Tạ Kỳ Diên, có thể thấy vị Tạ tổng này có chút thủ đoạn.
Sự thật chứng minh, dù không có thủ đoạn thì cũng có chút nhan sắc.
Xem ra tin đồn trước đây bị coi là trai bao được Hạ Vãn Chi bao nuôi không hẳn là giả.
Chuyện này Hạ Vãn Chi cũng từng nhắc đến, lúc đó phòng làm việc của Hạ Vãn Chi rất khó khăn, gia đình Lục Bắc Đình đã giúp cô không ít, nghĩ vậy, Tạ Kỳ Diên đối với vị Lục nhị này bất ngờ thân thiết hơn.
Hai người vượt qua Dung Ngộ và Khương Bách Xuyên, nói chuyện phiếm đôi ba câu.
Hai người ở giữa: “…”
Đều là khách sáo, chẳng có gì đáng nghe, cho đến khi Tạ Kỳ Diên hỏi một câu: “Lục tổng cũng hứng thú với ‘Trái tim vương quốc’ sao?”
Đây là một câu hỏi thừa thãi.
Nhưng cũng là một câu mở đầu quan trọng.
Lục Bắc Đình khẽ cười không thành tiếng.
Trên ghế VIP chỉ có mấy người họ, nói chuyện cũng không cần hạ giọng, Khúc Hoài ngồi ở vị trí đầu tiên cũng rất muốn có được sợi dây chuyền này nên nghe thấy cuộc đối thoại không khỏi nhìn sang.
Vừa rồi còn chào hỏi nhau, chưa được bao lâu đã đầy mùi thuốc súng.
Tạ Kỳ Diên vốn dĩ là người mặt dày, thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, nghiêm nghị nói một câu: “Tôi cũng muốn ‘Trái tim vương quốc’ này làm quà cầu hôn.”
Dung Ngộ nhướng mày.
Khương Bách Xuyên thì có chút kinh ngạc nhìn anh.
Tốt lắm, định chơi lớn thật đây.
Cả hàng ghế, chỉ còn mình anh ta là chưa có người yêu.
Lời này vừa nói ra, những người nghe thấy đều ngầm hiểu ý, khẽ nở một nụ cười.
Gia chủ nhà họ Tạ này tuổi còn trẻ nhưng mặt lại đủ dày.
Thời gian đến, buổi đấu giá chính thức bắt đầu, một tiếng đồng hồ đầu tiên, mấy vị đại gia ở khu VIP gần như không động đậy, đến sau mới lần lượt gọi giá mua vài món đồ cổ nhỏ.
Đều là người có vợ, không thể về tay không.
Trừ Khương Bách Xuyên.
Buổi đấu giá sắp kết thúc, món đồ cuối cùng được chú ý nhất, sợi dây chuyền kim cương xanh “Trái tim vương quốc” long trọng xuất hiện, chỉ nhìn từ xa, viên kim cương xanh to như trứng bồ câu đã rực rỡ chói lọi, lấp lánh tỏa sáng.
Quả thật là một món đồ quý giá rất thích hợp làm quà cầu hôn.
Người trong hội trường đều biết bốn gia tộc Khúc, Lục, Khương, Tạ tối nay đều đến vì sợi dây chuyền này, không ai có bản lĩnh và gan dạ đi tranh giành với họ nhưng lại có gan đến xem náo nhiệt.
Loại đấu trường đỉnh cao này nhất định rất kích thí'ch và náo nhiệt.
Khi người điều khiển đấu giá bắt đầu hô giá khởi điểm, mọi người liền thấy Tạ Kỳ Diên ngồi ở cuối hàng giơ biển số trong tay: “Hai mươi lăm triệu.”
Giá khởi điểm là hai mươi triệu, mỗi lần tăng giá là năm triệu.
Ngay khi mọi người hơi nín thở chờ đợi vị đại gia tiếp theo tăng giá, cả hội trường lại im lặng như tờ.
Cả hội trường: “???”
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Đấu trường tu la đâu rồi?
Cảnh tượng anh em hòa thuận yêu thương nhau này là sao?
Khương Bách Xuyên nhướng mày liếc nhìn Tạ Kỳ Diên.
Điểm này khiến anh ta thật sự không ngờ tới.
Điều khiến anh ta bất ngờ nhất là…hóa ra mặt dày làm việc hiệu quả đến vậy.
Tạ Kỳ Diên trong lòng tự nhiên vui vẻ, trước khi buổi đấu giá bắt đầu, anh vốn dĩ cố ý tiết lộ mình muốn sợi dây chuyền này làm quà cầu hôn.
Chính là để đạt được hiệu quả như hiện tại.
Nhưng lúc này trong lòng lại lẩm bẩm con số hai mươi lăm triệu, mày hơi nhíu lại.
Hai mươi lăm, 2500.
Hai trăm rưỡi theo sau là số không.
Không hay, không may mắn.
Người điều khiển đấu giá đợi một lúc không thấy động tĩnh gì trong hội trường, trong lòng hoang mang tột độ, trán đã rịn mồ hôi.
Món đồ này họ đã dự tính sẽ hoàn thành đấu giá với giá trên một trăm triệu.
Nhưng bây giờ lại dừng ở hai mươi lăm triệu…
Các đại gia tối nay lại đều khác thường.
Chuyện gì thế này.
Anh ta nuốt nước bọt, cố gắng giữ giọng ổn định: “Hai mươi lăm triệu lần một…”
Đợi mấy giây, lòng thấp thỏm: “Hai mươi lăm triệu lần hai…”
Không chỉ người điều khiển đấu giá, mà cả hội trường đều nín thở.
Ngay khi người điều khiển đấu giá sắp hô lần thứ ba, Tạ Kỳ Diên dùng khuỷu tay huých vào Khương Bách Xuyên: “Hai trăm rưỡi không may mắn, cậu tăng giá đi.”
Khương Bách Xuyên liếc anh một cái, suýt nữa thì viết chữ “Cậu bị bệnh à” lên mặt.
Khinh bỉ thì khinh bỉ nhưng vẫn làm theo: “Ba mươi triệu.”
Tâm trạng căng thẳng của người điều khiển đấu giá được xoa dịu một chút.
Mọi người thì kinh ngạc.
Không phải nghe nói Khương Bách Xuyên và Tạ Kỳ Diên quan hệ tốt sao?
Tối nay lại diễn ra cảnh anh em trở mặt thành thù.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.
Người điều khiển đấu giá tiếp tục theo quy trình, Tạ Kỳ Diên ngực đầy tự tin, thế thắng trong tay, mày mắt giãn ra giơ biển: “Ba mươi lăm triệu.”
Người điều khiển đấu giá tiếp tục theo quy trình, không ai tăng giá nữa, cuối cùng yếu ớt hô một tiếng: “Ba mươi lăm triệu lần ba! Chốt! Xin chúc mừng vị tiên sinh này…”
Lòng bàn tay người điều khiển đấu giá ướt đẫm mồ hôi, trong lòng đã khóc đến chết lặng.
Cả hội trường xôn xao.
Đấu trường tu la đâu rồi, thế này thôi sao?
Tạ Kỳ Diên nhướng mày, nghiêng người về phía hàng ghế VIP đã nhường đường cho mình, gật đầu tỏ lòng cảm ơn.
Buổi đấu giá kết thúc, Tạ Kỳ Diên nhận được quà cầu hôn của mình, cả người giống hệt con công đực chuẩn bị xòe đuôi.
Khương Bách Xuyên không thèm nhìn: “…”