Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 139:
- Đinh Hiến -
Bóng đêm phóng đại vô số cảm quan của con người, hơi thở của Giang Bách Xuyên phả vào bên cổ khiến Vân Lệ theo bản năng lùi lại phía sau.
Anh nhận ra rồi.
Nhưng sau sự kinh ngạc, Vân Lệ lại tự giễu nghĩ, làm sao mà không nhận ra được chứ.
Cô rõ ràng đến thế cơ mà…
“Không phải sợ anh.” Cô đưa tay vuốt lên má anh, rồi rúc vào anh một chút, giọng nhẹ như gió, “Khương Bách Xuyên, không liên quan đến anh, là vấn đề của em.”
“Vấn đề gì?” Bàn tay đang giữ chặt eo cô siết lại, anh ngả người ra sau, kéo cả Vân Lệ theo.
Động tác này chỉ khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm thân mật.
Cơ thể Vân Lệ cứng đờ, không lên tiếng.
Khương Bách Xuyên đang đợi, đợi cô lên tiếng.
Nhưng chỉ đợi được một câu của Vân Lệ: “Cho em chút thời gian, anh để em thử.”
“Thử gì? Thử thế nào?” Khương Bách Xuyên không cho phép cô lùi bước, chính vì đoán được cô sẽ trốn tránh, sẽ lùi bước cho nên anh mới phải ép cô.
Anh không thể buông tay, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Vân Lệ cắn môi, vẫn im lặng, mắt đã ngân ngấn nước, nếu bật đèn lên sẽ thấy trong mắt cô là từng đợt sóng nước đang lăn tăn.
“Khương Bách Xuyên, anh không thể ép em.” Tay cô đặt lên vai anh, cơ thể theo phản xạ nghiêng ngả về sau, đó là một tư thế rút lui rất rõ ràng.
“Được.” Chỉ một câu thôi, chỉ cần cảm thấy cô có ý muốn rời xa, anh đã mềm lòng, đã hoảng sợ.
Khương Bách Xuyên ấn lưng cô vào lòng mình, giọng nói hơi trầm: “Anh không ép em, nhưng Vân Lệ, em phải hứa với anh, dù lý do trói buộc em là gì, dù em sợ hãi điều gì, em không được rời xa anh, mãi mãi không được.”
Tay từ từ hạ xuống nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, Khương Bách Xuyên nắm chặt kéo đến vị trí tim mình đập, thái độ mạnh mẽ: “Bàn tay này em đã nắm lấy rồi thì đừng có ý định buông ra, nếu em dám đi chính là lấy mạng của anh.”
Đáp lại anh là một giọt nước mắt ấm nóng.
Nước mắt rơi trên mu bàn tay anh trở nên lạnh lẽo, nguội dần.
Cô khóc rồi.
Nhưng Khương Bách Xuyên lại không biết tại sao cô khóc.
Đôi môi mỏng hôn lên mắt cô, Khương Bách Xuyên ôm chặt cô: “Ngoan nào, đừng khóc.”
Vân Lệ nước mắt lưng tròng.
Cô cũng không muốn khóc, nhưng sao có thể không khóc.
Gặp được Khương Bách Xuyên là may mắn lớn nhất đời cô.
Đồ hiphop trẻ em
Nếu cô cũng có một gia đình hoàn hảo, nếu cô trong sạch, cô sẽ không lùi bước.
Cô sẽ đường hoàng chấp nhận lời tỏ tình của anh, không chút lo lắng làm những việc mà một cặp đôi nên làm.
Sẽ nồng nhiệt bày tỏ tình yêu với anh, sẽ đương nhiên chấp nhận hạnh phúc từ trời ban này.
Tay Khương Bách Xuyên không lau hết được nước mắt rơi xuống của cô, cảm nhận anh định đứng dậy, Vân Lệ ấn tay anh lại, lắc đầu nghẹn ngào: “Đừng bật đèn.”
“Không bật đèn, anh lấy giấy.” Khương Bách Xuyên có chút tự trách mình đã làm cô khóc, mò mẫm tìm khăn giấy lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa cố ý trêu cô cười, “Sao mà em cứ như làm từ nước vậy? Bà chủ của chúng ta ngoài việc xinh đẹp như hoa còn dịu dàng như nước…”
Tiếng cuối kéo dài, có chút dáng vẻ của yêu tinh nam.
Vân Lệ đấm vai anh hai cái, tư thế này ngồi không thoải mái chút nào.
Cấn quá.
Vặn eo vừa định điều chỉnh lại vị trí, bị một giọng nói hơi thở gấp gáp dọa cho giật mình —
“Đừng động.” Khương Bách Xuyên dường như khịt mũi một tiếng, mang theo vài phần kiềm chế và nhẫn nhịn.
Phát hiện Vân Lệ bị dọa đến mức bất động, anh lại khẽ bật cười: “Em đúng là… cục cưng ngoan của anh.”
Vân Lệ: “…”
“Bóng tối đen kịt, trong lòng lại đang ôm người trong mộng, mà người trong mộng lại cứ khiêu khích anh từng chút một.” Khương Bách Xuyên thở dài một hơi.
Vân Lệ không động đậy: “…”
Khương Bách Xuyên tiếp tục nói xuống: “Ngoan, bây giờ không phải lúc thử thách bạn trai em đâu.”
Vân Lệ: “…”
Khương Bách Xuyên lúc này đang có cảm giác thế nào cô không biết, nhưng cô biết cơ thể mình đã bị mấy câu nói của anh làm cho nóng bừng.
Dỗ dành cô rõ ràng như vậy, cô không thể nào không nhìn ra.
Khương Bách Xuyên nói xong liền im lặng, dường như đang phối hợp với sự im lặng của Vân Lệ.
“Sao vậy?” Vì không nhìn thấy biểu cảm của cô, Khương Bách Xuyên cau mày, giọng điệu lộ vẻ lo lắng.
Ánh đèn từ cửa sổ sát đất hắt vào, tuy tối om tối mò không nhìn rõ ngũ quan nhưng tay Vân Lệ vẫn chuẩn xác chạm vào đôi môi hơi lạnh của Khương Bách Xuyên.
Toàn thân cô đều căng thẳng.
Nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, giọng cô hơi run: “Khương Bách Xuyên, chúng ta thử xem.”
Còn việc thử gì, thì không cần nói cũng biết khi cô gái trong lòng bỗng dưng vén áo lên.
Khương Bách Xuyên sững sờ, yết hầu trượt xuống mấy lần.