Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 151:
- Đinh Hiến -
Đêm Giao thừa đoàn viên, Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi tranh thủ trước khi trời tối về nhà họ Tạ ăn bữa cơm tất niên.
Hạ Vãn Chi sáng nay chắc ngủ không đủ giấc nhưng bị đồng hồ sinh học đánh thức, trưa tiếp đãi Khương Bách Xuyên và Vân Lệ đến ba giờ chiều, tiễn cặp đôi nhỏ đi rồi lại về Lan Đình Biệt Viện sửa soạn bản thân. Đến khi ngồi lên xe trở về nhà họ Tạ, vừa trò chuyện với Tạ Kỳ Diên được một lúc cô đã bắt đầu gà gật.
“Ngủ một lát đi.” Tạ Kỳ Diên nhìn ra được cô đang cố gắng gượng.
Hạ Vãn Chi lắc đầu: “Không sao, cũng không buồn ngủ lắm, sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời liền ngáp một cái.
Hạ Vãn Chi khịt mũi, khẽ kêu lên một tiếng rồi lau lớp hơi nước nơi đuôi mắt, trách anh: “Tiêu hao thể lực quá độ mà không kịp bổ sung năng lượng nên mới buồn ngủ, đều là lỗi của anh cả.”
Một câu khiến người ta lập tức nhớ lại chuyện tối qua.
Tạ Kỳ Diên bật cười: “Là anh hầu hạ không chu đáo, đúng là nên bị phạt.”
Phạt thế nào đây?
Tạ Kỳ Diên tự đề cử: “Do thiếu kinh nghiệm, nên tối nay bà Tạ có thể cho anh một cơ hội nữa không? Anh đảm bảo tối nay nhất định sẽ…”
“Anh im đi.” Hạ Vãn Chi lập tức tỉnh táo lại, vừa trách vừa đỏ mặt, “Đừng có mơ.”
Nói chuyện một lúc đã đến nhà họ Tạ, Hạ Vãn Chi xuống xe rùng mình một cái, rõ ràng thời tiết không tệ nhưng gió thổi buốt xương hơn mọi khi.
“A Diên.” Tạ Kỳ Diên đang lấy đồ trong cốp xe, Hạ Vãn Chi tiến lên đưa tay ra nhận, nghĩ một lúc rồi vẫn hỏi, “Đây là lần đầu tiên anh đón tết ở nhà họ Tạ sau khi lớn phải không, anh…”
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không sao cả.” Tạ Kỳ Diên không đưa đồ cho cô, mấy món đồ này cũng không nhiều, đều là mang cho Tạ Đàn, anh xách một tay, tay còn lại thì đưa ra nắm lấy tay Hạ Vãn Chi, “Đi thôi.”
Hạ Vãn Chi mím môi, liếc nhìn anh một lúc.
Thật ra không phải lo lắng anh có sao không, quen nhau lâu rồi, Hạ Vãn Chi biết anh sẽ không để ý đến những người và những chuyện không quan trọng.
Điều cô vừa định hỏi, là hỏi anh tâm trạng thế nào.
Nhưng bây giờ không cần hỏi nữa.
Cô nhìn ra rồi.
Thời gian về vừa đúng, hoặc nói là Tạ Kỳ Diên cố ý chọn thời điểm này về.
Vừa đến giờ cơm, bàn ăn thịnh soạn đầy ắp không khí tết, ông cụ trước khi động đũa nói vài câu: “Năm nay, nhà họ Tạ chúng ta có thêm hai thành viên mới, một, là cháu gái nhỏ của ta, Tạ Đồng, hai, là cháu dâu trưởng của ta, Tiểu Hoàn Tử.”
Ông cụ hít một hơi thật sâu, khóe mắt hơi đỏ, cười nói: “Lão già ta rất vui, thực sự rất vui!”
“Tiểu Hoàn Tử thì mọi người đều biết rồi, cũng rất thân quen. Tạ Lâm, Tạ Nam, còn có Tạ Đàn, từ nay về sau cô ấy chính là chị dâu của các cháu, là người nhà của chúng ta, phải đối đãi lễ nghĩa, nghe rõ chưa?”
Câu nói này ngoài mặt là nhắc nhở đám hậu bối, nhưng thực chất cũng là lời cảnh cáo cho mấy chú hai, chú ba trong nhà.
Tạ Lâm là người đầu tiên lên tiếng: “Nghe rõ rồi ạ.”
Siêu sale bách hóa
Ánh mắt Tạ Nam lơ đãng, dừng lại trên người Hạ Vãn Chi vài giây, gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Chỉ riêng gia thế của Hạ Vãn Chi, có thể không gọi sao.
Nhà họ Tạ không đắc tội nổi, sau này cũng chỉ có thể coi Hạ Vãn Chi như tổ tiên mà thờ phụng.
Ông cụ vô cùng hài lòng, hiền từ cười với Hạ Vãn Chi: “Ăn cơm đi, thích ăn gì thì gắp, vẫn như trước đây, đừng câu nệ nhé.”
“Ông nội cứ ăn đi, không cần lo cho cháu, trước đây cháu chưa bao giờ khách sáo, bây giờ đương nhiên cũng vậy.” Hạ Vãn Chi mỉm cười đáp lại.
Bàn tay giấu dưới bàn kéo kéo áo Tạ Kỳ Diên, ra hiệu cho anh thu lại ánh mắt muốn giết Tạ Nam.
Tạ Kỳ Diên về đến nhà họ Tạ là mặt mày lạnh tanh, người khác có lẽ không nhìn ra anh đang giận hay không.
Nhưng Hạ Vãn Chi thì cảm nhận rõ sự bực bội đang dâng lên trong anh.
“Anh sao thế?” Sau bữa cơm, Hạ Vãn Chi nhỏ giọng hỏi.
“Nếu em không thích, thì năm sau chúng ta không cần quay về, không cần cười gượng với họ.”
Từ sau khi ra nước ngoài Tạ Kỳ Diên chưa từng ăn tết, nhiều năm trôi qua, anh đã không còn vướng bận gì với bữa cơm tất niên nữa.
Nhất là cơm tất niên ở nhà họ Tạ.
Cơm tất niên, chỉ ăn cùng người nhà.
Nhà họ Tạ, không tính.
“Đừng nghĩ đến mấy người không liên quan đó nữa, anh phải nhớ, chúng ta quay về là để ăn cơm cùng ông nội và Tạ Đàn, không phải vì ai khác.” Hạ Vãn Chi siết chặt tay anh, hơi nhón chân, đưa ngón trỏ chọc nhẹ khóe môi anh, “Đêm giao thừa mà, cười cái nào. Hơn nữa, em cười là vì em vui, chứ không phải cười gượng với ai cả.”
Tạ Kỳ Diên hít một hơi thật sâu, biết mình quá nhạy cảm: “Đến Nam Viện thăm Tạ Đàn.”
“Mắt anh để đâu vậy, Tạ Đàn vẫn đang ở phòng ăn kìa.” Hạ Vãn Chi nhắc.
Tạ Kỳ Diên khựng bước, lặng lẽ quay đầu nhìn lại một cái, mặt không cảm xúc: “Không cùng độ cao, nên không nhìn thấy.”
Hạ Vãn Chi: “……”
Tạ Đàn nghe thấy, giận đến mức nhảy lên: “Chị Hoàn Tử, Tạ Kỳ Diên… anh ấy… anh ấy lại dám xúc phạm chiều cao của em!”
“Gọi là chị dâu.” Mặt Tạ Kỳ Diên lập tức đen sì.
Hạ Vãn Chi chen vào giữa hai người: “Đầu năm đầu tháng, không được cãi nhau.”
Tạ Đàn suýt khóc: “Anh ấy như vậy là không đúng!”
Hạ Vãn Chi gật đầu: “Quả thật không đúng, nhưng em phải gọi anh ấy là anh trai trước đã, được rồi được rồi, em gái Đàn của chúng ta vẫn sẽ cao lên mà, không sao, lát nữa chị thay em dạy dỗ anh ấy.”
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn Hạ Vãn Chi, dắt tay cô quay người định đi, tiện thể nói với Tạ Đàn: “Đi theo, kiểm tra bài tập của em.”
Tạ Đàn càng muốn khóc hơn.
Hạ Vãn Chi lòng không nỡ, nhưng bất lực.
Trẻ ngoan quả thật phải bắt đầu từ bài tập.
Tạ Kỳ Diên không quan tâm Tạ Đàn khóc hay cười, dắt Hạ Vãn Chi đi đầu, khẽ hỏi một câu: “Bà Tạ định vì người khác mà dạy dỗ anh sao?”
Hạ Vãn Chi lườm anh: “Đó là em gái chúng ta! Không phải người khác!”
Như thể rất hài lòng với chữ “chúng ta” mà cô nói, Tạ Kỳ Diên hơi nhướng mày, đổi cách hỏi: “Vậy em định dạy dỗ anh thế nào?”
Hạ Vãn Chi: “…”
Tạ Đàn bình thường rất thích xem hai người này dính nhau, lúc này lại đang vắt óc tìm cách thoát khỏi việc kiểm tra bài tập.
“Đừng có nghĩ trốn, em không trốn được đâu.” Vào Nam Viện, Tạ Kỳ Diên cố ý cảnh cáo cô bé một tiếng.
Tạ Đàn không đầu không đuôi buột miệng một câu: “Có muốn biết tại sao tối nay trên bàn ăn anh ba lại nhìn chị Hoàn Tử… chị dâu không?”
Tạ Kỳ Diên im lặng hai giây.
Tạ Đàn hít một hơi thật sâu, cười hì hì: “Ngày mai rồi kiểm tra bài tập nhé, tối nay mình cùng nhau tám chuyện nha?”
Hạ Vãn Chi bật cười một tiếng.