Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 164:
- Đinh Hiến -
Khương Bách Xuyên và Vân Lệ ở phong suite của khách sạn Vịnh Tinh Tế đã lên giường nghỉ ngơi rồi, khách dự tiệc cưới nhà họ Tạ ở tầng mười chín mới lần lượt ra về.
Khách khứa đã rời đi, chỉ còn một số họ hàng thân thiết nhà họ Tạ đang nán lại trò chuyện.
Tạ Kỳ Diên ngồi nghiêm chỉnh, có người đang nói chuyện với anh nhưng ánh mắt anh lại xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào một người.
Ánh mắt hơi nheo lại, mang theo sự thù địch.
Trước khi rời đi Tạ Kỳ Diên vỗ đầu Tạ Đàn rồi dặn dò một câu: “Đưa chị dâu em đến xe đợi anh.”
“A Diên…” Hạ Vãn Chi gọi anh nhưng Tạ Kỳ Diên không dừng lại.
Tạ Đàn nhìn anh hùng hổ đi về phía Chu Dục, bỗng dưng rùng mình một cái: “Chị Hoàn Tử, anh ấy ăn phải thuốc súng à?”
Hạ Vãn Chi bất đắc dĩ cười: “Không có, đi thôi, đến xe đợi anh ấy.”
Tạ Kỳ Diên có ăn phải thuốc súng hay không không biết, nhưng dáng vẻ này quả thật giống như sắp đi đánh nhau.
Mẹ Chu nhìn thấy Tạ Kỳ Diên đến, khoảnh khắc đó cơ thể bất giác căng cứng, cố gắng gượng cười chào hỏi anh: “A Diên chưa đi à? Hôm nào đến nhà dì ngồi chơi…”
Tạ Kỳ Diên bị chặn lại nhưng cũng không tức giận, vượt qua mẹ Chu, nói thẳng với Chu Dục: “Trông chừng người phụ nữ của cậu cho kỹ.”
Vẻ mặt Chu Dục khựng lại: “Ý anh là gì?”
“Chuyện nhà họ Chu các người thì tự mình đóng cửa giải quyết, nếu còn để Tôn Linh Chi tiếp cận vợ tôi, tôi không ngại xử lý cả cô ta lẫn nhà họ Chu các người đâu.” Tạ Kỳ Diên nói xong, chẳng buồn để ý vẻ mặt cả nhà họ Chu, quay đầu bỏ đi.
Hạ Vãn Chi vẫn còn đợi anh, anh không muốn lãng phí thời gian vào những người này.
“Con trai…” Sắc mặt mẹ Chu tái mét, quay người lại nắm chặt tay Chu Dục, “Người phụ nữ đó tìm đến nhà họ Tạ rồi à? Chuyện này không thể lan truyền ra ngoài con biết không!”
“Làm sao con biết được!” Chu Dục bực bội giật tay bỏ đi.
Mẹ Chu định giữ anh ta lại nhưng nhận ra hoàn cảnh không thích hợp, cố gắng nuốt lời vào bụng.
Đối với đứa con trai này bà rất cưng chiều.
Sau khi hủy hôn, Chu Dục suy sụp, rõ ràng biết Tôn Linh Chi là người phụ nữ không ra gì nhưng cũng chọn cách mắt nhắm mắt mở.
Nhưng bà vạn lần không ngờ người phụ nữ này lại khó đối phó như vậy, không chỉ mang thai mà còn muốn dựa vào đứa con để vào cửa nhà họ Chu.
Bà còn trông cậy vào việc Chu Dục kết hôn với người khác để ổn định thế lực hiện tại của nhà họ Chu.
Đứa bé không thể giữ, Tôn Linh Chi cũng tuyệt đối không thể vào cửa nhà họ Chu.
Chuyện này…cũng tuyệt đối không thể lan truyền ra ngoài.
Mẹ Chu thầm hạ quyết tâm.
Ngoài khách sạn, Hạ Vãn Chi một mình ngồi trong xe đợi, lúc xuống lầu đụng phải mẹ kế nhỏ của Tạ Đàn, đối phương bảo Tạ Đàn cùng về nên Tạ Đàn không thể từ chối.
Mua ngay
Hơn nữa vốn dĩ cô bé phải về nhà cũ của nhà họ Tạ, Tạ Đàn nghĩ Tạ Kỳ Diên có vẻ tâm trạng không tốt, liền dứt khoát đi trước một bước, không làm kỳ đà cản mũi của đôi vợ chồng trẻ, cũng đỡ phải phiền Tạ Kỳ Diên đưa mình về một chuyến.
Hạ Vãn Chi hạ cửa sổ xe, cố ý nhìn xem Tạ Kỳ Diên xuống chưa, nhưng chưa thấy anh thì đã gặp Chu Dục trước..
Bốn mắt bất ngờ chạm nhau.
Trước khi Hạ Vãn Chi định đóng cửa sổ xe, Chu Dục nhanh tay lẹ mắt tiến lên chặn lại: “Chi Chi! Xin lỗi…”
Hạ Vãn Chi dừng động tác: “Hửm?”
Dư Phi đứng canh trước xe thấy vậy định xông đến lôi người đi, Hạ Vãn Chi khẽ cười lắc đầu, Dư Phi lúc này mới dừng bước, đứng canh một bên, nhìn chằm chằm hành động của Chu Dục.
“Tôn… người phụ nữ đó đến tìm em anh không hề hay biết, em đừng hiểu lầm, cô ta nói gì cũng được, em đừng tin, anh…” Chu Dục vội vàng giải thích.
“Không sao, tôi không để tâm.” Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng cho qua chuyện, bắt gặp bóng dáng Tạ Kỳ Diên, lịch sự nói, “Xin lỗi, nhường đường một chút, anh chắn đường chồng tôi lên xe rồi.”
Toàn thân Chu Dục cứng đờ, sau khi phản ứng lại, bất lực buông thõng tay.
Đúng rồi.
Thật sự không để tâm nữa.
Thái độ hiện tại của Hạ Vãn Chi chỉ coi anh ta như người qua đường.
Hạ Vãn Chi ở bên trong mở cửa xe, Tạ Kỳ Diên ngẩng đầu liếc nhìn Chu Dục một cái, có lẽ nghe thấy những lời Hạ Vãn Chi vừa nói, lúc này ánh mắt nhàn nhạt hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.
Cửa xe mở ra, gió thổi ùa vào, Tạ Kỳ Diên ngồi vào rồi tiện tay đóng cửa sổ lại: “Cậu ta nói gì với em?”
“Xin lỗi.” Hạ Vãn Chi mím môi cười, hỏi lại, “Vậy còn anh, nói gì với anh ta?”
Tạ Kỳ Diên lạnh lùng khịt mũi: “Không có gì, cảnh cáo họ tránh xa em ra.”
Xe chạy về phía trước, Hạ Vãn Chi chỉ cười một tiếng, không nói gì thêm.
Có lẽ liên quan đến việc đã kết hôn, tâm trạng Hạ Vãn Chi bây giờ rất bình thản, chuyện cũ đã buông bỏ, hiện tại cô tin chắc không có gì có thể ảnh hưởng đến mình và tình cảm với Tạ Kỳ Diên.
Sau rằm tháng giêng, không khí tết đã qua, không khí xung quanh chỉ còn lại mùi vị của công việc. Năm nay, Trúc Tử đi từ Bắc vào Nam du lịch suốt kỳ nghỉ, trải qua một cái tết rất ý nghĩa, lúc về mang theo không ít bảo bối cho Hạ Vãn Chi.
Rất nhiều tranh vẽ nổi tiếng địa phương, bút vẽ màu nước và bảng vẽ graffiti đáng yêu….
“Chị không biết đâu, lần này em ở Vân Thành lâu nhất, Bắc Thành chúng ta vẫn còn lạnh cóng nhưng Vân Thành đã xuân về hoa nở, gió xuân thổi lồng lộng rồi, nếu không phải còn phải đi làm em đã muốn ở đó lâu hơn một chút.” Trúc Tử vui vẻ chia sẻ những điều kỳ thú trên đường, nói nhiều nhất chính là về Vân Thành.
Dạo này Hạ Vãn Chi không bận lắm, rảnh rỗi nên vừa nghe Trúc Tử kể vừa thay tranh treo tường năm cũ bằng tranh mới.
“Vân Thành đúng là nơi đáng sống, dân tình chất phác, con người nhiệt tình, đúng là khiến người ta lưu luyến.” Hạ Vãn Chi đáp lời, làm xong việc trong tay lại bị Trúc Tử gọi qua xem sổ phác họa của cô ấy.
Trúc Tử vốn là sinh viên mỹ thuật, Hạ Vãn Chi vẫn luôn thấy việc cô ấy làm trợ lý cho mình thì thật đáng tiếc, nhưng không lay chuyển được ý muốn theo mình của Trúc Tử, nên chỉ có thể đền đáp cô ấy bằng lương và phúc lợi.
“Đây là Vân Thành à?” Hạ Vãn Chi bị những bức tranh trong sổ của Trúc Tử làm cho kinh ngạc, ngồi xuống lật xem từng trang một.
“Ừm ừm ừm.” Trúc Tử kể lể say sưa, “Ở một thị trấn nhỏ, mấy bức tranh đầu tiên đều vẽ ở thị trấn đó, chị xem bức tranh biển hoa này, ở ngay thị trấn đó, diện tích một trăm mẫu, trồng đủ loại hoa, làm em sốc luôn! Em còn chụp ảnh nữa, nè, chị xem!”
“Biển hoa?” Hạ Vãn Chi lật xem mấy tấm ảnh thật, kinh ngạc phát hiện có chút quen thuộc, quả nhiên khi nhìn thấy một tấm ảnh biển hiệu quen thuộc trong ký ức liền cười nói, “Thị trấn Hữu Cầm, hè năm lớp mười chị cũng từng đến.”
Trúc Tử trợn tròn mắt: “Lớp mười? Vậy là mười năm trước rồi phải không? Thị trấn hoa này lại có mười năm rồi à?”
Hạ Vãn Chi suy nghĩ điều gì đó, tiếp tục lật ảnh: “Không sai đâu, biển hiệu còn ở đây mà, chỉ là hồi đó biển hoa là cả một cánh đồng hoa hữu cầm xanh mướt.”
Những nơi đã đi qua quá nhiều, gặp gỡ quá nhiều cảnh đẹp và con người, não Hạ Vãn Chi không thể lưu trữ hết, một số ký ức xa xưa đã bị chôn vùi sâu nhất, còn bây giờ nhìn thấy những bức ảnh này, những ký ức đó cũng theo đó mà thức tỉnh.
“Thị trấn nhỏ này có một câu chuyện tình yêu.” Hạ Vãn Chi chống cằm mím môi cười, dưới ánh mắt mong đợi của Trúc Tử, từ từ kể, “Chủ nhân của biển hoa này chính là ông chủ của nhà nghỉ ở ngoại ô thị trấn, còn ông ta trồng hơn một trăm mẫu hoa này chỉ để làm vui lòng người thương của mình, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.”
Hai tay Trúc Tử chống cằm, mắt long lanh: “Chuyện tình đẹp tuyệt vời!”
Ghen tị xong lại trở về thực tại, Trúc Tử cau mày: “Không đúng, chủ nhà nghỉ ở ngoại ô thị trấn là một người phụ nữ rất trẻ.”
“Phụ nữ à?” Hạ Vãn Chi nhíu mũi, “Vậy có lẽ ông chủ mang theo người thương của mình đi xa rồi.”
Trúc Tử bĩu môi, khẽ thở dài: “Vậy thật đáng tiếc, không gặp được ông chủ, cũng không gặp được người thương của ông chủ.”
Hạ Vãn Chi cười cười, cụp mắt xuống suy nghĩ điều gì đó.
“Nếu chị đã biết câu chuyện này, mà không lưu lại thứ gì đáng nhớ sao?” Trúc Tử dựa vào chớp chớp mắt.
Trúc Tử có thể chắc chắn rằng, hè năm lớp mười Hạ Vãn Chi đi Vân Thành chắc chắn là đi phác họa tìm cảm hứng.
Được nhắc nhở như vậy, Hạ Vãn Chi đột ngột đập bàn: “Nhớ ra rồi, chị từng vẽ một bức tranh cho người thương của ông chủ đó.”