SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 173:

- Đinh Hiến -

Tháng 3 ở Bắc Thành dường như bước vào một đợt rét nàng Bân, tiết trời là mùa xuân nhưng nhiệt độ còn thấp hơn cả Ireland rất nhiều.

(Rét nàng Bân xuất hiện vào khoảng cuối tháng 3 đến đầu tháng 4 âm lịch. Đây là đợt rét cuối cùng của mùa đông xuân, trước khi chuyển sang mùa hè nóng ẩm.)

Sau bao nhiêu năm, lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, Diêu Cầm ngẩng đầu nhìn bầu trời đã trở nên xa lạ.

Trời xám xịt, mưa lất phất, gió lạnh thấu xương làm mũi bà đỏ ửng nhưng lại không kìm được đưa tay ra hứng lấy vài giọt mưa trong lòng bàn tay.

Lạnh buốt, tê tái, giá rét.

Bàn tay đang hứng mưa bị một bàn tay to lớn ấm áp bên cạnh kéo lại, Diêu Cầm ngẩn người nhìn Liễu Thư Bạch lau tay cho bà bằng chiếc khăn tay đó.

Liễu Thư Bạch cuối cùng vẫn không yên tâm để Diêu Cầm một mình trở về.

“Gió lớn, vào nhà đi.” Liễu Thư Bạch quấn chặt khăn quàng cổ cho bà.

Ánh mắt Diêu Cầm vẫn còn chút ngơ ngác, lúc vào nhà kéo kéo chiếc khăn tay Liễu Thư Bạch nhét vào túi, khẽ hé môi: “Đây là em thêu à?”

Bà hỏi về họa tiết cây trúc trên khăn tay.

Liễu Thư Bạch không có gì không dám thừa nhận: “Ừm, của em.”

“Của em?” Bước chân Diêu Cầm khựng lại.

“Anh trộm đó.” Liễu Thư Bạch cười giải thích, “Chuyện hồi cấp ba.”

Lúc đó ông phải ra nước ngoài, lại không dám bày tỏ tình cảm, thấy Diêu Cầm tặng khăn tay làm quà tốt nghiệp cho những người bạn thân của bà mà ông không nhận được, Liễu Thư Bạch đã làm chuyện không quân tử đầu tiên trong đời.

Diêu Cầm nhìn ông nói năng nghiêm túc, không hiểu sao lại bất đắc dĩ cười một tiếng.

Liễu Thư Bạch không hiểu tại sao bà cười, định hỏi thì Hạ Vãn Chi bưng một ly sữa nóng đến trước mặt Diêu Cầm, Liễu Thư Bạch đành phải im lặng.

Diêu Cầm hơi lạ lẫm với môi trường xung quanh, bưng ly sữa ngồi ngơ ngác trên sofa, Hạ Vãn Chi quan sát một lúc, quay đầu lại chạm phải ánh mắt của Liễu Thư Bạch, ghé sát vào nói nhỏ: “Thời gian này chú cũng tạm thời ở đây, đợi tình hình của mẹ A Diên khá hơn rồi hẵng…”

“Không thể để chú ở lại luôn được à?” Liễu Thư Bạch mặt dày hừ một tiếng, “Hai vợ chồng cháu gọi chú về, dùng xong lại đuổi, không có đạo đức đâu.”

Hạ Vãn Chi: “…”

Được, cũng được.

Xung quanh im lặng như tờ, Diêu Cầm đánh giá xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Hạ Vãn Chi: “Hai đứa mới cưới chưa lâu à?”

Một số đồ trang trí tân hôn xung quanh vẫn còn mới.

Có thể thấy đây là nhà tân hôn.

Hạ Vãn Chi gãi gãi má, đối mặt dù sao cũng là mẹ chồng mình, nhất thời có chút ngại ngùng: “Vâng, mới đăng ký trước tết.”

Diêu Cầm cụp mắt xuống: “Thật tốt.”

Aeon Shop

Tiếng “thật tốt” này ẩn chứa quá nhiều cảm xúc.

Nhưng bà cúi đầu, Hạ Vãn Chi không phân biệt được.

Hạ Vãn Chi nhìn Liễu Thư Bạch, Liễu Thư Bạch lắc đầu, cũng không chắc chắn lắm.

Lần trước Diêu Cầm tỉnh lại, Liễu Thư Bạch vừa mừng vừa lo, nhưng ngày hôm sau bà lại biến thành người khác, dường như đó chỉ là một ảo giác.

“A Diên đâu? Chưa về à?” Liễu Thư Bạch biết Tạ Thiên Tề thành người thực vật khoảnh khắc đó sướng không tả xiết, nhưng nghĩ đến ông ta lại tỉnh rồi, lập tức trong lòng lại bực bội.

“Dạ chưa.” Hạ Vãn Chi đầu ngón tay vu/ốt ve mép điện thoại, từ lúc Tạ Kỳ Diên rời đi đã hơn một tiếng rồi, trong thời gian này cũng không có tin tức gì. Cô ở đây phải lo cho Diêu Cầm, trong lòng lo lắng cũng không dám thể hiện ra mặt.

“Ai? Gọi em à?” Diêu Cầm bỗng dưng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Hạ Vãn Chi, “Hình như em nghe thấy A Diên gọi em.”

“A Diên chưa về, là anh gọi em.” Liễu Thư Bạch quen thuộc tiếp lời, đứng dậy đến ngồi cạnh Diêu Cầm bảo bà tiếp tục uống phần sữa còn lại, sau đó chỉnh lại gọng kính nhìn Hạ Vãn Chi: “Chú ở đây chăm sóc A Diêu là được rồi, cháu đi xem cậu ấy có đánh chết người ta chưa.”

Hạ Vãn Chi nghẹn họng, có chút dở khóc dở cười.

Cũng chỉ khi đụng phải người và chuyện liên quan đến Diêu Cầm mới khiến ông nói ra những lời thô t.ục như vậy.

Nhưng Hạ Vãn Chi quả thật lo lắng, thấy ông nói vậy cũng không từ chối, dọn dẹp qua loa rồi vội vàng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Tạ Đàn đợi ở cửa bệnh viện đón người, chạy lon ton đến nắm tay Hạ Vãn Chi vừa đi vừa líu lo: “Chị không biết đâu, bác cả nhìn thấy anh A Diên mắt trợn tròn, hai chân giật giật làm bác sĩ tưởng bác ấy lại sắp ngất, máy khử rung tim cũng dùng đến rồi…”

Hạ Vãn Chi chăm chú lắng nghe Tạ Đàn kể lại quá trình.

“Ông nội không cho anh A Diên vào kích động bác cả nữa, nên anh ấy cứ đứng ngoài đợi, mặt lạnh như tiền, im lặng, trông đáng sợ lắm.” Tạ Đàn thực ra có chút lo lắng.

“Biết rồi, vất vả cho em rồi, Tạ Đàn.” Hạ Vãn Chi xoa đầu cô bé, đến cửa phòng bệnh, quả nhiên thấy Tạ Kỳ Diên đứng đó, lưng thẳng tắp, không giấu được vẻ mặt đầy sát khí.

Cảm nhận được sự tiếp cận của Hạ Vãn Chi, Tạ Kỳ Diên mới có chút phản ứng

“Hoàn…”

Giọng nói bị một cái ôm ấm áp nhẹ nhàng chặn lại.

Hai tay Hạ Vãn Chi vòng qua eo anh, ôm anh vào lòng.

“Em đến xem A Diên của em có bị uất ức không.” Hạ Vãn Chi nhẹ nhàng vỗ lưng anh, vỗ vỗ rồi lại xoa xoa lên xuống, giúp anh thả lỏng cơ thể đang căng cứng.

Tạ Kỳ Diên cụp mắt xuống, ngẩn người một lúc rồi mới từ từ thả lỏng vai, giơ hai tay lên ôm chặt Hạ Vãn Chi.

Anh cúi người, hít một hơi thật sâu, dúi mặt vào người Hạ Vãn Chi.

Cằm khẽ lướt qua vai cô.

“Bác sĩ nói ông ta hồi phục không tệ.” Giọng Tạ Kỳ Diên hơi trầm, nhắm mắt lại kiềm chế chút căm hận trong lòng, “Thật là một kỳ tích.”

“Không hoàn toàn là chuyện xấu.” Hạ Vãn Chi dịu dàng dỗ dành anh, “Đừng nghĩ mọi chuyện theo hướng tồi tệ, ông ấy tỉnh lại đối với ông ấy chưa chắc đã là chuyện tốt, điều quan trọng hơn là… đối với mẹ anh có lẽ là…”

Cảm nhận được sự cứng đờ của Tạ Kỳ Diên, Hạ Vãn Chi dừng lại một lúc, giải thích: “Ý em là, chú Liễu từng nói với em mẹ anh có chấp niệm với ông ấy.”

Diêu Cầm trở nên như ngày hôm nay hoàn toàn là vì Tạ Thiên Tề.

Tạ Thiên Tề nợ bà một lời giải thích, lúc bà muốn tìm ông đòi một lời giải thích nhất thì ông lại tránh mặt không gặp.

Một câu “không yêu nữa” liền đuổi bà đi.

Diêu Cầm không tin Tạ Thiên Tề lại là người như vậy, càng không tin tình cảm bao nhiêu năm của họ là giả.

Thế là bà tự mình cùng vẫy, tự làm tê liệt chính mình, dần dần đánh mất bản thân, u uất thành bệnh.

Liễu Thư Bạch nói, lúc bà tỉnh táo vẫn muốn tìm ông ta.

Tìm Tạ Thiên Tề để đòi một câu trả lời.

Câu trả lời thật sự.

Còn bây giờ Tạ Thiên Tề tỉnh rồi.

Diêu Cầm cũng trở về rồi.

“Để anh suy nghĩ.” Mày Tạ Kỳ Diên nhíu chặt, hơi thở trở nên nặng nề.

Bệnh tình của Diêu Cầm không thể chịu thêm kích động nhưng anh không thể phủ nhận những lời Hạ Vãn Chi nói là sai.

“Tạm thời không vội, về nhà bàn bạc với chú Liễu rồi nói.” Hạ Vãn Chi cũng biết đây là một canh bạc liều lĩnh, cô nhắc đến vào lúc này chỉ hy vọng đánh lạc hướng sự chú ý của Tạ Kỳ Diên.

Trong phòng bệnh có tiếng động, cửa mở ra, chú hai và chú ba nhà họ Tạ cùng nhau ra ngoài, chỉ còn lại ông nội ở bên trong.

“Chuyện của chị dâu và Tạ Án bọn chú đều nói với ông ấy rồi.” Chú hai Tạ bình tĩnh nhìn Tạ Kỳ Diên, thở dài một hơi, “Khó khăn lắm mới tỉnh lại, nể tình ông nội, đừng kích động ông ấy nữa.”

Tạ Kỳ Diên không có biểu cảm gì.

“Vào đi, ông ấy có chuyện muốn nói với cháu.” Chú hai Tạ giơ tay định vỗ vai anh thì bị Tạ Kỳ Diên né tránh.

Hạ Vãn Chi khẽ mím môi cười nhìn chú hai Tạ, coi như thay Tạ Kỳ Diên xin lỗi vì sự bất lịch sự.

Chú hai Tạ: “…”

Tạ Kỳ Diên đứng canh ở cửa không phải vì lo lắng, chỉ muốn xem Tạ Thiên Tề mạng lớn đến mức nào, bây giờ ông ta muốn gặp anh nhưng anh lại không muốn tiếp.

Đang định dắt Hạ Vãn Chi rời đi, ông cụ Tạ từ trong ra gọi một tiếng: “A Diên, vào nghe xem nó muốn nói gì.”

Tạ Thiên Tề tỉnh lại, bất giác hỏi han về hai mẹ con Hầu Mộng Thu, ông nội cũng không giấu giếm, để chú hai và chú ba kể lại hết những chuyện đã xảy ra thời gian qua, bao gồm cả chuyện Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi kết hôn.

Tạ Thiên Tề nghe xong không nói thêm một lời nào, mở miệng lại là muốn gặp Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên không có phản ứng gì, như đang suy nghĩ.

Cho đến khi Hạ Vãn Chi dùng đầu ngón tay cọ cọ Tạ Kỳ Diên.

Khoảnh khắc đưa Hạ Vãn Chi vào phòng bệnh, mắt Tạ Kỳ Diên hơi híp lại, đối diện với ánh mắt tiều tụy sâu thẳm đó.

Tạ Thiên Tề điều hòa hơi thở, quay sang nhìn Hạ Vãn Chi: “Hồi nhỏ con đã xót xa cho nó, hóa ra hai đứa định sẵn có duyên nợ.”

Hạ Vãn Chi thẳng thắn thừa nhận, tiện thể chào một tiếng: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp, chú Tạ.”

Sau một hồi im lặng kéo dài Tạ Thiên Tề mới nhìn sang Tạ Kỳ Diên.

Hơi thở ông ta gấp gáp, sau nửa năm hôn mê, các giác quan cơ thể vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, toàn thân chỉ có ngón tay là còn cử động linh hoạt. Ông ta cố gắng nâng tay, giãy giụa một nửa rồi cuối cùng lại từ bỏ.