Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 177:
- Đinh Hiến -
Đứa trẻ năm tuổi ngày xưa chỉ có thể ôm chân bà, bây giờ đã lớn, cao ráo, vai rộng, toàn thân đầy sức lực.
Diêu Cầm có thể cảm nhận được đôi tay đó đang ôm lấy cả cơ thể mình, khẽ run rẩy.
Vừa bối rối, vừa vui mừng.
Cơ thể cứng đờ không dám động, khoảnh khắc được Tạ Kỳ Diên ôm vào lòng, ánh mắt Diêu Cầm có chút ngơ ngác, rồi khi cảm nhận được cái ôm ấm áp và chân thật này, lông mi rũ xuống, nước mắt tuôn rơi.
Cổ họng Tạ Kỳ Diên nghẹn lại, khóe mắt đỏ hoe, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt. Giọng nói run rẩy như đứa trẻ chịu uất ức ngày xưa ôm lấy mẹ mình, thân mật và dựa dẫm: “Sẽ ổn cả thôi, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
Anh đứng thẳng rồi lại hơi cúi người, nắm lấy tay Diêu Cầm áp lên má mình: “Mẹ, con là A Diên, là…”
Là Tiểu A Diên của mẹ.
Tạ Kỳ Diên nghẹn ngào, sợ đây lại là một giấc mơ, vội vàng xác nhận: “Mẹ nhận ra con rồi phải không? Nhớ con rồi phải không?”
Nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má Diêu Cầm, bà im lặng, ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Kỳ Diên, trong không khí tĩnh lặng này, từ từ di chuyển đầu ngón tay, lau đi giọt nước mắt trên má Tạ Kỳ Diên: “Sao có thể không nhận ra chứ.”
Bà làm sao có thể không nhận ra Tiểu A Diên của bà chứ.
Trừ những lúc phát bệnh, bà chưa bao giờ quên con trai mình.
Không đi gặp con là vì bộ dạng này của bà chỉ trở thành gánh nặng cho con.
Lúc ở Ireland, khoảnh khắc ý thức đột nhiên tỉnh táo nhận ra con bà lại không dám nhận.
Không dám nhận là vì không thể đối mặt với con.
Bà quá rõ bệnh của mình sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức cho người xung quanh.
Hạ Vãn Chi khẽ nấc lên, tay áo vội vàng lau nước mắt, vui mừng khôn xiết khi chứng kiến cảnh mẹ con đoàn tụ sau bao nhiêu năm mong đợi.
Ngược lại Liễu Thư Bạch, bước chân định đến gần Diêu Cầm bỗng dưng dừng lại, dường như còn hoang mang bất an hơn cả Tạ Kỳ Diên.
Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Vãn Chi, Liễu Thư Bạch co ngón tay lại, hai người ngầm hiểu ý nhau quay người rời đi, để lại không gian riêng cho hai mẹ con họ.
Hạ Vãn Chi thực ra có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng nghĩ lại mình là phận con cháu, dường như không có quyền hỏi han chuyện của trưởng bối.
Huống hồ Tạ Thiên Tề chưa chết, Liễu Thư Bạch tuy nói đã chăm sóc Diêu Cầm hơn hai mươi năm nhưng cuối cùng vẫn không có danh phận.
Mẹ chồng thì gặp rồi, nhưng bố chồng…cô không biết phải nhận ai.
Nhân lúc ý thức Diêu Cầm tỉnh táo, trước khi trời tối bác sĩ Wood đã kết nối cuộc gọi video với các thành viên trong nhóm của mình, thảo luận chi tiết về các vấn đề liên quan đến phẫu thuật.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, lúc trời tối, bàn tay Diêu Cầm đang nắm tay Hạ Vãn Chi bỗng dưng mất lực, ánh mắt nhìn mọi người cũng dần trở nên vô hồn.
“Chú đưa bà ấy đi nghỉ, hai đứa tiếp tục nghe.” Liễu Thư Bạch đưa tay ra đỡ bà dậy, ra hiệu cho Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi yên tâm.
Có lẽ là mệt, Diêu Cầm không quấy không khóc, càng không nói một lời, quen thuộc theo bước chân Liễu Thư Bạch rời đi.
Acnes
Tai Tạ Kỳ Diên đang nghe bác sĩ nói, nhưng ánh mắt lại dõi theo bóng dáng Diêu Cầm.
Cho đến khi tay phải bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Hạ Vãn Chi không nhìn anh, chăm chú nhìn những bác sĩ đang thảo luận phân tích các ca phẫu thuật liên quan trên màn hình chiếu.
Sự chú ý của Tạ Kỳ Diên cũng trở lại màn hình, bàn tay giấu dưới bàn khẽ siết chặt hơn, nắm chặt lấy tay Hạ Vãn Chi.
Ngày hôm sau, các thành viên trong nhóm của bác sĩ Wood đến Bắc Thành, sau khi cùng nhau bàn bạc, chuyển hồ sơ bệnh án của Diêu Cầm sang khoa phẫu thuật thần kinh não của bệnh viện Bắc Thành. Sau khi đạt được thỏa thuận với bệnh viện Bắc Thành, sẽ cùng nhau hợp tác tiến hành cuộc phẫu thuật này một tuần sau.
Trong một tuần này, Diêu Cầm vẫn thỉnh thoảng tỉnh táo, thỉnh thoảng lại phát bệnh, nhưng không giống như trước đây khiến người ta không phân biệt được bà có tỉnh táo hay không.
Diêu Cầm hiện tại, lúc tỉnh táo sẽ đến nói chuyện với Tạ Kỳ Diên và Hạ Vãn Chi, lúc không tỉnh táo cũng sẽ kéo bất kỳ ai nói về Tiểu A Diên của mình.
Đợt rét nàng Bân năm nay vừa kết thúc liền đón chào tiết xuân quang đãng, Hạ Vãn Chi biết Tạ Kỳ Diên bận rộn xử lý công việc công ty, để không làm anh phân tâm, đa số thời gian đều tự mình chăm sóc Diêu Cầm.
Liễu Thư Bạch cần mẫn giúp Hạ Vãn Chi cải tạo sân sau của biệt thự thành một khu vườn nhỏ, Hạ Vãn Chi liền đưa Diêu Cầm cùng nhau giám sát, thỉnh thoảng dựng giá vẽ tranh.
Vẽ cảnh, vẽ người, cũng vẽ giấc mơ.
Khi cô vẽ tranh, Diêu Cầm thỉnh thoảng lại nhìn cô, chỉ khi phát bệnh mới im lặng cầm kim thêu khăn tay.
Họa tiết trên khăn tay…là cây trúc.
Tạ Kỳ Diên từng nói, Diêu Cầm thích nhất cây trúc, cho nên trong khu vườn trên không trên tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Diệu cũng trồng mấy cây trúc quý.
Hạ Vãn Chi bỗng dưng rất mong đợi ngày Diêu Cầm nhìn thấy khu vườn trên không đó.
“Tối qua mẹ lại mơ một giấc mơ.” Diêu Cầm dừng tay lại, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Chi, khẽ giọng kể, “Mơ thấy có người đưa mẹ về nhà, còn có Tiểu A Diên, nó cũng ở đó.”
Hạ Vãn Chi sững sờ, đợi bà nói tiếp, lại phát hiện lời bà chỉ nói đến đây.
Từ khi bắt đầu dò hỏi về giấc mơ của Diêu Cầm, Hạ Vãn Chi đã nghe được rất nhiều giấc mơ kỳ lạ từ miệng bà, đa phần là ảo tưởng không liên quan gì đến thực tế, thậm chí rất ít khi liên quan đến Tạ Kỳ Diên.
Nhiều hơn, là “một người nào đó” trong lời Diêu Cầm.
Hạ Vãn Chi có thể đoán người đó có lẽ chính là Tạ Thiên Tề.
Đó là một quả bom hẹn giờ chôn sâu trong lòng bà, cũng là một con thú dữ giam cầm bà nhiều năm.
Là nút thắt không thể gỡ, cũng là một loại chấp niệm.
Hạ Vãn Chi từng vẽ nhiều giấc mơ, từ giấc mơ có thể nhìn ra rất nhiều điều, nhưng chỉ riêng với Diêu Cầm, cô lại không tài nào nhìn thấu.
Tạ Thiên Tề là kẻ phụ bạc, nhưng Diêu Cầm vẫn yêu ông ta đến tận xương tủy.
Cô không biết câu chuyện thời trẻ của họ, không thể đánh giá, cũng không thể hiểu.
Ngày Diêu Cầm nhập viện kiểm tra cũng là ngày Tạ Thiên Tề xuất viện.
Trùng hợp là hai người ở cùng một bệnh viện, càng trùng hợp hơn là lại để họ đụng phải nhau.
Chuyện đón mẹ về Tạ Kỳ Diên không hề giấu giếm, cả nhà họ Tạ chắc sớm đã biết, ông nội sớm đã đề nghị đến thăm khi biết tin nhưng Tạ Kỳ Diên không cho.
Nhà họ Tạ đã gây ra quá nhiều tổn thương cho Diêu Cầm, trừ khi Diêu Cầm tự mình đề nghị muốn gặp, nếu không Tạ Kỳ Diên tuyệt đối không đồng ý.
Hơn nữa, dù Tạ Kỳ Diên có đồng ý, Liễu Thư Bạch cũng sẽ cầm dao chặn ở cửa, không cho phép bất kỳ ai khác trong nhà họ Tạ tiếp cận Diêu Cầm.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Diêu Cầm, Tạ Kỳ Diên xuống lầu.
Trước cửa bệnh viện, xe của nhà họ Tạ vẫn còn đậu ở đó, cửa xe ghế sau mở toang, Tạ Thiên Tề ngồi bên trong nhìn từ xa.
Ánh mắt đó chứa đựng quá nhiều nghi hoặc, sự nghi hoặc này nhanh chóng bén rễ trong ông, khiến ông nóng lòng muốn có được câu trả lời.
Tạ Kỳ Diên thản nhiên đi đến trước mặt ông, cụp mắt xuống nhìn ông, khinh miệt cười: “Ông thật may mắn, vẫn còn sống để nhìn thấy mẹ tôi.”
Đồng tử Tạ Thiên Tề co rút, hơi thở không ổn định: “Bà ấy…”
“Tâm thần phân liệt.” Ánh mắt Tạ Kỳ Diên u ám, từng chữ như dao, “Những gì ông nợ bà ấy, có chết cũng không trả hết.”
Như ý nguyện nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Thiên Tề, Tạ Kỳ Diên lại cười mỉa mai.
Anh lại từng mong một kẻ vứt bỏ vợ con như ông ta sẽ có một chút ăn năn hối hận.
“Bà ấy sẽ khỏe mạnh.” Tạ Kỳ Diên nhìn ông, nói từng chữ, “Ở bên cạnh tôi, hưởng phúc gia đình, nhìn con cháu đầy đàn.”
Còn ông, Tạ Thiên Tề, cuối cùng sẽ không có gì cả.