SayTruyenHot - Nền tảng đọc truyện chữ hàng đầu Việt Nam
Night Mode

Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến

Chương 189:

- Đinh Hiến -

Ngày mùng 5 tháng 5, lập hạ.

Ngày đầu hè, vạn vật đua nở.

Hạ Vãn Chi đón sinh nhật 26 tuổi đồng thời cũng đón một ngày vô cùng quan trọng trong đời —

Đám cưới với Tạ Kỳ Diên.

Năm 8 tuổi, cô và Tạ Kỳ Diên quen nhau vào mùa hè.

Tháng 7 năm ngoái, cô và Tạ Kỳ Diên gặp lại nhau vào mùa hè.

Tháng 5 năm nay, cô và Tạ Kỳ Diên tổ chức đám cưới vào mùa hè.

Mùa hè dài đằng đẵng, tuần hoàn lặp lại, tình yêu nồng nhiệt như mùa hè vĩnh viễn không tàn.

Mùa hè năm nay mới chỉ bắt đầu.

Không chỉ năm nay, cũng không chỉ mùa hè, sau này mỗi năm, ba bữa cơm bốn mùa trong năm, Tạ Kỳ Diên sẽ luôn ở bên cạnh Hạ Vãn Chi.

Quá trình đám cưới không phức tạp nhưng lúc cô dâu bước vào lễ đường, dù đã thuộc làu quy trình, đầu óc Hạ Vãn Chi lại hoàn toàn trống rỗng.

Cánh hoa hồng nhẹ nhàng rơi xuống từ trên không trung, lướt qua chiếc váy cưới trắng tinh của cô dâu, rơi xuống thảm cỏ xanh mướt tràn đầy sức sống. Theo từng nhịp nhạc, Hạ Vãn Chi chậm rãi bước về phía người mình yêu.

Bản nhạc mở màn dịu dàng, tao nhã, nhưng cũng tràn đầy niềm vui và nhiệt huyết.

Đó là một bài hát tiếng Anh do Vân Lệ viết sau khi cô và Tạ Kỳ Diên đăng ký kết hôn —

Mùa hè hoa chi tử.

Một bài hát độc nhất vô nhị dành riêng cho Hạ Vãn Chi.

Rõ ràng đã tập dượt không biết bao nhiêu lần, ở phân đoạn này cô phải ôm bó hoa, mỉm cười rạng rỡ tiến về phía Tạ Kỳ Diên. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, trong tiếng vỗ tay reo hò xung quanh và nhịp điệu rộn ràng vang lên trong tim, Hạ Vãn Chi dần đỏ hoe cả mắt.

Gió hè mát rượi thổi bay voan che mặt của Hạ Vãn Chi, khoảnh khắc giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống, theo gió bay lên còn có tà váy voan nhẹ nhàng của Hạ Vãn Chi.

Tạ Kỳ Diên hơi nhướng mày, cong môi cười lộ ra tám chiếc răng đều đặn, nhìn về phía cô dâu của mình.

Âm nhạc chuyển sang điệp khúc, giai điệu hòa vào nhịp tim của mỗi người, cô dâu xách váy chạy như bay về phía chú rể, được đón lấy một cách vững vàng.

Tạ Kỳ Diên sớm đã chuẩn bị, bước hai bước ôm cô dâu của mình xoay vòng, voan che mặt và tà váy bay lượn cùng với cánh hoa bay đầy trời hòa làm một.

Khoảnh khắc này, họ là hiện thân của sự lãng mạn.

Đám cưới được ấn định vào ngày lập hạ, đám cưới trên thảm cỏ là lựa chọn hàng đầu, từ khi xác định ngày cưới, địa điểm cưới, Tạ Kỳ Diên đã đặt làm riêng bộ váy voan nhẹ này.

Hạ Vãn Chi như đóa hoa chi tử nở rộ giữa mùa hè.

Trong trắng, nồng nhiệt.

Acnes

Cô nhất định sẽ nồng nhiệt chạy về phía anh.

Như khoảnh khắc này.

Nụ cười Tạ Kỳ Diên càng sâu, xoay hai vòng đứng vững rồi ngẩng đầu nhìn cô dâu của mình.

Hạ Vãn Chi vừa khóc vừa cười, giữa tiếng reo hò của mọi người xung quanh, nắm tay thành nắm đấm đấm nhẹ vào vai Tạ Kỳ Diên hai cái, khẽ hét lên: “Thả em xuống!”

Nhất thời không nhịn được, làm rối cả quy trình.

Tạ Kỳ Diên cũng suýt nữa không nhịn được.

Không nhịn được mà…hôn cô.

Ấy thế mà lúc này người dẫn chương trình còn trêu chọc: “Xem ra cô dâu của chúng ta đã nóng lòng muốn vào phần tiếp theo rồi, vậy bây giờ xin mời chú rể và cô dâu của chúng ta tiến lên phía trước!”

Hạ Vĩnh Thanh che mặt chậc hai tiếng: “Không thể nhìn nổi…”

“Giống hệt em!” Rose trừng mắt nhìn ông một cái rồi cùng với Tạ Đàn bên cạnh vỗ tay cổ vũ.

Hạ Vĩnh Thanh bất đắc dĩ cười, nhớ lại đám cưới của mình hơn 20 năm trước, đầy vẻ quyến luyến lén nắm lấy tay Rose.

Rose cười không ngớt, lúc cúi đầu xuống lại không nhịn được đỏ hoe mắt.

Khi bản thân hạnh phúc hoặc nhìn thấy người khác hạnh phúc, con người ta sẽ rơi lệ.

Khương Bách Xuyên đã lau nước mắt cho Vân Lệ ba lần, may mà tham dự đám cưới nhiều lần, có kinh nghiệm nên sớm đã chuẩn bị sẵn khăn giấy lau nước mắt.

“Khóc như vậy, sau này chúng ta kết hôn thì làm sao đây.” Đầu ngón tay Khương Bách Xuyên v**t v* khóe mắt cô, khẽ giọng trêu chọc một câu.

Vân Lệ lườm anh: “Anh chê em đấy à?”

Giang Bách Xuyên ôm lấy cô, cọ cọ bên tai, giọng cười càng sâu: “Sao dám chứ. Thế này là em đồng ý cầu hôn rồi đúng không, cục cưng?”

Hơi thở anh phả nhẹ bên tai, bên cạnh lại là Khương Hữu Dung, Vân Lệ rụt cổ đẩy anh ra: “Nhiều người như vậy anh đừng có động tay động chân…”

Gió hè thổi làm mặt cô nóng bừng.

Khương Bách Xuyên chỉ cười không nói, bàn tay nhét vào túi quần vest dường như đang nắm chặt thứ gì đó.

Khi đến phần đọc lời thề nguyện, khách mời mới ổn định ngồi xuống. Cả hội trường đều là người quen, ngoài một số trưởng bối nhà họ Hạ và họ Tạ, còn lại đều là bạn bè thân thích của cô dâu chú rể.

Nội dung lời thề không dài nhưng Hạ Vãn Chi nghe đến đâu lại càng muốn khóc đến đó.

Lời yêu thương của Tạ Kỳ Diên cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Mỗi đêm thủ thỉ bên tai đều đầy tình ý.

Đáng lẽ cô nên ngại ngùng, nhưng không thể phủ nhận rằng cô thích sự thân mật đó.

Trước mặt người khác Tạ Kỳ Diên lúc nào cũng chỉnh tề, cà vạt thắt ngay ngắn, vừa nghiêm túc vừa khắt khe. Tương tự, Hạ Vãn Chi trước mặt mọi người đa phần kín đáo e dè.

Nhưng hai người hễ chạm vào nhau, lại ma sát ra những tia lửa nồng nhiệt và phóng khoáng như vậy.

Họ đều không kìm được tình yêu của mình.

Trao nhẫn, ôm hôn, trong tiếng vỗ tay của người dẫn chương trình và tất cả khách mời, hôn lễ chính thức hoàn thành.

Lúc ôm hôn, vừa hay một cánh hoa từ từ rơi xuống giữa môi hai người, Tạ Kỳ Diên nắm lấy vai Hạ Vãn Chi, không nhịn nữa, hôn cô sâu hơn — trọn vẹn yêu thương.

Tiếng reo hò vang dội không ngớt.

“Mau mau mau! Chụp ảnh, chụp ảnh!” Dư Phi hung hăng giữ chặt vai Hoắc Dương đang vác một thiết bị chuyên nghiệp để quay phim, chỉ lo không bắt trọn được khoảnh khắc đỉnh cao này của sếp nhà mình.

“Không hét vài câu là chết à?” Hoắc Dương không nhịn được nữa.

Trúc Tử vừa không nhìn nổi hai người cãi nhau, cũng không nhìn nổi kỹ thuật chụp ảnh tệ hại của hai ông tướng đó, chen vào giữa cướp lấy máy: “Tránh ra, để tôi.”

Người ta nói ngựa tốt phải có yên tốt.

Nhưng hai con trâu ngựa này đúng là lãng phí thiết bị chụp ảnh mấy chục vạn này.

Dư Phi và Hoắc Dương không nói gì, chỉ răm rắp tuân theo.

Trâu ngựa cũng có thứ bậc cả.

Phải biết rằng Tạ tổng nhà mình đối với phu nhân răm rắp nghe lời, Trúc Tử tuy là trợ lý của Hạ Vãn Chi nhưng quan hệ thân thiết như chị em, Dư Phi sợ chọc giận cô trợ lý nhỏ tính tình hơi nóng nảy này, chỉ cần người ta mách lẻo một câu, chắc tiền thưởng đến tay mình cũng bay mất.

So với sự náo nhiệt của giới trẻ, bên trưởng bối tương đối trầm ổn hơn.

Nhất là nhà họ Tạ.

Mắt ông nội ngập tràn ý cười, lúc thu lại ánh mắt lại vô tình liếc thấy Diêu Cầm và Liễu Thư Bạch bên cạnh.

Nụ cười từ từ tắt ngấm, nội tâm bắt đầu tràn ngập hối hận.

Nếu ngày xưa ông không cố chấp, nếu ngày xưa ông dẹp bỏ thành kiến của mình, nếu ngày xưa ông chấp nhận Diêu Cầm cho bà vào cửa…

Kết quả có khác không.

Thấy ông cụ rơm rớm nước mắt, người nhà họ Tạ không ai dám cất lời.

Có lẽ Tạ Kỳ Diên không hề chào đón sự có mặt của họ nhưng vì hôn lễ là chuyện trọng đại, để thể hiện sự coi trọng đối với Hạ Vãn Chi và hôn sự này, nhà họ Tạ dưới sự dẫn dắt của ông nội bắt buộc phải có mặt đông đủ.

Bao gồm cả con gái đã gả đi của nhà họ Tạ, mẹ của Chu Dục, cũng đưa chồng con đến dự.

Trong góc, Chu Dục chứng kiến toàn bộ hôn lễ, lòng thầm đau xót, nắm đấm siết chặt nổi gân xanh, nội tâm càng thêm tràn ngập oán hận và hối tiếc.

“Con trai…” Mẹ Chu không nỡ nhìn bộ dạng này của anh ta, khổ tâm khuyên nhủ, “Mẹ biết trong lòng con không vui, dự lễ xong chúng ta đi nhé?”

Gia đình họ vốn không muốn đến.

Nhưng ông nội ra lệnh trừ khi bà cắt đứt quan hệ với nhà họ Tạ, nếu không bắt buộc phải đến dự đám cưới với tư cách là dì.

Chu Dục hoàn hồn, đột ngột giật tay ra, tức giận nói: “Bây giờ thì biết quan tâm trong lòng con có vui không rồi à? Nếu không phải ngày xưa mẹ có ý kiến với Chi Chi, con đã không phải khó xử hai bên! Nếu mẹ không liên tục ép con… nếu mẹ không làm khó cô ấy, bọn con đâu đến mức chia tay!”

Bây giờ nhớ lại những chuyện đã qua, rồi lại nghĩ đến Tôn Linh Chi vẫn còn đang ở nhà dưỡng thai, Chu Dục không thể nào không oán hận mẹ mình.

Những lời này như những nhát dao hung hăng đâm vào tim mẹ Chu nhưng bà không thể nào phản bác.

“Xin lỗi, là mẹ không đúng…”

“Được rồi! Có cãi nhau thì về nhà mà cãi!” Bố Chu tức giận đứng dậy, quay người định đi, “Tôi không chịu nổi sự xấu hổ này…”

Tiếng động bên này không lớn nhưng vị trí Hạ Vãn Chi đứng vừa hay bao quát toàn bộ hội trường, nhìn gia đình ba người họ Chu rời đi, Hạ Vãn Chi chớp chớp mắt, cô chỉ chớp mắt một cái rồi thu ánh mắt lại, liền bắt gặp ánh nhìn đầy ẩn ý của Tạ Kỳ Diên.

Hạ Vãn Chi bật cười: “Em chỉ xem náo nhiệt thôi.”

“Còn náo nhiệt hơn cả của chúng ta à?” Tạ Kỳ Diên giơ tay lên khẽ chạm vào chiếc khuyên tai hoa chi tử của cô.

Eo bị siết chặt kéo vào lòng anh, Hạ Vãn Chi mất thăng bằng, cười một hồi liền dứt khoát tựa cằm lên vai anh: “Tạ Kỳ Diên, may mà gặp được anh.”

May mắn, được yêu anh.

Tạ Kỳ Diên liền chỉ cười: “Đừng có đánh trống lảng, gọi một tiếng chồng thì anh tha cho em.”

Hạ Vãn Chi: “…”