Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 56:
- Đinh Hiến -
Lần này kỳ kinh nguyệt của Hạ Vãn Chi vô cùng khó chịu, trưa ăn một chút cơm xong liền nằm như xác chết ngủ đến 9 giờ tối.
Khó khăn lắm cơn đau mới dịu đi một chút, kết quả vừa mở cửa phòng ngủ ra đã nghe thấy ông Hạ lo lắng bàn bạc với bà Rose: “Hay là đổi vé đi, lùi lại hai ngày cũng không sao, Hoàn Tử như vậy anh không yên tâm.”
“Yên tâm, yên tâm!” Hạ Vãn Chi xuất hiện trước mặt ông Hạ và bà Rose, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cố gắng nở một nụ cười kiên định, “Bố mẹ yên tâm, con lớn rồi, sẽ tự chăm sóc bản thân, hai người ngày mai cứ yên tâm lên đường, không thể vì con mà làm lỡ công việc của hai người!”
Ông Hạ: “…”
“Có phải con mong chúng ta đi nhanh không?” Lòng ông Hạ nghẹn một cục tức.
Có đàn ông quên cả bố.
Bây giờ ông tin câu này rồi.
Cũng cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của ông Richard ngày trước.
“Sao có thể chứ, con rất không nỡ xa hai người mà.” Hạ Vãn Chi ngồi xuống bên cạnh bà Rose ôm lấy eo bà.
Khủng hoảng của nhà họ Hạ đã qua, đến lượt khủng hoảng của chính cô.
Chỉ cần chuyện di cư qua đi, cô an toàn rồi, sau này nhớ bố mẹ, nhớ ông ngoại thì lúc nào cũng có thể bay sang Anh thăm họ.
Rose v.uốt ve đầu cô, cười nói: “Vậy con tự chăm sóc bản thân cho tốt, lịch trình của mẹ và bố con không thay đổi, chiều mai đi. Vài ngày nữa mẹ phải hoàn thành nghi lễ kế nhiệm người thừa kế gia tộc Becker, đến lúc đó cả thế giới sẽ biết con là con gái của mẹ, biết sau lưng con là cả gia tộc Becker, sau này ở Bắc Thành, chó thấy con cũng phải nhường ba phần.”
Con gái của bà, xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Không ai có thể để cô chịu ấm ức.
Trưa hôm sau, cả nhà ăn lẩu ở Lan Đình Biệt Viện, lúc ngồi vào bàn, ông Hạ liếc mắt ra hiệu cho Hạ Vãn Chi: “Gọi bạn trai con qua ăn cơm.”
Hạ Vãn Chi nghẹn lời, còn chưa tiêu hóa được chuyện mình có “bạn trai”, lắp bắp nói một câu: “Anh ấy anh ấy… có lẽ đang ở công ty.”
“Bố gọi điện thoại bảo nó về nhà rồi.” Ông Hạ vừa bày bát đũa vừa nhẹ nhàng nói.
Hạ Vãn Chi trợn tròn mắt: “Bố lấy số điện thoại ở đâu ra…”
Hai người này còn lén lút trao đổi số điện thoại với nhau à?
Ông Hạ liếc cô một cái: “Người ta ở ngay nhà đối diện, bố gõ cửa hỏi một chút không phải là có sao.”
Hạ Vãn Chi: “…”
Nguy rồi!
Uể oải gõ cửa nhà Tạ Kỳ Diên, dường như anh ta đang ở ngay cửa, nửa giây sau đã mở cửa.
“Bố tôi gọi anh qua ăn lẩu, cái đó… lát nữa anh nhớ…” Hạ Vãn Chi khoa tay múa chân, không biết phải diễn đạt những lời đó thế nào.
“Biết rồi.” Tạ Kỳ Diên day trán, giọng nói dịu dàng, sau đó quay người vào nhà, “Tôi thay quần áo trước đã.”
Nước tẩy trang
Hạ Vãn Chi dựa vào cửa đứng đó, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn thay quần áo gì nữa…”
Chỉ hai phút sau, Tạ Kỳ Diên thay bộ vest vừa vặn trên người, đổi sang áo thun trắng rộng rãi và quần đen.
Phong cách rất thoải mái.
“Anh…” Hạ Vãn Chi thực ra có chút bất ngờ.
“Có vấn đề à?” Tạ Kỳ Diên cũng xỏ dép lê ra ngoài.
Hạ Vãn Chi nín cười: “Giả vờ trẻ trung hả?”
Tạ Kỳ Diên: “…”
Hạ Vãn Chi ấn vân tay qua nhà đối diện, giải thích: “Giống sinh viên đại học.”
Tạ Kỳ Diên nhướn mày nhẹ: “Tôi coi như là lời khen.”
“Đến rồi à? Mau qua đây ngồi, chuẩn bị ăn rồi.” Bà Rose lau tay đi ra đón.
Hạ Vãn Chi bất giác có chút chột dạ và căng thẳng.
Ông Hạ như cố tình làm mặt lạnh, trước đây bà Rose nói gì ông cũng phụ họa một câu, hôm nay như thể tắt tiếng rồi.
“Tạ tổng đến, chúng ta cụng ly một cái.” Hạ Vĩnh Thanh cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên, có mục đích cụng ly với Tạ Kỳ Diên.
Ly Tạ Kỳ Diên cầm thấp hơn Hạ Vĩnh Thanh một chút, ung dung nói: “Chú có thể gọi tên cháu.”
Hạ Vĩnh Thanh quay sang nhìn Hạ Vãn Chi: “Con thường gọi nó là gì?”
Hạ Vãn Chi nghẹn lời: “Tạ… Tạ…”
Hạ Vĩnh Thanh nhíu mày: “Gì?”
“Gọi là anh… Tạ.” Hạ Vãn Chi cắn răng bịa ra một cái.
Hạ Vĩnh Thanh: “…”
Tạ Kỳ Diên cũng sững sờ, đôi mắt sâu thẳm từ từ hiện lên một tầng ý cười: “Chú không cần gọi theo cô ấy đâu.”
“Ai thèm gọi theo nó.” Hạ Vĩnh Thanh đột nhiên trừng mắt, tự mình uống cạn chỗ rượu còn lại.
“Phải ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ đấy, uống ít thôi.” Bà Rose tịch thu ly rượu của ông.
Cơ hội mượn cớ uống rượu gây khó dễ cho Tạ Kỳ Diên tan thành mây khói, mặt mày Hạ Vĩnh Thanh trầm xuống, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại, cẩn thận quan sát từng cử chỉ hành động của cặp đôi trẻ này.
Hạ Vãn Chi hễ thấy lẩu là không kiềm chế được, miệng nhỏ ăn đến phồng má, chăm chú ăn không ngừng nghỉ.
Tạ Kỳ Diên ăn lẩu mà như ăn món Tây, lịch lãm vô cùng. Hai người hầu như không tương tác gì, nhưng nhìn vào lại cảm thấy rất đẹp đôi.
Đẹp đôi hơn khi ở cùng Chu Dục.
Ngày trước Chu Dục công khai tỏ tình, Hạ Vãn Chi vội vàng đồng ý, bố mẹ Chu Dục lại thuận miệng nhắc đến chuyện đính hôn, Hạ Vĩnh Thanh nghĩ Chu Dục trước nay một lòng một dạ với con gái mình, hai người lại lớn lên cùng nhau, tình cảm tương đồng nên cũng đồng ý.
Lúc đó Hạ Vãn Chi cũng không từ chối.
Nhưng giờ nghĩ lại, không phải cô không từ chối mà là bị ép buộc.
“Thường ngày hai đứa ăn cơm không nói chuyện à?” Hạ Vĩnh Thanh nhìn một lúc lâu rồi hỏi một câu.
Giới trẻ bây giờ yêu nhau đều như vậy sao?
Hạ Vãn Chi ngẩng đầu lên, đối mặt với Tạ Kỳ Diên một cái rồi vươn đũa ra gắp một đũa rau cải vào bát anh.
“Không phải vì hai người sắp đi rồi, con đang buồn nên mới lơ là anh ấy sao.” Hạ Vãn Chi l**m môi, cố tình nói bừa.
Tạ Kỳ Diên không nhịn được cười, khóe miệng khẽ cong lên: “Vâng, Hoàn Tử nói đúng.”
Hạ Vĩnh Thanh lại gây khó dễ: “Vậy sao cậu không gắp cho Hoàn Tử?”
“Cháu sợ chú ghen.” Tạ Kỳ Diên trả lời rất thành thật.
“Cậu…” Hạ Vĩnh Thanh đột nhiên trừng mắt.
“Ăn còn không bịt được cái miệng này của anh à.” Bà Rose nhét một miếng thịt vào miệng ông, ra lệnh cho ông im lặng.
Sau bữa cơm Hạ Vĩnh Thanh phụ trách dọn dẹp, Tạ Kỳ Diên ý tứ theo sau.
Hạ Vãn Chi lo Hạ Vĩnh Thanh liên tục thăm dò, lo Tạ Kỳ Diên lộ tẩy, đang chuẩn bị theo lên đã bị bà Rose kéo lại vào phòng.
“Mẹ, con…”
“Con với Tạ Kỳ Diên không hẹn hò phải không?” Bà Rose nói trúng tim đen.
Hạ Vãn Chi sững sờ, nhìn vẻ mặt có chút nghiêm túc của bà Rose, chột dạ cụp mắt xuống: “Mẹ nhìn ra à.”
“Con là do mẹ sinh ra, mẹ làm sao không hiểu con được chứ?” Rose bất lực cười một tiếng, nắm lấy tay cô ngồi xuống giường, “Chỉ có bố con đầu óc như heo, nghi thần nghi quỷ, tưởng con với Tạ Kỳ Diên đang yêu đương lén lút.”
Hạ Vãn Chi nhăn mũi gật đầu: “Đúng đúng, đúng là đầu óc như heo, nếu không phải tại ông ấy…”
Những lời sau đó đột ngột dừng lại, Hạ Vãn Chi cười hì hì nhìn Rose.
Cô không nói Rose cũng hiểu, thở dài một tiếng nhẹ nhàng vỗ vào trán cô: “Nhưng dù thế nào, con cũng không được nói dối bố mẹ.”