Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Chương 61:
- Đinh Hiến -
Vết sẹo này không đều nhưng diện tích rất lớn.
Hạ Vãn Chi như bị ma nhập, đưa tay lên định chạm vào, cánh tay lơ lửng một lúc, thấy Tạ Kỳ Diên dường như không có ý từ chối, thế là mạnh dạn đưa tay lên sờ sờ.
Tạ Kỳ Diên suýt nữa không quản lý được biểu cảm của mình, cố gắng tỏ ra bình thản.
Thật sự dám sờ.
Một lúc lâu sau, Hạ Vãn Chi mấp máy môi, giọng nghẹn ngào: “Hồi nhỏ, tôi… tôi nghe nói anh vì nhặt một con diều mắc trên cây mà bị ngã xuống, vết sẹo này là do lúc đó để lại à?”
Cô đã sớm quên rồi.
Nhưng bây giờ lại nhớ ra tất cả.
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì, kéo tay áo lên, từ tốn cài lại từng chiếc cúc.
Lời nói của Hạ Vãn Chi từng chút một gợi lại ký ức đó của anh.
Con diều nhặt được năm đó là cùng anh bị đưa vào nhà họ Tạ, được anh cất giữ đến năm mười tuổi.
Tuy nhiên, mùa hè năm đó, Tạ Lâm dẫn theo Chu Dục cố tình trộm diều của anh ra đưa cho Hạ Vãn Chi chơi.
Hôm đó gió rất lớn, diều vướng vào cành cây đứt dây, rơi lại trên cành cây vừa mới được cắt tỉa ở sân sau nhà họ Tạ.
Mấy đứa trẻ con không ai dám trèo lên cái cây cao như vậy để nhặt một con diều. Hạ Vãn Chi từng nhận được những món quà quý giá hơn diều, tất nhiên cũng sẽ không lưu luyến một con diều.
Nhưng sau ngày hôm đó, Hạ Vãn Chi nghe nói Tạ Kỳ Diên vì nhặt một con diều mà bị ngã từ trên cây rất cao xuống.
Chuyện Tạ Kỳ Diên bị bắt nạt cô biết không nhiều, cộng thêm không thân thiết với Tạ Kỳ Diên, nên chuyện nhặt diều cô cũng không mấy quan tâm. Mãi đến sau này Tạ Kỳ Diên ra nước ngoài, bà Rose vô tình nói với cô về chuyện thả diều hôm đó cô mới biết con diều đó là của Tạ Kỳ Diên.
Mà Tạ Kỳ Diên vì nhặt con diều đó mà ngã xuống bị đưa đi bệnh viện.
Là Tạ Lâm cầm đầu trêu chọc Tạ Kỳ Diên, trộm diều của anh ra cho Hạ Vãn Chi chơi.
Diều là vì cô mới rơi trên cây.
Nói cho cùng, cô cũng là đồng phạm.
Ánh mắt Tạ Kỳ Diên từ từ trầm xuống, đến khi nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của Hạ Vãn Chi dần dần phủ một lớp sương mỏng, sự u ám trong mắt anh mới từ từ tan biến.
“Không phải đã thấy rồi sao, vết sẹo này chính là dấu vết để lại từ năm đó.” Anh thu lại ánh mắt, ngón tay buông thõng từ từ siết lại.
“Diều là do tôi thả.” Hạ Vãn Chi nhận lỗi rất tích cực.
“Hối hận rồi à?” Tạ Kỳ Diên dường như không muốn nhắc đến chuyện năm đó, giọng điệu hơi nhạt.
Hạ Vãn Chi cúi đầu, giọng hơi nghẹn ngào: “Xin lỗi, nếu tôi biết…”
“Ừ, tôi chấp nhận, có bồi thường gì không?” Tạ Kỳ Diên nhẹ nhàng nói.
Kiếm tiền ngay
Hạ Vãn Chi sau đó mới nhận ra anh không muốn nhớ lại những chuyện này.
Xong rồi, càng hối hận hơn.
“Có phải anh sớm đã biết diều là do tôi thả không?” Giọng Hạ Vãn Chi nghèn nghẹn.
“Biết.”
“Vậy anh…” Sao không đến tìm tôi tính sổ.
Nhưng lời chưa nói xong đã bị Tạ Kỳ Diên ngắt lời.
“Diều lại không phải do cô trộm, liên quan gì đến cô.” Thái độ Tạ Kỳ Diên thờ ơ, thấy cô chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, sợ giây tiếp theo cô sẽ rơi nước mắt, bất lực thở dài một tiếng, “Nếu tôi muốn truy cứu, sớm đã tìm cô gây phiền phức rồi.”
Hạ Vãn Chi mím môi không nói.
“Tôi tìm cô qua đây là để nói chuyện công việc, không phải để cô lột s.ạch quần áo của tôi rồi rơi nước mắt.” Tạ Kỳ Diên rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, “Người không biết còn tưởng tôi làm gì cô.”
Vẻ mặt Hạ Vãn Chi cứng đờ: “Tôi không rơi nước mắt.”
“Vậy thì nói chuyện cho đàng hoàng.” Không chịu nổi giọng nói mềm yếu này của cô.
Hạ Vãn Chi: “…”
“Tóm lại, tôi xin lỗi anh, tôi sẽ bồi thường.” Hạ Vãn Chi nói rất nghiêm túc.
“Lấy thân báo đáp à, vậy thì tôi có thể cân nhắc, những thứ khác tôi không thiếu.” Tạ Kỳ Diên nửa đùa nửa thật.
Hạ Vãn Chi có chút khó xử nhưng cũng cảm nhận được anh thật sự không muốn tính toán chuyện này nên không nhắc đến nữa.
Hít một hơi sâu, Hạ Vãn Chi nghiêm túc: “Được, vậy chúng ta nói chuyện công việc.”
Tạ Kỳ Diên liếc nhìn cô thêm vài cái.
Hạ Vãn Chi: “Có vấn đề à?”
Tạ Kỳ Diên khẽ hừ: “Xem ra ý định muốn bồi thường cho tôi của cô không hề mạnh mẽ.”
Mí mắt Hạ Vãn Chi khẽ giật: “Không bằng anh cũng để lại một dấu vết trên người tôi, như vậy là công bằng.”
Lấy thân báo đáp, mơ đẹp thật.
Tạ Kỳ Diên im lặng rất lâu.
Bất giác, yết hầu khẽ động.
“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc.” Tạ Kỳ Diên dừng những suy nghĩ linh tinh lại, đứng dậy vào phòng ngủ lấy ra một chiếc hộp khác.
Chiếc hộp không lớn nhưng rất tinh xảo.
Hơi cổ điển, mới nhìn rất giống chiếc hộp đựng của hồi môn bà Tạ để lại mà ông Tạ tặng.
Của hồi môn đó quá quý giá, Hạ Vãn Chi không mang về, nghĩ bụng dù sao cũng là giữ hộ Tạ Đàn, thế là khóa lại để ở Nam Viện nhà họ Tạ.
Đầu óc Hạ Vãn Chi nhanh chóng xoay chuyển: “Nói chuyện nghiêm túc thì nói chuyện nghiêm túc, sao lại còn mang theo quà tặng? Chúng ta lấy hợp đồng làm chuẩn, những giao dịch khác tôi không làm.”
Hạ Vãn Chi kiên quyết chống lại.
Cô hiểu đạo lý “nhận của người ta, tay ngắn lại”, nên lúc nhận quà của ai luôn phải thật cẩn trọng.
Đôi mày sâu thẳm của Tạ Kỳ Diên nhuốm chút ý cười: “Nghĩ gì vậy, người tôi muốn cô vẽ ở trong hộp.”
“Ở trong hộp!?” Hạ Vãn Chi sợ đến mức giọng nói biến đổi.
Người mà ở trong hộp thì thật sự không ổn đâu!
Tạ Kỳ Diên không đoán được đầu óc cô lại đang nghĩ gì, trực tiếp gõ nhẹ vào mặt bàn ra hiệu: “Mở ra trước, xem có vẽ được không.”
Lông mi Hạ Vãn Chi khẽ rung, ánh mắt nhìn anh như đang hỏi: Anh chắc chứ?
Trong này không phải chứa thứ gì đó âm u chứ.
“Không phải vẽ anh à?” Hạ Vãn Chi nghi hoặc.
Lần này Tạ Kỳ Diên thu lại vẻ mặt lười biếng, giọng điệu dường như có chút nặng nề: “Không phải.”
Lòng đầy lo lắng, Hạ Vãn Chi cố tỏ ra bình thản mở hộp ra —
Một tấm ảnh polaroid năm inch lặng lẽ nằm trong hộp.
Tấm ảnh trông hơi cũ, chắc cũng đã vài năm rồi.
Hạ Vãn Chi ngạc nhiên một lúc, theo phản xạ nghĩ người này có quan hệ gì với Tạ Kỳ Diên.
Trong ảnh là một người phụ nữ chỉ nhìn thôi cũng thấy rất dịu dàng.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu xanh lam cổ điển ngồi lặng lẽ trong đình bát giác, phía sau là những tán lá sen rộng lớn, cô mỉm cười nhìn vào ống kính, ý cười trong mắt như chứa đựng muôn vàn vì sao.
Dù đây là một tấm ảnh tĩnh, Hạ Vãn Chi vẫn nhìn thấy trong mắt cô sự hiền từ và tình yêu dịu dàng.
“Tấm ảnh này là do anh chụp phải không.” Hạ Vãn Chi chỉ nhìn một cái đã khẳng định.
Tạ Kỳ Diên trầm ngâm nhìn cô một lúc, giọng khẽ đáp: “Ừ.”
Hạ Vãn Chi chớp mắt, cụp mắt nhìn người trong ảnh.
Đúng chuẩn một cô gái phương Nam.
Nhìn kỹ, lông mày và mắt dường như có chút giống Tạ Kỳ Diên.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hạ Vãn Chi đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào đôi mắt Tạ Kỳ Diên.
“Có vấn đề à?” Tạ Kỳ Diên khẽ nheo mắt.
“Lông mày và mắt của anh rất giống cô ấy, giống vô cùng.” Dường như đoán ra được điều gì đó, đầu ngón tay Hạ Vãn Chi từ từ miết theo tấm ảnh, cô không nhìn phản ứng của Tạ Kỳ Diên, ngược lại cảm thán cười nói, “Lông mày và mắt của tôi cũng rất giống mẹ tôi.”
Giọng cô trong trẻo, len lỏi vào tai Tạ Kỳ Diên.
Vai trĩu xuống, Tạ Kỳ Diên dựa vào lưng ghế, sau khi buông bỏ phòng bị, trong mắt hiện lên chút cảm xúc u buồn.
Giọng Hạ Vãn Chi rất hay, lúc bình tĩnh nói chuyện với người khác như dòng nước chảy vào tim, gột rửa mọi dơ bẩn và bụi trần.
Vẻ mặt Tạ Kỳ Diên có chút dao động.
“Anh rất giống bà ấy.” Hạ Vãn Chi hạ giọng.