Dự Đoán Tội Phạm, Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Ở Cục Cảnh Sát - Chương 163
Chương 163: Bạch Hổ xuất hiện
- Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo -
Thời Ý không dám coi thường Băng tỷ, lúc này chỉ thấy bà ta đứng bên cạnh những thí nghiệm thể, đưa tay về phía chúng. Thời Ý cũng không để ý Băng tỷ rốt cuộc định làm gì. Sau khi xem xong hồ sơ trong kho tư liệu, trong lòng cô đã mơ hồ hiểu rõ về Cục Thôn Phệ Năng Lực. Tuy tư liệu trong kho không đầy đủ, nhưng trong lòng cô đã có phán đoán mơ hồ.
"Ở kia!"
"Chính là người phụ nữ bỏ trốn kia!"
Đột nhiên, một dị năng giả đang ngã trên đất bất chợt trông thấy Thời Ý, gào khàn giọng chỉ về phía cô.
Đồng tử Thời Ý co rút, không ổn, lộ rồi! Cô lập tức xoay người bỏ chạy.
Thái Thần được người ta cứu ra khỏi phòng thí nghiệm, trên đầu bị chém, máu vẫn chảy, mất máu quá nhiều khiến ông ta cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng.
"Hay lắm, Thời Ý, không ngờ ngươi thật sự không nhớ đến tình nghĩa thầy trò..."
"Lão đại, vết thương của ngài..."
Thái Thần khoát tay, trực tiếp lấy băng gạc trong hộp thuốc bên cạnh quấn lên đầu.
"Không sao. Bên ngoài thế nào rồi?"
Người nọ kể lại toàn bộ cục diện giằng co. Thái Thần hừ lạnh một tiếng:
"Hừ, bọn chúng đến đây chẳng khác nào tìm chết. Chỉ cần chúng ta không ra ngoài, bọn chúng sẽ không vào được. Chúng có thể làm gì? Chẳng lẽ thật sự lấy thuốc nổ mà phá tung chỗ này chắc? Đi báo cho Giang Băng, khởi động cơ quan, quét sạch đám người của Cục Quản lý đặc biệt. Đã muốn tìm chết thì cho chúng có đi không về!"
"Rõ, lão đại!"
Thái Thần nghiến răng:
"Đỡ ta một chút."
Lúc này, mặc dù Cục Thôn Phệ Năng Lực đang bị bao vây, nhưng Thái Thần vẫn không vội. Dù sao nơi này hao tốn mấy chục năm tâm huyết, chỉ cần không mở cửa, cho dù đối phương có dị năng gì cũng không thể phá nổi. Hệ thống cơ quan chằng chịt, nếu cưỡng ép tấn công, ngược lại sẽ chạm phải bẫy, chết bởi chính sự liều lĩnh của họ.
"Hãy bắt nó, bắt lấy nó!"
Thời Ý chạy loạn trong Cục Thôn Phệ Năng Lực, bảy quẹo tám rẽ, thoắt một cái đã lướt qua ngay dưới mí mắt của Thái Thần.
Thái Thần ngẩn ra, rồi quát lớn:
"Mau, mau bắt nó lại!"
Ông không ngờ đứa bé năm xưa chỉ biết khóc lóc, nhiều năm không gặp lại có bản lĩnh thế này. Nghĩ vậy, Thái Thần hất mạnh tay người đang đỡ mình, rút điện thoại ra định nhắn cho Băng tỷ.
"Mau đi gọi người, nhất định phải bắt Thời Ý cho ta, không được để nó chạy thoát!"
"Rõ!"
Thái Thần cảm thấy vô lực, lúc này chỉ cần bước đi cũng thấy hoa mắt, nhưng ông ta tin rằng Cục Thôn Phệ Năng Lực kín như thùng sắt, cho dù Thời Ý có năng lực đến đâu cũng không thể thoát. Huống hồ, cô ta chỉ có dị năng dự tri vô dụng, căn bản không đáng để e ngại.
Ông ta nhìn chằm chằm vào điện thoại, nửa ngày không thấy hồi âm, không khỏi cau mày. Giang Băng rốt cuộc đang làm gì?
Thuộc hạ bên cạnh dè dặt nói:
"Có lẽ Băng tỷ đang đối phó với đám người của Cục Quản lý đặc biệt?"
Thái Thần hất tay:
"Đương nhiên ta biết. Nhưng chỉ một Cục Quản lý đặc biệt nhỏ bé, có đáng để bà ta tốn nhiều tâm sức vậy sao? Mau đi báo cho bọn họ, lập tức giải quyết hết đám người bên ngoài. Nếu không được thì thả vài thí nghiệm thể ra, để chúng giết sạch trong hang động cũng được!"
Thuộc hạ lau mồ hôi, vội vàng chạy đi.
Thái Thần chạm lên vết thương nhỏ trên đầu, nhe răng cười lạnh:
"Hừ, trong hỗn loạn thế này, 01, ta muốn xem ngươi còn trốn được bao lâu."
Ngoài cửa, Cố Hàn Sinh như nhận ra điều gì, sắc mặt thoáng biến:
"Không ổn, bọn chúng đang thả khí độc?"
Chỉ thấy ở hai bên cửa, từng làn khí mỏng từ trong tường lặng lẽ thoát ra.
Lôi Hạo Nhiên đắc ý nói:
"Bọn chúng chẳng lẽ không biết chúng ta có mặt nạ chống độc sao? Có khí độc thì thế nào?"
Không nghi ngờ gì, câu này lại khiến anh ta ăn thêm một cú gõ đầu của Lục Lê.
"Ngốc à? Khí độc gọi là độc, bởi vì không chỉ hít vào mới chết, mà chạm vào da cũng chết người. Cố Hàn Sinh, anh thấy sao?"
Mọi người nhìn về phía Cố Hàn Sinh, chờ anh hạ lệnh. Cố Hàn Sinh khẽ giơ tay:
"Rút, mau rút lui!"
Lúc này, Thời Ý vừa chạy vừa ngoái lại nhìn đám người bám sát phía sau. Cô rút từ túi ra một nắm hạt đậu vàng, ném xuống đất.
Những hạt đậu này vốn là do Mễ Thần sợ mọi người đói, không chỉ nhét đủ loại đồ ăn vào túi mình, mà còn nhét cả vào túi người khác, khi thì hạt dưa, khi thì đậu vàng, chẳng ai biết sẽ lôi ra cái gì.
May thay, lúc này lại phát huy tác dụng. Đám ngu ngốc Cục Thôn Phệ Năng Lực này còn mơ tưởng đánh Nhà tù quốc tế đặc biệt ư? Nằm mơ đi!
Thời Ý nhếch môi cười lạnh. Quả nhiên, kẻ phía sau giẫm phải đậu.
"Ái da, mẹ ơi—"
Người nọ ngã sấp xuống đất.
Thời Ý lạnh lùng cười, chạy ngang qua một màn hình giám sát lớn. Cô phát hiện gần như khắp Cục Thôn Phệ Năng Lực đều có camera. Thì ra sư phụ cô lại là kẻ cuồng giám sát, muốn nắm chặt hành tung của mọi người trong tay. Phải bất an đến mức nào mới làm ra chuyện này?
Nhưng Thời Ý không kịp nghĩ nhiều. Trong thoáng chốc, cô thấy Cố Hàn Sinh cùng đồng đội đang dần dần rút lui. Sao lại thế? Nếu không đến mức bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm vậy.
"Tao khuyên mày ngoan ngoãn dừng lại, đừng phí công kháng cự. Đám đồng bọn của mày đã bị bọn tao thả khí độc, chẳng bao lâu nữa sẽ chết hết. Nếu mày phối hợp, có khi lão đại còn để mày sống."
Tiếng hò hét phía sau vang lên. Đồng tử Thời Ý lóe sáng, thì ra là vậy.
"Đi theo ta, ta biết chỗ phòng cơ quan, có thể tắt nó!"
Đột nhiên, Bạch Hổ đã lâu không xuất hiện, bất ngờ từ trong không gian của Thời Ý lao ra.
Đám người phía sau thấy một con mèo tam thể đột nhiên xuất hiện, đều ngẩn ra.
"Cái gì vậy? Con mèo từ đâu ra thế?"
"Không biết, từ khi nào Cục Thôn Phệ Năng Lực lại nuôi mèo?"
"Con mèo này hình như đi cùng người phụ nữ kia, bắt lấy! Lão đại dặn phải bắt sống!"
Do mệnh lệnh của Thái Thần, đám người kia có chút cố kỵ. Rõ ràng ai nấy đều mang súng, nhưng lại không dám nổ.
Gần đây trong Cục Thôn Phệ Năng Lực truyền ra vô số lời đồn: có kẻ nói người phụ nữ này là con gái của Băng tỷ, có kẻ nói là đồ đệ của Thái Thần... tin đồn loạn xạ khắp nơi.