Dưới Lớp Bùn Lầy - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát
Chương 50:
- Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát -
Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 50: An Khả
"Cậu lại ăn mấy cái đồ này nữa, lần trước đau dạ dày lăn lông lốc trong tiệm đã quên luôn rồi à?" Liễu Mễ gõ bàn mấy cái, lạnh lùng quắc mắt nhìn bát mì trộn cay to tướng trước mặt An Khả.
"Em ăn một hai miếng cho đỡ thèm thôi mà," An Khả vội ra sức và mấy miếng vào mồm xong đẩy bát sang bên, thở vắn than dài, "đời trôi như mộng, được mấy ngày vui đâu."
Liễu Mễ kéo bát mì trộn cay về phía mình, đẩy bát canh sườn ngô cho An Khả, cười nhạo cậu: "Mới 24 tuổi mà cứ động tí lại văn vẻ mấy câu sống chết, cứ như kiểu khổ sở lắm rồi ấy."
An Khả bất mãn đáp: "Đồng chí Liễu Tiểu Mễ, tốt xấu gì em cũng là sếp chị nhá, lương thưởng bảo hiểm của chị toàn là em trả nhá, chị học theo nhân viên nhà người ta kính trọng yêu thương nghiêm cấm soi xét sếp được không hả?"
Nói thế Liễu Mễ lại đặt đũa xuống, phản bác thẳng thừng: "An Tiểu Khả, cậu cũng học theo sếp nhà người ta tuyển thêm mấy nhân viên, đừng bắt một mình chị kiêm hết giao hàng lên kế hoạch lễ tân chạy vặt lẫn trợ lý được không?"
An Khả ngậm miệng, cắm đầu ăn canh.
Liễu Mễ đảo mắt khinh thường: "Cậu không tuyển thêm đi là chị đình công đấy."
"Hồi trước chẳng nhận mấy người đó còn gì, chị toàn không ưa, giờ lại ăn vạ em." An Khả làu bàu lầm bầm.
Liễu Mễ căm tức em sếp lơ ngơ: "Một người vẻ ngoài dữ dằn, một người làm giả lý lịch, còn một người thì cái mắt cứ dán vào mặt cậu, sắp chảy cả nước miếng ra đến nơi rồi, nhìn cái biết ngay là b**n th**, cậu còn nói được nữa hả. Người khác khóc thun thút ề à mấy câu cậu đã đầu hàng, vừa mềm lòng vừa dễ lừa, chị phải nghi ngờ sao cậu lớn được bằng từng này luôn ấy."
An Khả rũ đầu, lông mi che đi đôi mắt, cậu chớp mấy cái, mãi lâu sau bỗng lí nhí nói: "Bao nhiêu người toàn bảo em ngu..."
"Ai bảo thế cơ?" Nghe xong Liễu Mễ cáu luôn, tự cô nói An Khả thì thôi chứ người khác không được nói, "Có phải cái lão già hàng gội đầu bên cạnh không? Lão lại nói cậu à? Để chị sang tính sổ với lão!"
An Khả thấy Liễu Mễ đứng dậy xoa tay hằm hè phải vội giải thích: "Đâu có đâu có, không phải đâu ạ, đấy là... ầy mà thôi, toàn chuyện lâu lắm rồi ấy mà, bây giờ có ngu em cũng chả sợ nữa, tại em có nhân viên đắc lực như chị Tiểu Mễ đây còn gì, gặp việc gì cũng đòi lại công bằng được ngay á."
Cậu nói một lèo xong cười toe, xinh đẹp ngoan ngoãn kinh khủng khiếp, Liễu Mễ không thể nào giận nổi nữa.
Tuy bảo An Khả là sếp cô nhưng thực ra chẳng khác gì một cậu em trai. Liễu Mễ lớn hơn An Khả 2 tuổi, năm ấy tốt nghiệp xong không dễ tìm việc, lần mò sang đến thành phố Vân, tình cờ làm quen với An Khả.
Hồi đó An Khả mở một studio nhỏ xíu ở thành phố Vân, chuyên làm tranh ép hoa khô và nhận thêm một số công việc lặt vặt dạng như thiết kế, một người ăn no cả nhà không lo đói, đằng nào cũng đang rảnh, cô học làm tranh hoa theo An Khả luôn, xong còn động viên An Khả mở tài khoản video.
Trong ống kính của Liễu Mễ, An Khả không lộ mặt mà chỉ hướng dẫn làm tranh ép hoa, cậu ngồi trong căn phòng làm việc theo phong cách wabi-sabi, yên lặng sắp đặt các bông hoa dưới tay mình, toát ra cảm giác gió mát trăng thanh rất riêng.
Sau ấy dần dà tài khoản này hot lên, hàng loạt đơn hàng ùa đến theo, An Khả và Liễu Mễ bàn bạc với nhau rồi dứt khoát thuê hẳn một mặt tiền làm cửa hàng, mở rộng quy mô. Từ đó studio một mình tôi cũng biến thành hai người.
Ăn cơm xong, An Khả sắp xếp hành lý, chuẩn bị đến nhà một phu nhân giàu có ở thành phố láng giềng làm tranh hoa.
Vali mở toang ra đặt dưới sàn, An Khả cho ga trải giường, chăn và gối vào rồi nói với Liễu Mễ: "Em dùng hết mặt nạ dưỡng ẩm rồi, chốc chị về nhà thì mang hộ em mấy cái với, cả dầu dưỡng mắt nữa ạ."
"Cậu đúng là ông cố nội nhà chị." Liễu Mễ tương đối cạn lời trước mức độ chăm chút chất lượng cuộc sống của An Khả.
Tuy là con gái nhưng Liễu Mễ tự nhận trong sinh hoạt thì cái gì cô cũng qua quít hơn An Khả. Cô mở khăn kéo trong phòng để đồ, tìm mặt nạ và dầu dưỡng bày biện gọn gàng, lấy ra để vào vali cho An Khả.
"Nè, lần trước cậu đưa chị đó, chị chưa mang về nhà, biết ngay có khi lúc nào cậu còn cần dùng mà. Thề chị nghi cậu là công tử bột bỏ nhà ra đi thật đấy, kiểu mà ở nhà có mười mấy cô dì phục vụ cho ăn sáng ý, chả hiểu làm sao mà nhất quyết đòi trải nghiệm gian khó phàm trần nữa."
Cô và An Khả quen nhau được hơn 1 năm, tình cảm của cả hai đã vượt trên mối quan hệ sếp và nhân viên từ lâu, sắp thân hơn cả chị em ruột luôn rồi. An Khả không hề đề phòng gì cô, cả hai làm chung nhau, có gì cũng bàn bạc trao đổi rất hòa hợp. Nhưng An Khả có một vấn đề kiêng kị, ấy là không nhắc đến chuyện ở nhà và người nhà. Chỉ có một lần đón Trung thu, An Khả ăn bánh trung thu nhà làm của mẹ Liễu Mễ gửi đến, rồi bỗng đỏ hoe mắt.
Kể từ hôm ấy Liễu Mễ lờ mờ nhận ra, dường như An Khả chẳng nhà cửa bạn bè gì, một mình từ phương xa tới thành phố Vân, trước khi họ quen nhau cậu đã sống lẻ loi cả năm. An Khả không có vẻ muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ nên Liễu Mễ cũng không hỏi.
An Khả hay bảo, làm người phải tích cực tiến lên phải cố gắng sống tốt, vậy thôi là đủ. Liễu Mễ cực kì tán thành.
Nghe Liễu Mễ nói xong An Khả ngại ngùng xoa chóp mũi: "Làm sao cho mình sống tốt hơn thoải mái hơn một tí là điều ai cũng nên hướng tới mà."
"Thế sao cậu không ăn uống đàng hoàng vào đi?" Liễu Mễ không nhịn được phải diss cậu, "Cậu thử học nấu ăn cũng được mà, nuôi dạ dày mình hẳn hoi, để nhân viên của cậu hưởng ké với nữa chứ."
"Cái vụ nấu ăn này khó quá chị ơi." An Khả xua tay lia lịa, xong lại lẩm nhẩm rầm rì tự khen mình: "Bây giờ em học được nhiều thứ lắm rồi, sửa bình nước nóng, thay bóng đèn, kể cả kệ hàng mua trên mạng em cũng tự lắp đấy chứ, khả năng đảm đương thật là giỏi."
Phải biết là trước kia thậm chí cậu còn chưa tự mua vé tàu cao tốc hay vé máy bay bao giờ.
Dĩ nhiên cậu không dám nói câu này với Liễu Mễ, không thì thành chứng thực hoàn cảnh "công tử bột bỏ nhà ra đi" mất.
An Khả khóa vali đã xếp đủ đồ vào, dựng ở cửa để tiện mai lúc đi kéo theo luôn.
Liễu Mễ thấy An Khả xách vali tương đối nặng nhọc, cảm khái: "Muốn sống sung sướng hơn thì phải tìm một anh bạn trai cường tráng mạnh mẽ không gì không thể mới ngon cơ."
Liễu Mễ biết xu hướng tính dục của An Khả, còn từng nhiệt huyết giới thiệu một người bạn nam của mình cho cậu, nhưng hình như An Khả rất bài xích chuyện yêu đương, thậm chí còn hơi, nói sao nhỉ, hơi bị khủng hoảng.
Liễu Mễ khuyên nhủ đủ đường, An Khả đành phải nể mặt gặp đối phương một lần, kết quả chưa ăn hết bữa cậu đã hoảng loạn bỏ chạy. Người bạn nam của Liễu Mễ đuổi theo về đến tận tiệm, bộ dạng kiểu vừa gặp đã yêu tình cảm sâu nặng, nhưng An Khả nhất quyết không ổn, sau cùng chuyện này cứ vậy trôi đi.
"Cậu 24 rồi còn gì, tranh thủ đang trẻ tìm mau lên, đừng có lần lữa mãi sau không tìm được người tốt đâu, chị là chị nói thật đấy." Liễu Mễ vẫn cố gắng thúc giục.
Lông mày An Khả giật giật, cậu đáp một câu "Quên chưa cầm bịt mắt nữa", quay người chạy lạch bạch lên tầng mất.
Tầng trên của studio có một gian phòng nhỏ, An Khả ở luôn đó, thường ngày Liễu Mễ ở thuê một tiểu khu ngay đối diện tiệm, đi chưa đến 10 phút là sang đến nơi. Chờ An Khả lên tầng xong Liễu Mễ bèn quay về nhà ngủ trưa một lát, buổi chiều An Khả đi công tác, cô còn phải trông tiệm nữa.
An Khả gọi xe, trước khi ra ngoài cậu đội mũ đeo khẩu trang kín mít mặt mũi.
"Cậu mới gần 20 nghìn fans thôi, không bị nhận ra đâu ấy." Liễu Mễ hơi cạn lời, "Kể cả bị nhận ra thì cũng có sao đâu, chào hỏi chụp cái ảnh chung, cũng vui vui mà."
"...Không phải để tránh fans đâu ạ."
"Thế là làm chi?"
An Khả đáp hùng hồn: "Em sợ bị cảm!"
Khóe môi Liễu Mễ giần giật, thôi vậy, xem như là lý do.
Nhắc đến fans, Liễu Mễ lại không nhịn được phải nói vài câu: "Mới riêng đôi tay thôi đã giúp cậu ngồi yên cũng hút được hai mấy nghìn fans, cậu mà chịu lộ mặt thì chị dám cá tăng lên hẳn 2 triệu cũng không thành vấn đề."
Mặt mũi An Khả thanh tú, trắng trẻo, cười lên ngọt ngào ngất ngư, bình thường nhóm fans cứ đoán già đoán non vẻ ngoài An Khả ở phần bình luận, nếu mà được thấy người thật thì còn kích động hơn ấy chứ. Nhưng An Khả kiên quyết đến mức tuyệt đối về việc không xuất hiện trước ống kính, Liễu Mễ nói mấy lần liền vẫn vô dụng.
"Liễu Tiểu Mễ, chị muốn em mệt chết đấy ạ, chị nghĩ xem bây giờ đơn hàng của mình đã nhiều lắm rồi, tăng thêm fans nhận nhiều đơn hơn thì em lấy đâu ra thời gian ngồi trong tiệm tán dóc cày phim gọi đồ về ăn với chị nữa?"
Liễu Mễ ngẫm nghĩ, đúng nhỉ, đấy cũng là một ý. Lượng đơn ngày một nhiều thêm, theo đó thỉnh thoảng An Khả còn phải bôn ba các vùng khác, Liễu Mễ trông tiệm một mình đúng là cũng nhọc thật.
**
An Khả đến thành phố Lâm lúc 5 giờ chiều, cậu thuê phòng ở một khách sạn để nghỉ, thu dọn qua rồi gọi xe đến một nhà hàng tư nhân theo địa chỉ đã hẹn.
Nhà hàng nằm bên cạnh một hồ nước nhân tạo, rất vắng lặng yên tĩnh. An Khả đi sau nhân viên phục vụ lượn vòng mấy lượt để vào tới phòng riêng nằm trong cùng sâu nhất, mở cửa ra, trông thấy bộ dạng võ trang đầy đủ của cậu, thanh niên đã chờ ở trong từ lâu không nhịn được bật cười: "Có gì mà sợ, bây giờ em họ An, sau này cứ quang minh chính đại ra ngoài thoải mái, đừng căng thẳng."
An Khả cởi mũ tháo khẩu trang, ngồi xuống đối diện thanh niên, cười xấu hổ: "Giáo sư ạ."
Đúng là bất kể lúc nào đi nữa cứ hễ gặp phải thầy cô ta đều sẽ bị hồi hộp vô cớ.
"Ừm, trông ổn đấy nhỉ." Văn Nhạc Tri nói, đưa túi giấy tờ trên bàn cho cậu: "Làm xong hết rồi."
An Khả dè dặt nhận lấy thật cẩn thận, vừa mừng vừa rón rén: "Cảm ơn thầy ạ."
Trước đó Văn Nhạc Tri gọi cho cậu báo có tài liệu cần đưa cậu, hai người bèn hẹn gặp một hôm. Lần này cậu đến thành phố Lâm thực hiện đơn đặt hàng, ở ngay gần Nguyên Châu, Văn Nhạc Tri dứt khoát tự lái xe sang luôn.
Chỉ lát sau món ăn đã được bưng ra bàn, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.
Văn Nhạc Tri hỏi thăm tình hình cuộc sống và sức khỏe cậu dạo gần đây, An Khả đáp tốt lắm ạ. Năm ấy lúc rời đi Trình Bạc Hàn ngỏ ý tặng cậu một khoản tiền, nhưng cậu cứ mong mình sẽ học được cách sống độc lập nên chỉ cầm một phần nhỏ, lặn lội qua mấy tỉnh thành rồi cuối cùng ổn định ở thành phố Vân. Bây giờ mở được studio, Văn Nhạc Tri cũng rất mừng thay cho cậu.
Giờ đây quan sát An Khả ở cự ly gần đã khó lòng liên hệ được với Trình Thù Nam ngày xưa. Thực ra vẻ ngoài không thay đổi mấy, nhưng phong thái thì khác hoàn toàn.
Vẻ rụt rè ấp úng và nặng nề tiêu cực ngày trước không còn nữa, người lơ lửng giữa hư không đã đặt chân xuống đất, thấm nhuần những khói lửa bình dị gần gũi, biết bố trí và quy hoạch tương lai chỉn chu hẳn hoi, mọi hành động đều toát ra vẻ tích cực vươn lên, ung dung điềm đạm.
Văn Nhạc Tri khó kìm lòng phải cảm thán, đúng là cảnh ngộ của một người có thể thay đổi hẳn năng lượng và khí thế ở họ.
2 năm trước anh và Trình Bạc Hàn chọn quân cờ hiểm đưa Trình Thù Nam đi, thực sự đã phải gánh vác rủi ro cực lớn.
Lúc cây cầu đường sập lần đầu tiên, mới chỉ có phần nằm ở vị trí gần bờ sông bị sụt lún, Trình Thù Nam nghe thấy Văn Nhạc Tri gọi mình là lập tức quay đầu chạy về theo một dạng bản năng trước nguy hiểm xảy đến, đồng thời không quên ngoái lại nhắc người vô gia cư đang trốn dưới vòm cầu kia "Chạy đi mau lên".
Nhưng đùng cái thân cầu sụp đổ luôn ngay trước mắt cậu, tốc độ quá nhanh, những hòn đá sỏi nhỏ vụn đập trúng mắt cá chỉ trong nháy mắt đã khiến cậu không thể nhúc nhích được nữa. Khi đó Văn Nhạc Tri đã lao tới bên bờ, chộp lấy cánh tay cậu kéo cậu ra ngoài, cả hai ra sức vùng vẫy tránh xa khỏi bờ sông.
Sau khi cứu được Trình Thù Nam, Văn Nhạc Tri vội vã quay ngược trở lại để cứu cái cậu vô gia cư, nhưng rồi khung cảnh phía trước khiến anh ngỡ ngàng chôn chân tại chỗ.
—— Phần cầu bị sụp ở đúng vị trí của cậu vô gia cư, vùi lấp cậu ta hoàn toàn, đống bê tông cốt thép to đùng lõm sâu vào đê sông, cậu vô gia cư đã không còn cơ hội sống sót nữa.
Văn Nhạc Tri ngẩn ngơ trông ra, đột nhiên liếc thấy một bàn tay cong vẹo lộ ra giữa khe hở phía dưới tảng đá, nói chính xác hơn là chỉ có phần ngón tay.
Vẫn còn đá vụn đang rải rác lăn xuống nối nhau, Văn Nhạc Tri chỉ có thể quay lại bờ kiểm tra vết thương cho Trình Thù Nam trước. Đá vụn quẹt vào tay và má Trình Thù Nam, mắt cá chân cậu cũng trẹo, vết thương không sâu nhưng cần được xử lý gấp.
"Cái cậu kia với con mèo đâu ạ?" Giọng Trình Thù Nam run bần bật, cậu vẫn chưa hoàn hồn trước biến cố đột ngột.
Văn Nhạc Tri lắc đầu, tâm trạng nặng nề.
Phải báo cảnh sát và đưa Trình Thù Nam đến bệnh viện ngay tức khắc, Văn Nhạc Tri quệt bớt nước mưa trên mặt đi tìm điện thoại. May mà điện thoại để dưới mái hiên suốt chưa bị dinh nước, anh vừa mở khóa màn hình, thì cứ như thần giao cách cảm, Trình Bạc Hàn gọi điện tới.
Văn Nhạc Tri cố gắng ổn định tâm trạng tường thuật lại đầu đuôi sự việc, nói đến cuối đã hơi nghẹn ngào. Một người sống sờ sờ vừa mới chết ngay trước mắt anh, anh không thể không xúc động cho được.
Đại khái chắc Trình Bạc Hàn không ngờ là lại xảy ra sự cố lớn đến thế, đầu tiên xác định xem anh và Trình Thù Nam có bị thương không, rồi tiếp tục hỏi dò hiện giờ bên cạnh họ có những ai, giọng điệu vững vàng điềm tĩnh như thường giúp cảm xúc rối bời của Văn Nhạc Tri lắng lại hẳn.
"Đây là cơ hội."
Lát sau, bỗng Trình Bạc Hàn lên tiếng.
Trình Bạc Hàn rất giỏi phát hiện đường sống giữa nghịch cảnh, giỏi cả nắm bắt cơ hội, anh ta tung hoành thương trường bao năm, giăng bẫy nhiều hơn cả người khác ăn cơm. Vậy nên lúc đó anh ta nhanh chóng nảy ra ý nghĩ, có lẽ ngay đến ông trời cũng đang giúp Trình Thù Nam.
Theo chỉ dẫn của Trình Bạc Hàn, Văn Nhạc Tri bảo Trình Thù Nam lên xe trước, sau đó tháo chiếc nhẫn khỏi tay đối phương.
Tay Trình Thù Nam bị thương, nhẫn lẫn với cả máu thịt dính liền vào ngón tay. Điện thoại đang bật loa ngoài, cậu hiểu ngay ý đồ của Trình Bạc Hàn, bèn giật nhẫn ra luôn không hề do dự, dính cả mảng tế bào thịt và máu theo. Văn Nhạc Tri nhìn còn thấy đau, vậy mà Trình Thù Nam không kêu một tiếng.
Văn Nhạc Tri vội vàng cầm nhẫn quay lại chân cầu, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út lộ ra ngoài của người vô gia cư.
Trình Bạc Hàn cầm điện thoại nín thở, sau khi xác định Văn Nhạc Tri thực hiện xong xuôi mọi thứ đã quay trở về xe thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Văn Nhạc Tri vừa lái xe ra ngoài được một đoạn thì đột nhiên có tiếng rầm rầm to hơn cả lúc nãy vang dội sau lưng. Cả hai ngoái lại nhìn, hóa ra thân cầu vừa sập thêm lần nữa. Tiếng động khổng lồ lần này đã khiến các nhà dân gần đó đang đóng cửa tránh mưa giật mình, mọi người vội chạy ra ngoài xem.
Văn Nhạc Tri hãi hùng túa mồ hôi lạnh, đạp chân ga phóng đi, đưa Trình Thù Nam rời khỏi đây.
Chuyện sau đó thì đơn giản thôi. Văn Nhạc Tri gọi điện cho thầy Lý báo Trình Thù Nam bị vùi dưới cầu, mình cũng bị thương, đã đến viện kiểm tra. Anh biết thầy Lý đang ở cùng một chỗ với vệ sĩ của Trình Thù Nam, mình buộc phải chứng thực sự việc, nhưng anh không chắc lúc đối mặt với Lương Bắc Lâm mình có thể đảm bảo không lộ sơ hở không, đành giả vờ bị thương trốn vào bệnh viện.
Trình Bạc Hàn thì đang trên đường xuyên đêm tới Cảnh Châu, chỉ cần đến nơi, mọi việc còn lại giao cho Trình Bạc Hàn là xong.
Diễn biến vụ việc đi theo đúng kế hoạch của Trình Bạc Hàn. Đội cứu hộ đào ra được cánh tay, tìm thấy chiếc nhẫn, chắc chắn Lương Bắc Lâm cũng sẽ không tin người chết chính là Trình Thù Nam, ắt phải đòi lấy nhẫn đi giám định. Nhưng vốn dĩ chiếc nhẫn ấy dính tế bào sinh lý của Trình Thù Nam thật, tỉ lệ giám định thành công cực cao. Kể cả bị lệch thì Trình Bạc Hàn cũng có chiêu dự phòng để kết quả giám định chứng minh được người bị chôn dưới cầu, đã hòa vào làm một với nhịp cầu ấy chính là Trình Thù Nam.
Trình Thù Nam được đưa sang một bệnh viện ở Nguyên Châu nằm 2 tuần, chờ các chức năng cơ thể hồi phục đạt chuẩn xong thì ra viện. Má cậu bị thương phải khâu mấy mũi, bác sĩ nói giai đoạn sau có thể làm phẫu thuật xóa sẹo nhưng Trình Thù Nam không bận tâm lắm.
Cậu đã bị xiềng xích vây hãm quá lâu, bây giờ chỉ mong được làm lại từ đầu, còn những thứ như cuộc sống xa hoa, ngoại hình đẹp đẽ đều là vật ngoài thân cả.
Đưa được người ra rồi, song sau đó vẫn phải dọn dẹp lo liệu cho ổn thỏa. Màn xung đột ở bệnh viện Cảnh Châu khiến Trình Bạc Hàn có được nhận thức trực quan triệt để về mức độ khó nhằn của Lương Bắc Lâm. Anh ta không dám sơ suất, đợt trước vẫn luôn để Trình Thù Nam sử dụng thân phận giả, nhưng Trình Thù Nam muốn sống độc lập được thì buộc phải có một danh tính mới không sợ bị đào bới tra xét.
Tên dễ đổi nhưng còn thông tin nhân thân thì khó. Cuối cùng Trình Bạc Hàn không thể không vận dụng một vài thủ đoạn bất thường để thay đổi sang thân phận mới hoàn toàn cho Trình Thù Nam. Một thân phận không liên quan tí gì đến Trình Thù Nam nữa, cứ làm đứt quãng mất 2 năm mới xong xuôi toàn bộ.