Không Gian: Ta Dựa Vào Trồng Trọt Kinh Doanh, Nuôi Dưỡng Phu Quân 'Ỷ Lại' - Chương 57
Chương 57:
- Khuyết Danh -
Kinh hỉ hay kinh sợ
Tần Hạo là người có mưu tính, chàng đã sắp xếp hai ngàn quân Tần gia, do thủ hạ của chàng là Lưu Hồng dẫn đi, trực tiếp theo quan đạo đến Bình Nguyên Phủ. Còn chàng thì chỉ mang theo Cao Thăng và vài thị vệ, cưỡi ngựa nhanh đến Phượng Tê Trấn, ở đó khoảng mười ngày, sau đó mới lên đường đến Bình Nguyên Phủ hội hợp với Lưu Hồng.
Tần Hạo dẫn theo Cao Thăng và bốn thị vệ, dọc đường dãi gió dầm sương, chỉ mất tám ngày đã đến Phượng Tê Trấn. Tần Hạo trong lòng nóng lòng muốn gặp thê tử và con cái của mình, chàng trực tiếp đi đến Phượng An Thôn.
Hoàng hôn buông xuống, trong thôn nhỏ xinh đẹp khắp nơi đều là khói bếp lượn lờ, Cao Thăng vừa đi vừa hỏi thăm đường đến cuối thôn.
Tần Hạo và bọn họ vừa vào thôn đã có Ngự Long Vệ phát hiện ra, nhưng thấy là Tần Hạo, liền đều làm như không thấy.
Trái tim Tần Hạo đập loạn xạ vì kích động, chàng cố gắng bình ổn hơi thở của mình, Tần Hạo ném dây cương xuống liền nhảy khỏi ngựa, chàng sải bước nhanh như bay tiến vào sân.
Vạn Thiên Thiên đặt Đại Bảo và Tiểu Bảo vào xe nôi, nàng đẩy các hài tử đi dạo trong sân. Hoàng hôn thật mỹ lệ, nàng muốn cùng Đại Bảo và Tiểu Bảo ngắm hoàng hôn, để bữa tối chúng sẽ ăn được nhiều hơn.
Tần Hạo vừa bước vào sân đã nhìn thấy Vạn Thiên Thiên. Nàng mặc một bộ nhũ quần màu trăng, dáng người yểu điệu, cả người xinh đẹp tựa tiên nữ!
Tần Hạo cứ ngây người đứng tại chỗ, cho đến khi Đại Bảo trong chiếc xe nôi mà Vạn Thiên Thiên đang đẩy, bất ngờ nhìn thấy một gã cao lớn đen sì, khiến hài tử giật mình la thất thanh: “A! A... A...”
Tiểu Bảo đang ung dung tự tại tận hưởng cảm giác được nương thân đẩy đi dạo, nghe tiếng la của huynh trưởng thì giật mình, run lên cầm cập, nước mắt lập tức lưng tròng. Khoảnh khắc sau đó, Tiểu Bảo bĩu môi đầy tủi thân: “Oa a... Oa a!”
Vạn Thiên Thiên vội vàng dừng xe, nàng ngẩng đầu liền thấy Tần Hạo đứng sững sờ như khúc gỗ ở cổng sân. Vạn Thiên Thiên vừa bực vừa buồn cười, cái tên phụ thân ngốc nghếch này đã làm các hài tử khóc thét, vậy mà vẫn còn đứng đực ra đó!
Vạn Thiên Thiên: “Phu quân, chàng đến rồi. Mau lại đây, xem Đại Bảo và Tiểu Bảo đi. Các hài tử chưa từng thấy chàng nên có chút sợ người lạ, lát nữa quen rồi sẽ ổn thôi!”
Tần Hạo kích động bước nhanh tới, chàng ngượng ngùng nói: “Thiên Thiên, ta xin lỗi, ta đến muộn rồi. Đại Bảo, Tiểu Bảo, cha đến muộn rồi, ta xin lỗi hai con nhé!”
Đại Bảo thấy gã cao lớn đen sì này không những không bị đuổi đi mà còn tiến lại gần, hài tử càng la lớn hơn. Trong lòng y sốt ruột, người đâu cả rồi, sao không ra đuổi gã đen sì này đi chứ!
Vạn Thiên Thiên vội vàng ôm Đại Bảo lên dỗ dành, Vạn Thiên Thiên: “Phu quân, chàng mau dỗ Tiểu Bảo đi!
Nhẹ nhàng một chút, ấy... đúng rồi! Đỡ lấy cái mông nhỏ và hai chân cong của con, đầu con tựa vào khuỷu tay chàng, cao hơn một chút, ấy! Đúng rồi!
Phu quân, chàng từ từ đi dạo đi! Tiểu Bảo thích được đi dạo, chàng cứ bế con đi dạo là được, đúng! Đi chầm chậm...”
Dưới sự chỉ dẫn của Vạn Thiên Thiên, Tần Hạo từ từ bế Tiểu Bảo, đi dạo khắp sân, dỗ dành khúc ruột của mình.
Ánh mắt Tần Hạo chuyên chú nhìn tiểu nữ nhi của mình, thật đẹp làm sao! Tiểu nữ nhi đáng yêu vô cùng, nàng chăm chú nhìn chàng, Tần Hạo cảm thấy trái tim mình cũng mềm nhũn!
Lúc đầu tiểu nữ nhi còn mắt đẫm lệ, khóc thút thít như một chú cừu non, nhưng sau đó, khi phụ thân nàng vững vàng bế nàng đi dạo khắp sân, nàng liền vui vẻ trở lại. Có lẽ vì huyết mạch tương liên, Tiểu Bảo thậm chí còn cười khúc khích!
Đại Bảo được nương thân bế trong lòng, y vui sướng vô cùng. Vòng tay của nương thân mềm mại và thơm tho. Đại Bảo nghe tiếng cười khúc khích của muội muội, y tìm theo tiếng mà nhìn, muội muội đang được gã cao lớn đen sì kia bế đi dạo khắp sân!
Đại Bảo: “Oa a... Oa a...” Trả muội muội cho ta! Trả cho ta đi...
Cao Thăng đứng ở cổng sân, sốt ruột đến nỗi giậm chân gãi đầu, y thật muốn lao vào ôm Tiểu Bảo mà dỗ dành!
Tiểu Nguyệt Lượng đang săn bắn trên núi, tha một con gà rừng lớn chạy đến cổng nhà, liền nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Nó quẳng con gà rừng xuống, rồi lao thẳng vào trong...
Cao Thăng đang chắn ở cổng, y dốc hết tinh thần nhìn vào trong sân. Bất ngờ, Tiểu Nguyệt Lượng từ phía sau, vồ tới như sói đói vồ mồi, 'Phịch' một tiếng! Y liền bị vật ngã xuống sân!
Vạn Thiên Thiên nghe tiếng liền ngẩng đầu, nàng hô lớn: “Nguyệt Lượng! Là người nhà!”
Tiểu Nguyệt Lượng nghe lời nương thân mình, nó không há miệng cắn đứt cổ Cao Thăng, nó kiêu ngạo hất đầu, dẫm lên đầu Cao Thăng rồi chạy vào sân.
Thân thể đáng thương của Cao Thăng, vừa định ngẩng đầu đã bị dẫm lên đầu lại ấn xuống. Cái đầu chải chuốt gọn gàng, sau khi bị vuốt sói của Tiểu Nguyệt Lượng giẫm qua, lập tức biến thành bộ dạng như bà điên!
Vạn Thiên Thiên biết, Tiểu Nguyệt Lượng giờ đã là một con sói trưởng thành, sức lực của nó không hề nhỏ. Cao Thăng cái hài tử xui xẻo này, không biết đã bị ngã thành ra sao rồi!
Vạn Thiên Thiên ôm Đại Bảo đang quên cả khóc, có chút lo lắng bước tới, nàng khẽ khàng hỏi: “Kia... kia... Cao Thăng à! Ngươi... ngươi không sao chứ? Kia Nguyệt Lượng... nó không biết là người nhà ha! Cao Thăng...”
Cao Thăng đáng thương bị vật ngã úp mặt xuống, mũi y va vào đất khiến hai dòng máu mũi phun trào, nước mắt cũng chảy ròng ròng. Y khó khăn ngẩng đầu lên, cười toe toét nhìn Vạn Thiên Thiên và Đại Bảo đang trợn tròn mắt nhìn y!
Vạn Thiên Thiên...
Nhìn Cao Thăng trông như một con quỷ, Đại Bảo: “Khúc khích khúc khích! A! A! Khúc khích... khúc khích khúc khích...”
Tần Hạo bế Tiểu Bảo cũng đi tới, chàng nhìn kỹ một cái, ấy! Cái tên ngu ngốc này là đến để làm trò hề sao?
Tiểu Bảo nhìn thấy Cao Thăng trông như quái vật, nàng giật mình, thân thể nhỏ bé run lên, Tiểu Bảo: “Oa a... Oa a... Oa a...”
Tần Hạo đau lòng ôm tiểu nữ nhi đang khóc nức nở vì sợ hãi, xoay người không nhìn Cao Thăng, Tần Hạo: “Cao Thăng, mau dậy đi, vào nhà tìm nước rửa mặt đi, xem làm Tiểu Bảo sợ đến mức nào!”
Vạn Thiên Thiên chợt phản ứng lại: “Phúc thúc, Phúc thúc, mau đưa Cao Thăng đi rửa mặt đi, đây đều là hiểu lầm ha, Nguyệt Lượng không cố ý đâu...”
Cao Thăng được Đại Phúc kéo dậy, y xót xa bộ quần áo mới của mình dính đầy máu mũi, haizz! Tạo hình hoàn mỹ của y, cứ thế mà hủy hoại trong chốc lát! Vốn định xuất hiện thật lộng lẫy, kết quả lại...