Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 12

Chương 12: Thiếu niên rung động 2

- Ngô Tứ Quân -

Đến lúc này, Tả An mới liếc mắt nhìn đứa bé. Quả là một đứa trẻ xinh đẹp, hai nét đẹp khác biệt hòa trộn, không quá mềm mại nhỏ nhắn, cũng không quá góc cạnh rắn rỏi, nam nhân thích nữ nhân cũng thích, hoặc nói đúng hơn, văn nhân thích, vũ phu cũng thích.

Cứ như Giang Nam giao thoa cùng Mạc Bắc, vậy mà hòa hợp đến hoàn mỹ.

Tả An không ngờ mình sẽ được nghe những lời nói tiếp theo, càng không ngờ điều đó sẽ ảnh hưởng đến tất thảy cái nhìn của hắn đối với kỵ binh.

Rời khỏi doah trướng, sắc mặt Tả An vẫn tối sầm, Tần Quyên đi theo sau. Tấm giáp trước ngực duy nhất của Tần Quyên đã mất. Nhìn tình trạng hiện nay của bọn họ, một kỵ binh mà mất áo giáp thì sẽ không còn đồ thay thế nữa. Con đường cung cấp quân nhu cho bọn họ ở phía đông đã bị lũ Chó Đen không biết ở đâu chui ra này cắt đứt.

Quân Tây chinh còn có thể đánh chiếm nuôi quân, nhưng đại doanh bọn họ chuyên đóng giữ một nơi để tiện chi viện cho các nơi khác, không có cách nào sống qua ngày. Chính vì thế, đội quân Chó Đen này mới trở thành vấn đề cam go trước mắt.

Hiện giờ, Cát Cáp Bố doanh chỉ còn dư lại không đến 3000 người. Vì 3 ngày trước, đại tướng quân dẫn 4000 quân đi tiếp ứng cho Thác Lôi vương, để lại 3000 quân cho Lỗ Ba thiên hộ chỉ huy.

Mấy ngày trước, A Dịch Cát tìm được thừa tướng Gia Luật Sở Tài, Y Văn vương thế tử cùng các thuộc hạ, không ngờ Tần Quyên lại được Gia Luật Sở Tài cứu.

Sau khi xin chỉ thị từ Lỗ Ba đại nhân, Tả An điểm binh lấy 1200 người giữa đêm khuya.

Kỵ binh của Cát Cáp Bố doanh gần như đã bị tiêu diệt sạch. Ngựa là tài sản cực kỳ quý giá với người Mông Cổ. Lương thực nuôi 1 con ngựa trong 1 năm có thể nuôi hơn ba mấy nô lệ, mười mấy tán binh, bảy tám kỵ binh....

Kỵ quân bị diệt sạch là nỗi kinh hoàng, nhưng kinh hoàng hơn hết là mất hơn 900 con ngựa. Điều này khiến trái tim Tả An nhỏ máu.

"Toàn thể phó tướng, lên ngựa!" Hắn hô.

Trước khi Tần Quyên lên ngựa, Tả An ném cho nó một món đồ. Tần Quyên vui mừng khôn xiết....Đó là cái mũ nỉ mà Tang Ba Can cho cùng tấm giáp ngực của nó. Nó vội mặc giáp, đội mũi nỉ lên.

Chỉ có hơn 100 con ngựa. Bọn họ lên ngựa, tán binh và nô lệ binh chỉ có thể chạy theo phía sau.

Điều khiến Tần Quân vui nhất là con ngựa của Tang Ba Can vẫn còn sống. Nó huýt sáo, chú ngựa nhỏ nghe thấy liền chạy tới, cọ cọ vào mặt nó, biểu hiện sự yêu mến. Tần Quyên xoa đầu ngựa, không dám chậm trễ, xoay người lên ngựa, đuổi kịp Tả An.

Binh lính ai nấy đều hết sức kinh ngạc. Tả An phó tướng để cho một tiểu kỵ binh dẫn đường. Thậm chí, hắn còn rất nghiêm túc nghe kỵ binh này nói chuyện. Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé 11 tuổi, chưa kể còn là nô lệ....

Bản thân Tả An cũng cảm thấy đứa trẻ này nói rất có lý.

Lũ Chó Đen kia thật ra không quá lợi hại.

*

Ban nãy, ở trong doanh trướng, câu đầu tiên Tần Quyên nói với Tả An là : Nếu lũ Chó Đen thấy có món lợi thì sẽ không rời đi như thế Chúng sẽ tiếp tục ở lại trên sa mạc Gobi này, tìn thời cơ tác chiến tiếp theo.

Câu thứ hai nó nói là : Tang Ba Can dặn ta, nếu còn sống trở về, xin đại nhân nhất định bắt lấy cơ hội này để phản kích.

Thật ra Tang Ba Can không nói vậy, nhưng Tần Quyên biết Tang Ba Can nghĩ như vậy. Hơn nữa, nói dối là lời của Tang Ba Can sẽ thuyết phục hơn lời của một đứa con nít như mình.

Câu thứ ba của nó là : Ta nắm được một đặc điểm, lũ Chó Đen tấn công theo đoàn, hành động vào ban đêm.

Trong lòng Tần Quyên đã có kế sách nhưng vẫn cắn răng chưa nói ra. Nó chỉ là một kỵ binh nhỏ nhoi, hơn nữa vẫn là một đứa trẻ. Có những điều nên để phó tướng tự nghĩ ra, nếu nó cướp lời sẽ khiến lòng người nghi kỵ.

Nó không muốn bị người ta xỉa xói.

Đứa bé 11 tuổi này tự cho là mình rất khôn khéo, nhưng nó cũng quên Tả An là kẻ tâm cơ. Tất cả những điều nó nghĩ, Tả An đều biết hết.

*

1200 người hành quân trên sa mạc Gobi.

Tả An căn dặn, "Tất cả bộ binh, khoác bao bố màu vàng cát, nghe theo sự chỉ huy của 5 phó tướng. Ta cho các ngươi 2 ngày, phải đến được phong hỏa đài thứ 5 theo lời Tần Quyên."

Trong số những người đó có cả A Dịch Cát.

A Dịch Cát nhìn thoáng qua Tần Quyên. Hắn xuống ngựa, đưa ngựa của mình cho Tần Quyên.

Thậm chí bọn họ còn không kịp nói với nhau một lời tiễn biệt.

A Dịch Cát khoác bao bố màu vàng, cùng các phó tướng dẫn bộ binh đến phong hỏa đài thứ 5.

Không được để kẻ địch phát hiện.

Tần Quyên đoán được ý định của Tả An.

Như vậy, nhóm kỵ binh cưỡi ngựa mặc giáp hoàn chỉnh này là món mồi câu để thu hút lũ Chó Đen.

Nó không ngờ Tả An lại dùng chính mình làm mồi nhử địch.

Hắn đánh cược, cược rằng 1000 bộ binh hợp thành từ tán binh và nô lệ binh, dưới sự chỉ huy của 5 phó tướng, có thể an toàn đến được phong hỏa đài thứ 5.

Tần Quyên vẫn cưỡi con ngựa của Tang Ba Can, dắt dây cương ngựa của A Dịch Cát ở bàn đạp để con ngựa ngoan ngoãn đi theo mình.

Đi được 1 ngày đường, Tần Quyên nghĩ lũ Chó Đen ắt hẳn đã dùng ống nhòm quan sát và phát hiện ra hướng đi của họ.

Đêm nay họ không dừng nghỉ mà tiếp tục lên đường.

Tần Quyên nghe thấy Tả An trấn an các vị đại nhân khác.

Tả An nói quân Chó Đen sẽ không dám ra tay quá sớm, có tấn công cũng phải đợi họ đi qua phong hỏa đài thứ năm.

Những người khác khó hiểu nhưng Tần Quyên hiểu rõ, nguyên nhân vì sao quân Chó Đen chưa tấn công. Tuy nhiên, nó không biết vì sao Tả An khẳng định là sau phong hỏa đài thứ năm.

Lũ Chó Đen không ra tay vội là vì khu vực này chưa nằm sâu trong sa mạc Gobi. Chúng lo sợ quân cứu viện sẽ tới sớm. Nhưng chúng không thể do thám đến tận Cát Cáp Bố doanh nên không biết doanh trướng gần như trống rỗng. Đại tướng quân đã dẫn phần lớn binh sĩ đi chi viện cho Thác Lôi vương rồi.

Tả An trả lời các đại nhân khác như vậy, cũng như Tần Quyên nghĩ.

"Còn tại sao là phong hỏa đài thứ năm, chẳng qua chỉ là trực giác. Tả An cau mày, mím môi. Vì không biết có phải hắn nói thật không, các đại nhân khác cũng cảm thấy dẫu hỏi cũng chẳng ra được gì, nên đành im lặng nghe theo.

Một đêm qua đi, lại chuyển sang ngày.

Khi Tần Quyên nhìn vầng dương lặn xuống dãy núi phía xa, nó chợt cảm thấy lo sợ. Không biết A Dịch Cát đã đến được phong hỏa đài thứ 5 chưa?

"Phải bao lâu nữa ta mới đến phong hỏa đài thứ 5?" Có người lớn tiếng hỏi.

"Mới đến cái thứ 4, còn ít nhất 10 dặm đường." Tần Quyên đáp.

Nghe vậy, không ai dám hỏi thêm. Họ không biết nên đi nhanh một chút hay chậm một chút.

Chậm thì kẻ địch sẽ nhận ra ý đồ, còn nhanh thì sợ nhóm bộ binh không đuổi kịp.

Di chuyển 75 dặm trong hai ngày liên tục không phải việc quá khó với những người quen hành quân trường kỳ, nhưng khó ở chỗ làm sao để kẻ địch không phát hiện ra. 75 dặm chỉ là trên số liệu, thực tế bọn họ phải đi đường vòng để né tránh quân địch, quãng đường còn dài hơn.

Tả An hạ lệnh, "Giữ nguyên tốc độ hành quân."

Sau đó, hắn lại hỏi Tần Quyên, "Lần nào các ngươi cũng đụng độ lũ Chó Đen vào đêm khuya. Chúng thường hành động vào lúc các ngươi đi ngủ sao?"

"Vâng. Trước đêm chúng ta bị quân Chó Đen tập kích, một kỵ binh của đội khác cũng quay về nói, quân Chó Đen tấn công bọn họ vào lúc toàn quân đã ngủ say.

Tần Quyên đã khẳng định, lũ Chó Đen này không quá thiện chiến. Chẳng qua chúng nhân thời gian quân ta rệu rã nhất mà tấn công.

Hơn nữa, kỵ binh thường hành quân hai ba ngày nghỉ một đêm, bọn chúng nắm rất rõ quy luật ấy.

Thấy Tả An không nói gì, Tần Quyên tiếp tục, "Ngựa của chúng đen và nhỏ, ta đoán tốc độ của giống ngựa này cũng không nhanh."

Tả An nghe vậy, không biết nghĩ gì, liền nhìn về phía Tần Quyên.

Tần Quyên đã quay đi nơi khác, không nhìn lại hắn, cứ như thể câu nói ban nãy chỉ là buột miệng vô tình.

Nhưng chính từ thông tin đó, Tả An nhận ra lũ Chó Đen không đóng quân gần đây. Chúng từ nơi xa tới, chứ không ẩn nấp phục kích như hắn tưởng.

Tả An không kịp nghĩ nhiều, bởi tiếng vó ngựa như sấm đã rền vang bên tai!

"Lũ Chó Đen tới rồi..." Có người kêu lên.

Tả An cau mày, "Thả pháo mã!"

Pháp mã tức là ngựa được buộc thuốc nổ lên chân, thả cho chạy vọt vào giữa làn địch, nổ tan để làm gián đoạn đội hình của địch.

Người Mông Cổ học được cách này từ quân Tống, nhưng lại sử dụng thành thục hơn cả.

Trong những trận Tây chinh, quân Mông Cổ không phụ lòng mong đợi, dùng kế đó khiến cho quân La Mã điên đảo....

Dùng pháo mã vừa tốn ngựa vừa tốn thuốc nổ, nếu không phải tình hình chiến tranh cam go, vào giai đoạn quan trọng thì sẽ không dùng đến.

Tuy rằng tốn ngựa tốn thuốc nổ, nhưng công dụng rất lớn.

Ầm một tiếng, ngay khi pháo mã chạy về phía quân Chó Đen, chúng còn chưa kịp phản ứng, đội hình đã bị thuốc nổ đánh tan. Dù vậy, chúng vẫn có tới 3000 người.

"Xong đời rồi! Bộ binh của chúng ta đâu?"

"Chỗ này còn cách phong hỏa đài thứ 5 tới năm sáu dặm đường nữa. Dù bộ binh đã tới cũng không ở đây!"

"Câm mồm!" Tả An lớn tiếng quát những kẻ đang lao nhao. Hắn lại nhìn mấy vị phó tướng, "Chúng ta chỉ có hơn trăm người. Lũ Chó Đen sẽ không chờ đến khi ta đến khu vực chúng ta phục sẵn đâu. Bây giờ mà muốn sống thì thả hết pháo mã ra. Chúng muốn đánh hội đồng, thế thì làm cho chúng không tụ thành đám với nhau được nữa."

Hắn nói cực nhanh. Các phó tướng đều hiểu ý, mau chóng truyền lệnh xuống dưới.

"Tần Quyên!" Tả An lại quát to.

Tần Quyên giật mình, sắc mặt tái mét nhìn Tả An.

"Chờ đến khi sáu pháo mã nữa nổ xong, ngươi băng đường vòng đến phong hỏa đài thứ năm, báo tin cho bộ binh tới cứu. Hỏng chuyện thì mang đầu tới gặp ta!"

"Vâng!" Tần Quyên cắn răng gật đầu.

Khi 3 pháo mã lần nữa lao vào trận địa quân Chó Đen, vì chúng đã biết được uy lực của pháo mã từ ban nãy rồi nên khi 3 con cùng lao tới, chúng không kịp nghĩ gì đến sắp xếp đội hình, chỉ vội tản ra trốn. Quân chó đen từ một đội quân kỷ luật nghiêm chỉnh thành một nhóm tán binh tan tác.

Lúc này, Tần Quyên cùng một dịch binh khác phi hết tốc lực về phía phong hỏa đài thứ 5.

Vừa nhìn thấy phong hỏa đài thứ 5, dịch binh lấy doanh kỳ của Cát Cáp Bố doanh, vung cao trong tay, thổi lên tiếng tù và vô cùng quen thuộc.

Bọn họ phi nước đại chừng một khắc, phong hỏa đài thứ năm càng lúc càng gần, mới có tiếng tù và bên kia đáp lại.

"Họ ở đó! Họ tới rồi! Dịch binh mừng rỡ hô lên. Ít ra bây giờ họ cũng được bảo vệ.

Tần Quyên không biết nên nói gì, trán đầm đìa mồ hôi lạnh. Nó không biết mình có sợ chết không, nhưng đây là lần đầu tiên nó rơi vào cảnh lực bất tòng tâm như vậy. Nói không sợ thì là nói dối.

Đứa trẻ 11 tuổi nắm dây cương ngựa bằng đôi tay run bần bật. Nếu không nhờ tiếng tù và ở phong hỏa đài đáp lại khiến nó tạm yên tâm, nó sợ có khi mình sẽ căng thẳng đến ngất mất...

A Dịch Cát là người đầu tiên trông thấy Tần Quyên, bèn dẫn người chui ra, hô lớn, "Tần!"

Tần Quyên nhìn thấy A Dịch Cát, cũng không cầm lòng được mà hô, "Quân chủ lực bị tập kích ! Ta phụng chỉ đại nhân đến truyền quân lệnh. Giáp công kẻ địch!"

"Chúng có bao nhiêu tên?" Vài vị phó tướng hỏi.

Tần Quyên nhíu mày, thấp giọng đáp, "Tạm thời chưa biết."

Nó đương nhiên biết quân địch có hơn 3000 người, nhưng không thể nói, bởi vì con số ấy đông gấp 3 lần bọn họ.

---------

Lời editor : Bài học lịch sử

Gia Luật Sở Tài : Ông thuộc dòng dõi hoàng tộc nhà Liêu (nhà nước của người Khiết Đan), đỗ tiến sĩ ở triều Kim nhưng sau đó không lâu thì nhà Kim bị Mông Cổ đánh bại nên ông chán nản, tìm đến Phật đạo. Sau này, ông được Thành Cát Tư Hãn chiêu mộ, nhưng phải đến thời con của Thành Cát Tư Hãn là Oa Khoát Đài mới được trọng dụng. Trong thời kỳ làm quan, ông thường can gián những quyết sách tàn bạo của tầng lớp cai trị Mông Cổ, cứu được vô số dân thường. Ông là nhà Nho rất có sức ảnh hưởng trong giới sĩ phu người Hán và Khiết Đan.