Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 125
Chương 125: Quay đầu chốn quạnh hiu (15)
- Ngô Tứ Quân -
Hai người nhảy lên xà nhà. Cổ Nguyệt thúc giục Tần Quyên mở cửa sổ trên mái ra. Tần Quyên phải đeo cả hành lý họ chuẩn bị cho Đào Hoa nữa nên cử động rất bất tiện.
Cửa sổ này kẹt cứng do nhiều năm không sử dụng, Tần Quyên phải mất rất nhiều thời gian mới thành công.
"Ngươi ra ngoài trước đi." Tần Quyên nói với Cổ Nguyệt, "Ta canh cho."
Sau đó, Tần Quyên khom lưng thấp xuống trên xà nhà, để Cổ Nguyệt đạp lên vai mình, bò lên mái nhà.
Cổ Nguyệt tháo dây thừng bên hông, nhưng Tần Quyên nói, "Không cần." Hắn vươn tay bám lấy trụ rồi dễ dàng bật người lên."
"Tế đàn Đông Nguyên chắc hẳn nằm ở phía đông. Bây giờ hầu hết mọi người tập trung ở vương điện, miễn chúng ta không bị ai phát hiện ra là có thể trốn đi."
Cổ Nguyệt nói, "Bị phát hiện cũng chẳng sao, xử lý hết là được."
"Nguy rồi." Tân Quyên chợt nhìn xuống dưới.
Cổ Nguyệt hoang mang, "Cái gì?"
"Tên vu y hình như định đến đây. Lão muốn tìm chúng ta à?"
Nghe Tần Quyên nói, Cổ Nguyệt vội nhìn sang, cỏ nhiên vu y đang đi về phía này.
Cổ Nguyệt toát mồ hôi, "Không được, không thể để lão đến đây. Bị phát hiện quá sớm thì chúng ta không ai trốn được đâu."
"Ta có một chiêu hơi liều lĩnh." Tần Quyên nheo mắt.
"Ngươi chần chờ cái gì, mau nói đi." Cổ Nguyệt hối thúc.
Tần Quyên, "Ngươi đi tới phòng dược của lão nằm ngay đằng kia thôi, sau đó phóng hỏa, như thế có thể thu hút sự chú ý."
Cổ Nguyệt nghiến răng, "Con mẹ nó, quá liều!"
Tần Quyên chỉ về hướng đó, "Ta đã quan sát lâu rồi, đó chắc chắn là phòng dược. Bên cạnh có một con sông, sẽ không thương vong nhiều đâu, cùng lắm là cháy ít thuốc thôi. Ngươi tìm cách đi, ta đi trước dò đường."
Nói rồi, Tần Quyên biến đi nhanh như chớp.
Rõ ràng là giao cho Cổ Nguyệt công việc nguy hiểm nhất, nhưng Cổ Nguyệt không thể không làm.
Cổ Nguyệt tức hộc máu, đành phải căng đầu nghĩ cách lẻn đến phòng dược.
Không lâu sau, có người hô to báo cháy.
Vu y kia vội chạy về dập lửa, còn Cổ Nguyệt nhân lúc hỗn loạn bỏ đi.
Khi Cổ Nguyệt bắt kịp, Tần Quyên đã thăm dò được đường đi tới tế đàn Đông Nguyên.
"Chúng ta hãy đi qua kho lúa của họ. Tuy ở đó có thủ vệ canh nhưng không quá nhiều người." Cổ Nguyệt đề nghị.
Sau một hồi cân nhắc, Tần Quyên đành đồng ý. Tuy thủ vệ rất cảnh giác, nhưng quả thực chỗ kho lúa không có nhiều người, bọn ho sẽ có nhiều cơ may hơn.
"Có người tới!" Tần Quyên vội túm Cổ Nguyệt vào chỗ nấp.
Một đôi thanh niên nam nữ kéo đến, không biết nói chuyện gì, nhưng sau đó bắt đầu ôm ấp hôn môi dưới gốc cây cổ thụ.
Đến cả Cổ Nguyệt cũng đỏ mặt chứ đừng nói đến Tần Quyên.
Hai người đó quyến luyến dưới gốc cây đến hơn hai khắc, khiến đám Tần Quyên nín thở chờ đợi. Mãi đến khi đôi tình nhân bịn rịn chia tay, họ mới dám bò ra khỏi đống cỏ khô.
Lúc hai người đi băng qua kho lúa thì bị hai thủ vệ phát hiện ra.
Cổ Nguyệt nhanh tay đánh ngất họ rồi chạy, Tần Quyên thì dừng lại một chút mới đi ra.
"Ta lo cho Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi quá."
Nếu không bị thủ vệ phát hiện thì thôi, không cần để ý, nhưng giờ đã có người trông thấy bọn họ rồi, hắn chỉ mong sao Đào Hoa đã bắt đầu dẫn Tiểu Khúc Nhi trốn ra khỏi điện. Bây giờ họ vẫn còn đủ thời gian.
Tế đàn Đông Nguyên vắng lặng do hiện giờ chưa đến thời điểm hiến tế.
Quanh tế đàn không có thủ vệ nhưng lại có một căn nhà, tế sư sống ở đó. Tần Quyên không rõ lắm, nhưng hắn chắc chắn trong nhà đó có người
Bọn họ cố tránh căn nhà đó, lẻn từ bụi cây vào đến tế đàn.
"Nếu Đào Hoa có thể thuận lợi thoát ra thì hản là phải tới đây rồi chứ." Tần Quyên thì thầm.
Cổ Nguyệt đáp, "Mong là họ trốn được."
Nhưng đến tận khi trời tối, họ vẫn không thấy Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi đâu.
Tần Quyên và Cổ Nguyệt không cách nào ra khỏi tế đàn được, do thủ vệ đi tới đi lui.
Họ nhận ra, việc mình mất tích đã bại lộ rồi....
"Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi vẫn chưa bị bắt về." Tần Quyên khẳng định.
"Sao ngươi nghĩ vậy?" Cổ Nguyệt hỏi hắn.
Tần Quyên nói, "Nếu họ chỉ phát hiện ra ta và ngươi bỏ trốn thì không cần phái người đi lùng, chỉ cần bắt Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi để uy h**p chúng ta là được. Nhưng bây giờ tộc lão lại phái hết thủ vệ đi tìm kiếm, cho nên chắc hẳn Đào Hoa đã dẫn Tiểu Khúc Nhi chạy thoát rồi. Tuy nhiên, vì lý do nào đó mà họ không thể đến đây tập hợp cùng chúng ta được."
Cổ Nguyệt hiểu ý Tần Quyên. Tần Quyên đưa tay nải cho Cổ Nguyệt, căn dặn, "Ta đi tìm họ. Ngươi trốn cẩn thận, đừng để bị phát hiện."
Cổ Nguyệt quát, "Ta mới phải bảo ngươi cẩn thận kẻo bị phát hiện thì có."
"Nói khẽ thôi."
*
Tần Quyên tìm ở khu vực kho lúa một lúc thì thấy Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi. Quả như Tần Quyên suy đoán, ngay khi họ trốn vào trong đó, số thủ vệ tăng lên gấp đôi nên Đào Hoa không thể ra ngoài được.
Tần Quyên cõng Tiểu Khúc Nhi rồi dẫn Đào Hoa trèo lên nóc kho lúa, sau đó lại nhảy xuống khoảng đất trống bên ngoài.
Đặt Tiểu Khúc Nhi xuống đất, hắn lại giang hai tay với Đào Hoa. Độ cao tính từ nóc kho lúa đến mặt đất chừng năm sáu thước, nói thật ban nãy Tần Quyên cũng thấy sợ. Lúc hắn cõng Tiểu Khúc Nhi nhảy xuống, hai chân run bần bật, cho nên hiểu được nỗi sợ hãi của Đào Hoa.
Nghe tiếng bước chân lại gần, Tần Quyên thoáng kinh hãi. Đào Hoa nhắm mắt trèo xuống, tới khi còn cách mặt đất chừng ba thước thì trượt tay. Tần Quyên vững vàng đỡ được y.
Bọn họ lập tực trốn vào lùm cây, Tiểu Khúc Nhi cũng theo sát.
Nhóm thủ vệ đi qua trước mặt họ. Một tên còn cầm đao chém lung tung vào các lùm cây xung quanh.
Sau khi tiếng chân thủ vệ đi xa, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi đầm đìa trên trán.
Bọn họ rời khỏi chỗ nấp, đến tế đàn Đông Nguyên. Thế nhưng khi quay lại lùm cây mà Tần Quyên và Cổ Nguyệt ẩn nấp lúc trước thì phát hiện ra Cổ Nguyệt không còn ở đó.
Tần Quyên nói, "Có lẽ hắn đi trước dò đường."
Ba người tiếp tục bò vào trong tế đàn.
Tới lúc này, họ mới thấy Cổ Nguyệt đang vẫy tay với họ đằng sau tấm bia đá. Tần Quyên thở phào nhẹ nhõm.
Cổ Nguyệt, "Ta thăm dò một chút, ở hang động đằng kia có lối đi hướng ra bên ngoài."
"Vậy chúng ta mau đi thôi." Đào Hoa nói.
Ba người phân chia hành lý, khẽ khàng di chuyển về phía cửa hang.
Nhưng khi tới gần, họ phát hiện có một người ngồi án ngữ ngay chỗ đó.
Toàn thân người đó đen thui, khiến cho Cổ Nguyệt đi đầu sợ điếng người. Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, vung tay tấn công đối phương.
"Dừng lại!" Cả Tần Quyên lẫn Đào Hoa đều giữ lấy tay Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt quá kinh hãi mới phản ứng như thế, nhưng khi bình tĩnh nghĩ lại, hắn nghĩ nếu người này muốn hại họ thì chỉ cần hô lên cho thủ vệ tới, không cần ngồi im chỗ này.
"Ngươi là người sống trong căn nhà kia?" Cổ Nguyệt dò hỏi.
Tần Quyên cũng chấn kinh, nói, "Vậy là ngay từ đầu, ngươi đã biết chúng ta trốn vào tế đàn rồi."
Họ đã hỏi liên tục mấy câu bằng tiếng Ngân Sơn nhưng đối phương không hề phản ứng, khiến họ tưởng hắn không hiểu lời mình.
Nhưng khi cả bọn đang hoang mang thì người này bỗng nhiên đưa cho họ thứ gì đó.
Cổ Nguyệt không dám nhận, sợ là thứ hại người.
Tần Quyên định vươn tay ra, Đào Hoa lại ngăn cản. Người đó đưa món đồ cho Tiểu Khúc Nhi.
Tiểu Khúc Nhi lại nhận lấy, giao chiếc hộp cho Tần Quyên.
Tần Quyên mở ra xem, nhưng bên trong chỉ là một bông lúa bằng vàng.
Có ý gì?
Khi Tần Quyên còn đang hoang mang, người đó bất chợt nói một câu tiếng Hán, "Giúp ta đem thứ này về đất Thục, ta sẽ thả các ngươi đi."
Họ vốn tưởng người trước mặt là một ông lão, nhưng nghe giọng thì không phải vậy.
Tần Quyên nhìn thật kỹ, thấy người này có mái tóc xám trắng, đôi tay nhăn nheo như thể rất già nua.
Nhưng gương mặt thì.....Dù không nhìn rõ nhưng hắn vẫn có thể thấy được các góc cạnh sắc nét, cho thấy đó là một nam tử trẻ tuổi.
Còn là một nam tử anh tuấn nữa, nhưng thể trạng không phù hợp tuổi tác, cả đôi tay cũng....
"Ngươi thật sự thả chúng ta đi sao?" Đào Hoa kinh ngạc hỏi.
"Ta chuẩn bị cho các ngươi ba con ngựa bên ngoài hang, nhưng các ngươi phải hứa thực hiện yêu cầu của ta." Nam nhân kia nhấn mạnh, "Mang chiếc hôp này đến miếu Đạo Tuệ thần ở đất Thục, giao cho truyền nhân ở đó."
"Chúng ta hứa với ngươi." Cổ Nguyệt nghĩ rất đơn giản, cứ đồng ý đi rồi tính. Dù sao hắn cũng chẳng biết đất Thục là đất nào.
Nam nhân kia nói, "Nếu trong vòng 3 năm mà không thể hoàn thành, bông lúa kia sẽ biến thành màu đen. Khi ấy, thiên hạ đại kiếp ập đến, tất cả thân nhân của ngươi sẽ chết. Ngươi có đồng ý không?"
Cổ Nguyệt cau mày, "Ngươi nói chuyện ma quỷ gì vậy?"
Đào Hoa ngăn Cổ Nguyệt, còn Tần Quyên tiến lên một bước, cầm lấy chiếc hộp, hỏi nam nhân kia, "Vậy ngươi nói cho ta biết, đây là thứ gì, vì sao phải mang về đất Thục? Tại sao ngươi bằng lòng thả chúng ta đi? Ngươi và nơi đó quan hệ như thế nào? Ta chưa thể hứa nếu không nhận được câu trả lời."
Người kia im lặng một thoáng rồi thấp giọng nói, "Ta là tế sư Quỳ của nhà Thục."
Khi nam nhân này đứng dậy, không hiểu sao Tần Quyên lại bất chợt nhớ đến sư tôn của Hồ Hồ.
Thiếu niên tóc bạc ấy tên gì hắn cũng không rõ, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy người tên Quỷ này đích thực là đồng loại với sư tôn Hồ Hồ.
Con mẹ nó, gặp quỷ rồi!
Một tên đã đành, sao lại thêm một tên nữa, khiến hắn cảm thấy thế gian này rõ là trêu ngươi.
Hắn vốn không tin thần tin quỷ, nhưng giờ đã bắt đầu hoài nghi, có phải trên đời thật sự tồn tại chuyện siêu nhiên không.
Tế sư Quỳ đã sống từ thời nhà Thục, qua cả các triều vua Tàm Tùng, Ngư Phù, rồi mai danh ẩn tích suốt mấy ngàn năm.
Rồi vì sao hắn lại xuất hiện ở trong tộc người Tiêu Dục này, thật không thể hiểu nổi.
Chuyện như vậy, đến cả Tiểu Khúc Nhi còn chẳng tin nữa là Tần Quyên, cho nên Quỳ chưa bao giờ nói với bất cứ ai khác những điều này.
Hắn chỉ nhìn Tần Quyên, vì biết thiếu niên này sẽ giúp mình.
Tần Quyên cũng nhìn hắn, trầm giọng nói, "Ngươi yên tâm, ta hứa với ngươi, trong vòng ba năm ta nhất định sẽ mang vật này đến miếu Đạo Tuệ thần ở đất Thục."
"Đào Hoa, ngươi dẫn Tiểu Khúc Nhi ra ngoài qua lối hang động kia đi. Cổ Nguyệt, ngươi mang hành lý. Ta có chuyện muốn nói với hắn." Tần Quyên căn dặn những người còn lại.
Đào Hoa không nói gì, dẫn Tiểu Khúc Nhi đi về phía hang. Cổ Nguyệt nhìn hắn một cái rồi nhận lấy tay nải, theo sau Đào Hoa.
Quỳ mỉm cười, "Ngươi muốn hỏi thân thế của ta sao? Ta không thể nói được, chỉ có thể cho ngươi biết, ngươi có thần duyên."
Tần Quyên cười ha hả, "Những tên thích giả thần giả phật như các ngươi sao lại cứ tìm đến một kẻ không tin thần phật như ta vậy?"