Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 152
Chương 152: Thiên hạ cục phân loạn
- Ngô Tứ Quân -
Lăn lộn suốt một đêm, Ngột Thấm Đài mới dần dần bình ổn lại, máu ngừng chảy, ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên Tần Quyên cảm thấy mệt mỏi bất lực như thế.
Rạng sáng, sấm sét ầm ầm.
Mưa to lại trút xuống.
"Mưa nặng hạt quá!" Đám nam nhân cảm thán.
Có người nói, đây là trận mưa lớn trăm năm khó gặp trên thảo nguyên. Chưa năm nào trên thảo nguyên lại có trận mưa kéo dài, hạt nào hạt nấy to như hạt đậu. Chẳng khác nào thịnh nộ của trời xanh.
"Dự Chương thúc thúc, a gia con kêu thúc qua đó." Đề Đề gọi một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Quyên. Nó đột nhiên hỏi, "Tần đại ca, có phải huynh quen Dự Chương thúc thúc không?"
"....." Có lẽ vì quá mệt mỏi, Tần Quyên không đáp lời.
Đề Đề lại nói, "Tần đại ca, hôm qua lúc huynh tháo mặt nạ xuống rửa mặt, ta đã thấy rồi. Hóa ra huynh là người Hán."
Tân Quyên kinh ngạc, nhưng không nói gì thêm.
Đề Đề lại tiếp tục, "Các lão nhân trong tộc nói, người Hán đều là cữu cữu của chúng ta."
Tần Quyên chưa từng nghe chuyện này nên rất tò mò. Một đứa bé người Duy Ngô Nhĩ mà lại nói người Hán đều là cữu cữu của họ sao.
"Vì dưới thời Đường, có tới ba công chúa nương nương được gả cho tổ tiên của chúng ta, cho nên hoàng đế người Hán và dân tộc Hán đều là cữu cữu của chúng ta."
Chuyện Đại Đường gả ba công chúa cho Hồi Hột thì Tần Quyên đã từng nghe.
Vậy hóa ra, tộc người Duy Ngô Nhĩ mà Đề Đề nói chính là con cháu chính dòng của Hồi Hột.
Cho nên nói rằng người Hán là cữu cữu của trẻ con Duy Ngô Nhĩ cũng không sai.
Nhà nước Hồi Hột suy tàn đã nhiều năm, người Duy Ngô Nhĩ bôn ba khắp nơi, đa số những người Duy Ngô Nhĩ không muốn di cư về phía tây thì đều rải rác ở cao nguyên Tarim đến Đại Âm sơn, Côn Luân sơn.
Những bộ tộc Duy Ngô Nhĩ thân với người Hán thì ở đâu?
Tần Quyên lập tức nghĩ tới thành Ích Ly do Thiên Lang tộc cai quản.
"Đề Đề quê ở thành Ích Ly à?" Tần Quyên bình tĩnh hỏi.
Đề Đề ngạc nhiên chớp mắt, nhưng rồi mím môi không nói lời nào. Tần Quyên nhận thấy thái độ của nó, bèn vỗ vai nói, cười, "Thôi không cần trả lời đâu."
Đề Đề thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong thành Ích Ly được Thiên Lang tộc cai trị có khoảng 1000 người Duy Ngô Nhĩ đang sinh sống. Ngoài ra còn vì phương bắc chiến loạn, người Hán lang bạt khắp nơi. Ngay lúc vào thành Tần Quyên đã để ý thấy rồi.
"Tần Đại ca, nếu không chữa khỏi được cho bằng hữu của huynh, huynh có đau lòng không?" Đề Đề bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Tần Quyên chỉ cảm thấy đầu óc quay mòng mòng. Hắn muốn hỏi, câu đó có ý gì, nhưng lại sợ vẻ mặt của mình khiến Đề Đề sợ.
Đề Đề vội vàng nói, "Dự Chương thúc thúc bảo, tình hình bằng hữu của huynh rất không khả quan...." Lúc nghe tin này, nó cũng cảm thấy xót xa thay.
Tần Quyên hít sâu một hơi, nói chắc nịch, "Không đâu."
Ngột Thấm Đài sẽ không hóa điên. Hắn không cho phép!
Đại Vĩnh vương và vương phi cũng không cho phép.
Tần Quyên quay người vào trong phòng, đứng bên Ngột Thấm Đài, thì thầm nói, "Hắn chẳng qua chỉ quá hoảng sợ thôi...."
"Hắn chưa bao giờ chứng kiến toàn quân bị diệt, ta cũng chưa...." Tần Quyên như thể đang nói với chính mình. Nếu không phải tinh thần hắn đã được mài dũa từ nhỏ qua bao gian khó, hắn cũng sẽ rất hoảng sợ, hoảng sợ suốt một thời gian dài.
Hắn có thể hiểu tâm trạng của Ngột Thấm Đài. Một thiếu gia quý tộc mới chỉ bước chân ra chiến trường chưa đầy 2 năm, vậy mà phải chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó....
Cú sốc quá đột ngột như một nhát búa giáng thẳng vào đầu Ngột Thấm Đài.
Cũng như Tần Quyên năm 6 tuổi vào Cát Cáp Bố doanh vậy....
Hắn đã khóc đủ, cho nên không khóc nữa.
Lúc chưa gặp Nô Nô, A Dịch Cát, Mộc Nhã, hắn chẳng khác nào cái xác biết đi.
Một đứa trẻ không có cảm giác đau đớn, vui buồn.
Hắn biết, chỉ cần vượt qua nỗi đau khốn cùng này và đứng lên một lần nữa, Ngột Thấm Đài nhất định có thể trở thành một gia chủ ưu tú.
Có biết bao nhiêu kẻ niên thiếu thành danh, nhưng phù dung sớm nở tối tàn, không thể tìm lại hào quang quá khứ. Thời niên thiếu trải qua trắc trở mới là bài học tốt cho tương lai.
Ngột Thấm Đài là một thiếu ra ngậm thìa vàng từ nhỏ, nhưng trận chiến này đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời hắn.
Hắn sẽ mất đi phần nào kiêu căng, sắc bén cùng tính khí phách lối trẻ con....
Tần Quyên tin mắt nhìn người của mình, tin một thiếu niên từ nhỏ phải trải qua sóng to gió lớn như mình sẽ càng vững vàng hơn so với người lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Tần Quyên còn chưa ý thức được, từ lúc nào hắn đã thay đổi, từ hy vọng Ngột Thấm Đài có thể giữ mạng, thành mong sao Ngột Thấm Đài khôn lớn thành người.
*
Tần Quyên thiếp đi không biết từ lúc nào. Bên ngoài mưa tó gió lớn không ngớt. Hắn ngồi dậu trên chiếc ghế dài, nhìn về phía Ngột Thấm Đài sau bình phong.
Ngột Thấm Đài có vẻ ngủ rất yên ổn, tiếng ngáy khe khẽ đều đặn vang lên.
Tần Quyên thở phào, đang định nằm xuống ngủ tiếp thì chợt nghe thấy âm thanh gì đó, cách đó rất xa cho nên hắn không dám chắc.
Vì lòng bất ổn không yên, hắn không dám ngủ sâu.
*
Chưa đầy nửa khắc, Tần Quyên lập tức ngồi dậy, mau chóng mặc xiêm y và đeo trường đao lên hông.
Là tiếng vó ngựa, dồn dập vang vọng như thế, chắc chắn quân số không nhỏ.
Lúc hắn bước ra thì thấy được, trong khu rừng đã đen nghìn nghịt, toàn người người.
Tần Quyên hít sâu một hơi, lập tức lui vào trong. Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng động ở những gian nhà khác. Dù sao trong thương đội cũng có nhiều người tập võ, giờ này họ hẳn đã nhận ra.
Tần Quyên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Trực giác mách bảo cho hắn biết, đây không phải quân đội Mông Cổ. Bởi trong tiếng mưa trút ào ào, tiếng gót sắt, tiếng ngựa ý, hắn còn loáng thoáng nghe được thứ âm thanh đinh đang như chuông gió.
Thứ âm thanh này không quá xa lạ với hắn. Tuy gần đây hắn không trực tiếp giao chiến được với bao nhiêu đại tướng của Tháp Tháp nhưng bảy năm trước hắn đã từng đối đầu một tên rồi. Tiếng chuông gió khi ấy như thể xuyên thẳng thời không, vang vọng trong tai hắn lúc này.
Đại tướng Cổ Tri Tháp Tháp thường đeo một chuỗi hạt bằng bạc rỗng ruột trên áo giáp, giống như khuyên tai của người Miêu ở Ngân Sơn vậy. Khi đi lại, chúng va vào nhau phát ra tiếng kêu.
Đinh đang đinh đang như chuông gió.
Chỉ áo giáo của các đị tướng Tháp Tháp tộc mới có vật ấy.
Nghĩ vậy, hắn lập tức nhìn ra tấm cửa sổ ở căn phòng phía sau.
Bên ngoài cửa sổ ấy là đường sống hay đường chết, hắn cũng không rõ lắm.
Nhưng hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, không dám chậm trễ, mặc trụ giáp lên rồi bế Ngột Thấm Đài lên, trốn qua đường cửa sổ.
*
Lúc Tần Quyên lật cửa sổ lên, ôm Ngột Thấm Đài, nấp dưới mái hiên, hắn nghe thấy một vài tiếng kêu thảm thiết, khiến toàn thân run rẩy.
Hắn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được phần nào.
Hắn vừa giúp Ngột Thấm Đài mặc áo giáp, vừa gắng dằn xuống nỗi dày vò lương tâm.
Dù đã trốn ra bên ngoài được, nhưng vậy thì được gì?
Quanh đây có ít nhất 300 tên. Kể cả hắn có là thần tiên cũng không một mình tiêu diệt được 300 người.
"Vào đây." Hắn chợt nghe giọng ai đó nói bằng tiếng Duy Ngô Nhĩ.
Sau đó, tiếng trẻ con khóc vang lên.
"Trong phòng kia không có ai....." Một đứa bé thì suy nghĩ rất đơn giản, không biết tìm lý do che giấu.
"...."
"Nếu nói dối thì ta gặp tên nào giết tên đó. Ban nãy chém đứt một tay của tên kia là ta đã nương tay lắm rồi."
"Ưm....." Đứa bé dường như bị ai đó bịt miệng.
*
Tần Quyên nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Đúng lúc này, Ngột Thấm Đài lại tỉnh, ho một trận dữ dội.
Thật là....
Tần Quyên nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn biết cũng chẳng còn đường nào trốn nữa.
*
Khi đại đáo của tướng quân đâm xuyên qua cửa sổ, nhắm về phía Tần Quyên, hắn lập tức rút đao ứng chiến theo bản năng.
Vậy mà nào có ngờ....
Hắn vô tình giết luôn một tên tướng.
Tướng quân đó không biết chính xác hắn nấp ở đâu, chỉ đâm bừa một đao, lại càng chẳng biết đối phương (Tần Quyên) có thân thủ lợi hại cỡ nào, cho nên tới lúc ngã xuống đất cũng không biết ai là kẻ hạ sát mình.
Một đao không chút khoan nhượng, đâm xuyên tim gã trước khi gã kịp phản ứng.
Thân làm tướng, chắc đến lúc chết gã cũng không nghĩ mình sẽ bỏ mạng ở một căn phòng hoang giữa rừng, mà thậm chí không thấy được mặt kẻ địch.
Tần Quyên cũng không ngờ. Hắn chẳng qua chỉ vung đao phản kích, nhảy lên lấy đà, đâm thẳng vào tim đối phương.
Viên tướng này lúc trước bị thương nên không mặc giáp trước ngực, cứ thế phơi da thịt trần.
Gã tưởng các tráng đinh trong thương đội cùng lắm chỉ là đám c* li có chút sức khỏe.
Nào ngờ....
Lúc này, Ngột Thấm Đài hoàn toàn tỉnh lại.
Mẹ kiếp!
*
Bên ngoài, người của thương đội đã bị bắt quỳ trên sàn. Thấy Tần Quyên kéo một cái xác ra, những người Tháp Tháp há hốc mồm kinh ngạc.
Không thể tin nổi, có người hô lên, "Tướng quân chết rồi...."
Sau đó, họ đồng loạt rút đao hướng về phía tần quyên, nhưng một đứa trẻ trong nhóm kỵ binh đột nhiên lên tiếng, "Lui cả xuống."
Không ai để ý đến đứa bé này, ngay cả Tần Quyên cũng phải tới lúc quân lính thu đao lui về phía sau, hắn mới đưa mắt nhìn sang.
Đứa bé tầm tuổi Đề Đề, hoặc có thể lớn hơn Đề Đề một chút.
Nhìn trang phục thì chắc hẳn thân phận không thấp.
Lúc đứa bé cưỡi ngựa đi tới, có kỵ binh ngăn cản, nhưng nó chỉ đảo mắt một cái, kỵ binh kia lập tức im miệng.
Đứa bé nhìn Tần Quyên, hỏi, "Ngươi là ai?"
"Muốn biết sao?" Tần Quyên nhìn nó.
Đứa bé gật đầu.
Tần Quyên mỉm cười, "Vậy thì thả họ đi trước, ta sẽ nói cho ngươi nghe."
"Không được." Đứa bé dứt khoát nói.
"Họ chỉ là những thương nhân cưu mang ta, giết họ ngươi chỉ kiếm được chút hàng hóa tiền tài, bắt họ thì cùng lắm là thêm được vài nô lệ." Tần Quyên nhìn sau lưng đứa bé, "Ta biết ngươi có thể làm được hơn thế nhiều, Tháp Tháp vương thế tử."
Đứa bé kinh ngạc, "Sao ngươi biết thân phận của ta?"
Tần Quyên híp mắt cười, "Vì....ta là thần tiên."
Nghe hắn nói thế, Lục Dự Chương không khỏi đưa mắt nhìn sang, chẳng biết là ghét bỏ, hay là nhận ra họ vẫn còn chút hy vọng sống.
Đứa bé cau mày tức giận, "Ngươi coi ta là đứa nhóc 3 tuổi đấy à!"
"Ngươi phụng mệnh phụ vương ngươi, truy bắt một kẻ tên là Đóa Nhan Ngột Thấm Đài chứ gì?"
"....." Đứa bé trợn tròn mắt, không nói được câu nào.
Tần Quyên không tiếp tục nữa, mà cho thằng bé thời gian suy nghĩ. Hắn biết đứa bé này không phải một đứa trẻ thông thường, mà là người được bồi dưỡng để kế thừa vương vị, nên chắc chắn rất thông minh. Nhưng người thông minh là những kẻ đa nghi nhất. Họ không thích nghe kẻ khác ba hoa, mà muốn tự mình tìm ra đáp án.
"Thứ mặc trên người là áo giáp của ngươi?"
Đứa bé mở miệng, quan sát bộ giáp Tần Quyên đang mang.