Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 169

Chương 169: Hồ Hồ của ta

- Ngô Tứ Quân -

Ngay sau hôm Na Biệt Chi rời đi, Mộc Nhã đưa nhóm Đào Hoa về La Bặc. Tần Quyên bỏ chút thời gian tiễn họ chừng ba mươi dặm rồi quay về Khả Thất Cáp Nhi.

Tần Quyên về chưa được bao lâu thì Lý Lý Hà tìm đến.

Trong thời gian này, Tần Quyên không rõ Lý Lý Hà đã đi đâu, nhưng hôm nay gã quay về với bộ dạng phong trần mệt mỏi, đến cả đầu tóc cũng dính đầy cát rối mù.

"Khả Thất Cáp Nhi tuyết lớn như thế cơ mà. Đừng nói với ta là ngươi đ ingang sa mạc Taklimakand đến đây chứ?"

Thiếu niên lang nhe răng cười. Lý Lý Hà mặc kệ hắn, đưa bàn tay lấm lem ra cầm lấy xiên thịt nướng trước mặt, hì hụi gặm.

"29 ngày nay ta không được ăn miếng thịt nào rồi." Ăn no xong, Lý Lý Hà mới nói với Tần Quyên như vậy.

Tần Quyên chả buồn tin mấy chuyện nhảm nhí của gã, chỉ muốn biết, "Ngươi đã đi đâu?"

Lý Lý Hà không đáp, bưng bát sữa dê lên uống ừng ực.

Tàn Quyên cau mày. Lý Lý Hà rõ ràng không muốn cho hắn biết.

"Thôi, ngươi ăn đi." Hắn nói rồi bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa, A Táo Đông liếc nhìn hắn, không rõ vì chuyện gì.

"Sao?" Tần Quyên nhìn lại A Táo Đông.

"A Dịch Cát đại nhân gọi ngài qua đó thay thế ngài ấy nửa ngày. Ngài ấy bị phong hàn, bây giờ còn hơi phát sốt."

Tần Quyên vội hỏi, "Bệnh nặng thế sao? Đã gọi quân y chưa?"

"Không nghiêm trọng lắm. A Dịch Cát đại nhân nói chỉ cần nghỉ ngơi nửa ngày là khỏi."

"Được, ta đi ngay."

*

Đã nhiều ngày trôi qua, Khả Thất Cáp Nhi chờ tin thắng trận từ Hổ Tư Oát Nhĩ. Dường như không có ai cảm thấy họ sẽ thua. Dù sao Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi cũng dẫn tới đây 3 vạn kỵ binh, cộng thêm quân của Tuyết Biệt Đài và bộ binh nữa, đủ để đánh một trận sống mái với địch.

Chuyện giành chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ai cũng nghĩ thế, kể cả Tần Quyên.

Nhưng hơi 20 ngày sau, tin tức truyền về cho hay, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi bị đại quân Tháp Tháp vương tập kích, bị thương nghiêm trọng.

Đó là tin mới nhất, còn tình hình sau đó thế nào thì vẫn phải chờ dịch binh.

Đến tận 20 tháng chạp mới thấy Hồ Hồ đưa một nhóm thương binh quay về.

Hồ Hồ nói đại quân còn lại không tới 3 vạn người....

Ba vạn ấy là tính cả bọn họ, hay là....

Tần Quyên không dám hỏi thêm, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh ngắt.

Vì sao lại thế?

Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi rõ ràng chiếm ưu thế, chẳng lẽ Tháp Tháp vương kia tài giỏi đến vậy?

Tần Quyên ngán ngẩm nghĩ, thời gian về La Bặc lại bị kéo dài thêm rồi.

Người hiểu Tháp Tháp vương nhất ở đây, chắc chỉ có Triệu Hoài Chi.

Nhưng Triệu Hoài Chi chưa từng đề cập đến vị sư thúc này với hắn.

Tần Quyên không biết nên làm gì, nhưng hắn biết chừng nào chiến dịch này còn chưa kết thúc thì hắn vẫn sẽ phải ở lại Khả Thất Cáp Nhi.

*

Mãi tới một hôm, giấy điều binh được gửi tới. Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi lấy danh nghĩa Khoách Đoan vương để cưỡng chế điểm binh.

Lệnh điều binh viết, bốn thành phía nam Taklimakand gồm Khả Thất Cáp Nhi, Áp Nhi Khiên, Oát Đoan, La Bặc và Cáp Nhi Mật ở phía bắc, toàn bộ binh sĩ, quân dân hay nô lệ binh trong độ tuổi từ 15 đến 55 đều bị cưỡng chế trưng dụng.

Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi làm vậy không biết có mục đích nào khác hay không, nhưng dùng biên pháp cưỡng chế để điều binh thế này thì chí ít cũng có thể giải quyết được tình trạng nguy nan trước mắt.

Có điều, làm thế không khác gì uống rượu độc giải khát.

Người của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi truyền lời, bắt buộc phải gom đủ 2 vạn tướng sĩ trong vòng nửa tháng kể từ khi ban lệnh điều binh.

Như vậy, người gặp khó khăn nhất chính là Đại Vĩnh vương.

Trong 5 thành kể trên, Đại Vĩnh vương chiếm 2 thành, Hột Nhân thị chiếm 2 thành, còn lại thành Oát Đoan do cha của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi quản lý.

Khác với Hột Nhan và Khoách Đoan vương, La Bặc và Áp Nhi Khiên là tất cả những gì Đại Vĩnh vương có, chứ không phải một phần.

Thế có khác nào xâu xé quân đội của Đại Vĩnh vương.

Sau 7 năm nghỉ ngơi dưỡng sức, Đại Vĩnh vương gần như gây dựng từ con số không. Giờ Đại vĩnh vương phải làm sao mới có thể tìm lợi tránh hại, biến nguy thành an.

*

A Dịch Cát nói với Tần Quyên, ngày mai hắn phải đi Áp Nhi Khiên một chuyến.

"Nhưng bệnh phong hàn của huynh còn chưa khỏi mà?"

Tần Quyên nghe nói quân y nói, cứ lâu lâu bệnh của A Dịch Cát lại tái phát một lần.

"Không sao đâu, chỉ là bệnh vặt thôi. Ca của đệ là ai chứ? Vết thương nặng còn không sợ, sợ gì dăm ba thứ này?" A Dịch Cát cười lớn.

Tần Quyên thấy hắn sảng khoái như vậy nên tin lời.

A Dịch Cát uống một ngụm nước ấm, lại nói, "Nếu không thể điều được ngần ấy binh thì chỉ đành..."

Tần Quyên đương nhiên biết, trong khoảng thời gián ngắn như thế, nếu A Dịch Cát không thể gom đủ người thì chỉ còn cách "trưng binh."

......Nói dễ nghe là kêu gọi nhập ngũ, còn nói thẳng là bắt đi lính.

Sau khi thực thi lệnh điều binh, những binh lính hay nô lệ binh trên 50 tuổi trước kia được cho đi trồng trọt, chăn nuôi, làm thủ công, đều bị bắt quay về cầm vũ khí.

"Thật ra chúng ta cũng không cần bi quan. Những lão binh trên 50 tuổi có kinh nghiệm đánh trận hơn các tiểu binh về. Ai cũng từng trải qua sinh tử cả." A Dịch Cát nhìn Tần Quyên, nhe răng cười.

"Vâng." Tần Quyên gật đầu. Hắn biết A Dịch Cát cũng như mình, cảm thấy mệt mỏi với chiến tranh loạn lạc rồi.

Bắt đầu từ lúc nào, hắn cũng không rõ nữa.

Nhưng hắn cảm nhận được sự chán ghét chiến tranh tử A Dịch Cát.

Hắn nhớ lúc mới gặp nhau, A Dịch Cát không như thế này. Hắn rạng rỡ như mặt trời ban sớm, như ánh lửa đêm đông, giống như sinh ra để xông pha chiến trường vậy.

Khí phách hăng hái, ngạo nghễ của A Dịch Cát khi xưa, đến nay Tần Quyên vẫn không quên được.

"Khụ khụ khụ, tối rồi, ta không muốn lây bệnh cho đệ. Đệ mau về ngủ đi." A Dịch Cát che miệng ho vài tiếng.

"Ca, huynh giữ gìn sức khỏe."

"Biết rồi, lải nhải như ông cụ ấy."

"......"

Tần Quyên rời khỏi phòng, trước khi đóng cửa, còn cẩn thận nhìn hắn một lúc.

Bên ngoài, gió thổi ào ào.

Giói lạnh phả vào mặt đau buốt. Tần Quyên kéo khăn quàng lên che mặt, vội rời bước đi.

*

Hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Tần Quyên tiễn A Dịch Cát rời thành xong quay về. Lính thủ thành đón hắn rồi đóng cổng thành lại.

Hắn đúng trên tháp quan sát ở tường thành chưa được bao lâu thì tuyết bắt đầu rơi.

Đáng lẽ tầm này không còn tuyết rơi nữa mới phải. Lượng mưa của cả năm chỉ có nhiêu đó thôi, vùng này cũng không hay đổ tuyết.

Thường thì một năm chỉ có vài ba trận tuyết lớn, sau đó không còn nữa.

Mấy ngày đó, A Táo Đông không tới gặp hắn.

Mãi tới ngày cuối cùng tháng Chạp, A Táo Đông mới xuất hiện.

"Đại nhân, ta nhất định phải nói với ngài việc này." Lúc A Táo Đông tới, trời còn chưa sáng, Tần Quyên chỉ mới ngủ dậy, đang thay quần áo.

"Chuyện gì...." Còn đang ngái ngủ, Tần Quyên có chút bực mình, không mặn không nhạt hỏi.

"Mấy ngày trước, có người báo cho ta, trong thành có kẻ tích trữ dược liệu số lượng lớn, khiến cho bây giờ giá thuốc tăng cao liên tục. Chuyện này...."

Chuyện này vốn dĩ không phải chuyện do Tần Quyên quản lý, nhưng giừo Tần Quyên bị sắp xếp đi quản lý việc xuất nạp lương thảo của quân doanh, lúc nào cũng phải ghi chép giá cả của lương thực, cho nên chuyện thuốc men cũng phải quan tâm.

Có người nói với A Táo Đông việc này, A Táo Đông cũng không thể mặc kệ. Sau vài ngày điều tra, hắn phát hiện ra chuyện lớn....

"Chừng nửa tháng trước, ở mấy con phố cũ trong thành bắt đầu có vài người nhiễm bệnh chết, nguyên nhân đều là do phong hàn....Vì vậy, dược liệu trị phong hàn như ma hoàng, quế chi, cam thảo....đều bị người ta nâng giá lên năm sáu lần...."

Tần Quyên sực tỉnh nhìn hắn, cau mày, "Khoan, ngươi mới nói gì?"

A Táo Đông nhắc lại, "Có người nâng giá thuốc trị phong hàn lên năm sáu lần."

Tân Quyên nói, "Không phải câu này."

"Rốt cuộc ngài có nghiêm túc nghe ta nói không?" A Táo Đông tức gần chết.

Tần Quyên xấu hổ đỡ trán. Ban nãy hắn mải nghĩ chuyện khác, đầu óc không tập trung.

Nhưng đánh chết hắn cũng không nhận.

A Táo Đông đành nói lại một lần, "Vì nửa tháng trước, có nhiều người chết vì bệnh phong hàn nên các thương nhân đã nâng giá dược liệu."

Hai mắt Tần Quyên chợt lóe sáng, "Cái gì? Trong thành có nhiều người chết vì bệnh phong hàn? Sao ta không biết chuyện này?"

"Là ở khu phố cũ, thành trấn nào cũng có cả. Thời điểm giao mùa hàng năm, bao giờ chẳng có người chết vì phong hàn hay say nắng, vấn đề là nhiều hay ít thôi. Nhưng năm nay, số người chết vì phong hàn ở Khả Thất Cáp Nhi lại hơn mấy chục người...."

"Nghiêm trọng như vậy thì sao không báo cho người của Hột Nhan gia hay là quan viên Khả Thất Cáp Nhi?" Tần Quyên lạnh giọng nói rồi đứng dậy.

A Táo Đông nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại nổi giận.

"Tần đại nhân, giờ chúng ta quản việc xuất nạp lương thảo trong quân, nếu giá dược liệu tăng thì sắp tới, giá bột, mì ngũ cốc, thân đậu cho ngựa ăn đều sẽ tăng theo. Lỡ xảy ra đại chiến mà lương thảo ít, có khi bên trên sẽ đẩy chính ta ra chịu tội." A Táo Đông nghĩ Tần Quyên giận vì chuyện này.

Nào ngờ Tần Quyên lại cau mày im lặng một hồi lâu, sau đó đột nhiên nói, "Ta nghĩ chuyện này không đơn giản. Khi ta quản lý thành La Bặc, vào mùa đông sẽ có bá tánh chết vì bệnh phong hàn, nhưng chưa từng xảy ra chuyện con số người chết lên tới hàng chục người như thế. Ta cảm giác không ổn. Ngươi mau gọi quân y tới, đồng thời sai người báo cho Đóa Nhan thiếu chủ."

A Táo Đông há hốc mồm, "Hả?"

Tần Quyên lạnh lùng quắc mắt.

A Táo Đông sợ đến giật mình, vội nói, "Không phải đại nhân nên sai ti chức đi tìm Bá Nha Ngột gia chủ sao?"

"Chuyện ở thương binh doanh cũng đủ bận rộn, việc này không cần phiền Bà Nha Ngột đại nhân."

A Táo Đông gật đầu hiểu ý.

*

Sau khi A Táo Đông báo tin cho Đóa Nhan thiếu chủ, Đóa Nhan thiếu chủ lập tức tìm đến.

Thực ra Ngột Thấm Đài không mấy quan tâm việc này, nhưng hắn tin Tần Quyên.

Đến tận khi Tần Quyên nói với quân y về suy đoán của mình, Ngột Thấm Đài cũng không cho rằng chuyện có gì nghiêm trọng.

Tần Quyên muốn cùng quân y giả trang làm dân thường, đến khu phố cũ thăm dò.

Ngột Thấm Đài nghe vậy thì xin đi theo.

Thế là bọn họ quay về phòng mình thay quần áo.

*

Lúc cả nhóm đến được khu phố cũ thì đã qua giờ tuất.

"A Táo Đông, ngươi nghĩ cách gọi lang trung gần nhất tới đây, chúng ta tới quán rượu kia xem sao."

Tần Quyên nói rồi đi về phía căn lầu. Ngột Thấm Đài cũng nhanh chân đi theo.

Ngột Thấm Đài hỏi, "Sao quán rượu lại thế này?"

Ý hắn muốn nói, sao giờ này quán rượu còn mở? Bây giờ quán xá trong thành đã đóng cửa hơn phân nửa rồi.

"Ngay sau quán rượu này có tiền trang và hiệu cầm đồ, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?"

Gần như tất cả các tiền trang và hiệu cầm đồ ở các thành đều làm ăn trắng đen lẫn lộn, kiểu gì cũng có giao thiệp với các quan viên Hột Nhan thị phái tới đây.

Ngột Thấm Đài sửng sốt một hồi rồi mới hiểu ra.

Vừa đến quán rượu, tiểu nhị đã nói với họ, "Đóng cửa rồi, cũng không có chỗ trọ, đi nơi khác đi."

--------

Lời editor : A Dịch Cát, ôi anh liêm ơi, anh trai quốc dân số khổ của tôi ơi! Anh đường đường là quý tộc nhà Trát Đáp Lan, bị bắt đi làm tướng hầu cho Đại Vĩnh vương nghèo rớt mồng tơi thì thôi đi, còn ăn đòn hết lần này đến lần khác. Lúc trước thì bị chém mất nửa cái tai, xong rồi bị một đao tí mất mạng, giờ đến phong hàn nó cũng không tha cho anh.

Thường thì những nhân vật "anh trai mưa" vừa vui vẻ vừa tốt bụng vừa anh hùng như A Dịch Cát dễ đi lãnh cơm hộp lắm. Đã thế, bối cảnh truyện còn trong thời kỳ đen tối, chiến tranh, loạn lạc nhất của lịch sử toàn châu lục nữa. Ấy thế nhưng tác giả yêu màu hồng ghét sự đau thương, không để ai ai chết cả. Nghĩ cũng hơi vô lý, nhưng cần cảm tạ sự vô lý này.