Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 20

Chương 20: Y Văn vương thế tử 5

- Ngô Tứ Quân -

Khi Tần Quyên và Mộc Nhã mang màn thầu đã hấp chín đến thiêm binh nô lệ doanh để chia cho những người ở đó, không ngờ chính đêm ấy lại gặp phải cuộc tập kích quy mô lớn nhất 5 năm trở lại đây.

Cát Cáp Bố doanh bị tập kích! Đây là chuyện 5 năm qua chưa từng có, bởi vị trí đóng quân của họ tương đối kín đáo.

Tần Quyên chợt nhớ Hi Cát đã từng nói với nó rằng Cát Cáp Bố doanh không thuộc quân chủ lực Tây Chinh. Bọn họ chính xác là viện quân, tức là doanh nào yêu cầu họ sẽ chi viện cho doanh đó, cho nên thường đóng ở nơi hiểm yếu, vị trí kín đáo. Nếu Cát Cáp Bố doanh bị tập kích thì nhất định là có kẻ bên trong cố tình tiết lộ.

Khi những lời này vừa lướt qua trong đầu, nó không nghĩ nhiều, biết chắc thiêm binh nô lệ doanh chuyến này sẽ đi tong. Khi có chiến sự, tù binh và thiêm binh bao giờ cũng bị đẩy ra trước.

Nô Nô Mạt Hách vẫn còn ở bếp doanh. Nó không quan tâm được đến nhiều người khác, vội dẫn lũ ngựa non và Nô Nô Mạt Hách đến nơi cất giữ quân lương. Nếu thủ được thì tốt, không thủ được thì phải ngay lập tức thiêu hủy.

"Mộc Nhã, ngươi đừng hoảng, chúng ta...." Tần Quyên còn chưa nói dứt lời, Mộc Nhã đã mặc giáp lên.

"Tần, ngươi mang quân lương đi trước, ta đi tìm đám Tang Ba Can và Đại Ưng. Trọng trách bảo vệ lương thực giao cho ngươi!"

"Mộc Nhã!"

"Đừng mất thì giờ." Mộc Nhã dứt khoát nói.

Tần Quyên ngẩn ra, rồi trầm giọng nói, "Nhớ sống sót quay về."

Nhìn thiếu niên quay lưng về phía mình bước đi xa, Tần Quyên thoáng run rẩy, nhưng không nói thêm lời nào, cũng cắn răng rời đi.

Tần Quyên mặc giáp lên, chạy về phía kỵ binh doanh. Lúc nó đến chuồng ngựa thì gặp Tả An ở đó.

"Mấy con ngựa này giao cho ta. Ngươi cưỡi con ngựa kia, đi theo Viết Viết." Tả An căn dặn, giao lũ ngựa cho thủ hạ của mình.

Tả An là người A Dịch Cát tín nhiệm nên Tần Quyên cũng rất yên tâm, nhưng mà....

Bảo nó theo Viết Viết, tình huống quái quỷ gì đây?

Tần Quyên tức nghẹn thở, nhưng Tả An đã đi mất rồi.

Viết Viết lập tức đi tới, theo sau còn có Ô gia huynh đệ. Xem ra trước khi đến chuồng ngựa, Tả An đã dặn Viết Viết hãy đi theo Tần Quyên.

Tần Quyên không hiểu sao Tả An lại yên tâm giao Y Văn vương thế tử cho nó. Nó nghe Mộc Nhã bảo ngay cả đại tướng quân còn phải chăm sóc vương thế tử như con nuôi....

Không phải Viết Viết có địa vị rất cao sao?

Ô Đốc nói, "Còn ngẩn ra đó làm gì, mau chạy đi thôi."

Ô Đốc mới từ kỵ binh doanh tới, nắm tình hình rõ hơn. Địch tập kích rất đông, đại tướng quân cùng hai thiên hộ đều ra ngoài chiến đấu, bọn họ phải nhân lúc này rút lui.

Viết Viết có chút sợ hãi, ôm bảo bối của hắn chạy đến trước mặt Tần Quyên, "Tần, đi mau thôi?"

"Ta phải tới bếp doanh. Nếu các ngươi muốn theo ta thì tùy." Nói rồi nó cởi bỏ cương ngựa, dắt con ngựa già ra.

Ô Đốc cả giận nói, "Ngươi có ý gì, giờ còn quan tâm lũ đầu bếp kia? Tả An bảo ngươi mang vương thế tử chạy trốn."

Tần Quyên đáp, "Thứ lỗi, ta cũng chẳng biết mang vương thế tử lánh đi nơi nào, hơn nữa ta cũng không đi cứu đầu bếp. Ta cứu lương thực."

Ô Đốc giận gần chết, đưa mắt ra hiệu bảo Ô Khuông đánh Tần Quyên.

Ô Khuông vung nắm đấm, Tần Quyên liền tránh được. Bị Ô Khuông đánh nửa năm nay, nó đã luyện thành phản xạ. Ô Khuông còn tưởng mình chưa lựa tốt thời cơ hay ra tay chưa đủ đứt khoát.

Hắn thủ thế, chuẩn bị tấn công lần nữa thì bị một cây roi vút qua. Ô Khuông không tránh được, bị ngọn roi bện từ lông hỏa hồ quất cho một nhát mà không dám kêu, chỉ có thể nhìn chủ nhân cây roi, cung kính hành lễ, "Hi Cát tiểu thư...."

"Lương thảo giao cho người của ta. Ô Đốc Ô Khuông, các ngươi đưa Tần Quyên và Viết Viết đi trước. Địch có 8000 quân, phía ta có thể rút lui bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Hi Cát bình tĩnh dặn dò. Ô Khuông sửng sốt một rồi lại quay sang, chìa lưng cho Y Văn vương thế tử. Viết Viết không nghĩ ngợi gì, bò lên lưng cho Ô Khuông cõng.

Viết Viết vẫn thản nhiên nói, "Tần, chúng ta mau trốn đi thôi."

Tần Quyên chỉ nhìn Hi Cát, vội vàng nói, "Hi Cát tỷ tỷ, vậy còn tỷ phải làm sao?"

Hi Cát tức gần chết, biểu đệ thật còn không bằng đệ đệ nhận vơ!

"Ta không sao. Ta sẽ đi theo Ninh Bách thiên hộ, không cần lo cho ta." Nàng nói rồi quất ngựa rời đi.

Tần Quyên nhìn theo Hi Cát, trong lòng thực sự bất an.

Viết Viết bám vào Ô Khuông cười nói, "Để tỷ ấy hành Ninh Bách một chút cũng được. Tần, ngươi cũng đừng lo cho tỷ ấy."

"Ngươi câm miệng."

"Cái gì? Ngươi dám nói vậy với bổn thế tử...."

Viết Viết sửng sốt, cả Ô gia huynh đệ cũng ngẩn người. Ô Khuông định ra tay nhưng Tần Quyên lại nói, "Chuồng ngựa không còn bao nhiêu con. Muốn rút thì rút đi, không thì cũng đừng làm phiền ta."

Nói rồi nó thúc ngựa bỏ đi.

Khi Tần Quyên và đám Viết Viết rời kỵ binh doanh từ con sông nhỏ phía sau kỵ binh doanh, dọc theo sông hướng về phía nam. Khi ngoảnh lại, họ thấy ánh lửa đỏ bừng ở hướng Cát Cáp Bố doanh.

Lửa cháy đầy trời, cả một vùng đỏ rựa.....Tần Quyên không kìm nổi, bỗng nhiên giục ngựa chạy như điên về hướng đó.

"Thằng nhóc này muốn chết à?" Ô Đốc gầm lên.

Viết Viết nhìn theo bóng Tần Quyên, nheo mắt lại, bỗng nhiên lạnh giọng ra lệnh, "Ô Đốc, hướng nam."

Ô Khuông nghi hoặc nhìn thoáng qua thế tử nhà mình. Hắn đương nhiên không hiểu vì sao vương thế tử lúc trước quan tâm đến con sói con kia như thế mà giờ lại dửng dưng lạnh lùng. Hắn không dám nghĩ nhiều, giữ chặt vương thế tử, thúc ngựa về phương nam.

Đi hướng nam là bởi hắn nhớ ở đó vẫn còn một đại doanh Mông Cổ khác, là phân doanh của Thác Lôi vương.

Thác Lôi vương có hai đại doanh, một cái là chủ doanh của đại doanh quân Tây Chinh dưới quyền đích tử của Thác Lôi vương là Mông Kha. Cái còn lại đóng ở phía nam, gần Thiên Trúc.

Viết Viết chỉ có thể tạm đến nương náu ở đó.

Tần Quyên không yên tâm về Nô Nô Mạt Hách, còn cả A Dịch Cát, Mộc Nhã, Tang Ba Can....Nhưng khi nó cưỡi ngựa quay về thì gặp được một nô lệ binh ở nô lệ doanh.

"Mau chạy đi, viện quân của địch tới rồi. Ban nãy một vị đại nhân đã ra lệnh tiêu hủy lương thảo, bắt thiêm binh xông lên ngăn kẻ địch, dùng cung nỏ yểm hộ. Các đại nhân rút lui cả rồi...." Người đó nói.

Tần Quyên túm lấy gã hỏi, "Các đại nhân đi hướng nào?"

"Không biết, người chạy hướng bắc người chạy hướng đông....Ta không biết, ngươi mau buông ta ra. Chúng ta phải đến chỗ các đại nhân." Nô lệ binh kia vùng khỏi tay Tần Quyên.

Tần Quyên biết lúc này sẽ có nhiều nô lệ binh muốn bỏ trốn, nhưng mà trốn đi đâu. Dù trốn đâu cũng không thoát được.

Vì thảo nguyên rộng lớn cùng đại mạc bao la, không một nơi thái bình. Miễn là nam nhân thì sẽ bị quân đội bắt làm tù binh.

Trong thôn làng chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ. Nó từng nghe có nam nhân vì không muốn bắt đi lính mà tự chặt đứt chân mình.

Muốn trốn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Tần Quyên lặng lẽ cưỡi ngựa. Lương thảo bị đốt rồi, nó không biết Nô Nô Mạt Hách có bình yên không. Chỉ mong sao Nô Nô còn sống.

Lúc nó mới vào Cát Cáp Bố doanh hãy còn rất nhỏ. Chỉ lúc cận kề sinh tử, nó mới biết chỉ nam nhân gầy gò nhỏ bé kia mong nó sống sót.

Dù thế nào nó cũng muốn tìm Nô Nô.

Nô Nô còn đang chờ nó dưỡng già, an táng cơ mà....

*

Tần Quyên tìm cách đuổi theo đám nô lệ binh tứ tán kia, cũng hỏi được tình hình bếp doanh.

"Lương thảo bị đốt hết, bếp doanh rút đi cuối cùng. Ngươi chớ hỏi ta, phải hỏi cái vị tiểu thư gì gì đó ấy. Cô ta dẫn người của bếp doanh chạy trốn....Đừng nói nữa, ta phải tìm bách phu trưởng của nô lệ doanh..." Lại một kẻ nữa đẩy Tần Quyên ra.

Mãi ba ngày sau, Tần Quyên mới trông thấy bóng lính Mông Cổ không quen biết trên thảo nguyên.

Vì sợ gặp phải kẻ địch tập kích đêm trước nên nó không dám dừng lại, thúc ngựa chạy như điên suốt hai đêm.

Khi tới một nơi nó tạm cho là an toàn rồi mới bắt đầu tìm người. Nó cũng muốn trốn lắm, nhưng sợ lại bị một nhóm quân chẳng biết tốt xấu nào nữa bắt làm tù binh.

Nó muốn gặp người của Cát Cáp Bố doanh, nhưng lỡ chẳng may bị người của doanh trướng khác bắt về thì nguy.

Xui xẻo hơn là bị kẻ địch không rõ thế lực bắt làm nô lệ, thậm chí thiêm binh.

Càng nghĩ càng lo, nó không đi, nhưng rồi vẫn đi tiếp.

Nó xuống ngựa, đầu tiên cho ngựa ăn cỏ, sau đó lấy ra cái la bàn tự chế để xác định phương hướng. Bấy giờ nó mới biết hướng mình chạy suốt mấy ngày nay là hướng nam.

Bảo sao không thấy sa mạc, dọc đường toàn là thảo nguyên.

Đương nhiên nó biết cứ tiếp tục đi về phía trước thì có khả năng sẽ thấy sa mạc, thậm chí núi tuyết. Cuốn Đại Đường Tây Vực ký trong túi áo của Nô Nô, nó đọc quá nhiều lần rồi.

"Chắc sẽ không lạc đến Thiên Trúc chứ...." Nó đột nhiên có suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy. Đường Huyền Trang đi từ sa mạc Samarkand đến núi tuyết cũng mất tới vài tháng, cho nên làm gì có chuyện nó đi vài ba ngày là tới Thiên Trúc.

Nó ăn một miếng bánh, trong lòng lại lo cho Nô Nô. Nó không biết đây là đâu, cũng không biết hướng nam có thành trấn nào không, hay lại gặp phải quân doanh Mông Cổ khác....

Nó vừa lo lại vừa sợ hãi.

Đi thư thả 5 ngày, nó gặp một đàn dê.

Lúc nhìn đàn dê kia, nó chợt cảm thấy hoang mang khiếp sợ. Có dê nghĩa là gần đây hẳn có thôn làng, ít nhất cũng là vài hộ chăn nuôi.

Quả nhiên đêm đó, nó theo đàn dê tìm thấy một thôn xóm, nhưng không lập tức vào thôn, vì không biết ở đó có an toàn không.

Quả thực nó cần tiếp viện. Lương khô mang theo người đã hết rồi. 5 ngày nay, nó bắt được cái gì thì nướng lên ăn cái đó....

Nó cần lương khô, không có ngũ cốc không được. Có lẽ từ 6 tuổi đến nay chẳng mấy khi được một miếng thịt nên giờ nó không thèm thịt nữa.

Tần Quyên ẩn nấp trong khe núi. Vào tháng năm, ngủ trên thảo nguyên cũng không thành vấn đề. Hành quân đánh giặc, lấy cẩn trọng làm đầu. Lỗ Ba thiên hộ từng nói thế, nó vẫn thuộc nằm lòng.

Quả nhiên khi Tần Quyên vừa chợp mắt được một lúc thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập. Nó sợ đến mức vội vàng bật dậy.

Con ngựa chấn kinh, suýt nữa thì làm ồn, may là nó kịp gỡ một bó cỏ khô nhét vào miệng ngựa, mong sao ngựa chịu im miệng. Nơi này kín đáo, miễn là không gây tiếng động thì sẽ qua được kiếp nạn.

Tần Quyên nhận ra những người đó....Hình như hơi giống quân của Ninh Bách thiên hộ ở Cát Cáp Bố doanh.

Dù nhận ra nhưng nó không chạy đến.

Bởi trong lòng nó còn suy nghĩ khác. Nếu thoát được những người này, có phải nó không cần về Cát Cáp Bố doanh nữa đúng không? Chính nó cũng rất sợ, thoát được họ rồi liệu có gặp phải quân Mông Cổ khác hay không?