Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 35

Chương 35: Về Đại Đô phương đông 5

- Ngô Tứ Quân -

Lúc Ninh Bách tới thì trời đổ mưa. Thành Oát Đoan nằm ở rìa nam của sa mạc Taklimakan, không mấy khi có mưa. Trong trận chiến, Ninh Bách dẫn theo 5000 lính, giải vây cho thành Oát Đoan, lại đúng lúc trời ban cam lộ. Các vị đại nhân ở thành Oát Đoan cảm kích Ninh Bách đến rơi nước mắt, nhân dân bá tánh thì tung hô hắn như thần.

Thống lĩnh mảnh đất từ hành lang Hà Tây đến thành Oát Đoan này là Nông Lật vương, hoàng thân Mông Cổ, mới 30 tuổi, nổi tiếng là có tài.

Hắn nắm trong tay toàn bộ trọng binh Mông Cổ từ thành Oát Đoan đến hành lang Hà Tây. Nơi này yết hầu của sông Tần, cách Trung Nguyên 800 dặm về phía đông, cũng là lá chắn với Thổ Phiên (Tây Tạng) ở phía nam.

Nông Lật vương cho phần lớn binh mã đóng ở Sa Châu. Sa Châu, Cam Châu, Túc Châu, tổng cộng có 20 vạn binh mã, đông nhất Bắc cương.

Ninh Bách tới vì muốn gặp Nông Lật vương, cũng để giành lấy sự tin tưởng của người này, nhằm mượn 8 vạn quân cho Cát Cáp Bố doanh.

Không thể phủ nhận, Ninh Bách là người quả quyết, muốn xin người ta cái gì thì phải dâng của mình ra trước. Hắn dùng 5000 quân, giải quyết loạn lạc cho Oát Đoan. Tin này chẳng mấy chốc sẽ truyền đến Sa Châu.

Ninh Bách tới rất muộn, khi này bọn họ đã ở thành Oát Đoan được mấy ngày.

Ánh lửa cùng gió đêm nhảy múa, binh lính tướng sĩ vây quanh thiên đàn của thành Oát Đoan.

Nam nhân nọ cưỡi ngựa đi tới từ bên kia thiên đàn.

Ấn tượng sâu sắc nhất của Tần Quyên về Ninh Bách chính là một thân giáp vàng chói lóa. Nó đã từng gặp thúc phụ và cữu cữu của Viết Viết, cũng gặp cả Tuyết Biệt Đài tướng quân. Dù bọn họ không phải hoàng tộc thì cũng là hoàng thân, vậy mà chỉ mặc áo giáp màu đồng, riêng Ninh Bách một thân hoàng kim sáng chói.

Tuyết Biệt Đài tướng quân có vẻ rất thích Ninh Bách. Ngay khi Ninh Bách xuất hiện ở cổng thiên đàn, ông ta liền cưỡi ngựa đi tới.

Bấy giờ Tần Quyên mới được nghe, Ninh Bách chính là đệ nhất dũng sĩ trên thảo nguyên.

Vì Tuyết Biệt Đài tướng quân gọi hắn như thế, trong lời lẽ thân mật còn có vẻ trêu đùa. Hình như hai người họ là bằng hữu, hoặc chí ít từng là bằng hữu.

Không ai rõ chuyện xưa giữa Bột Nhi Chỉ Cân Tuyết Biệt Đài cùng Nãi Mã Chân Ninh Bách, nhưng nhìn từng lời nói cử chỉ của họ giành cho nhau, người nào khôn khéo cũng đoán được quan hệ giữa bọn họ không tồi.

Ít nhất, một kẻ lạnh lùng, khắc nghiệt như Ninh Bách không từ chối sự nhiệt tình của Tuyết Biệt Đài, còn Tuyết Biệt Đài luôn luôn kiệm lời lại rất hồ hởi bắt chuyện với một mình Ninh Bách.

Những tướng sĩ và mưu sĩ đi theo Tuyết Biệt Đài tướng quân há hốc mồm kinh ngạc.

Lúc này, người không vui nhất khi thấy Ninh Bách chính là Viết Viết. Tần Quyên đứng cạnh hắn, phát hiện ra khi thấy Tuyết Biệt Đài tướng quân thúc ngựa chạy về phía Ninh Bách, mặt Viết Viết cúi gằm, lạnh lẽo đến mức sắp tỏa thành sương.

Chắc lúc này Viết Viết cũng nhận ra, đường thúc đối xử với nó cũng xem là khá tốt, nhưng không hề thân thiết. Hóa ra là thế.

Tần Quyên chỉ thoáng nhìn, nhưng thấy đôi vai thiếu niên run rẩy. Nó hơi giật mình, phát hiện thấy giây phút yếu đuối hiếm hoi của Viết Viết, cứ như thể chạm vào một cái sẽ ngã nhào ra.

Có lẽ nó cũng hiểu được phần nào nỗi lòng bi thương của Viết Viết.....

Viết Viết vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên, không hiểu hết lòng người, cũng không hiểu hết những rối rắm trong thế lực của người Mông Cổ.....Chỉ là khi vú nuôi của hắn còn sống đã từng dặn hắn rằng, dù là cữu cữu, đường thúc hay thúc thúc ruột....cũng không thể hoàn toàn tin một ai.

Viết Viết siết chặt cương ngựa. Lúc này mưa nặng hạt thêm,nước chảy xuôi trên chóp mũi và gò má màu lúa mạch của hắn. Hắn nhìn hai nam nhân phía xa kia, ánh mắt lạnh lùng.

Bọn họ không ở lại Oát Đoan quá lâu, Ninh Bách muốn đi cùng họ đến Sa Châu, cho nên dọc đường từ Oát Đoan đến Sa Châu tuy rằng xa nhưng vô cùng thuận lợi.

*

Tháng 10, bọn Tần Quyên đã đến được Sa Châu nhiều ngày rồi mà Tuyết Biệt Đài tướng quân mãi vẫn chưa có ý khởi hành về đông.

Y Văn vương thế tử không sốt ruột nên Tần Quyên cũng không buồn thắc mắc.

Viết Viết và A Dịch Cát ngày nào cũng phải đi gặp trưởng tử của Nông Lật vương. Viết Viết còn bị buộc đến học đường được Nông Lật vương kiến tạo từ một khu nhà ở Sa Châu, học cùng đám con nhỏ của Nông Lật vương, cho nên A Dịch Cát cũng theo cùng.

Viết Viết vô cùng bất mãn, đêm ngày tố khổ với Tần Quyên, nhưng A Dịch Cát thì vô cùng hăng hái, thậm chí còn quen thêm vô số bằng hữu mới.

"A Dịch Cát đúng là kẻ tàn nhẫn. Bổn thế tử và mấy đường ca biểu ca kia nói chuyện chẳng hợp nhau, một câu cũng lười nói, thế mà hắn có thể nói với bọn họ suốt nửa canh giờ không ngừng nghỉ....Sao trước giờ ta không biết A Dịch Cát có kiến thức nhiều như vậy nhỉ...." Viết Viết nghiêng đầu nói.

"Có tin từ Ô Đốc." Tần Quyên mặc kệ hắn, đưa một phong thư quan trọng mới nhận lúc trưa cho hắn.

Viết Viết vừa nghe là thư của Ô Đốc thì vội buông chén trà, cầm lấy xé mở bao thư.

Không biết trên thư Ô Đốc viết gì, nhưng sắc mặt Viết Viết rất khó coi. Hắn ngồi bần thần chốc lát rồi bảo Tần Quyên đi gọi A Dịch Cát tới.

Tần Quyên không do dự, lập tức đến Tây viện tìm A Dịch Cát.

A Dịch Cát đang ở Tây viện cùng vài thiếu niên, có người tầm tuổi hắn, có người nhỏ tuổi hơn. Tần Quyên không biết ai với ai nên hành lễ với tất cả rồi đến trước mặt A Dịch Cát, ghé vào tai báo cho hắn rằng Y Văn vương thế tử truyền gọi.

A Dịch Cát liền nói, "Đệ xử lý chỗ này giúp ta, ta đến đó ngay."

Tần Quyên sửng sốt, vô cùng bối rối, nhưng A Dịch Cát đã đi mất rồi.

*

A Dịch Cát đi rất lâu, Tần Quyên chẳng biết nói gì với đám thiếu niên này cả, nhưng trong thời gian này vẫn có vài vị đại nhân đi cùng A Dịch Cát ở Tây viện trò chuyện với họ.

Tần Quyên ngẫm nghĩ, không biết Ô Đốc báo tin gì. Sao Viết Viết lại bảo Ô Đốc ở lại Hổ Tư Oát Nhĩ?

Vương thế tử Viết Viết là một kẻ vô cùng bí ẩn, nó nhìn không thấu.

*

Lúc A Dịch Cát về Tây viện, sắc mặt cũng khó coi chẳng kém, nhưng vẫn thản nhiên cười đùa cùng các thiếu niên.

Sau khi các thiếu niên kia được mấy vị đại nhân tiễn về, mảnh sân viện trở nên tĩnh lặng. Bấy giờ, Tần Quyên mới đưa cho A Dịch Cát một cái khăn.

Vì nó thấy trên trán A Dịch Cát đã rịn một lớp mồ hôi mỏng. A Dịch Cát nhận lấy khăn của Tần Quyên, thấp giọng báo cho nó biết, "Nông Lật vương hoăng (qua đời) rồi."

Chuyện khi nào? Là sau khi bọn họ tới được Sa Châu, hay là khi trên đường đến Sa Châu? Thời gian cụ thể không rõ.

Nhưng ít nhất có thể khẳng định là trước khi Ninh Bách bình định loạn thành Oát Đoan.

Đương nhiên, Tần Quyên nhạy bén nhận ra, điều khiến A Dịch Cát kinh sợ không phải cái chết của Nông Lật vương mà là nguyên nhân khác.

A Dịch Cát khàn giọng nói, "Khóach Đoan vương mới tới tiếp quản nơi này là đệ đệ ruột của Quý Do, nhi tử nhỏ nhất của Nãi Mã Chân Thoát Liệt Ca Na, cũng là biểu ca của Ninh Bách."

Nghe vậy, Tần Quyên đột nhiên quay nhìn A Dịch Cát.

Nếu Ô Đốc báo cho họ tin này thì có nghĩa Khoách Đoan vương đã được bổ nhiệm đến Hà Tây ít nhất là nửa tháng rồi.

Tần Quyên hỏi nhỏ đến mức gần như không thể nghe, "Vậy chúng ta bị giam lỏng rồi..."

"Không, không phải đâu." A Dịch Cát cong môi cười nhạt, "Thôi đừng nghĩ nhiều."

Không biết hắn đang an ủi Tần Quyên hay là an ủi mình.

Tóm lại, kết quả tệ nhất là bọn họ bị giam lỏng tại đây, nhưng tình hình không hoàn toàn giống vậy.

Điều đáng giận là Nông Lật vương hoăng rồi nhưng đối phương lại lấy danh nghĩa Nông Lật vương để bắt bọn họ đến học đường.

A Dịch Cát biết việc này chỉ có thể sai thủ hạ đi điều tra.

Sau vài hôm, người của hắn tra được rằng nữ nhi của Khoách Đoan vương vừa mới chào đời, nên Khoách Đoan vương hiện ở Lương Châu chứ không ở Sa Châu."

Người xử lý mọi việc ở Sa Châu vẫn là người của Nông Lật vương.

Nếu là vậy, có lẽ cái chết của Nông Lật vương không liên quan gì đến Ninh Bách. Như quân y nói, ông ta chỉ qua đời vì bệnh cũ tái phát mà thôi.

Bọn họ chỉ còn cách chờ, chờ Tuyết Biệt Đài tướng quân tìm gặp Khoách Đoan vương rồi mới tiếp tục khởi hành về đông.

Nhưng phải chờ đến khi nào thì không ai rõ.

*

Nhưng....

Sáng sớm ngày 15, một người đến tìm Viết Viết. Người này bọn họ đã gặp vài lần, là tùy tùng của Ninh Bách, hay nói đúng hơn là sủng nô của Ninh Bách, một thiếu niên tộc Nữ Chân ăn vận điểm trang kiểu Kim quốc, da dẻ trắng nõn, mắt phượng long lanh.

Cực Bố Trát không dám nói câu nào, bế Tùng Man đi.

Lúc thiếu niên Nữ Chân này xuất hiện ở đây, nhiều tùy tùng và nô tài trong viện đều tỏ vẻ bối rối.

Người đó tên là Phi Đàn, người xung quanh thường gọi y là Phi nô hoặc Đàn nô.

Phi Đàn tươi cười hiền hòa, thái độ khiêm tốn, chừng 16 17 tuổi, giọng nói thánh thót như một cô nương.

Viết Viết không thích Phi Đàn, không thèm liếc mắt nhìn. Phi Đàn cũng không giận, chỉ điềm tĩnh nói Ninh Bách muốn gặp Tần Quyên.

Viết Viết nghe vậy mới ngẩng mặt lên, "Chủ tử ngươi muốn gặp Tần Quyên?"

Phi Đàn dịu dàng cười, "Đúng vậy, chủ tử nô tài muốn gặp Tần Quyên nên mới sai nô tài đến đây."

Viết Viết đứng bật dậy, "Gặp Tần Quyên làm gì? Mà khoan, sao hắn biết Tần Quyên!"

Phi Đàn ngẫm nghĩ một hồi, rồi mới nhỏ nhẹ thưa, "Có lẽ là do nghe những lời tiểu thư Hi Cát kể trên đường đến An Địch Can. Tiểu thư Hi Cát nói ở bếp doanh có một thiếu nhiên nhỏ tuổi nhưng rất biết quản lý, sắp xếp công việc đâu ra đó nên khi Cát Cáp Bố doanh bị tập kích, nàng mới có thể dẫn các đầu bếp chạy thoát trong thời gian ngắn. Ninh Bách đại nhân vẫn luôn tán thưởng tài năng của Hi Cát tiểu thư."

Viết Viết không phải tên ngốc, vừa nghe đã biết Ninh Bách định đòi người.

Con mẹ nó, Viết Viết chỉ hận không thể đá văng cái bàn, nhưng hắn không được phép, không được biểu hiện cho người ta thấy.

"Không được, Tần Quyên còn phải ở đây luyện chữ với ta. Ngươi bảo Ninh Bách đại nhân muốn gặp Tần Quyên thì tự mình đến gặp. Chỉ cho gặp một lần thôi, nhiều lần thì dẹp."

"...." Cực Bố Trát ôm Tùng Man ở bên kia vách tường, nghe vậy thì cạn lời.

Tùng Man vừa uống thuốc xong, thấy trong người không khỏe, chắc vì chưa bình phục hoàn toàn nên ngoan ngoãn ghé vào lòng Cực Bố Trát ngủ say.

Trong phòng, Phi Đàn vẫn điềm đạm như cũ, "Nô tài biết vương thế tử quan tâm đến hắn, nhưng chủ tử nhà ta sẽ không làm khó Tần Quyên đâu."

Các ngươi không làm khó Tần Quyên, nhưng làm khó lão tử! Viết Viết suýt nữa thì lật bàn, mãi mới ép mình hạ cái tay xuống được.

"Tần Quyên!" Viết Viết gọi lớn.

Tấn Quyên trầm giọng đáp, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trên ngưỡng cửa.

"Ngươi đi theo y một chuyến. Trước giờ cơm tối mà còn chưa về thì đừng có về gặp bổn thế tử nữa."

"...."

*

Tần Quyên im lặng đi theo Phi Đàn. Trước giờ nó chưa từng gặp Ninh Bách một mình.

Nó không hiểu vì sao Ninh Bách lại tìm gặp một nhân vật nhỏ nhoi như nó, chắc chắn không phải vì câu nói kia của Hi Cát....Hơn nữa, lúc này Ninh Bách cũng không có bếp doanh để mà nhờ nó quản lý.

Mọi chuyện không đơn giản.

Tần Quyên nghĩ thế, cũng mong Ninh Bách không cần nó, vì Y Văn vương thế tử muốn cái mạng nó.