Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 42
Chương 42: Tuyệt diễm nhân gian sắc 1
- Ngô Tứ Quân -
Tần Quyên ngạc nhiên, đang định đưa tay tháo mặt nạ xuống thì bỗng dừng lại. Hắn lắc đầu, thấp giọng nói, "Bây giờ chưa được, ta đã hứa với Viết Viết rồi.'
Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Tần gia làm thương nghiệp, không phải buôn bán làm giàu mà là lấy tín làm giàu. Đó là lời dạy nghiêm khắc của tổ mẫu năm xưa. Tần Quyên không nhớ nguyên văn lời nói, cũng không nhớ dáng vẻ của tổ mẫu khi nói những câu này, nhưng hàm nghĩa thì vẫn ghi tạc trong lòng.
Triệu Hoài Chi nhìn vào cặp mắt kiên định của hắn, biết không thể lay chuyển, nên không cưỡng cầu nữa. Chuyện mặt nạ cũng xem như bỏ qua.
"Vậy ngươi đến Oa Lỗ Đóa làm gì?" Triệu Hoài Chi hỏi.
Lần này thì Tần Quyên thẳng thán đáp, "Đi tìm một vị bằng hữu."
Triệu Hoài Chi giật mình, không ngờ lại nhận được câu trả lời này. Y lại hỏi, "Quan trọng lắm sao?"
Tần Quyên bần thần một chút, rồi mới nói, "Tạm được."
Hắn cũng không biết Hồ Hồ có phải bằng hữu quan trọng hay không. Có lẽ không phải, bọn họ đâu nói được với nhau mấy câu, số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có khi Hồ Hồ còn chẳng nhớ nổi hắn nữa.
Còn một chuyện hắn không nói ra, hắn đi thành Oa Lỗ Đóa phần lớn vì vụ án mà Viết VIết giao cho. Hắn muốn tìm hiểu cái chết của Hiên Ca.
Triệu Hoài Chi nghe hắn nói dửng dưng như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng có chút không vui.
Một đứa nhóc mới 12 tuổi mà ôm đầy bí mật, giống hệt y.
"Ngươi cưỡi lừa đi, ta cưỡi ngựa." Tần Quyên đưa tay dìu y.
Con lừa đi chậm, thường chỉ dành cho người già, phụ nữ và trẻ em ở Tống quốc cưỡi. Triệu Hoài Chi nghe vậy, sắc mặt liền cứng đờ.
Tần Quyên lại không để tâm, đỡ Triệu Hoài Chi lên lừa xong thì xoay người lên ngựa.
"Ngươi đi trước." Tần Quyên nói.
Triệu Hoài Chi làm sao không biết, Tần Quyên đang sợ y trốn. Dù đúng là hắn có lý do đề phòng, nhưng y vẫn không sao thoải mái được.
Tần Quyên ném roi ngựa cho y. Y sửng sốt, bắt hụt trong gang tấc.
Tần Quyên cau mày. Hắn ném roi cho Triệu Hoài Chi không phải là để thúc giục y đi nhanh mà chỉ muốn thử xem thân thủ của y thế nào, có biết võ không.
Nội lực là căn cơ phải tu luyện từ nhỏ, sau được A Dịch Cát dạy võ, mạch tượng của hắn bắt đầu thay đổi theo cơ thể.
Dò mạch tượng có thể kiểm tra nội lực, nhưng Triệu Hoài Chi rất cẩn thận, không cho hắn chạm vào cổ tay, lúc hắn dìu y cũng không thăm dò được gì.
Cho nên hắn không rõ Triệu Hoài Chi có nội lực không. Nhưng nếu y qua mặt được những kẻ thẩm tra thì hẳn là có cách che giấu mạch tượng.
Triệu Hoài Chi xuống lừa nhặt roi lên. Y mang một thân khí khái nho nhã, dù làm những việc đơn giản như vậy cũng có dáng vẻ phong lưu, điềm đạm.
Tần Quyên nắm cương ngựa, thầm mắng yêu tinh kia mê hoặc lòng người, lại vừa không nhịn được mà nhìn y chằm chằm.
Triệu Hoài Chi nhặt roi ngựa, loay hoay mãi mới leo được lên lưng lừa lần nữa.
Tần Quyên nheo mắt. Hắn còn chưa quên lúc dẫn Triệu Hoài Chi chạy trốn. Khi ấy, bọn họ cùng cưỡi trên một con ngựa, mấy lần phải né mũi tên của địch. Phản ứng của Triệu Hoài Chi không hề chậm chạp như lúc này.
Hắn có cảm giác, Triệu Hoài Chi đang giả vờ.
Tần Quyên hừ lạnh, một ngày nào đó hắn sẽ đào ra bí mật của y.
Bị Tần Quyên bức ép, Triệu Hoài Chi đành theo hắn tới Hoàn Châu.
Từ Hoàn Châu đi về phía tây bắc chính là Oa Lỗ Đóa. Họ cần đi băng qua sa mạc giáp với Hoàn Châu, lại đi thêm chừng 1 tháng rưỡi trên thảo nguyên nữa là đến nơi rồi.
Nhưng ấy là với tốc độ hiện giờ, còn nếu ra roi thúc ngựa chạy liên tục thì mười mấy ngày là đủ.
Tần Quyên định nghỉ ở Hoàn Châu một đêm, vì ngựa đã mệt mỏi, lừa đi cũng chậm, không thể gấp gáp. Nếu có tiền, hắn cũng muốn đổi con ngựa mới. Giờ hắn cực kỳ nhớ con ngựa ngày trước của mình.
*
"Cho một gian phòng." Ngay khi vào thành Hoàn Châu, Tần Quyên tìm một quán trọ, nói với tiểu nhị.
"Một viên đậu bạc." Tiểu nhị đáp.
Giữa thời loạn, phương bắc chỉ giao dịch bằng bạc và vàng, không giống như Nam Tống, có thể dùng tiền xu tiền giấy để giao dịch.
Quán trọ rách nát thế này mà ở một đêm cũng mất cả một viên đậu bạc, Tần Quyên lấy làm bất mãn nhưng cũng không kỳ kèo, đưa tiền cho gã, "Phải có nước tắm và đồ ăn nóng."
Tiểu nhị thu bạc xong, lập tức đi làm việc.
Triệu Hoài Chi dắt lừa vào chuồng ngựa, sau đó tìm Tần Quyên. Khi ấy, Tần Quyên đang ở trong phòng giũ chăn.
Chăn không dày thì đêm nay chắc chắn sẽ không ngủ nổi. Nơi này là cực bắc, ban đêm lạnh thấu tim can.
Từ bé đến giờ, hắn rất ghét lạnh, không khỏe như Viết Viết, trời tuyết lớn còn dám đi chân trần.
Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi vào thì không nói gì, đi ra gọi tiểu nhị.
Triệu Hoài Chi sửng sốt, không biết hắn làm gì mà vội vã thế, cũng theo ra.
"Chăn mỏng quá. Còn chăn không?"
Tiểu nhị nói, "Không còn, đây là cái cuối cùng rồi. Hơn nữa hai người các ngươi đều là nam nhân, ban đêm ngủ ôm nhau cho ấm."
"....." Tần Quyên vừa định mặc cả thì trông thấy Triệu Hoài Chi tới, hai vành tai lập tức đỏ lên, quên mất mình phải nói gì.
Tiểu nhị nói, "Muốn thêm chậu sưởi thì phải thêm tiền. Nhưng phòng ốc chỗ chúng ta đều xây bằng gỗ, không an toàn."
Triệu Hoài Chi thản nhiên nói, "Ta không lạnh."
"...." Nghe vậy, măt Tần Quyên càng nóng hơn. Triệu Hoài Chi còn tưởng hắn lo y lạnh, nhưng thực ra hắn chỉ lo mình bị lạnh mà thôi.
Sau khi về phòng, sói nhỏ tắm nước nóng xong thì lập tức chui vào ổ chăn. Thật ra Triệu Hoài Chi nói không sai, y không sợ lạnh chút nào.
Tiếng nước truyền ra từ sau bình phong, sói con ở trong chăn nghi hoặc cau mày, "Triệu Hoài Chi, ở đây trời lạnh, đừng tắm như thế." Phương bắc không như Tống quốc, quán trọ ở nơi hoang vu thế này không có lò sưởi, tắm lâu sẽ bị cảm. Triệu Hoài Chi đang lấy thân thể của mình ra đùa à?
Trong phòng rất yên tĩnh, người ở sau bình phong cũng không trả lời ngay. Y bật cười một tiếng, lả lơi nói, "Hay là ngươi vào đây dạy ta tắm như thế nào?"
"...."
Mẹ kiếp!
Mặt Tần Quyên nóng bừng bừng, đỏ như tôm luộc. Hắn trở mình, quay mặt vào tường, quấn chăn thật chặt, hai chân xoắn xuýt vào nhau.
Yêu tinh yêu tinh yêu tinh yêu tinh yêu tinh yêu tinh.
Hắn thầm rủa trong lòng mấy chục lần.
*
Nghe tiếng hít thở đều đều phía chiếc giường, Triệu Hoài Chi đoán hắn đã ngủ rồi.
Bấy giờ, y mới bắt đầu cởi áo.
Y kiểm tra vết thương sau thắt lưng, qua bao nhiêu ngày cuối cùng cũng đóng vảy.
Triệu Hoài Chi thở phào một hơi, buộc đai lưng lại.
Lúc đến cạnh giường, y ngây ra. Tiểu tử thối kia dám quấn hết chăn bọc quanh mình, định bắt y ngồi chịu rét cả đêm à?
Triệu Hoài Chi thổi tắt nến, ngồi vào mép giường. Tuy trong cơ thể có cổ độc, không cảm nhận được cái lạnh, nhưng không chống đỡ được cơn buồn ngủ.
Y lẳng lặng nằm xuống, nhưng nằm rồi lại thấy tỉnh như sáo.
Y chưa bao giờ nằm chung giường với ai.....Dù năm xưa từng ngủ chung với người bằng hữu tốt nhất, nhưng vẫn là hai ván giường ghép lại đặt cạnh nhau, đó đã là thân thiết lắm rồi.
Còn lúc này, những rung động trong lồng ngực xua tan cơn buồn ngủ. Y không nhịn được, quay sang nhìn đứa bé kia.
Đứa bé quay lưng về phía y, hít thở đều đều, không một tiếng ồn, ngoan đến mức khiến người ta mềm nhũn tâm can.
Ban ngày hung ác như sói, lúc bực bội thì nhe răng, lúc tức giận có khi còn gào rống....Nhưng đến tối lại cuộn tròn ấm áp như một con dê con, thật là dở khóc dở cười.
Nhưng điều khiến y khó hiểu hơn là ngay cả khi ngủ, sói nhỏ này cũng đeo mặt nạ, cứ làm như sợ người khác không biết mình quý tấm mặt nạ này cỡ nào.
Đeo mặt nạ vàng đi trên đường không sợ bị cướp à?
Lúc này, sói con cuộn tròn lại ngủ, tư thế giống như trẻ mới sinh, nhìn đáng yêu làm sao.
Chẳng liên quan gì đến vẻ hung hãn lúc ban ngày cả.
Triệu Hoài Chi mở mắt nằm thêm một lát, sau đó cũng mệt mỏi thiếp đi.
*
Nghe tiếng gà gáy sáng, Tần Quyên mơ màng tỉnh. Ban nãy hắn nằm mơ, mơ thấy được ôm túi nước nóng mà Viết Viết tặng, ấm áp vô cùng.
Nhưng hơi ấm quá thì phải....
Hắn còn lẩm bẩm với Viết Viết, "Không cần túi nước nóng nữa, nóng chết mất...."
Thật sự là nóng, còn hơi ngộp nữa, không thở nổi. Hắn chưa bao giờ ngủ mà cảm thấy ấm như thế.
Lúc hắn tỉnh lại mới phát hiện ra chẳng hiểu sao mình lại chui vào trong chăn, chăn trùm kín đầu, bảo sao mà ngộp như thế....
Nhưng vậy thì cũng thôi đi, ai ngờ hắn lại đang....Ôm eo Triệu Hoài Chi!
Hơn nữa, đai áo lót của y chẳng hiểu sao lại bung ra, vạt áo mở rộng, để lộ cả ngực lẫn bụng....
Thế này là thế nào?!!!
Tần Quyên sợ tới mức không dám cử động, tim đập thình thình. Hắn nghĩ mình sắp chết ngộp trong chăn rồi, nhưng lại không dám chui ra, sợ Triệu Hoài Chi tỉnh lại.
Hắn đã vô tình ôm Triệu Hoài Chi trong lúc mơ ngủ ???
Tần Quyên đỏ rực như gan heo từ đầu đến chân, toàn thân nóng bỏng.
Đây....không phải là cảnh động phòng hoa chúc trong các vở kịch chứ?
Ôm ấp dưới trăng rồi, hơn nữa quần áo Triệu Hoài Chi còn xộc xệch, lộ cả ngực và cánh tay....Tần Quyên kinh hoàng, tâm trạng hoang mang khủng khiếp.
Xong con ong!
Tần Quyên thầm rủa trong lòng.
Nếu Triệu Hoài Chi bắt hắn chịu trách nhiệm thì làm thế nào bây giờ, cưới y làm phu nhân á? Không, hắn còn nhỏ lắm, chưa nghĩ đến chuyện này, hoặc là không dám nghĩ. Hắn chỉ là một nô lệ binh, uống máu đầu đao để tìm đường sống, nào mơ tới thành gia lập thất....
Tần Quyên chui ra khỏi chăn, há mồm thở hổn hển.
Bên ngoài có gió, xua tan cơn nóng hừng hực trong đầu.
Trong lúc hắn bất lực, hoang mang, sợ hãi, thì chợt trông thấy cặp mắt sáng như sao của Triệu Hoài Chi đang bình tĩnh nhìn mình.
Trái tim Tần Quyên rớt cái bộp, máu toàn thân đông cứng.
Người nằm bên cạnh hắn đẹp đến yêu tà, hai mắt trong trẻo, khẽ cong khóe môi, dịu dàng nói, "Đã làm rồi thì phải dũng cảm mà gánh vác."
"...."
Tần Quyên hoa mày chóng mặt, không nói được câu nào.
Triệu Hoài Chi nhìn vẻ lúng túng của hắn, biết ngay thằng nhóc này không rành thế sự, vẫn còn như một tờ giấy trắng, biết sao được phong nguyệt tình nồng chốn nhân gian.
Tâm hồn ngây thơ, dũng mãnh như sói, lại còn ánh mắt thuần khiết mà nhạy bén, ai có thể dạy ra một đứa trẻ như vậy chứ?
Đúng là tuyệt diễm kinh hồng!
Nếu gặp được đứa trẻ này, chắc vô số người sẽ giữ tiệt bên mình, không chịu buông tay.
Tần Quyên gần như dùng hết can đảm 12 năm cuộc đời để nói mấy chữ, giọng run bần bật, "Thật xin lỗi....Ta, ta không biết."
Hắn không biết vì sao mình lại làm thế với Triệu Hoài Chi....Dù Triệu Hoài Chi dụ dỗ hắn đi nữa, "chuyện" cũng đã xảy ra rồi.
Sói con khờ thật, thật sự tưởng rằng động phòng hoa chúc là cời quần áo, ôm nhau ngủ chung một giường.
"Nếu ngươi muốn ta chịu trách nhiệm....Ta sẽ không trốn tránh." Tần Quyên nói xong, suýt nữa thì bật khóc.
Dù Triệu Hoài Chi có thanh phong tễ nguyệt cách mấy cũng bị mấy câu nói của Tần Quyên làm cho sững sờ. Ban đầu y vốn không giận nhưng giờ thì giận thật rồi.
Y không nói nửa lời, xốc chăn bước xuống giường.
Tần Quyên ngây ra. Hắn biết Triệu Hoài Chi giận mình, nhưng không hiểu vì sao y giận.
Hắn cứ thế ngồi trên giường thật lâu, nghĩ ngợi mấy hồi nhưng càng nghĩ càng loạn.
Mãi tới khi thấy tay chân lạnh ngắt, hắn mới dậy mặc quần áo vào.
Lúc này hắn chỉ mơ hồ hiểu, hắn không muốn thấy Triệu Hoài Chi giận.
Thậm chí ban nãy còn không kịp lo Triệu Hoài Chi ra khỏi phòng như vậy, có định chạy trốn không.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng Triệu Hoài Chi như thế.
Lúc Triệu Hoài Chi quay về thì đã qua buổi trưa, đồ ăn Tần Quyên để dành đều đã nguội.
Tần Quyên ngồi bên một chiếc bàn trong quán trọ, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Hoài Chi mặc một bộ đồ xám trắng xen vàng, đầu quấn khăn theo kiểu học sĩ người Hán.
Hóa ra sáng nay y ra ngoài để mua một bộ đồ mới.
Tần Quyên vừa giận vừa buồn cười. Hắn ngồi đây chờ cả buổi như một tên ngốc, mà Triệu Hoài Chi chỉ đơn giản là đi dạo một vòng.
Phải rồi, Triệu Hoài Chi kiếm đâu ra bạc?
Nghĩ vậy, Tần Quyên nheo mắt.
Cảm nhận được cái nhìn cảnh giác của sói con, Triệu Hoài Chi lập tức đoán được suy nghĩ của hắn.
"Ăn cơm đi." Tần Quyên nói.
Triệu Hoài Chi từ tốn ngồi xuống, không nói gì, chỉ ưu nhã cầm đũa lên. Lúc này, Tần Quyên lại nhấc bát thức ăn lên, gọi tiểu nhị tới.
Tiểu nhị hỏi, "Khách quan?"
"Hâm nóng lại." Tần Quyên đưa thức ăn trong tay cho gã.
Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đi, bảo nhà bếp hâm nóng rồi lại mang lên.
Triệu Hoài Chi ưu nhã dùng cơm, sau đó điềm nhiên ngồi trước mặt Tần Quyên, đôi mắt dịu dàng tuyệt đẹp chăm chú nhìn hắn.
Tần Quyên không hiểu sao mình nhìn người này bao nhiêu cũng không chán. Ninh Bách đẹp, Phi Đàn cũng đẹp, nhưng ở với họ một thời gian, hắn vẫn thấy có khuyết điểm, tỷ như Ninh Bách đẹp nhưng quá khốc liệt, Phi Đàn đẹp nhưng quá yêu mị.
Triệu Hoài Chi thì vừa đủ, không anh tuấn quá, cũng không diễm lệ quá.
Hắn đọc thành ngữ Tống rất nhiều, mà chưa biết câu nào đủ để hình dung người như Triệu Hòa Chi.
Mãi một lúc lâu sau, Triệu Hoài Chi mới cúi đầu nhấp ngụm trà nóng, đôi mi như họa lần nữa ngước lên nhìn Tần Quyên.
Tiểu nhị chỉ cảm thấy hai thiếu niên lang này thật kỳ quái, ngồi im không nói câu nào, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Tất nhiên tiểu nhị không có rảnh mà quan sát họ. Mới nhìn không bao lâu đã có thương nhân vào tiệm, gã phải chạy ra đón tiếp.
Tần Quyên và Triệu Hoài Chi nhìn nhau chốc lát. Hắn sẽ không ngốc đến mức hỏi Triệu Hoài Chi lấy bạc ở đâu ra. Bởi vì Triệu Hoài Chi có thể ra khỏi ngục, đương nhiên là được ai đó thả, cho nên người đó tiếp ứng bạc cho y cũng không phải chuyện khó hiểu.
Ngoài ra cũng có khả năng khác, đó là trong thành Hoàn Châu này có người của Triệu Hoài Chi.
Nếu ngay cả ở cái chỗ như thành Hoàn Châu mà Triệu Hoài Chi còn có người thì quá lợi hại rồi. Hắn bắt đầu hoài nghi Triệu Hoài Chi là do Tống quốc phái tới.
Cho nên hắn hy vọng là khả năng đầu tiên hơn.
Ăn cơm xong, Tần Quyên thu dọn chuẩn bị lên đường.
Từ Hoàn Châu đi về phía Tây Bắc phải băng qua một quãng đường dài gồm sa mạc và thảo nguyên, họ phải chuẩn bị nhiều nước và lương thực.
Tần Quyên đeo khăn hoa báo, đầu đội mũ lông sói, xoay người lên ngựa, mắt nhìn Triệu Hoài Chi, ý bảo y mau lên.
NÀo biết người kia chỉ cười nhạt, hỏi, "Quyết tâm đi Oa Lỗ Đóa thật sao?"
Tần Quyên mím môi, định gào mấy tiếng nhưng lại nhịn. Hắn không nói gì, chỉ dùng hành động kiên quyết khẳng định với Triệu Hoài Chi, đúng là như thế.
Cái chết của Hiên Ca có khả năng liên quan đến Hồ Hồ, phải tới đó điều tra mới được.
*
Tới tận khi rời thành Hoàn Châu, Tần Quyên vẫn không thăm dò được tin tức nào đáng tin cậy về Đại Đô, mà lạ nhất là dịch binh không qua lại nơi này.
Nhưng thành Oa Lỗ Đóa có quân Mông Cổ đóng giữ, kiểu gì cũng có dịch binh nên Tần Quyên không mấy lo lắng.
Lúc băng qua sa mạc, hắn bắt gặp vài thương đội, có đội đi hướng bắc, có đội đi về hướng thành Hoàn Châu ở phía tây.
Có một thương đội người Hồi Hột đang đi về phía tây, bèn hỏi bọn họ tình hình thành Hoàn Châu thế nào. Thương đội ấy chỉ biết ở Đại Đô xảy ra chiến sự, còn Hoàn Châu thì mù tịt thông tin.
Tần Quyên không đáp, còn Triệu Hoài Chi thì trả lời rất tự nhiên bằng tiếng Hồi, "Hoàn Châu không có chiến sự, không biết các vị hỏi để làm gì?"
Tần Quyên sửng sốt, cái người này....ngay cả tiếng Hồi cũng nói được? Chắc chắn không thể để y chạy mất, y mà chạy là phiền phức to.
Nhưng giữ y bên mình cũng chẳng khác nào quả mối nguy tiềm tàng.
Thủ lĩnh thương đội vội vàng đáp, "Chúng ta nghe nói phía đông có chiến tranh nên mới hỏi. Nếu có chiến tranh thì chúng ta sẽ đi vòng đến Đại Oát Nhĩ, hoặc là về phủ Kinh Triệu (tên cũ là Trường An).
Tần Quyên nhìn thương đội bọn họ, gồm 7 8 người đều cưỡi lạc đà, trên lưng lạc đà chất đầy hàng hóa.
Nếu bây giờ mà dẹp đường về phủ thì sẽ lỗ nặng, cho nên thủ lĩnh thương đội mới lo lắng như vậy.
"Chúng ta vừa rời Hoàn Châu, ở Hoàn Châu không có chiến, các ngươi cứ tới đó rồi hỏi thăm tiếp." Triệu Hoài Chi lặp lại.
"Xin hỏi hai vị tiểu huynh đệ định đi đâu?"
"ĐI Đại Oát Nhĩ." Triệu Hòai Chi thản nhiên đáp.
"Vậy à? Thế chúng ta đi Hoàn Châu xem tình hình thế nào đã. Sau này mong sẽ gặp lại." Thủ lĩnh thương đội cúi đầu hành lễ.
Triệu Hoài Chi cũng đáp lại.
Mấy người ở thương đội rất ngạc nhiên, cảm thấy thiếu niên này mỗi cử chỉ mỗi biểu hiện đề rất khí khái, quả nhiên mỹ nhân đẹp ở dung nhan lẫn cốt cách.
Sau khi băng qua sa mạc, túi nước của họ đã cạn, cần tìm một con sông chảy xuyên sa mạc rộng lớn này, tốt hơn nữa thì tìm được một hộ nông dân chân nuôi để trú lại và tiếp thêm lương khô.
Triệu Hoài Chi im lặng cả dọc đường, dường như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ quay về Oa Lỗ Đóa.
Lúc y rời đi đã nghĩ sẽ không trở lại, nào ngờ....
Gió lạnh thổi tới, Triệu Hoài Chi đưa tay vén tóc. Lúc này, y bỗng nhận thấy có điểm khác thường. Tần Quyên cũng cảm giác được như y, quay đầu nhìn lại, nhưng Triệu Hoài Chi đã nhanh hơn, lao khỏi lưng lừa, đẩy Tần Quyên xuống ngựa.
Ngay lúc họ ngã xuống đất, một mũi tên nữa lại bay vút tới, không cho ai cơ hội thở phào một hơi.
Tần Quyên bật dây, rút loan đao bên hông. Lưỡi đao sắc bén rời vỏ, mũi tên lập tức bị chẻ làm hai.
Triệu Hoài Chi kinh ngạc, đứa nhỏ này phản ứng nhanh, động tác cũng nhanh đến khó tin.
Mũi tên bay đến với tốc độ kinh hồn như thế mà hắn có thể một đao chặt đứt.
Tần Quyên quát, "Còn ngẩn ra đó làm gì, đi mau!"
Không rõ đối phương có ý đồ gì, có bao nhiêu người, nên hiện giờ họ chỉ có thể rút lui.
Nhưng bọn họ quá nhanh, bắn chết lừa và ngựa, lao ra từ khu rừng thưa trước mặt.
Họ là thương đội hay tiêu đội (đội bảo kê)? Không rõ thân phận, chỉ biết đối phương có mười mấy người.
Tần Quyên nghĩ 5 6 người thì mình còn ứng phó được, nhưng tận mười mấy tên cao lớn thế kia....
Hắn cắn răng, như thể đang gầm gừ trong cổ họng, mũi đao hướng về phía những kẻ xông tới.
Triệu Hoài Chi túm lấy cánh tay hắn, bàn tay nhìn mềm mại như không xương, ấy vậy mà mạnh tới khó tin.
Tần Quyên kinh ngạc nhìn Triệu Hoài Chi, không hiểu y có ý gì. Không động thủ thì để bọn chúng tới bắt hay sao?
"Đừng nóng, 10 người còn ứng phó được nhưng mười mấy người thế kia, còn không rõ chúng có tiếp viện hay không, nơi này còn là địa bàn của chúng, hai ta chỉ cần sống sót rời đi là được."
Không chỉ trích, không dạy bảo, Triệu Hoài Chi chỉ bình tĩnh nói một câu như vậy. Còn Tần Quyên, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút hối hận khi dẫn khiến Triệu Hoài Chi lâm nguy cùng mình.
Hắn chỉ nghĩ đi tới Oa Lỗ Đóa ít nhất sẽ an toàn hơn Đại Đô, nhưng lại quá coi thường những kẻ sống trên thảo nguyên và sa mạc, chúng không phải dân cũng không phải quân.
Mà là mã tặc.
Tên như mặt chữ, họ sống trên lưng ngựa, ngựa là tài sản quan trọng nhất. Họ cướp bóc của thương nhân và dân chúng, đương nhiên cũng cướp cả nữ nhân và trẻ nhỏ. Họ lang thang khắp thảo nguyên và Mạc Bắc như lũ côn trùng gây hại.
"Chắc mặt nạ của ngươi khiến chúng nổi lòng tham." Triệu Hoài Chi nói, đưa ánh mắt đầy ẩn ý về phía Tần Quyên.
Tần Quyên sửng sốt. Mặt nạ bằng vàng đúng là rất gây chú ý, Triệu Hoài Chi nói phải.
Lúc này, đám mã tặc đã vây quanh bọn họ.
Tần Quyên gồng cứng người, bất cứ lúc nào cũng có thể rat ay.
"Đừng cử động, không là mất mạng đấy." Một tên cao lớn nói, "Giao đao của các ngươi ra đây, hai tay để ra sau lưng."
Tần Quyên im lặng một hồi, gần như nghiến răng mà tháo loan đao bên hông, vứt xuống cỏ.
Triệu Hoài Chi cũng làm theo.
Một tên khác tiến lên, mục đích rõ ràng là tấm mặt nạ của Tần Quyên.
Phải, lúc gã vương bàn tay thô kệch định tháo mặt nạ của Tần Quyên xuống, một mũi tên từ đâu bay tới, bất ngờ xuyên qua cánh tay gã.
Triệu Hoài Chi nheo mắt phượng. Liền theo đó, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp chân trời, lũ giặc trở lên hỗn loạn.
Một đội quân ùn ùn kéo tới, hô đánh hô giết lũ mã tặc.
Gót sắt đạp tung bụi mù, bắt hết một lượt.
"Theo các ngươi hơn 1 tháng, ha ha ha, cuối cùng đã một lưới tóm gọn rồi." Người cầm đầu đạp tên thủ lĩnh mã tặc dưới chân, cười vang dội.
Người này khỏe mạnh cường tráng, ban nãy ba bốn tên mã tặc cùng xông tới mà bị hắn quật ngã dễ như trở bàn tay.
Những tên mã tặc còn lại định bỏ trốn, nhưng lập tức bị đội quân kia truy đuổi.
Ai phản kháng cũng bị đánh nằm bò trên mặt đất, còn có hai tên đã về chầu trời.
Triệu Hoài Chi lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Tần Quyên. Tần Quyên hiểu ý, hai người lên ngựa chạy được hơn trăm bước nhưng cuối cùng vẫn bị người cầm đầu đội quân kia chặn lại.
Vị tướng quân trẻ tuổi trên lưng ngựa chừng trên dưới đôi mươi, thậm chí có lẽ còn trẻ hơn một chút, vóng dáng cao lớn nên khó đoán được tuổi tác.
Giống như Vạn Khê, vị tướng quân này trắng trẻo hơn hẳn người Mông Cổ bình thường.
Tuy nói người phương bắc trông thô kệch, nhưng người này mặt mày sáng láng, có nét phong lưu, đôi mắt như cười, lúc im lặng thì anh tuấn, khi nói chuyện lại có nét dịu dàng.
Đương nhiên Tần Quyên sẽ không chỉ nhìn bề ngoài như thế mà nghĩ đối phương là cừu non. Đã thành tướng của một đội quân thế kia, thân mặc giáp trụ, chắc chắn năng lực chiến đấu phi thường.
"Ta có cho các ngươi trốn không?" Vị tướng trẻ tuổi nhìn hai người họ, bực mình nói, "To gan thật, ta chưa nói các ngươi đã...."
Hắn còn chưa nói hết lời, bởi ngay khi trông thấy gương mặt của Triệu Hoài Chi thì sững sờ, không thể thốt lên lời nào nữa.
Không biết có phải Tần Quyên nhìn lầm hay không, nhưng hắn dường như trông thấy ngay khi nhìn Triệu Hoài Chi, thân thể vị tướng kia thoáng run lên.
Phải một lúc lâu sau, hắn mới quát lớn, "Trói chúng lại, đưa đi!"
Vị tướng trẻ cưỡi ngựa xoay người rời đi.
Trong bóng dáng hắn có phần hiu quạnh.
Sau đó, quân lính tiến đến trói hai người lại.
Tần Quyên không khỏi quay đầu nhìn Triệu Hoài Chi, thấy y vẫn bình tĩnh như cũ. Nhưng không hiểu sao hắn có cảm giác mình đã gặp dáng vẻ lạnh lùng, điềm nhiên ấy ở đâu rồi.
Chỉ là lúc này đầu óc quá hỗn độn, không nghĩ ra được.
Hai người họ bị lính đặt trên lưng ngựa, nhưng hắn bị tách khỏi Triệu Hoài Chi. Hắn bị binh lính chở, còn Triệu Hoài Chi lại bị đưa tới chỗ tướng quân.
Tần Quyên bất chợt nảy ra suy nghĩ, rất có khả năng vị tướng quân ấy biết Triệu Hoài Chi.
Rốt cuộc là thế nào?
Đến cả tâm tình hắn cũng như bị dây thừng trói chặt, khó chịu vô cùng.
*
Đêm đó, đội quân dựng trại trên thảo nguyên.
Tần Quyên đứng từ xa, nhìn Triệu Hoài Chi đứng trước Bác Bác Nộ doanh trướng, thẳng tắp như cây trúc. Hắn nghĩ bụng làm sao để tới đó, làm thế nào dẫn Triệu Hoài Chi an toàn rời đi.
Có một tên lính ném cho hắn bánh bao thịt. Hắn đói nẫu ruột, vội cầm lấy ăn.
Ăn xong rồi, tên lính đưa cơm không đi mà ngồi luôn bên lửa trại để sưởi ấm. Tần Quyên dùng tiếng Mông Cổ đã rất thành thạo, hỏi tên lính, "Đại ca, có thể nói cho ta biết các ngươi là quân của ai không."
Tên lính có vẻ ngạc nhiên, đáp, "Thấy tướng quân chúng ta bảo coi sóc các ngươi cẩn thận, tưởng là ngươi biết tướng quân, hóa ra không phải à."
"Tướng quân nào cơ?" Tần Quyên hỏi.
Tên lính cười lớn, "Hột Nhan Bác Bác Nộ đó."
Tần Quyên biết cái tên này, là đệ nhất trong tam đại ác ở sông Oát Nan mà Viết Viết từng kể, Đông Hà Lang Quân, Bác Bác Nộ.
Nếu hắn mang họ Hột Nhan thì xuất thân từ dòng họ đích mẫu của Viết Viết, là biểu ca của Viết Viết mới phải. Nhưng không đúng, trẻ như vậy đã làm tướng quân, trừ vương tử vương tôn của Bột Nhi Chỉ Cân thị thì đâu còn ai khác?
Thân thế của Bác Bác Nộ không hề đơn giản.
Vậy vì sao hắn biết Triệu Hoài Chi?
Tần Quyên muốn gặp Triệu Hoài Chi để hỏi cho rõ.
Tần Quyên hỏi tên lính, khi nào bằng hữu hắn quay về.
Tên lính đáp, "Bằng hữu? À, là cái tên người Hán còn xinh đẹp hơn nữ nhân đó hả?"
"..."
Tần Quyên chậm rãi gật đầu.
Tên Lính nghĩ ngợi, rồi cười nói, "Ôi dào, thôi đừng mong y quay lại nữa, đêm nay sẽ không về đâu, còn phải ở trong tướng quân doanh hầu tướng quân chứ."
"Có ý gì?" Tần Quyên không hiểu, nhíu mày hỏi.
Tên lính cười đê tiện, "Là ôm ôm ấp ấp trên giường ấy, tiểu tử ngươi chưa hưởng thụ bao giờ à? Ui da, sao ngươi đá ta?"
Không đợi gã nói hết câu, Tần Quyên đã đá cho một cái, rồi lao thẳng về phía doanh trướng của Bác Bác Nộ như một con sói dữ.
Hắn làm ngơ tất cả những tên lao đến chặn đường, tên nào tới đánh tên đó.
Đương nhiên hắn không thể xông vào doanh trướng được.
Kỵ binh đã xông ra, rút đao kề cổ hắn, buộc hắn khuất phục!
"Đánh chết nó đi! To gan thật, làm bị thương mấy huynh đệ rồi."
"Đánh chết nó! Thằng nhãi này dám đả thương huynh đệ chúng ta!"
"Đánh chết nó!"
"...."
Tiếng hô ầm ầm bên ngoài làm kinh động người bên trong.
Triệu Hoài Chi mặc một bộ áo trắng, búi tóc rối tung, xông ra ngoài doanh trướng. Nhìn đứa bé bị quân lính đánh ngã, mặt nạ rơi trên nền đất, bị một tên phó tướng cầm lên đùa nghịch trong tay.
"Ha ha ha, đánh hắn thì đánh, đừng đánh mặt....Trông còn ngon nghẻ hơn tên người Hán trong doanh trướng kia nữa...." Phó tướng nói, ánh mắt lộ rõ vẻ tà dâm.
Triệu Hoài Chi bất ngờ nhìn đứa bé kia.
Đường thi phóng khoáng, Tống từ nhã ý, tất cả hòa hợp, điềm đạm lại ngông cuồng.
Một đứa bé xinh đẹp đến không thể tưởng nổi.
Lúc nghiến răng còn vô tình lộ ra hai chiếc răng khểnh rất đẹp, tại sao ban đầu y lại không nhận ra chứ?
Là đứa bé đó.
Từ khi xa cách ở thảo nguyên Samarkand....Không ngờ sẽ gặp lại nhau thế này.
Cả hai đều không nhận ra nhau.
Trong nháy mắt, môi Triệu Hoài Chi mím chặt. Y xoay người, tóc đen bung xõa, ngón tay thon dài nắm lấy chuôi đao bên hông phó tướng.
Ngân quang lóe lên, lạnh lẽo như sông băng, khí thế như hồng thuỷ, dời non lấp biển.
Cặp mắt trong trẻo trang nhã lúc này lại vằn vện sắc đỏ dữ tợn. Đao pháp cực nhanh, vô số kẻ ngã xuống, mùi máu tanh mau chóng lan khắp doanh.
Những kẻ đè Tần Quyên xuống đất cũng sợ hãi bỏ trốn.
Đến khi định thần lại, tên phó tướng mới buông mặt nạ của Tần Quyên xuống, tức giận định sai các kỵ binh rút đao tấn công Triệu Hoài Chi. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, "Cút hết!"
Thiếu niên tướng quân mặc trường bào đỏ như lửa bước ra khỏi doanh trướng, hai mắt sắc như chim ưng nhìn như đang cười nhưng lại chẳng có chút cảm xúc, "Bu lại đây làm gì, lo chuyện của mình đi. Ai cần chữa thương thì đến gặp quân y. Cút hết!"
Đến lúc các tướng sĩ đi rồi, Bác Bác nộ mới nhìn đứa bé quỳ gối đằng kia. Thật sự là một đứa trẻ xinh đẹp, vẻ đẹp mà ai ai cũng phải thừa nhận, bất kể là chủng tộc nào.
Nhất là cặp mắt trong trẻo mà hoang dã kia...
Tần Quyên nhịn đau bò về phía trước, nhặt tấm mặt nạ đeo, lên sau đó lại lặng lẽ đứng dậy, xoay người muốn đi. Triệu Hoài Chi sửng sốt, hạ đao trên tay xuống, vội chạy theo đỡ hắn.
Tần Quyên gầm một tiếng, dường như dùng hết sức, đẩy Triệu Hoài Chi ra.
Hắn không biết vì sao mình giận, chỉ biết khi thấy Triệu Hoài Chi ăn bận đơn sơ, mái tóc rối bời, đi chân trần xuất hiện trước mặt, hắn lại nhớ đến Hồ Hồ, trong đầu chỉ toàn dáng vẻ của Hồ Hồ.
Có lẽ hắn lo cho Triệu Hoài Chi, nên xem y như Hồ Hồ. Bọn họ có dung nhan tuyệt mỹ như nhau, đều là khoảnh khắc kinh diễm thuở niên thiếu của hắn.
Nhưng Hồ Hồ vẫn là hồ Hồ, cơn gió tươi mát thổi qua Samarkand khô cằn, một Hồ Hồ mà hắn nguyện ý liều mạng cứu lấy.
Nhưng hắn cũng bắt đầu không thể buông bỏ Triệu Hoài Chi.
Hắn dần lo cho y, sợ y chịu nhục.
Hắn nên làm gì bây giờ...
Hắn lảo đảo bước mấy bước, lại thấy tay mình bị ai đó giữ chặt lấy. Là Triệu Hoài Chi.
Y làm gì thế? Không để hắn đi sao? Hắn khó chịu, hắn hoang mang, hắn sợ hãi, chẳng lẽ còn không được biến đi à?
"Cút đi! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn ấy chạm vào ta!"
Nhưng bàn tay kia giữ hắn càng chặt.
"Đừng chạm vào ta! Ngươi dơ bẩn lắm! Cực kỳ dơ bẩn! Cả người ngươi đều dơ bẩn...." Hắn nói một hồi, chẳng hiểu sao lại khóc.....Đã lâu lắm rồi hắn không biết rơi lệ là gì.
Ít nhất 6 năm nay, hắn không khóc một lần.
Hắn đã nghĩ lúc cha mất là lần cuối mình khóc, không ngờ năm 12 tuổi lại khóc một lần. Hắn không hiểu được, vì Hồ Hồ, cũng vì Triệu Hoài Chi....Nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi trên gương mặt.
Triệu Hoài Chi thanh phong tễ nguyệt, nhã ý lỗi lạc là thế, đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây. Y không nên xuất hiện ở đây.
Hắn mắng y, rồi lại trách mình, làm liên lụy đến y.
Hắn mắng Triệu Hoài Chi không phải để trút bớt gánh nặng trong lòng, bằng không sao lồng ngực còn đau như vậy, hít thở thôi cũng thấy khó khăn...
Nhưng hắn dựa vào đâu mà mắng Triệu Hoài Chi? Dựa vào đâu chứ?
Đầu óc Tần Quyên hỗn loạn. Hắn nghĩ sớm muộn gì mình cũng biến thành cái bộ dạng ngớ ngẩn của Nô Nô Mạt Hách mất thôi. Đúng lúc này, hắn bật cười, quay lại ôm chặt lấy Triệu Hoài Chi.
Cơ thể Triệu Hoài Chi cứng đờ, nhưng không dám ôm lại, vì lời mắng chửi của đứa bé vẫn quanh quẩn bên tai. Y ngây ra, chẳng biết làm thế nào, nỗi xúc động trong lòng đã khiến lý trí tiêu tan hết, chỉ biết có chút sợ hãi lại có chút mong chờ...
Tần Quyên mới 12 tuổi, không cao bằng Triệu Hoài Chi. Lúc ôm Triệu Hoài Chi, hắn đột nhiên ngẩng lên nhìn về phía Bác Bác Nộ. Chẳng biết nghĩ gì, hắn khẽ cong khóe môi, ngẩng đầu lên hôn Triệu Hoài Chi...
Nụ hôn vụng về nhưng lại ấm áp, đầy vẻ ngây thơ nhưng ngông cuồng của trẻ nhỏ.
Trong lúc cả Triệu Hoài Chi lẫn Bác Bác Nộ còn đang ngây ra, Tần Quyên liền cướp lấy trường đao trong tay Triệu Hoài Chi, nhanh như chớp vung về phía Bác Bác Nộ.
Trường đao đâm vào bụng Bác Bác Nộ....
Bác Bác Nộ phản ứng chậm, vung một chưởng đánh về phía Tần Quyên. Tần Quyên văng xa mấy bước, hộc máu ngất đi.
Trước lúc hôn mê, Tần Quyên nghĩ, nhân gian như địa ngục này đã biến một đứa bé lớn lên trong tiếng ca giữa nương ngô vùng Giang Tả thành một con sói tâm cơ tàn độc.
Nếu không vào Cát Cáp Bố doanh, có khi bây giờ hắn đang là thiếu niên lang ôn nhu đa tình, ngồi với tiểu muội Cốc Cốc bên cây cầu nhỏ.
Lúc ngất đi rồi, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mới tĩnh lại.
Triệu Hoài Chi hoảng sợ chạy đến ôm chặt lấy Tần Quyên.
Bác Bác Nộ tức đến khó thở, rút đao khỏi bụng, giữ lấy miệng vết thương đang đổ máu đầm đìa, lớn tiếng gọi quân y tới.
Cả doanh hỗn loạn, quân y cầm máu cho Bác Bác Nộ, nói tuy vết thương không nguy đến tính mạng nhưng vẫn phải cẩn thận.
Trước khi thiếp đi, Bác Bác Nộ ra lệnh cho phó tướng rằng mình sẽ đích thân thẩm vấn hai người này, không để ai đụng đến họ, đụng vào phải chết!
Cho nên Tần Quyên bị một nhóm kỵ binh canh giữ ngoài doanh trướng, các tướng sĩ chỉ hận không thể lột da rút gân bọn họ.
Bởi vì người nằm trong doanh trướng kia là gia chủ tương lai mà tộc Hột Nhan đã tuyển từ ngàn người.
Nếu Bác Bác Nộ xảy ra chuyện gì, hai kẻ đó chắc chắn phải đền mạng.
*
Tần Quyên mãi chưa tỉnh lại. Một chưởng của Bác Bác Nộ khiến phủ tạng hắn chịu thương tích nặng nề.
Triệu Hoài Chi bắt mạch cho hắn. Vì khi còn nhỏ từng học y thuật, tinh thông y lý, y liên tục truyền nội lực của mình cho Tần Quyên, giúp cơ thể hắn ấm lên, cũng không còn hộc máu nữa.
Sói nhỏ đáng thương, sao lại hành động ngốc nghếch như thế. Hiện giờ hắn đâu thể là đối thủ của Bác Bác Nộ được.
Ba năm trước, Bác Bác Nộ được Hãn đích thân đưa tới Đại Oát Nhĩ, ban chức tướng quân, một đao của Tần Quyên có thể đâm Bác Bác Nộ bị thương chẳng qua là may mắn thôi.
Đúng hơn là do Bác Bác Nộ chủ quan.
Nhớ tới đứa trẻ này vừa mắng mình dơ bẩn, đôi mày đẹp của Triệu Hoài Chi khẽ cau lại trên gương mặt luôn điềm tĩnh, đến cả đôi môi mỏng cũng run lên.
Chắc hắn ghét y lắm....
Triệu Hoài Chi nhắm mắt. Dù y có nói với Tần Quyên, mình và Bác Bác Nộ chẳng có chuyện gì, chắc Tần Quyên cũng không chịu tin.
Từ lúc được sói con này đỡ khỏi nền tuyết, y đã âm thầm giấu đứa bé ấy vào một góc sâu kín nhất trong lòng mình, tối tăm nhưng chân thật.
Triệu Hoài Chi vốn tưởng mình có thể khống chế cảm xúc của bản thân một cách hoàn hảo, vô hỉ vô bi, tim không gợn sóng, nhưng xem ra y tự đề cao chính mình rồi.
Y còn xa lắm với cái gọi là tâm lặng như nước. Mười mấy năm rèn luyện, chỉ vì một đứa bé mà không khống chế nổi tâm tình. Nếu hắn có chuyện gì, y nhất định sẽ vì hắn mà liều mạng với những kẻ khác.
Bất chấp hậu quả ra sao.
Vậy là không được, y biết rõ mình không nên làm thế. Trong người y mang cổ độc, mười mấy năm nay sư tôn luôn dạy y phải tĩnh tâm cấm dục, lãnh tâm lãnh tình, bởi vì xúc động có thể khiến cổ trùng ấy lấy mạng y.
Y nhắm mắt, niệm Thanh tâm chú, ấy vậy mà cảm xúc vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Y bắn đầu quan tâm đến ánh mắt đứa trẻ ấy nhìn mình....
Sau đó, y nghiêng người, phun một ngụm máu tươi.
*
Lúc Tần Quyên tỉnh lại trong lồng ngực Triệu Hoài Chi, hắn thấy lòng mình thắt lại, đến hít thở cũng khiến hắn đau đến sống dở chết dở.
Đau quá....
Cũng vì cơn đau ấy mà ký ức đêm qua ùa về.
Hắn đâm một đao vào bụng Bác Bác Nộ vì nghĩ Bác Bác Nộ dám động vào Triệu Hoài Chi....Giờ nghĩ lại, không thể có chuyện đó, thời gian không phù hợp. Lúc hắn ăn bánh bao, còn trông thấy Triệu Hoài Chi đứng bên ngoài doanh trướng.
Mà hắn ăn chưa được mấy miếng, cho nên dù Triệu Hoài Chi vào trong doanh, Bác Bác Nộ cũng không kịp làm gì.
Thời gian quá ngắn.
Đêm qua hắn quá đỗi xúc động nên nói ra lời không nên nói.
Hắn cố hết sức mở mắt ra nhìn Triệu Hoài Chi, hình như y ngủ mất rồi.
Ngay cả khép mắt cũng đẹp như vậy.
Bảo sao mà bao nhiêu người mơ ước.
Triệu Hoài Chi....
Hắn muốn mở miệng gọi, nhưng chợt thấy trong cổ tanh nồng mùi máu tươi.
Hắn bị nội thương rồi.
Tên Bác Bác Nộ này mạnh thật, một chưởng kia không lấy mạng hắn, có lẽ là do hạ thủ lưu tình thôi.
Chắc Bác Bác Nộ không muốn giết hắn trước mặt Triệu Hoài Chi, hoặc là còn nguyên nhân nào khác.
Cơn đau khiến hai mắt Tần Quyên nhòe đi, thoáng thấy vệt máu bên khóe môi Triệu Hoài Chi, còn cả hốc mắt ửng đỏ của y nữa.
Cảm giác đau đớn nơi lồng ngực lại trỗi dậy.
*
Đúng lúc này, giọng một quân y vọng ra từ phía doanh trướng, "Tướng quân tỉnh rồi! Tướng quân tỉnh rồi!"
Những tiếng bước chân dồn dập vang lên. Đám tướng sĩ lục tục chạy vào.
Một lúc sau, có người đi ra, bước về phía bọn họ.
Lúc tên lính cởi xích sắt cho họ, Triệu Hoài Chi tỉnh lại.
Lúc đôi mắt tuyệt đẹp kia mở ra, tên lính tự nhiên sững lại, ngây như trời trồng.
Triệu Hoài Chi chỉ liếc nhìn bọn họ, không nói câu nào.
Tên lính nọ hít sâu một hơi, tiếp tục cởi xích.
Sợi xích lạnh lẽo rơi xuống sàn.
Vài người tới đỡ bọn họ dậy.
Triệu Hoài Chi cúi đầu nhìn Tần Quyên đang trợn tròn mắt trong lồng ngực mình, như thể dò hỏi.
Ánh mắt Tần Quyên hơi mơ hồ, không đáp lại y.
Triệu Hoài Chi căng thẳng, ôm chặt lấy hắn, cố gắng đứng dậy.
"Quân y." Sau khi vào doanh trướng, Triệu Hoài Chi lớn tiếng hô, "Hắn cần thuốc giảm đau."
Giọng y vừa cất lên, một chén thuốc bay vèo về phía y. Y nghiêng đầu né được.
Sắc mặt Bác Bác Nộ âm trầm đến đáng sợ. Trong mắt các tướng sĩ và quân y, vị tướng quân trẻ tuổi này vẫn luôn tươi cười đầy phong tình, chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy.
Không ai dám bước lên, thậm chí chỉ hận không thể lui khỏi doanh trướng.
"Các ngươi cút hết đi!" Bác Bác Nộ hét lớn, nhưng hình như làm động đến vết thương ở bụng, nói xong thì đau đến tái mặt.
Các quân y sửng sốt, rồi như được đại xá, cùng đám người hầu lục tục kéo nhau ra ngoài.
"Nhiều năm tình nghĩa giữa ta và ngươi mà chẳng bằng một người ngoài sao?" Bác Bác Nộ nhìn Triệu Hoài Chi, cánh môi trắng bệch cũng run lên.
Triệu Hoài Chi không trả lời hắn, chỉ nhanh tay đập một cái vào sau gáy Tần Quyên. Tần Quyên vốn đã yếu ớt, lập tức ngất đi.
Y lặng lẽ dìu Tần Quyên đến tấm thảm cách đó không xa, đặt hắn nằm xuống, tìm trong đống chai lọ trên bàn một ít thuốc giảm đau.
Đến khi Tần Quyên uống thuốc xong, trán Triệu Hoài Chi đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Tần Quyên không hộc máu nữa, yên tĩnh ngủ ngoan.
Lúc này, hai dược đồng đi vào khiêng Tần Quyên đến một lều nhỏ bên cạnh đại doanh.
Triệu Hoài Chi không ngăn họ. Đến khi họ ra ngoài, y mới nhìn về phía Bác Bác Nộ.
Ánh mắt từng luôn đong đầy ý cười của tướng quân trẻ tuổi oai hùng ấy, nay lại toàn nỗi thống hận.
Trên thảo nguyên rộng lớn này, người duy nhất biết thân phận thực sự của Hột Nhan Bác Bác Nộ là Triệu Hoài Chi.
Hột Nhan Bác Bác Nộ là một truyền kỳ trong thế hệ trẻ ở Đại Oát Nhĩ, nhưng không giống với danh tiếng tốt đẹp của Hồ Hồ. Bác Bác Nộ tuy phong lưu thành tính nhưng cũng vô cùng xuất sắc, được Hãn Oa Khoát Đài coi là hậu sinh khả úy.
.....Nhưng bây giờ người trước mặt y là Đại Trạch Dĩ Nam vương.