Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 76

Chương 76: Uyên ương quấn quýt (1)

- Ngô Tứ Quân -

Sau khi tỉnh lại, Tần Quyên không thấy vị sư tôn kia đâu nữa.

"Lão gia hỏa đi đâu rồi?" Hắn hỏi triệu Hoài Chi.

Triệu Hoài Chi đưa cho hắn một chén nước gì đó đen đặc.

Tần Quyên nhận lấy, nhìn y.

"Cái gì đây?"

"Uống vào sẽ khiến thân thể dễ chịu hơn một chút." Triệu Hoài Chi nói.

Tần Quyên không hỏi lại, bưng chén lên uống một lèo mất ngụm.

Sau khi uống xong, quả nhiên thân thể ấm hơn nhiều.

Tần Quyên đưa chén cho Triệu Hoài Chi, nhe răng trợn mắt, "Ui, đắng thế...."

Triệu Hoài Chi ngây ra một chút, rồi đỏ ửng cả mặt. Thiếu niên lang đang làm nũng với y kìa! Quá đỗi mê người.

Tần Quyên không ý thức được sức hút của bản thân, cũng không nhận ra mình đang làm nũng.

Hắn quay sang, chỉ thấy Triệu Hoài Chi đỏ mặt đưa cho hắn cái kẹo.

Hắn nhận lấy, bỏ vào miệng.

Lâu lắm rồi không ăn kẹo, cảm giác này mới hoài niệm làm sao.

"Kẹo gì thế?" Hắn ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi, quả thực rất ngon.....Hắn chưa từng ăn thứ kẹo nào ngon như thế, hình như là vị quả đào.

Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Ở Lâm An phủ Tống quốc có một chỗ gọi là Vạn An lâu, ở đó bán đủ thứ cao lương mỹ vị. Đây là kẹo của nhà đó. Có cả bánh trôi hương vị này. Lần sau có dịp, ta sẽ sai người mua cho."

Thấy Tần Quyên thích, y lại đưa cả hũ cho Tần Quyên, "Cho ngươi cả đấy, nhưng đừng thấy ngon mà ham ăn quá kẻo sâu răng."

Tần Quyên nhận lấy hũ kẹo, tay khẽ run lên.

Hắn đã quên mất giọng nói và gương mặt của cha khi nói câu này, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cha thường nhắc nhở hắn như vậy.

"Triệu Hoài Chi, ngươi lại đây." Tần Quyên cúi đầu nói.

Triệu Hoài Chi ngạc nhiên, rồi tiến lại gần một chút.

Tần Quyên đột nhiêm ôm lấy eo Triệu Hoài Chi.

Triệu Hoài Chi đón cái người mới nhào thẳng vào lòng mình, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Hắn thích Triệu Hoài Chi, rất thích.....Khác với thích A Dịch Cát hay Viết Viết....

Hắn không biết đó là thứ tình cảm gì, chắc là muốn đưa về nhà, giấu đi, cũng có thể là muốn hôn môi, muốn bên nhau sớm chiều, hoặc cũng có thể là nhớ nhung y, chỉ cần nghe được chút tin tức của y là mừng...

Tần Quyên ôm một lát rồi buông tay, đẩy Triệu Hoài Chi ra, nhỏ giọng nói, "Không làm đau ngươi chứ?"

Triệu Hoài Chi lắc đầu.

Đúng lúc này, Triệu Hoài Chi lại khom người, ghé đến trước mặt, đặt môi lên môi Tần Quyên.

Tần Quyên ngây ra một lúc, nhưng lúc này hắn lại không phản kháng gì, khẽ nhắm mắt lại.

Triệu Hoài Chi thấy sói nhỏ trong ngực không giãy giụa hay bài xích, lòng vô cùng kích động, nụ hôn cũng trở nên gấp gáp.

Lò lửa cháy bập bùng cách đó không xa, chiếu lên bóng hai người trên giường.

Như đôi uyên ương quấn quýt.

Nhưng mà Triệu Hoài Chi còn chưa dạy sói nhỏ làm cách nào để ăn một con hồ ly.

Còn sói nhỏ thì ngốc nghếch, không biết ăn con hồ ly trắng nõn này thế nào.

Trong lúc đầu óc mụ mị, hắn đột nhiên nhớ ra, Triệu Hoài Chi không được phá thân.

Trong cơ thể y vẫn còn cổ độc chưa trừ sạch.

Như thủy triều dâng lên rồi rút xuống, cảm xúc cháy bỏng bị lý trí cắt ngang. Hắn bước vội xuống giường.

Chạy ra sau giá tắm, té nước lạnh lên mặt.

Đến khi hắn tỉnh táo hơn, bèn quay về giường nhìn Triệu Hoài Chi, "Ngươi muốn chết hả, Triệu Hoài Chi?! Trên người ngươi còn có cổ độc, thế mà ngươi....."

Tần Quyên giận đến mặt đỏ bừng bừng.

Đến cả ngón tay chỉ vào Triệu Hoài Chi cũng run lên.

Triệu Hoài Chi nằm trên giường, gương mặt trắng bệch.

Tần Quyên đùng đùng bước ra ngoài.

Ngực Triệu Hoài Chi vẫn còn dồn dập, y suýt thì quên vụ cổ độc. Y thật sự không muốn bị cổ độc hành hạ. Bởi vì y vẫn còn chuyện cần làm.

Phải làm sao đây?

Nếu có ngày cổ độc hoàn toàn phát tác, liệu y có đánh mất lý trí đến nỗi mặc cho bất cứ nam nhân nào ôm ấp không?

Không!

Y đột ngột mở mắt.

Trong thoáng chốc, đôi đồng tử chuyển sang màu bạc.

Rực rỡ, lung linh mà yêu dã.

Triệu Hoài Chi vội rời giường, bước ra ngoài.

Tần Quyên đang ngồi ngoài thềm đá.

Thiếu niên lang đã bắt đầu trổ mã, có lẽ sau này sẽ trở thành một nam nhân oai phong bất phàm.

Triệu Hoài Chi phải nhìn thấy Tần Quyên thì mới yên lòng.

Y xoay người, đang định vào nhà thì đột nhiên nghe Tần Quyên gọi lại, "Sư tôn ngươi đi đâu rồi?"

"........" Triệu Hoài Chi ngẩn ra một lát, rồi đột nhiên cười. Ít ra thiếu niên lang vẫn còn chịu nói chuyện với y.

"Người đi rồi." Triệu Hoài Chi đáp.

Tần Quyên không ngờ lão sư tôn tóc bạc kia chịu đi nhanh thế.

"Không phải hôm qua ông ta nói còn ở thêm được 20 ngày nữa sao?" Tần Quyên thắc mắc.

Triệu Hoài Chi nghĩ ngợi một hồi, quyết định vẫn nói cho hắn biết, "Vì ngươi xuất hiện nên người phải đi sớm hơn?"

"Tại sao?" Thiếu niên lang tròn mắt.

"Vì ngươi mang mệnh cách vô chủ vô thuộc."

Câu này của Triệu Hoài Chi càng khiến Tần Quyên thấy khó hiểu hơn.

"Cái đó....là cái gì?" Sói con cáu kỉnh.

Triệu Hoài Chi từ tốn đáp, "Ngươi không chịu sự khống chế của thần minh, không rõ xuất xứ, cũng không thấy đường về. Thần minh gặp ngươi cũng phải tránh."

"Lừa ta đấy à!" Tần Quyên đứng dậy.

"Giả thần giả quỷ! Trên đời này vốn không có thần minh!" Tần Quyên lầm bầm.

Triệu Hoài Chi ngẫm nghĩ rồi nói, "Ngươi nói vậy cũng đúng, cứ gọi bọn họ là đại tu hay là đại vu cũng được, như thế giống với sư tôn hơn. Thần minh chỉ là cách gọi mà người đời sau đặt ra."

"......"

Tần Quyên càng nghe càng khó hiểu, tức đến vò đầu.

Thấy dáng vẻ Tần Quyên như thế, Triệu Hoài Chi cười khúc khích.

"Không nói chuyện này nữa. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Vụ ở phủ trưởng lão là sao? Vì sao bọn họ đánh nhau? Bọn họ thật sự nghi ngờ ngươi và cha ngươi là gian tế Tống quốc à?" Tần Quyên hỏi.

Triệu Hoài Chi thở dài, "Chuyện này nói ra thì dài lắm, ta vốn không định kể cho ngươi, nhưng đêm qua các trưởng lão đánh nhau đúng là vì chuyện của ta. Việc họ nghi ngờ ta và cha ta thế nào, ta chỉ biết là sau khi họ đánh nhau mới có tin đồn ấy. Còn lời đồn do ai lan truyền thì vẫn đang tìm hiểu."

"Không phải Tầm Ô trưởng lão gì đó à?"

"Nếu Tầm Ô trưởng lão nghi ngờ ta thì đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành rồi. Cho nên không phải đâu, sau khi họ đánh nhau mới có tin đồn ấy." Triệu Hoài Chi nói.

"Vậy vì sao họ đánh nhau?" Tần Quyên lại hỏi.

Triệu Hoài Chi cười, "Vì muốn tranh quyền trước mặt ta, cũng vì muốn lôi ta vào cuộc."

Tần Quyên nhìn Triệu Hoài Chi, "Nếu ngươi đã đến đây thì hẳn cũng nghĩ đến hậu quả rồi, vậy thì tại sao lại quyết định tới? Vì sao đẩy mình vào hoàn cảnh như vậy? Vì cha ngươi ư?"

Triệu Hoài Chi gật đầy, "Người của ta đã tra ra được, cha ta chết ở Băng Vực."

Cái gì?

......

Tần Quyên kinh sợ không nói nên lời......

Hắn cúi đầu xuống, như đứa trẻ làm sai chuyện gì, "Ta xin lỗi...."

Cha Hồ Hồ đã chết, Hồ Hồ chắc phải đau buồn lắm.

Hắn nhớ lại lúc cha mình qua đời.....Hắn khóc mà như không khóc.

Chỉ có hai mắt sưng lên, không nói lời nào, cũng không buồn uống nước. Hắn nghĩ mình rồi cũng sẽ chết....Nhưng cuối cùng lại không.

Hắn vẫn sống ngoan cường như cỏ dại vậy.

Triệu Hoài Chi đi đến ôm Tần Quyên, gác cằm lên vai hắn, "Lúc biết cha đã mất, ta cũng rất đau lòng....Trước nay ta chưa từng đau khổ đến thế....May mà sư tôn đến, ngươi cũng đến đây, khiến ta nguôi ngoai phần nào."

Tần Quyên vươn tay ôm eo y. Hắn tin nhất định sẽ có ngày, hắn đủ trưởng thành để là một nam nhi mạng mẽ cho Triệu Hoài Chi dựa vào.

"Triệu Hoài Chi, ngươi còn có ta."

Ta làm cha ngươi....Á không, ta làm chỗ dựa cho ngươi.

Tần Quyên chỉ mới nghĩ đến mấy lời đó thôi mà đã đỏ mặt, ấp úng mãi không nói ra được.

Hắn cảm thấy Triệu Hoài Chi ôm mình càng lúc càng chặt, nên quyết định lặng im, nhắm mắt hưởng thụ phút giây ấm áp này.

Hồ Hồ đi tới Samarkand, tuy mất đi cha nhưng tìm được con sói nhỏ, con sói nhỏ mà y dõi mắt trông theo, đến ngày hắn trở thành thiếu niên lang.

Phong tư uyển chuyển, tuấn mỹ phi phàm.

"Ui, Hồ Hồ, ngươi dẫm lên chân ta." Tần Quyên đau đến ch** n**c mắt.

Triệu Hoài Chi cúi đầu nhìn, thấy Tần Quyên đang đi chân trần....

Y cau mày, bực đến nỗi muốn gõ đầu con sói nhỏ này một trận.

Nhưng mà thêm một năm nữa, chắc y không ôm nổi sói con mất.

"Mau vào trong xỏ giày, ngươi có phải sư tôn đâu!" Triệu Hoài Chi bực mình trách.

Hai chân Tần Quyên đã lạnh cóng, không còn cảm giác.

"Hồ Hồ....Ngươi....có thể nào...." Bế ta không?

Bế ta vào trong....

Tần Quyên không thể nói ra câu đó.

Triệu Hoài Chi thở dài, đành bế hắn vào phòng. Lần này y phải dùng hết sức lực.

Lạ thật, đêm qua y bế Tần Quyên nhưng đâu có cảm thấy khó khăn như thế.

Chắc là vì khi ấy quá nóng lòng nên không để tâm.

Sau khi ngâm chân nước ấm một lúc, Tần Quyên mới thoải mái rên hừ hừ.

"Hồ Hồ, vậy ngươi định làm thế nào tiếp? Ở lại Băng Vực điều tra nguyên nhân cái chết của cha ngươi hay là...." Tần Quyên dò hỏi.

Triệu Hoài Chi im lặng một lát rồi đáp, "Chắc là điều tra mấy ngày rồi đi."

"Liệu có tra được không?"

"Không dễ đâu. Ai cũng nói cha ta mất vì bệnh, nhưng không thể có chuyện đó được. Nếu cha đã quay về thì không thể không tìm ta, ta không chấp nhận câu trả lời này....." Lúc nói những câu ấy, vẻ mặt Triệu Hoài Chi hết sức phức tạp, giọng nói cũng run rẩy theo.

"Ta đi cùng ngươi." Tần Quyên không biết làm cách nào an ủi y, hơn nữa vụ việc cũng phức tạp, nằm ngoài khả năng của hắn. Hắn chỉ có thể cùng y, mong rằng Triệu Hoài Chi sẽ tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mình.

Hắn cũng hy vọng cha của Triệu Hoài Chi thực sự chỉ là bệnh nặng đột ngột mà qua đời thôi, không phải bị mưu hại, nếu không mọi chuyện sẽ rất phức tạp.

Mà hắn thì không muốn thế.

"Cảm ơn ngươi." Triệu Hoài Chi lặng lẽ thở dài.

"Những người kia có định bắt ngươi về không?"

Triệu Hoài Chi đáp, "Không chắc. Nếu họ muốn tìm ta thì nhất định sẽ tìm ra thôi, nhưng điều này nghĩa là có ai đó đang ngăn trở bọn họ."

Tần Quyên gật đầu, lại nhớ ra chuyện gì, bèn mím môi dò hỏi, "Người của Hiên Ca giúp ngươi à?"

Triệu Hoài Chi mẫn cảm như thế, làm sao không nhận ra Tần Quyên không thích Hiên Ca cơ chứ....

"Đúng, nhưng cũng chưa đủ. Các gia thần cũ của Hiên Ca từng nhìn ta lớn lên nên không muốn ta bị cuốn vào cuộc tranh đấu ở Băng Vực.

Tần Quyên thấy khó chịu nhưng không nói gì thêm.

Họ ở lại đó thêm một ngày rồi rời đi.

Lúc về đến quán trọ, các kỵ binh nói đã tìm thấy di thể của cha Hồ Hồ.

"Quan tài của chủ thượng ở ngọn núi Ngọc Thạch bên ngoài thành, nhưng có người của phủ trưởng lão trông coi."

"Đưa ta tới đó." Triệu Hoài Chi không nghỉ ngơi lấy một chút, lập tức ra lệnh.

Đoàn người lên ngựa khởi hành.

Nửa canh giờ sau, họ đến được núi Ngọc Thạch.

Trong mắt Tần Quyên, núi Ngọc Thạch chỉ là một ngọn đồi phủ đầy cây cối rậm rạp, những ngọn núi trên thảo nguyên thường chẳng dốc chút nào.

Do cây cối um tùm, tuyết đọng rất dày.

Họ vừa tới thì những người trong rừng đi ra.

"Các ngươi...." Người đó chưa nói hết câu thì thấy mặt Triệu Hoài Chi. Đương nhiên, lúc này Triệu Hoài Chi đang sử dụng gương mặt của Bá Nha Ngột Hồ Hồ.

"Là gia chủ Bá Nha Ngột! Người đâu, mau bắt lại!" Kỵ binh kia hét lớn.

Quân lính lập tức bao vây.

Tần Quyên thúc ngựa đến bên cạnh Triệu Hoài Chi, chắn trước mặt y, lạnh giọng quát lớn, "Ai dám!"

Thiếu niên đeo mặt nạ bỗng dưng xuất hiện, khiến đám lính hoảng sợ.

"Ngươi là ai....Chúng ta có gì mà không dám....?"

Tần Quyên nói, "Các ngươi muốn bắt gia chủ Bá Nha Ngột thì phải hỏi ta trước ! Hơn nữa, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám bắt người, có còn vương pháp hay không?"

"......" Đám người kia không nói nên lời. Gia chủ họ dặn cứ thấy gia chủ Bá Nha Ngột thì phải bắt về, nhưng giờ lại có người nói không được phép bắt.

Vậy thì khó cho họ quá.

"Các ngươi đi đi. Ta xem như các ngươi không tới." Vị 50 phu trưởng nói.

"Ta phải vào núi xem." Triệu Hoài Chi bấy giờ mới lên tiếng.

"Ngài vào núi làm gì?"

"Các ngươi đang canh giữ quan tài của cha ta."

Đám lính ngẩn ra. Bọn họ đang canh giữ một cỗ quan tài....Trong quan tài đó là gia chủ tiền nhiệm của Bá Nha Ngột thị? Có lầm không vậy?

"Đó là cha ngài....?" 50 phu trưởng hoang mang hỏi.

Triệu Hoài Chi không đáp, chỉ lạnh lùng quét mắt. Vị 50 phu trưởng đó khẽ rùng mình, bị ánh nhìn ấy khiến cho hai chân mềm nhũn, vô thức lui lại.

Tần Quyên cũng hoảng hồn. Hắn không hề biết hóa ra Triệu Hoài Chi cũng có ánh mắt này....

Hồ ly kia đã thay đổi từ khi nào vậy?

Chắc là kể từ khi biết cổ độc vẫn còn trong cơ thể....

Hắn bỗng nhớ đến lúc bị Triệu Hoài Chi cưỡng hôn ở Túc Châu.

Lúc ấy, khí tức quanh thân Triệu Hoài Chi cũng lạnh lẽo vô cùng.

"Vậy để tiểu nhân phái người đi hỏi trưởng...."

"Ta đến gặp cha ta còn phải xin phép trưởng lão các ngươi?" Triệu Hoài Chi cười lạnh.

Người kia run rẩy nói, "Không....không có ý này...."

"Tránh ra!" Triệu Hoài Chi vung roi ngựa, dẫn người phi thẳng lên núi.

Y biết thời gian đã trễ, quan tài trên đó có phải quan tài lúc đầu không mới là vấn đề.

Lúc bọn họ đến được đài cao giữa trời tuyết trắng xóa, thấy được quan tài đặt lặng lẽ phía xa, ai nấy đều nín thở.

Không một ai lên tiếng, chỉ mím môi nhìn gia chủ Bá Nha ngột thị từng bước tiến đến bên quan tài.

Công tử Hồ Hồ ra sức mở nắp.

Khi dung nhan của người nằm trong đó lộ ra, Hồ Hồ gần như sụp đổ, nước mắt tuôn trào như thủy triều.

Y quỳ sụp xuống đất.

Một công tử thanh quý nay chỉ như một đứa trẻ bình thường.

Y cúi đầu, nước mặt chảy dài trên gương mặt, lập tức kết thành hoa băng.

"Cha ơi...."

Tiếng thở than nức nở vang lên.

Y chưa bao giờ nghĩ, lần cuối gặp mặt cha lại là như thế này.

Khiến lòng y đau như cắt....đau như cắt.

Đau không cách nào kiềm chế được.

Vì sao năm xưa, lúc cha xoay người bước đi, y không ôm lấy người, để hai cha con xa cách bao nhiêu năm....

Vì sao lúc gặp lại thì kẻ ở nhân gian người ở hoàng tuyền, thiên nhân vĩnh cách?

Lúc này, khi công tử Hồ Hồ chính thức vĩnh viễn mất đi tình thương của cha, cũng là lúc y thực sự trưởng thành.

Nhìn gia chủ quỳ xuống khóc, các kỵ binh cũng xuống ngựa quỳ theo, vài người không cầm lòng được mà rơi lệ.

Tần Quyên ngẩn ngơ một hồi. Cuối cùng, Triệu Hoài Chi đứng lên, gọi quân y tới.

Quân y kiểm tra thân thể cho cha của Hồ Hồ. Vì nơi đây lạnh giá, băng tuyết phủ quanh năm, xác chết không hư thối nên quân y làm việc rất dễ dàng.

Sau khi cởi bỏ xiêm y của gia chủ tiền nhiệm, kiểm tra kỹ càng hồi lâu, quân y mới báo với Hồ Hồ, "Bẩm gia chủ, chủ thượng bị trọng thương rất nặng, chắc chắn đã quyết đấu với kẻ khác trước khi qua đời."

Tần Quyên nghe thế, kinh ngạc nhìn Hồ Hồ.

Sắc mặt Hồ Hồ trắng bệch như sáp. Nếu như cha quyết đấu với người khác, sau đó bị thương nặng mà chết, vậy ai là người có khả năng đả thương cha y?

Ở sông Oát Nan, có kẻ có võ nghệ bất phân thắng bại với cha, ngoài Khoách Đoan vương ra thì chỉ còn mấy vị vương gia hiện giờ đang tây chinh.....

Nhưng Khoách Đoan vương lại ở Lương Châu rất xa xôi, thời gian đó không thể tới Băng Vực.

Ngay cả Hốt Tất Liệt và Hiên Ca cũng không phải đối thủ của cha.

Cũng có thể đây là một cuộc quyết đấu công bằng. Cha đến đây thực hiện một lời hứa, có lẽ ông định sau khi hoàn thành lời hứa này thì về Đại Oát Nhĩ tìm y. Cũng có thể sau khi bị thương, biết không còn sống được bao lâu nữa nên ông muốn đến Đại Oát Nhĩ, nhưng cuối cùng lại chết ở Băng Vực này....

Triệu Hoài Chi cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt nhất.....

Hẳn là cha nhớ y lắm. Dù là khi hấp hối cũng nhớ đến y....

Một lần nữa, y hướng cặp mắt đã đỏ hoe vì khóc về phía di hài cha.

Bất chợt, y để ý đến một vật màu đỏ đến lóa mắt trong quan tài.

Đó là......

Một sợi dây hồng cột lấy một cái lục lạc cùng một nhúm lông đã ngả màu vàng.

Chính là chiếc lục lạc đeo cổ của chú chó đầu tiên y nuôi, cùng ít lông của nó.

Năm y trở thành một nhi lang tuấn mỹ, chú chó cũng về với đất.

Hóa ra cha vẫn luôn mang theo món đồ y quý nhất lúc còn bé........

"Cha ơi cha...." Y khóc không thành tiếng. Vì sao trời nỡ cướp đi của y người cha tốt như vậy....

Y chẳng còn gì nữa.....Chẳng còn gì nữa...

Quân y thấy gia chủ run rẩy, muốn dìu y đứng lên nhưng một bóng người cao lớn mảnh khảnh đã ôm y vào lòng.

Tần Quyên ôm chặt lấy Triệu Hoài Chi, từ từ truyền nội lực cho y.

Hắn chưa từng truyền nội lực cho ai bao giờ, chỉ có thể vụng về làm thử.

Thân thể Triệu Hoài Chi lạnh quá, đến cả mặt cũng lạnh như băng.

"Triệu Hoài Chim ngươi bình tĩnh một chút." Tần Quyên dịu dàng nói, "Bình tĩnh lại nào. Ta biết ngươi làm được. Ngươi làm được mà."

Dù là Hồ Hồ hay Triệu Hoài Chi, trong lòng hắn, y vẫn luôn là một thiếu niên mang dáng vẻ gầy yếu nhưng tâm hồn mạnh mẽ vô cùng.

Hắn chưa từng thấy Triệu Hoài Chi yếu ớt đến thế, yếu đến đau xót.

Hắn hít sâu một hơi, lại thì thầm, "Nếu ngươi cần sưởi ấm, vẫn còn có ta...."

Lúc này, người trong lòng khẽ động.

Gương mặt tuyệt mỹ ngước lên nhìn thiếu niên lang. Trong tiếng nức nở, y vươn đôi tay cứng đờ, ôm Tần Quyên thật chặt.

Y không còn thân nhân nào cả, nhưng người y thích vẫn bằng lòng ôm lấy y.

Y nghĩ, nếu đánh mất cả Tần Quyên, cuộc đời y mới thật sự là vạn kiếp bất phục.

Y đã từng không dám yêu ai cả.

Bây giờ y chẳng còn gì, cũng không biết khi nào sẽ bị cổ độc trong cơ thể phát tác mà mất mạng....

Nếu đã vậy, chi bằng cho y được yêu say đắm một lần đi....

Một lần là được rồi.

"Hôn ta." Y đột nhiên nói.

Dường như đã không còn tỉnh táo.

Quân y đứng đó nghe thấy, vội quát đám kỵ binh đằng sau, "Lui ra! Mau lui ra! Gia chủ bảo tất cả các ngươi lùi lại!"

Vị quân y lớn tuổi này hết mực trung thành và tận tâm với Bá Nha Ngột thị. Tuy lão không phải gia thần, chỉ là một nô tài cống hiến cho Bá Nha Ngột thị, nhưng từng chăm sóc công tử từ bé. Lão không mong có tin đồn nào ảnh hưởng đến thanh danh của công tử.

Công tử hóa ra thích nam nhân....Lão không thể ngờ....

Hơn nữa, đối phương mới chỉ là một thiếu niên chưa lớn....

Sau khi các kỵ binh lôi cả quân lính canh gác quan tài đi, lão quân y cũng lui lại.

Tuy quân lính bất mãn nhưng không thể làm gì đoàn kỵ binh tinh nhuệ của Bá Nha Ngột thị, đành phải tạm rời đi.

Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ, trong quan tài mà mình được lệnh canh giữ ấy lại là thi thể của gia chủ tiền nhiệm Bá Nha Ngột thị.

Người ra lệnh cho họ cũng không cho biết điều này.

*

"Hôn ta." Trên đài cao đầy tuyết, Triệu Hoài Chi một lần nữa khẩn khoản yêu cầu.

Tần Quyên đỏ mừng cả mặt. Hồ Hồ bảo hắn hôn y ngay bên cạnh quan tài cha y sao?

Vậy là hắn.....hôn xong phải tạ tội à?

Tần Quyên không biết có nên nghe theo không.....

Nhưng dáng vẻ này của Triệu Hoài Chi khiến hắn đau lòng quá. Hắn không muốn Triệu Hoài Chi đau buồn như thế, phải có cách nào đó an ủi y chứ.....

Gia chủ Bá Nha Ngột thị là người lãnh tâm lãnh tình nhưng thương xót thế nhân, Triệu Hoài Chi lại là người mưu tính cho thiên hạ đại cục, là kẻ có trí tuệ để nghịch đảo càn khôn.

Họ không nên làm thế này.

Tần Quyên hít sâu một hơi, lòng thầm khấn xin cha của Hồ Hồ tha thứ. Hắn chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

"Ta hôn ngươi." Tần Quyên dịu dàng nói, nhắm mắt, đặt môi lên.

Không biết qua bao lâu, sau khi cảm thấy hơi thở của Triệu Hoài Chi đã ổn định hơn, Tần Quyên mới buông ra.

Tần Quyên hỏi, "Hồ Hồ, ngươi sao rồi?"

Triệu Hoài Chi không nói, vẫn cứ khép đôi mắt đẹp. Y phát hiện ra, những lúc quan tâm y, Tần Quyên sẽ gọi y là Hồ Hồ.

"Sao vậy?" Không thấy y trả lời, Tần Quyên lo lắng hỏi lại.

"Vẫn ổn." Triệu Hoài Chi hơi khàn giọng đáp, "Ta thấy dường như mình vừa trưởng thành trong thoáng chốc, cũng nhận ra rằng cha luôn nhớ đến ta, luôn yêu thương ta.....Chỉ tại ta không tốt."

Y cầm sợi dây đỏ lên, đưa cho Tần Quyên xem.

Tần Quyên thấy một cái lục lạc và nhúm lông.

"Đây là sợi dây đỏ ta thường đeo khi còn bé....Là vật ta yêu thích nhất, nhưng sau này không biết đã để lạc ở đâu. Hóa ra cha vẫn luôn mang bên mình."

Y thở dài một tiếng, lại mỉm cười, nhìn Tần Quyên nói, "Tần Quyên, ngươi đến gặp cha ta đi."

Tần Quyên liền quay lại nhìn về phía quan tài.

Hắn cúi đầu tam bái rồi mới lại gần nhìn người nằm bên trong.

Lúc đó, hắn suýt nữa thì kêu thành tiếng.

Không thể nào!

Không thể nào!

"Sao vậy?" Triệu Hoài Chi thấy phản ứng khác thường, vội đi tới đỡ Tần Quyên.

"Ta....hình như ta đã gặp cha ngươi....nhưng hình như cũng không phải ông ấy."

Trong mộng, người đó mặc áo trắng quần đỏ, tuy giống cha của Hồ Hồ....nhưng mà cũng rất mơ hồ.

Hắn có cảm giác, ảo ánh hắn mơ thấy lúc trước chính là cha của Hồ Hồ.