Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 87

Chương 87: Có Hồ Hồ bầu bạn (7)

- Ngô Tứ Quân -

Sau khi đáp xuống, Tần Quyên mới căng thẳng. Hắn không nên để lộ bản thân như vậy, nhưng bây giờ thì khoa trương quá rồi. Lỡ những người này nghi ngờ hắn, theo dõi hắn sau khi vào được thành Ban thì phải làm thế nào đây?

Lúc này, một tiếng cười khẽ vọng ra từ bên trong xe ngựa, "Còn không mau cút đi!"

Lũ cướp nghĩ bụng, tình hình này thì có cướp cũng không cướp nổi. Chúng đưa mắt nhìn nhau rồi quay ngựa rời đi.

"....." Thương đội im lặng một lúc, rồi người Đại Lý kia hô lên, "Mau khởi hành, coi chừng lũ cướp gọi thêm người tới."

Bọn họ di chuyển nhanh hơn. Thi thoảng, Tần Quyên lại nghe thấy tiếng ho khan của Cửu Đàm trong xe ngựa.

Tần Quyên muốn mau đến thành Ban, nhưng lại lo khi đến rồi thì nói với Củu Đàm thế nào. Hắn không có bạc để đưa cho Cửu Đàm, dù biết Cửu Đàm không để tâm, nhưng khi được nhận vào thương đội, hắn đã nói sẽ đưa bạc cho họ. Hắn không muốn nuốt lời.

Họ tới được thành Ban vào giờ Dần ngày hôm sau. Lúc này, lính thủ vệ không cho vào nhưng chẳng biết người Đại Lý kia nói gì mà thủ vệ liền cho qua.

Sau khi vào thành, Tần Quyên nói với người Đại Lý, hắn phải tìm một vị bằng hữu, rồi hỏi phủ đệ của họ ở đâu để sau khi hắn gặp bằng hữu xong sẽ tự đến bái phỏng.

Người Đại Lý hỏi Cửu Đàm, sau đó chuyển lời lại cho Tần Quyên, "Thiếu gia nhà chúng ta rất thích ngươi, mong ngươi có thể về phủ làm khách. Ngài ấy nói sẽ sai người liên lạc với bằng hữu của ngươi. Thiếu gia nhà ta rất có danh tiếng ở thành Ban, muốn tìm người không khó đâu."

Tần Quyên định lắc đầu thì người trên xe ngựa vén màn xe, nhìn sang, "Ngươi đi cùng đi. Mấy ngày nay, quan phủ kiểm tra hộ tịch rất gắt, nếu không có sẽ bị tống vào nhà lao. Còn về bằng hữu của ngươi, ta có thể giúp được, vài ngày là có tin tức thôi."

Tần Quyên chẳng biết nói gì, nhưng hắn hiểu vì lý do nào đó mà Cửu Đàm không muốn thả hắn đi. Bây giờ hắn kiên quyết đòi đi thì sẽ gât bất hòa, không chừng lại kết thù. Thôi thì thêm một bằng hữu vẫn hơn thêm một kẻ địch.

Nhưng nghĩ mãi không ra ý đồ của Cửu Đàm. Nếu bảo do thấy hắn trổ tài đánh đuổi bọn cướp nên muốn giữ hắn lại làm thủ vệ thì còn được.

Chứ nếu muốn điều tra hắn thì hắn phải đi ngay, nếu không sẽ liên lụy đến Hồ Hồ.

Biết rõ những người này sẽ không để cho hắn đi, Tần Quyên đành phải theo thương đội.

Thành Ban rất lớn, có thể sánh với thành Hổ Tư Oát Nhĩ và Đại Oát Nhĩ.

Tần Quyên hỏi người Đại Lý kia thì biết bây giờ là giờ dần, giờ dần mà vẫn có người đi lại trên đường, quán rượu quán ca trên phố còn đèn sáng, thậm chí có cả đám đông xem vũ nữ múa.

Thành Ban phồn thịnh đến thế sao? Có khác nào chợ đêm ở Nam Tống....

Có lẽ do lối sống phóng khoáng của cư dân nên chỉ bên ngoài thành bị canh gác nghiêm ngặt, còn trên phố không mấy khi thấy bóng quan binh.

Đi được một lúc, người Đại Lý nói đã tới nơi rồi.

Tần Quyên bắt đầu mệt mỏi. Hắn ngước mắt lên, thấy một toà cung điện tráng lệ cách đó không xa.

Phủ đệ của Cửu Đàm đây ư? Sao lớn quá vậy?

Tần Quyên há hốc mồm. Cả chuyến đi này, hắn chưa trông thấy căn nhà nào lớn như thế....

Quả nhiên Cửu Đàm rất giàu có....

Tần Quyên cố gắng không biểu lộ cảm xúc. May là hắn vẫn đeo mặt nạ nên trông không đến mức quá khoa trương.

Có người đi lên gõ cửa, sau đó một nhóm người mở cửa ra. Ai nấy đều cúi đầu hành lễ vấn an Cửu Đàm.

Theo sự sắp xếp của người Đại Lý, họ khuân đồ đạc vào trong.

Cửu Đàm xuống xe ngựa, một nô tài định tới dìu hắn nhưng hắn gạt ra, nhìn về phía Tần Quyên, "Ngươi theo ta vào đây."

Tần Quyên xuống ngựa. Nô bộc trong viện tới dắt ngựa cho hắn. Hắn mau lẹ tháo hành lý của mình từ yên ngựa xuống.

Cửu Đàm đi trước, Tần Quyên ôm tay nải theo sau.

Dọc đường đi, Tần Qyên không ngừng cảm thán, nơi này cứ như hoàng cung vậy.....

Cửu Đàm hỏi hắn tới thành Ban bao giờ chưa, Tần Quyên lắc đầu.

Cửu Đàm mỉm cười, "Ta không lừa ngươi đâu. Ngày mai A Đạt sẽ làm hộ tịch cho ngươi rồi dẫn ngươi ra ngoài thăm thú."

A Đạt chính là quản sự người Đại Lý kia. Người ta nói thời trẻ, A Đạt là mỹ nam có tiếng ở thành Ban. Đương nhiên dù đã có tuổi nhưng nhìn ông ta cũng có thể thấy được dĩ vãng huy hoàng.

Tần Quyên thấy hoa viên ở đây vô cùng rộng lớn, chẳng biết cần đến bao nhiêu người chăm sóc hàng ngày.

Hơn nữa, để phòng ngày hè nóng bức bên họ cũng xây nhiều giếng nước. Một hoa viên có thể có đến 3 cái giiếng.

Đi chưa được bao xa, Tần Quyên thoáng ngập ngừng bước chân khi nghe thấy tiếng nữ nhân cười đùa ríu rít.

Quả nhiên, sau khi đám nô tài nghênh đón Cửu Đàm, vài nữ nhân đi ra từ góc hành lang.

Họ thấy Cửu Đàm thì quỳ xuống hành lễ, khiến Tần Quyên sợ đến không nói nên lời.

Tần Quyên không hiểu họ nói gì, chỉ thấy một nhóm nữ nhân đủ loại màu da hết cười rồi khóc....

Còn sắc mặt Cửu Đàm thì.....Tần Quyên chỉ dám liếc trộm một cái rồi quay đi ngay.

Dường như tâm trạng hắn không tốt tí nào, Tần Quyên nghe thấy hắn gằn giọng nói mấy câu.

Các nữ nhân hoảng sợ, đám nô tài vội đưa họ đi.

Không lâu sau, chỉ còn lại một mình Cửu Đàm đứng đó.

Cửu Đàm dừng nên Tần Quyên cũng không dám tự ý đi tiếp.

Không ngờ thiếu niên này mới có 19 tuổi đã cơ thiếp thành đàn.

Dù sao sứ mệnh quan trọng nhất của một chủ gia tộc là sinh con nối dõi.

Tần Quyên thở dài, cảm thấy mình không đảm đương nổi cái sứ mệnh này. Đến cả mạng mình còn không lo nổi, nói gì đến.....

Không hành tẩu ở luyện ngục nhân gian thì cũng bầu bạn với thăng đăng cổ phật.

Nơi ở của Cửu Đàm nằm trên sườn núi phía bắc. Cửu Đàm nói ở đó có thể ngắm hoa đào. Không có cơ thiếp nào được phép lui tới, hắn không muốn bị quấy rầy.

Hắn kể, 12 tuổi hắn cưới vợ, 13 tuổi bắt đầu nạp thiếp, số cơ thiếp đã lên tới hơn 30 người....

Những chuyện này, Tần Quyên chẳng biết "san sẻ" với Cửu Đàm cách nào, vì hắn đã trải qua bao giờ đâu. Thậm chí hắn còn sợ mình biết quá nhiều.....

Hắn cũng không hiểu vì sao phải nạp quá nhiều cơ thiếp như vậy, lại còn nói bản thân bị ép buộc.

Cho nên khi nghe câu ấy, Tần Quyên cau mày, mở miệng hỏi, "Thế vì sao ngươi không thả bọn họ đi?"

"Đi thế nào được? Ta buộc phải liên hôn với tiểu thư của rất nhiều bộ tộc láng giềng....Họ đưa tới thì ta nhất định phải nhận lấy, nào có ai hỏi ý ta xem có muốn hay không." Cửu Đàm lạnh giọng đáp.

"..." Tần Quyên không hiểu lắm nhưng thấy thái độ của hắn như vậy thì không dám hỏi thêm, chỉ nghiêm túc nghe Cửu Đàm kể.

Không lâu sau, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Tần Quyên rất mệt, chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Nhưng chủ nhân nơi này chưa sắp xếp, hắn cũng không dám đề nghị.

Cửu Đàm im lặng một lát, Tần Quyên bèn nhân lúc đó, dò hỏi, "Ngươi mắc bệnh mất ngủ sao?"

Hắn phải nghĩ mãi mới ra, chữ mất ngủ trong tiếng Thiên Trúc nói thế nào....

Cửu Đàm cũng phải ngẫm một lúc mới hiểu hắn nói gì, sắc mặt thoáng mệt mỏi, gật đầu.

"Phải, tìm lang trung giỏi về chữa mà vẫn không khá hơn." Ngự y Quách Nhị đã chẩn trị cho hắn 2 năm nay mà không có tác dụng gì mấy.

Với hắn, được ngủ ngon 2 canh giờ đã là xa xỉ.

Cho nên hắn rất ghét đám nữ nhân đến làm phiền....Từ hai năm trước, hắn đã không còn thị tẩm ai nữa.

Nhưng đêm qua rất lạ, Tần Quyên ngủ trong doanh trướng của hắn, khiến hắn được ngủ một giấc ngon lành từ rạng sáng đến tận trưa.

TRước nay chưa từng có chuyện như vậy.

Cho nên hắn nghĩ, chắc thân thể Tần Quyên có gì đó đặc biệt.

Nhưng cũng mới suy đoán vậy thôi, sau đây phải nhờ ngự y Quách Nhị đến tìm hiểu thêm mới biết. Đó cũng chính là lý do hắn giữ Tần Quyên ở phủ mình.

"Lúc trước ngươi bị thương hay gặp chuyện gì à?"

Tần Quyên có chút tò mò, không khỏi thắc mắc.

Cửu Đàm mỉm cười, "Một nữ nhân dâng cho ta một loại hương, ta dùng nửa năm thì thân thể bắt đầu suy yếu, đặc biệt là chứng mất ngủ...."

Tần Quyên sửng sốt, lại hỏi, "Sao ngươi phát hiện ra loại hương đó có vấn đề? Rồi bằng cách nào biết được nữ nhân đó muốn hại ngươi?"

Cửu Đàm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng lại có phần giễu cợt, "Vì tỳ nữ của ả muốn trở thành nữ nhân của ta nên báo cho ta chuyện này.""Sau đó thì sao?"

"Ta xử cả hai ả."

"..."

Tần Quyên bắt đầu có chút sợ hãi thiếu niên trước mặt. Ngay cả người bên gối của mình mà cũng ra tay. Chẳng phải Cực Bố Trát thường nói phu thê là người thân mật nhất ư?

Cửu Đàm dẫn hắn đến một khu phòng. Nô tài bước lên mở cửa.

Cửu Đàm nhìn hắn, cười nói, "Đây là nơi gia thần của ta ở trước kia, ngươi cứ nghỉ tạm vài ngày, sau đó ta lại sai người dẫn ngươi đến tiền điện."

Tần Quyên xấu hổ xua tay, "KHông cần rắc rối như vậy đâu, sau khi tìm được bằng hữu, ta sẽ đi ngay."

Cửu Đàm hơi lạnh mặt, nhưng mau chóng điềm nhiên như cũ, "Không sao, ngươi muốn ở bao lâu cũng được. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có việc."

Sau khi Cửu Đàm đi rồi, Tần Quyên mới thở phào nhẹ nhõm. Ở lại nơi này có ổn không đây?

Hắn cất đồ đạc, định ngủ một giấc trước đã rồi tính.

*

Cửu Đàm đi được một đoạn thì gọi nô tài đến "Mời ngự y tới biệt cung trong vòng nửa canh giờ, không được xảy ra sai lầm."

Nô tài kia nhận lệnh, vội vàng chạy đi.

Không lâu sau, ngự y đến biệt cùng tìm Cửu Đàm, khom mình hành lễ.

"KHông biết điện hạ trở về, thần thật có lỗi...." Ngự y quỳ nói.

"Đứng dậy đi."

Cửu Đàm kể lại chuyện Tần Quyên cho ngự y nghe.

Ngự y vội hỏi, "Thiếu niên đó đang ở đâu?"

"Ở thiên điện." Cửu Đàm đáp.

Ngự y tiến đến gần, thấp giọng nói, "Điện hạ, thần muốn kiểm tra thân thể thiếu niên đó một chút...."

"Võ công của hắn rất khá." Cửu Đàm nói, "Ngươi không tới gần hắn được đâu."

Ngự ý bảo, "Dùng mê hương."

Cửu Đàm mở to mắt, lập tức gọi nô tài tới, ra lệnh, "Mau chuẩn bị mê điệt hương."

Nô tài kia rất nhanh nhẹn, chưa đầy 1 khắc sau đã quay về, "Điện hạ, đã xong rồi."

Ngự ý hỏi, "Không có sai sót gì chứ?"

Nô tài gật đầu.

Nghe vậy, Cửu Đàm theo ngự y đến thiên điện.

Ở thiên điện, Tần Quyên ngủ say đến gần như ngất đi, ngay cả tiếng thở cũng không nghe rõ.

Ngự y bước vào, còn Cửu Đàm chờ ngoài cửa sổ.

Hoa văn trên cửa sổ được chạm rỗng.

Cho nên vẫn quan sát được trong phòng.

Lát sau, ngự y bước ra, kinh ngạc nói, "Điện hạ, ta thấy trên người đứa bé kia có khí tức của một loại cổ trùng."