Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân - Chương 95

Chương 95: Khi bão tố sắp đến (5)

- Ngô Tứ Quân -

Tần Quyên đi về hướng thành Ban, chưa đầy 3 ngày sau thì nghe đám người ở thương đội đằng trước bàn tán, nói là quân Tây Chinh chuẩn bị rút về.

Không thể nào, chỉ khi không cướp bóc được hoặc không còn gì để cướp, quân Tây Chinh mới có thể rút về.

Viết Viết từng nói với hắn, sau khi Hãn Oa Khoát Đài kế vị, ông ta sống quá mức xa hoa, không còn tiền bạc để duy trì nữa nên mới sai trưởng tử Tây Chinh.

Vương đình Mông Cổ chỉ biết tiêu tiền chứ không biết làm ra tiền.

Họ khai chiến chỉ có thể là do Đại Đô đã tiêu sạch của cải tích góp đời trước.

Chuyến này đi, Tần Quyên không mang đồ dựng trại cho nên quyết định ở nhờ lều của thương đội.

Không chỉ riêng mình hắn muốn tá túc, cho nên kiểu gì cũng phải đưa bạc.

"Nếu ngươi thấy ở một đêm đắt quá thì có thể đi cùng chúng ta đến thành Ban, dọc đường chúng ta sẽ cho ngươi thức ăn và ngủ nhờ lều." Người của thương đội nói.

Tần Quyên kiểm tra số bạc còn dư. Hắn đã cắt hai thỏi bạch Triệu Hoài Chi đưa cho thành mấy miếng nhỏ để dùng dần, bây giờ chỉ còn lại 2 miếng. Hắn đành cắn răng, đưa một miếng cho người kia, "Nói lời nhớ giữ lời."

Người kia đáp, "Thương nhân quan trọng nhất là chữ tín. Một khi ta đã không ngại phiền hà mà đưa ngươi theo thì cũng sẽ tuân thủ lời hứa. Nhưng nếu gặp phải cướp, muốn chạy thì phải chạy chung, không được bỏ chạy một mình. Nếu ngươi không làm được như thế thì đi tìm nhà khác."

Tần Quyên gật đầu. Hắn tới lui trên đại mạc và thảo nguyên nhiều năm rồi, xem như hiểu tính các quản sự của thương đội. Người càng nói nhiều càng dễ hòa hợp.

Bữa tối, họ được ăn canh thịt dê và cháo một mì.

Tần Quyên không thích những món này nhưng cũng không bỏ phí, ăn xong thì vào lều ngủ. Bên trong đã có 7 8 người nằm.

Bọn họ đều là nam nhân, đi đường dài ngày nên không tắm rửa, cả lều bốc mùi hôi hám.

Tần Quyên chịu không nổi, nhưng hắn đã thức suốt 3 đêm rồi, đành phải sống chung với lũ thôi.

Hắn chọn một cái giường trống gần nhất, dùng bọc hành lý làm gối đầu, ngả lưng ngủ ngay.

Đến khuya, Tần Quyên mơ màng cảm thấy có ai đó đến gần mình cùng tiếng hít thở rất khẽ, hành động cẩn thận. Hắn tỉnh lại nhưng không mở mắt ra.

Mãi đến khi bàn tay kia thò đến bọc hành lý trên đầu giường hắn, hắn mới vương tay tóm lấy.

Người kia không thoát được, bị Tần Quyên dùng sức vặn cánh tay ra sau lưng.

Gã bị đau đến nỗi r*n r* mấy hồi. Tần Quyên lạnh giọng nói, "Nếu lớn tiếng thì sẽ khiến người khác thức giấc, lúc ấy không ai chứa chấp ngươi nữa đâu."

Tên ăn cắp cũng hiểu, nếu người của thương đội biết gã có ý định trộm thì chắc chắn sẽ đuổi gã đi.

Tiếng ngáy rền vang bốn phía như tiếng sấm. Tần Quyên nhìn vào cặp mắt tên trộm trong bóng tối, một lần nữa thấp giọng nói, "Tại sao lại trộm của ta?"

"Ta thấy lúc ban ngày, ngươi chi tiền hào phóng như thế nên mới nảy sinh ý đồ. KHông có ai trong số những người ở đây đưa nhiều bạc cho họ như ngươi."

Tần Quyên nhíu mày, hất gã ra, "Việc tối nay ta không so đo với ngươi. Nếu có lần sau, ta sẽ lập tức báo cho thủ lĩnh của thương đội!"

Tên trộm vừa được thả, vội vàng vừa bò vừa chạy đi.

Tần Quyên lại nằm xuống. Tiếng ngáy ồn ào của đám người cùng lều khiến hắn không ngủ nổi. Hắn đứng dậy ra ngoài, tập võ một lúc rồi về.

Sau khi đổ mồi hôi xong, quả nhiên ngủ cũng ngon hơn.

Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh, bên ngoài đã vang vọng tiếng người gọi nhau ăn sáng.

Lúc này Tần Quyên mới biết, người trả bạc như hắn thì được đi ăn luôn, còn người không trả bạc thì phải thu dọn lều trại mới được ăn một bát mì.

Quản sự của thương đội nói, thủ lĩnh của họ mở lòng từ bi, cho đám người này theo đã là tốt lắm rồi.

Tần Quyên ăn hai bát mì và một miếng bánh kẹp thịt. Hắn nhìn đám người đang thu dọn đằng xa, vừa liếc một cái đã nhận ra tên trộm đêm qua.

Gã đang chăm chú dọn dẹp, nhưng bất chợt liếc thấy một cặp mắt sắc bén như ưng đang nhìn mình chằm chằm. Gã hoảng sợ, thụp đầu xuống, bàn tay đang nhặt đồ cũng run lên, không biết là hối hận hay sợ hãi.

Gã đúng là ăn gan hùm nên đêm qua mới dám chọc người này. Phản ứng của hắn ta khác hẳn người thường, gã còn chưa kịp đụng vào bọc hành lý đã bị tóm ngay.

Quản sự của thương đội hô mấy tiếng, bảo họ dọn nhanh lên còn đến lãnh đồ ăn sáng.

Những người kia lần lượt chạy đến, chỉ có tên trộm hôm qua thất thể đi sau cùng. Gã vừa bé vừa lùn, người gầy như que củi. Tần Quyên nheo mắt quan sát một hồi, cũng hiểu được với thể trạng này thì gã có muốn chạy cũng không chạy nổi.

Vì đi sau cùng nên trong nồi chẳng còn lại bao nhiêu, gã chỉ lãnh được nửa bát mì.

KHuôn mặt gã mếu máo, gồi ở nơi xa nhất, ăn từng tí một.

Gã không nhận ra, lúc mình ăn gần xong thì một người đã đến gần.

Tần Quyên đứng trước mặt gã, khoanh tay nhìn.

Gã ta ngẩng đầu lên, sợ đến mức suýt thì làm rơi bát.

"Công.....Không, đại gia, ngài tha cho ta, ta không phải trộm. Chẳng qua ta thật sự không có tiền, đêm qua là lần đầu tiên nảy sinh ý đồ. Là ta sai, ta biết lỗi rồi...." Gã cuống cuồng nói.

Tần Quyên không ngờ tên này rất biết ăn nói.

Hắn vươn tay, lột luôn râu quai nón dưới cằm người này xuống.

Gã ta hốt hoảng che mặt.

Tần Quyên đã sớm nhận ra, cằm người này trắng hơn hẳn nửa mặt trên.

Một kẻ dịch dung.

Tần Quyên trả lại râu quai nón cho gã, hất hàm hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"49."

Tần Quyên cau mày, nhưng vì mang mặt nạ nên người khác không nhận ra, "Nói láo!"

"......" Người kia dán râu quai nón cẩn thận, rồi lại lí nhí đáp, "39."

"Còn không khai thật ra?" Tần Quyên nhếch môi.

"19....."

Tần Quyên, "Gì?"

"Còn gì nữa, đúng là 19 thật mà!" Người kia cáu kỉnh đứng dậy.

Tần Quyên bấy giờ mới à một tiếng.

"......." Kim Cừu tức hết chỗ nói, "Ngươi à là có ý gì....."

"Tên?"

"....."

"Gì?"

Kim Cừu khóc không ra nước mắt, "Cừu Cừu."

"Lão tử hỏi tên thật của ngươi, đừng có thách thức sự kiên nhẫn của ta."

Kim Cừu thề, nếu có ngày gã về được Đại Lý thì nhất định.....Không nuốt trôi cục tức này! Con mẹ nó, quá là nhục!"

"Kim Cừu." Gã cúi gằm mặt đáp.

Tần Quyên im lặng một hồi, cuối cùng lấy ra miếng bạc cuối cùng trong túi áo, ném cho Kim Cừu.

Kim Cừu ngơ ngác bắt lấy, đến lúc Tần Quyên đi xa rồi, gã mới kịp phản ứng, nhận ra thư trong tay...

Hốc mắt gã đỏ hoe.

Đây rốt cuộc là người thế nào?

Gã không hiểu nổi, ở cái thời bạc quý hơn mạng này mà còn có người như vậy ư?

Gã nghèo túng khổ sở suốt một chặng đường dài đến đây, không ai chịu cứu giúp, cho nên luôn tự ý thức rằng chỉ có mình giúp được mình. Gã từ phương tây đến chỉ vì một giấc mộng mà thôi.

Mẫu thân gã là một nữ tử Đại Lý bị bán đến thành Ma Nhật ở phía tây, cho thành chủ ở đó. Sau này, người Mông Cổ tới đánh chiếm, thành Ma Nhật bị tàn phá dưới gót sắt kỵ binh, cha mẹ gã đều chết, trong đời gã chỉ còn một giấc mộng Đại Lý.

Gã mang giấc mộng ấy, lên đường đến Điệt Nhi Mật, càng lúc càng đến gần Đại Lý, nhưng vẫn xa xôi không thể chạm đến được.....

Dọc đường đi, gã trải qua vô số khổ ải, nhưng chưa từng có cai bố thí cho gã chút bạc....

Chỉ cần người ta cho một miếng ăn, gã đã cảm kích lắm rồi!

Đột nhiên, gã nhào đến, ôm chặt Tần Quyên, "Đại ca, đại ca, tiểu đệ sai rồi. Về sau ngươi chính là ca ruột của ta....."

"......" Tần Quyên vừa bị gã ôm, định hất ra theo bản năng, nhưng vẫn kìm chế được, mặc cho gã ôm mình khóc lóc bù lu bù loa một lúc.

Hơn nữa, nếu tuổi mà Kim Cừu khai ra là thật thì hắn còn nhỏ tuổi hơn Kim Cừu.....

Tần Quyên sợ gã xấu hổ nên không nhắc đến, chỉ thấp giọng nói, "Bỏ ra."

Kim Cừu khóc lóc một hồi mới buông tay ra. Tần Quyên xoay người bỏ đi, leo lên lưng ngựa.

Phía bên kia, quản sự của thương đội đã bắt đầu hô hào, "Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành."

Hôm đó, họ đi 30 dặm đường. Kim Cừu không có ngựa, được cưỡi lạc đà của thương đội.

Một số thương đội thường nhận mấy người lưu lạc trên đường, trông có vẻ thành thật để làm việc nặng như thu dọn lêu trại. Những người này không cần trả công, chỉ cần cơm ăn chỗ ngủ. Kim Cừu được vào đây nhờ công việc đó.

Gã giả làm người già để tránh bị bắt đi lính, hơn nữa vóc dáng gã lại vừa gầy vừa bé, dán râu lên xong, nhìn cũng y như cụ già thật.

Lạc đà đi rất chậm, Kim Cừu cùng mấy người khác ở sau cùng của đoàn người. Kim Cừu bỗng nhận ra, cuộc sống khổ ải, nhàm chán của mình cũng có chút thú vị.

Lúc mệt mỏi bơ phờ, gã sẽ nhìn bóng người đi đằng trước kia.

Ngay cả giấc mộng Đại Lý hay hoàng hôn cuối ngày cũng trở nên lung linh sắc màu.

Đại Lý trong ký ức của mẹ gã, là núi sông tráng lệ, là non nước yên bình, là tuấn nam mỹ nữ. Nơi đó, thiếu niên đa tình, thiếu nữ nhu mì, già trẻ gái trai đều giỏi ca múa....

Dân chúng Đại Lý chắc chắn cũng tốt đẹp như thiếu niên trước mặt kia....

Cứ thế, sau 3 ngày, họ đã đi được nửa quãng đường, tiến vào trung tâm sa mạc.

"Kiểm tra túi nước." Cứ mỗi một canh giờ, quản sự sẽ nhắc bọn họ.

Tần Quyên có mười mấy túi nước, trong khi chỉ còn 6 ngày đường. Hơn nữa, sa mạc hắn phải đi qua lần này không kinh hoàng như Taklimakand, cho nên không cần lo lắng.

Tối hôm ấy, đang đi đường thì chẳng hiểu sao thủ lĩnh thương đội lại kêu đau bụng, bảo lang trung đến khám, hạ trại ngay tại chỗ.

Lúc tới An Địch Can, Tần Quyên cũng đi theo thương đội, nhưng mà đổi 2 thương đội khác nhau. Lần này hắn không muốn đổi, bởi vì không có bạc, mà cũng ngại phiền toái. Nhưng mà thương đội này đi chậm quá, hắn không quen.

Dù đã đi một lần rồi, lần này chỉ là chuyến về, nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh chọn cách độc hành. Dù sao cũng đã đến trung tâm sa mạc.

Không lâu sau, chuyện lạ xảy ra.

Vài người bắt đầu kêu đau bụng.....

Lang trung bận rộn chạy tới chạy lui.....

Một cạnh giờ sau......

Cả thương đội có 57 người thì 49 người gặp triệu chứng đau bụng tiêu chảy, thậm chí có người sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự....

Tần Quyên lập tức hiểu ra, đồ ăn của họ có vấn đề. Nhưng vì sao hắn vẫn bình yên vô sự?

Cũng may vẫn còn 7 người nữa an toàn như hắn, bao gồm quản sự của thương đội, cùng 6 người làm việc nặng (để dễ hình dung, sau đây mình sẽ dịch chữ này là c* li).

"Có phải đám c* li giở trò không? Tại sao chỉ có chúng không sao?" Một người ôm bụng nói.

"Nhưng quản sự và hai người tá túc cũng không sao mà?"

"Quái lạ....Ôi đau quá...."

"Cố chịu đi, lang trung đang nghĩ cách, quản sự cũng đi điều tra rồi......"

Quản sự vội đến tìm Tần Quyên, "Thương đội xảy ra chuyện, chỉ có chúng ta còn khỏe mạnh, phiền ngươi phối hợp cùng ta."

"Ta biết rồi, ông cứ nói." Tần Quyên đáp.

"Chúng ta sẽ sắp xếp thay phiên trực đêm. Ngươi ngủ trước, lát nữa có người gọi dậy thì ngươi thức canh. Tạm thời cứ thế đã."

"Được." Tần Quyên gật đầu.