Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 106
Chương 106:
- Mục Bạch -
Hắn nói xong, đôi mắt vẫn cứ vô thức dán chặt vào miếng sô cô la, nhìn đến mức hầu kết động đậy, nuốt một ngụm nước bọt. Một lúc lâu sau mới cố ép bản thân dời ánh mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng mà cung kính:
“Thật sự ăn ngon lắm… Ma ma chủ nhân, người ăn đi. Ngủ ngon… Dạ Ảnh sẽ không nói nữa. Dạ Ảnh ngoan, sẽ không quấy rầy ma ma chủ nhân nghỉ ngơi… Ma ma chủ nhân ngủ ngon ~”
Nói xong, cái thân thể nhỏ xíu kia vội vã chạy trở lại chỗ ban nãy, trùng vương thu mình giữa Chu Lệ và Tống Dương, hai cánh tay ôm gối, cuộn tròn lại, rồi thật sự im thin thít, không phát ra thêm một âm thanh nào.
Đế Thu liếc nhìn nắm tay bé xíu kia, lại nhìn miếng sô cô la trên giường đã bị hơi nóng làm cho hơi mềm ra, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hắn lấy từ trong không gian ra một tấm thảm lông mềm mại, quăng lên người sâu nhỏ vương:
“Đắp cái này rồi ngủ.”
Nói xong, thân hình thiếu niên khẽ động, xoay lưng về phía bọn họ, không còn bất kỳ cử động dư thừa nào nữa.
Khán giả trong phòng trực tiếp nhìn đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.
[ Yêu thọ ơi, ta có tài cán gì để chịu nổi cảnh tiểu Đế Thu bán manh như vậy! Tại sao trùng tộc mà manh thần nuôi đều đáng yêu đến mức này? Lượng manh vượt chuẩn rồi, mau gọi xe cứu thương cho ta! ]
[ Tiểu Đế Thu vừa xuất hiện đã thỏa mãn hết mọi tưởng tượng của ta về manh thần! Nhất định lúc nhỏ cũng đáng yêu thế này. Ta càng ngày càng mê manh thần mất thôi, hu hu hu. ]
[ Sâu nhỏ tộc mềm mềm cũng đáng yêu quá mức. Rõ ràng bản thân thích sô cô la như vậy mà vẫn có thể nhịn xuống, nhường cho manh thần trước. ]
___
Đế Thu lần này ngủ một giấc thật sự no nê, ngủ đến mức thần trí tròn đầy mới từ từ tỉnh lại.
Hắn mở mắt, quan sát xung quanh một lượt, phát hiện những người khác đã sớm tỉnh cả rồi. Hắn lại cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên phần cuối thiết bị cá nhân ở cổ tay, mới biết bản thân vậy mà ngủ liền một hơi đủ mười tiếng. Hiện tại đã là buổi chiều của ngày thứ hai.
Bất quá, do bọn họ đang ở trong cung điện ngầm dưới lòng đất, ánh mặt trời có mọc hay lặn cũng chẳng còn chút ý nghĩa gì. Ở nơi này hoàn toàn không nhìn thấy được.
Những người khác đã bắt đầu bận rộn. Chu Lệ đang chơi game với tiểu sâu nhỏ, Tống Dương thì đứng nấu cơm, còn Lục Ngọc lại tựa vào một góc, nhắm mắt dưỡng thần.
Đế Thu gom hết đồ đạc trên giường rồi nhét sạch vào không gian chứa đựng của mình, vừa làm vừa hỏi:
“Buổi chiều rồi… có cái gì ăn không?”
Tống Dương đáp ngay:
“Thật trùng hợp, ta mới nấu xong. Lại đây ăn.”
Đế Thu liếc nhìn Chu Lệ một chút. Chu “ma ma” lập tức hiểu nhu cầu của hắn.
Chu Lệ dùng dị năng tạo ra một mảnh nước sạch cho Đế Thu. Đế Thu cúi rửa mặt rửa tóc xong, Chu Lệ lại theo thói quen dùng dị năng giúp hắn hong khô.
Nhẫn nhục, nghiêm túc làm hết mấy việc này xong, Chu Lệ chỉ muốn chặt luôn đôi tay của mình xuống cho rồi.
Cái loại thói quen này… tuyệt đối không được tiếp tục!
Đế Thu sau một trận rửa sạch tỉnh táo, tinh thần hắn sáng suốt hơn nhiều. Hắn thong thả xoay người, ngồi xuống bên cạnh Tống Dương, bắt đầu ăn phần cơm trước mặt.
Tiểu sâu nhỏ vốn đang chơi đùa cùng Chu Lệ, thấy Đế Thu bắt đầu ăn liền nhẹ nhàng vẫy cánh bay tới trước mặt hắn. Nó đáp xuống thật nhẹ rồi đặt mông ngồi luôn vào trong lồng ngực Đế Thu.
Đế Thu chỉ cúi đầu liếc mắt nhìn sâu nhỏ vương một cái, bốn mắt đối nhau thoáng chốc. Sau đó hắn chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục vùi đầu ăn.
Nuốt hết một cái bánh bao, Đế Thu mở miệng hỏi:
“Chu Lệ, ngươi có biết ở tầng bốn lòng đất có một loại thực vật hình dạng giống chim phi điểu, gọi là phi điểu diên không?”
Được kể tên, Chu Lệ lập tức dừng tay. Hắn cố gắng lục tìm trí nhớ trong kho dữ liệu khổng lồ của mình hồi lâu mới lắc đầu:
“Chưa từng nghe. Chính ta chưa gặp, cũng không thấy tuyển thủ khác nhắc tới trên tinh võng.”
“Nếu có tồn tại… chắc chỉ là ta chưa chú ý.”
Lúc này, Lục Ngọc – người vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần – bỗng mở miệng gia nhập câu chuyện:
“Loại thực vật đó, ta biết. Phi điểu diên, lá hình răng cưa, hoa màu trắng, cánh hoa rất lớn, tạo hình như một con chim đang dang cánh bay lên, nên mới có cái tên đó.”
“Loài hoa này vốn không phổ biến, ở các khu mộ lại càng thường thấy hơn. Tương truyền nó mọc lên nhờ hấp thu linh hồn của người chết. Nơi người chết càng nhiều, phi điểu diên càng mọc um tùm. Ta đã từng đọc qua sử liệu, trước kia từng có thời kỳ mọi người xem phi điểu diên là hoa vãng sinh. Bởi vì tạo hình cánh hoa giống chim bay, tượng trưng dẫn dắt linh hồn lên Thiên Đường. Có một quãng thời gian rất dài, người ta lấy việc mộ phần mọc ra phi điểu diên làm niềm tự hào.”
Chu Lệ hỏi tiếp:
“Vậy sau đó thì sao?”
Lục Ngọc đáp:
“Sau đó mọi người càng ngày càng tin vào khoa học, những quan niệm kia dần bị bỏ. Thêm nữa, phương thức mai táng cũng thay đổi từ thổ táng sang hoả táng hoặc các hình thức khác. Vì vậy mà phi điểu diên càng lúc càng hiếm.”
Nói đến đây, hắn nhìn Đế Thu:
“Ngươi hỏi loại hoa này làm gì?”
Đế Thu chống cằm:
“Trong sử liệu ngươi đọc có nói hạt của phi điểu diên có tác dụng an thai không?”
Lục Ngọc lắc đầu:
“Tất cả những gì ta đọc chỉ là kiến thức nửa vời. Chuyện đó thì chưa từng nghe nói.”
“À.”
Đế Thu đáp một tiếng rồi thu mắt lại, ánh nhìn rơi vào mặt đất đầy những đường rẽ chằng chịt.
“Biết rồi, cảm ơn.”
Sau một ngày nghỉ ngơi, cả nhóm đều đã hồi phục và chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Trên bức tường phía trước là hơn mười cánh cổng vòm bài trí chỉnh tề. Mọi người bước đến trước những cổng này, đồng loạt dừng lại.
Hết thảy cổng vòm đều có tạo hình giống nhau, nhìn không ra điểm khác biệt.
Chu Lệ trầm giọng nói:
“Đế Thu, lấy dược phẩm với tiếp tế trong không gian của ngươi ra phân cho mọi người một chút.”
Tống Dương nghi hoặc:
“Hả? Sao vậy?”
Chu Lệ nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc:
“Bước vào nơi này rồi thì tự cầu phúc. Bên trong là mê cung, nhưng không giống tầng trước. Mê cung ở đây có thể biến đổi bất cứ lúc nào, chúng ta rất có thể sẽ bị tách ra.”
Tống Dương vẫn chưa hiểu:
“Ý ngươi là… mê cung sẽ tự động di chuyển?”
Chu Lệ trợn mắt:
“Ngươi thật sự không xem hướng dẫn à? Chính ý trên mặt chữ đấy — mê cung này có thể tự động thay đổi.”
Tống Dương: “…”
Không chỉ mình ta không đọc, ngươi cần gì nhắm ta mà cắn?! Ngươi xem ta như quả hồng mềm cho dễ bắt nạt chắc?!
Chu Lệ tiếp tục:
“Có khả năng chúng ta vừa đi qua một con đường, quay đầu lại liền thấy nó biến thành ngõ cụt. Bạn đồng hành đi cạnh mình giây trước, giây sau đã bị chuyển sang lối khác.”
“Đó là thử thách lớn nhất. Vì trong lúc mê cung thay đổi, rất có thể chúng ta sẽ bị nhốt chung với hung thú.”
“Bởi đặc tính đó, tuyển thủ đặt cho cửa thứ tư một cái tên rất sinh động: ‘ sàn gỗ quyết đấu di động’.”
Đế Thu cau mày:
“Sàn quyết đấu?”
Chu Lệ gật đầu:
“Bị nhốt chung với hung thú thì chẳng phải phải đánh mới thoát được sao?”
Đế Thu ngộ ra:
“À, ra là thế. Người tinh tế các ngươi còn biết đặt tên thật đấy.”
Chu Lệ câm nín: “…”
Cái gì mà “ người tinh tế các ngươi”? Nghe như thể ngươi không phải người tinh tế vậy?!
Đế Thu đổ tất cả tiếp tế trong không gian thành một đống to trên mặt đất:
“Tiếp tế ở đây, tự các ngươi lấy.”
Đối mặt đống vật tư cao như núi, Chu Lệ bỗng thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương.
Lục Ngọc hỏi:
“Ngươi mang theo nhiều vật tư như vậy để làm gì?”
Đế Thu nhún vai:
“Tống lão gia cùng Sonja nhét cho ta. Không phải ta muốn, là họ ép cho.”
Lục Ngọc: “…”
Đây chẳng phải kiểu nuôi trẻ con của người già:
Đừng để đói, mang thêm chút nữa
sao?!
Ba người họ mỗi người chọn lấy một ít đồ cần thiết bỏ vào túi. Đế Thu còn nhiệt tình khuyến khích:
“Không cần khách khí, lấy thêm chút nữa đi.”
Nếu không phải thấy ánh mắt Đế Thu quá mức chân thành, họ đã tưởng hắn đang mỉa mai họ rồi.
Muốn lấy nhiều thật, nhưng túi mang theo có hạn, chứa không nổi!
Chia xong vật tư, Đế Thu tiện tay thu hết phần còn lại vào không gian như đang gom… rác bỏ đi. Thái độ ung dung đó khiến phòng tuyến tâm lý của ba người khác bị nghiền nát một lượt.
Chu Lệ hít sâu:
“Được rồi, chúng ta lập quy ước. Sau khi lấy được tiêu chí vật liền quay về đây tập hợp. Đến ngày thứ sáu mà vẫn còn người chưa trở ra thì những người còn lại phải rời đi trước.”
“Nơi này vừa là lối vào, cũng là lối ra của mê cung. Lấy được tiêu chí vật còn phải quay lại sa mạc, đường đi mất thời gian. Để lại ba ngày là đủ.”
Mọi người đều đồng ý.
Chu Lệ đưa tay ra:
“Các bằng hữu, chúc chúng ta may mắn. Cố lên!”
Tống Dương đặt tay lên trước, Lục Ngọc theo sau.
Đế Thu nhìn một lúc rồi cũng hơi ngượng ngùng đặt tay mình lên trên cùng.
Một giây sau, một cái bàn tay nho nhỏ khác — của sâu nhỏ vương — cũng đặt lên.
“Cố lên!”
“Cố lên!”
“Cố lên!”
Tiếng hô vang lên đồng loạt, rồi từng người bước vào mê cung.
Tuy kiến trúc nơi này giống tầng trước, nhưng vẫn có sự khác biệt rõ rệt.
Mê cung ở đây hẹp hơn nhiều. Đế Thu đi cuối, từ khi bước vào, giữa hai hàng lông mày đã lộ vẻ suy nghĩ trầm tĩnh, dường như mang theo tâm sự.
Hệ thống vang lên trong đầu hắn:
[ Kí chủ đại nhân, cẩn thận.]
Đúng lúc hệ thống nói, bức tường trước mặt Đế Thu đột nhiên dịch chuyển, tách hắn khỏi đội hữu phía trước.
Tình huống bất ngờ, nhưng vẻ mặt Đế Thu không hề hoảng loạn. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn bức tường vừa xuất hiện, rồi bắt đầu quan sát bốn phía tìm đường đi khác.
Ngay khi lối cũ bị chặn, vách tường bên cạnh lại mở ra một lối mới, như đang chỉ dẫn hắn nên đi hướng đó.
Đế Thu không do dự, xoay người rẽ vào con đường mới.
Hệ thống giật mình:
[ Mê cung này… được gia thêm ma pháp Không Gian sao?]
Đế Thu đặt tay lên vách tường, chậm rãi nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc bóng tối che phủ tầm nhìn, dưới chân hắn bỗng hiện ra một trận pháp khổng lồ.
Hắn lúc này chỉ đứng ở một góc nhỏ bé của trận pháp. So với toàn bộ pháp trận to lớn kia, thân ảnh hắn nhỏ đến mức giống như… một con giun nhỏ trong bóng tối.
Đế Thu chậm rãi mở mắt, ánh nhìn bình tĩnh lướt qua không trung, giọng nói cũng thong thả vang lên:
“ Không chỉ đơn giản là dùng phép thuật gia nhập vào đây, mà còn là một loại ma pháp vượt xa Không Gian thuật.”
Trong đầu lập tức vang lên tiếng hệ thống, ngữ điệu đầy tò mò:
“Là cái gì thế? Chủ nhân đang nói tới thứ gì?”
Đế Thu cụp mắt, đôi mày khẽ liễm xuống, giọng mang chút trào phúng:
“Ngươi từng nghe đến thứ gọi là
Thượng Đế chi hộp
chưa?”
Hệ thống thành thật đáp:
“Thật sự chưa nghe qua… Thượng Đế chi hộp là gì vậy?”
“…”
Đế Thu hơi nhướng mày, vẻ mặt như đang nhìn một học trò không có thiên phú:
“Chưa từng nghe cũng phải, mong ngươi cũng đừng học theo dáng vẻ học sinh kém cỏi muốn hiểu tri thức vượt cấp.”
Hắn thong thả giải thích:
“Thượng Đế chi hộp, theo truyền thuyết, là cái hộp thần kỳ nằm trong tay Thượng Đế — thứ gì cũng có thể chứa, thậm chí bản thân chiếc hộp đó chính là một thế giới.”
“Trong cái hộp đó, sinh linh sinh sống như đang ở trong một không gian khép kín. Còn Thượng Đế, người nắm giữ chiếc tráp, chỉ cần động nhẹ ngón tay là đã có thể tuỳ ý chi phối vận mệnh của những sinh vật ấy. Và đó… chính là
Thượng Đế chi hộp
.”
Hệ thống có chút run rẩy:
“Ý của ngài… chẳng lẽ mê cung này chính là—?”
Đế Thu gật đầu, giọng bình thản đến mức khiến người nghe lạnh cả lưng:
“Đúng vậy. Chúng ta đang ở trong một cái hộp. Một
Thượng Đế chi hộp
được dựng nên bởi kẻ thi pháp.”
“Ở bên ngoài cái hộp này, có một kẻ giống như Tạo Hoá đứng nhìn chúng ta. Hắn nhìn rõ từng hành động, từng hơi thở của chúng ta, cao cao tại thượng như đang quan sát thú cưng. Chỉ cần hắn khẽ động ngón tay, chúng ta có thể lập tức thay đổi toàn bộ trạng thái tồn tại.”
Đế Thu vừa nói, vừa chống tay vào vách tường, bước tiếp trong hành lang mê cung; giọng nói trong đầu hắn vẫn tiếp tục:
“Giống như khi nãy vách tường đột ngột xuất hiện trước mặt ta. Có khi chỉ một giây sau, hắn đã có thể tùy ý nhốt ta cùng một con quái vật vào chung một không gian.”
Lời còn chưa dứt, vách tường bốn phía lại một lần nữa biến ảo.
Đế Thu không né tránh, chỉ đứng yên quan sát.
Trước mặt hắn, lối đi bị chặn lại, nhưng vách tường bên cạnh lại mở ra. Và ngay khoảnh khắc bức tường hé mở, một con hung thú miệng chảy nhớp nháp nước bọt gào thét lao tới, khí tức điên cuồng.
Chỉ trong một khắc, Đế Thu khẽ vung tay. Một cú đánh nhẹ như không nhưng uy lực lại đáng sợ đến kinh người. Con hung thú vừa nhào đến liền trong nháy mắt nổ tung thành một mảng huyết vụ, máu tươi văng tung tóe khắp tường.
Đế Thu hơi cau mày, lùi lại hai bước đầy chán ghét.
“Nơi này chật chội như vậy… Lần sau ta phải dùng cách ra tay tao nhã hơn một chút.”
Hệ thống hoảng hồn hét lên trong đầu:
“Trời đất ơi! Chủ nhân đại nhân, ngài trâu bò quá đi mất! Ngay cả việc này ngài cũng tính trước được!”
Vách tường lại bắt đầu chuyển động, tiếng “răng rắc răng rắc” vang vọng. Một hành lang hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt hắn.
Đế Thu đưa tay thu lại vào tay áo, bình thản tiếp tục bước đi.
Hệ thống hoảng sợ kêu:
[Chủ nhân! Ngài biết rõ có người điều khiển mê cung! Vậy mà còn đi theo đường hắn sắp đặt cho ngài? Đây chẳng phải là tự chui đầu vào bẫy sao?!]
Khóe môi Đế Thu thoáng nhếch, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lẽo:
[Bẫy? Ai là cạm bẫy? Ai là con mồi?]
[Thứ này là trò chơi mà Bổn ma vương đã chơi đến phát chán từ mấy trăm đời trước. Vậy mà có kẻ to gan muốn dùng trò này để nhốt ta?]
[Muốn chết.]
Hệ thống:
[…]
Hóa ra ngài mới là đại boss phản diện chân chính!
Sau một lát im lặng, hệ thống lại dè dặt hỏi:
[Người điều khiển mê cung… ngài biết là ai không?]
Đế Thu đáp đầy chắc chắn:
[Trong ma pháp trận này có ma lực của ta. Hơn nữa, phía trên ma lực đó còn có khí tức ô nhiễm rất quen thuộc. Kẻ này với kẻ đã làm thương tổn công chúa Nguyệt Quang và tinh tinh… chính là cùng một người.]
Hệ thống ngạc nhiên kêu lớn:
[Nhưng… thời đại của thuyền trưởng kia là ba trăm năm trước mà?! Loài người có thể sống lâu như vậy sao? Hay là hậu nhân của hắn?]
Đế Thu:
[Cũng không loại trừ khả năng đó.]
Hệ thống:
[Vậy… làm sao tìm được tên đứng sau màn? Hắn có ở trong mê cung không?]
Đế Thu hừ lạnh:
[Đương nhiên không.]
[Thượng Đế chi hộp, trong mắt người thi thuật, chẳng khác nào cái lồng sắt nuôi chó. Ngươi thấy người bình thường nào lại tự nhốt mình vào trong lồng chó bao giờ?]
Nói đến đây, vẻ mặt hắn liền đen lại, sát ý bùng lên:
Rác rưởi. Dám nhốt Bổn ma vương vào cái thứ lồng rẻ tiền này?
Không đánh chết ngươi thì ta không mang họ Đế.
Hệ thống nhỏ giọng run run:
[Vậy… chúng ta làm thế nào đây?]
Đế Thu bước đến cuối lối đi – một ngõ cụt. Hắn dừng lại, liếc mắt:
[Tại sao ngươi lắm câu hỏi như vậy? Mười vạn câu hỏi vì sao à?]
[Người thi trận không ở đây, không có nghĩa là ta không tìm được hắn.]
[Ở trung tâm ma pháp trận luôn tồn tại một sợi tơ pháp thuật dùng để liên kết người thi thuật với Thượng Đế chi hộp. Chỉ cần chặt sợi đó, có thể tạm thời ngắt hắn khỏi phép thuật và triệt tiêu quyền khống chế mê cung.]
[Cứ men theo sợi tơ đó mà đi, ta sẽ tìm được nguồn phát — chính là hắn.]
Hệ thống lập tức căng thẳng:
[Nhưng hắn có thể điều khiển mê cung! Biết ngài muốn tới trung tâm thì chắc chắn sẽ không cho ngài tới gần!]
Khóe môi Đế Thu cong lên thành một nụ cười ngạo nghễ điên cuồng:
[Nực cười.]
[Hắn không cho ta đến gần thì ta sẽ thật sự không đến được sao? Trên đời này chưa từng có thứ gì có thể cản bước Bổn ma vương đại nhân.]
Vừa dứt lời, hắn đưa tay đặt lên vách tường bên cạnh.
Một luồng bạch quang bùng lên trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi ngưng kết thành một quả cầu ánh sáng màu đen, lơ lửng như sinh vật sống.
Quả cầu hắc quang trôi nổi trong tay hắn, phát ra khí tức u ám kỳ dị.
Đế Thu nhàn nhạt đẩy nhẹ.
Quả cầu liền giống như một đóa bồ công anh bị gió cuốn, từ từ bay đến sát vách tường.
Ngay khi tiếp xúc, “XÈO—!” một tiếng thét chói tai ma lực vang vọng toàn mê cung. Từ quả cầu, một luồng tia laser đen như vực sâu bắn thẳng ra, mạnh mẽ xuyên thủng cả không gian.
Mặt đất chấn động.
Khi hắc quang tan đi, trước mặt Đế Thu… là một con đường thông suốt toàn bộ mê cung.
Tất cả vách tường bị xuyên thủng thành một đường thẳng tắp.
Đế Thu hừ nhẹ, khẽ vẫy tay, thu lại dư âm ma lực vào trong tay áo rộng.
Hệ thống đứng hình:
[…]
Ai mới là đại boss phản diện? Ai mới là cứu thế? Sao chủ nhân nhà ta càng khôi phục trí nhớ lại càng điên cuồng vậy?!
Lúc này, sâu nhỏ vương luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Đế Thu, đôi mắt sáng rực lên:
“Ma ma chủ nhân thật lợi hại! Mới nãy tiểu cầu cầu mạnh quá trời! Dạ Ảnh muốn học!”
Hệ thống:
[…]
Ngươi muốn học?
Muốn là được chắc?
Ngươi không thấy người dùng nó là ai sao?!
Nhỏ sâu vương đỏ bừng cả mặt, cố gắng bắt chước động tác của Đế Thu. Nó nghiêm túc đến mức đôi mắt nhỏ cũng căng tròn ra, toàn thân run run.
Sau hồi lâu ráng sức, cuối cùng… trong lòng bàn tay nhỏ xíu của nó xuất hiện một điểm đen cỡ hạt đậu.
Nó phấn khởi tung “tiểu cầu” ra.
“
Xét—!
”
Ngay khi điểm đen chạm vào tường, một luồng laser đen nhỏ xíu liền b*n r*, xuyên thủng vách đá và tạo thành một cái lỗ chỉ đủ cho một con sâu bé chui qua.
Hệ thống ngã ngửa:
[…]
Đại lão ngươi là ai?!
Ta xin lỗi!
Những lời ta nói lúc nãy đều sai hết!
Đế Thu nhìn lỗ thủng nhỏ xíu, ánh mắt sâu như biển, gật đầu khen ngợi:
“Làm tốt lắm.”
Không hổ là trùng vương.
Dù bắt chước ma pháp của hắn, sức mạnh vẫn vượt xa mức bình thường.
Dẫu vậy, lỗ xuyên của sâu nhỏ vương nhỏ hơn rất nhiều so với đường hầm mà Đế Thu đánh thủng — một cái to đủ cho hai người đi song song, một cái chỉ đủ cho một con sâu.
Phép thuật này là do chính Đế Thu tự sáng tạo, cấp bậc cực kỳ cao. Một Ma Pháp Sư bình thường luyện mấy năm chưa chắc đã vận dụng được, chứ đừng nói tới một bé trùng chỉ nhìn thấy một lần.
Đứa bé này… e rằng đúng là thiên tài ma pháp hiếm thấy.
Nghe được lời khen của Đế Thu, sâu nhỏ vương lập tức vui sướng đến mức xoay vòng trên không trung, hai cánh màu đen liên tục phẩy phẩy, bay lượn vòng quanh đầy phấn khích.
Cuối cùng vẫn là trong tiếng thúc giục “Đi thôi.” của Đế Thu, nho nhỏ thu mới lưu luyến ngừng bay, ngoan ngoãn theo sát phía sau.
Hệ thống cũng chú ý đến một chi tiết: vị trí hắc quang chạm vào đất khi nãy, mặt đất hoàn toàn không sót lại bất kỳ tàn tích nào. Vết cắt trên vách tường sạch sẽ đến mức quỷ dị, giống như toàn bộ vật chất ở đó đã trực tiếp biến mất khỏi thế giới này.
Đế Thu vừa đi qua đoạn đường thẳng thông suốt chưa bao lâu, bốn phía vách tường lại đột nhiên vang lên âm thanh “răng rắc — răng rắc” quen thuộc.
Chỉ một giây sau, vách tường xung quanh lại chuyển động, đem đường hắn vừa phá mở hoàn toàn xáo trộn thành mê trận.
Ngay trước mặt hắn, một bức tường mới tinh lại dựng lên chắn đường.
Đang lúc hắn chuẩn bị tiếp tục mở đường, mặt tường vốn trắng xóa lại chậm rãi xuất hiện biến hóa khác lạ.
Một mảng đỏ thẫm từ từ lan ra, ngưng tụ lại, cuối cùng hình thành một ký hiệu rõ ràng.
[ → ]
Bàn tay đang nâng lên của Đế Thu khựng giữa không trung, sau đó chậm rãi thu về. Hắn xoay người, ung dung bước về hướng mũi tên chỉ tới.
Hệ thống hoảng hốt gọi:
[ Kí chủ đại nhân, vạn nhất phía trước là cạm bẫy thì sao? ]
Đế Thu dừng bước một thoáng, khóe môi khẽ cong, tiếp tục sải bước:
“Cạm bẫy… hẳn là nó phải sợ ta mới đúng.”
Hệ thống: […]
Ờ… hình như nghe cũng hợp lý đấy.
Dọc theo hướng ký hiệu, Đế Thu ung dung tiến bước. Mê cung giống như cũng hiểu ý mà phối hợp, từng bức tường liên tục di chuyển, như đang “chỉ đường” cho hắn.
Khán giả bên ngoài không biết gì về chân tướng trong mê cung. Trong mắt họ chỉ thấy Đế Thu bước vào mê cung mà giống như đi vào nơi không người, vách tường còn chủ động tách ra mở đường.
[ Tôi sống hơn hai mươi năm rồi, hôm nay mới mở mắt. Lần đầu tiên thấy đường xá nhường người đi bộ, giờ còn thấy mê cung nhường đường cho người nữa! ]
[ Đâu chỉ nhường đường, mê cung còn vẽ cả mũi tên chỉ hướng cho manh thần! Chẳng lẽ mê cung có trí tuệ? Hay là bị khí chất của manh thần thu phục rồi? Nhà khoa học nào giải thích hộ phát! ]
[ Khụ… vấn đề này chắc khoa học bó tay. Gọi thầy huyền học lên giải cho chắc. ]
Đi được một đoạn không dài, sâu nhỏ vương vốn bay lượn đằng sau Đế Thu bỗng chốc run rẩy, nhanh chóng lao vào nép trong ngực hắn.
Đế Thu cúi đầu, ánh mắt trầm xuống nhìn thân thể bé nhỏ đang run bần bật. Sâu nhỏ vương co quắp lại, toàn thân căng cứng như bị dọa đến cực điểm.
“Ngươi làm sao vậy? Cảm ứng thấy gì à?”
Sâu nhỏ vương tái mặt, hai tay che chặt đôi tai, tua vòi dài trên đầu run không ngừng:
“Ta sợ… đó là tiếng kêu thảm… rất đáng sợ.”
“…?”
Đế Thu siết chặt hai tay, ôm lấy cơ thể nhỏ bé, giọng hắn trầm xuống:
“Tiếng kêu thảm nào?”
Nhưng sâu nhỏ vương không trả lời câu hỏi. Hắn như bị kéo vào một mảnh ký ức nào đó, rơi vào thế giới riêng của chính mình. Trong miệng nhỏ vụn lặp đi lặp lại vài câu rời rạc:
“Đừng… kêu nữa…”
“Dừng tay… đừng giết nữa…”
“Dừng lại… xin dừng lại…”
Đế Thu: “…”
Hệ thống trầm mặc một lúc rồi nói:
[ Nó có vẻ như rơi vào hồi ức… ]
Đế Thu đáp lại trong đầu:
[ Ta vốn đã nghi ngờ trứng trùng vương không phải từ ngoài không gian đến, mà chính là được mang ra từ nơi này. Nhìn phản ứng của nó… suy đoán ấy càng thêm chắc chắn. ]
[ Sâu nhỏ vương từng nói, dù ở trong trứng, nó vẫn có thể cảm nhận thế giới bên ngoài. Giờ nó rơi vào hồi ức, tám phần là ký ức từng trải ngay tại nơi này. Và hiển nhiên… đó không phải ký ức vui vẻ gì. ]
Đế Thu nâng tay, ôm sâu nhỏ vương cao hơn, để nó tựa sát vào ngực mình, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng để an ủi.
Đúng lúc ấy, vách tường trước mặt lại chuyển động. Khi Đế Thu bước qua bức tường đang dịch chuyển, cảnh tượng trước mắt đột ngột biến đổi.
Không còn hành lang chật chội ngột ngạt nữa, trước mặt hắn là một biển trắng vô tận.
Trên mặt đất, vô số hoa trắng tinh khiết nở rộ, lay động trong gió nhẹ. Mỗi đóa hoa trông như một con chim nhỏ đang vỗ cánh, cánh hoa hất lên như sắp bay vào không trung.
Đó chính là—
Phi điểu diên.
Hải dương phi điểu diên.
Hệ thống vui mừng thốt lên:
[ Người kia vậy mà dẫn ngài đến tận đây! Ngài chẳng phải đang cần hạt giống phi điểu diên sao, kí chủ đại nhân? Biết điều này chỉ có mỗi quốc sư lão Jill… chẳng lẽ kẻ bí ẩn chính là Jill? ]
Nhưng trái với sự hân hoan của hệ thống, ánh mắt Đế Thu lại lạnh đi một phần. Hắn chỉ nhìn chăm chú, vừa đi vừa trầm giọng:
[ Đẹp không? ]
Hệ thống phấn khởi:
[ Đẹp chứ! Phi điểu trắng nhiều đến vậy, trông tuyệt quá! ]
Đế Thu:
[ Ngươi còn nhớ Lục Ngọc vừa nói gì không? Phi điểu diên… mọc từ thi thể người chết. Ngươi thử nghĩ xem, dưới biển hoa trắng trước mắt… phải chôn bao nhiêu thi thể? ]
Hoa trắng tinh khiết —
bên dưới là mục nát đen tối.
Hệ thống lập tức im bặt, toàn thân run lên, một câu cũng nói không được.
Ngay đúng lúc ấy, từ xa truyền đến tiếng chiến đấu dữ dội.
Đế Thu đã nghe thấy trước khi hệ thống kịp phản ứng. Không chần chừ, hắn xuyên qua biển hoa trắng, rất nhanh tiến đến nơi âm thanh phát ra.
Bên kia biển phi điểu diên, một trận kịch chiến đang diễn ra.
Một người — một thú. Giằng co kịch liệt.
Con thú hắn đã từng gặp. Đó là hắc ma bọ cạp.
Chỉ có điều lần này, con bọ cạp đen khổng lồ trước mặt lớn hơn rất nhiều so với con hắn từng tiêu diệt trước đó.
Còn người… hắn cũng từng gặp. Không chỉ một lần.
Trong sa mạc, hắn từng thấy bóng người này lướt nhanh như gió. Ở nồi tương chảy sôi, hắn cũng từng thấy bóng lưng ấy.
Chính là—
kẻ thần bí luôn che kín toàn thân kia.
“Ầm—”
Một tiếng nổ vang thật lớn xé toạc không gian, chấn động đến mức mặt đất đầy phi điểu diên đồng loạt bắn tung lên. Từng đóa hoa trắng noãn giống như vô số chim hòa bình đang vỗ cánh bay lên trời, từng mảnh trắng nhẹ nhàng phiêu tán, lại mang theo vẻ đẹp kì lạ đến rợn người.
Tro bụi bị cuốn lên bởi dư chấn trận giao đấu kịch liệt phía trước, cuộn thành từng lớp mỏng lượn lờ giữa không trung. Giữa làn bụi đó, một người một thú đang va chạm dữ dội—bóng áo vàng và hắc ma bọ cạp giao kích đến mức mặt đất nứt toác.
Ngay khoảnh khắc người áo vàng bị chấn lùi về phía sau, đầu hắn hơi nghiêng, ánh mắt xuyên qua tầng bụi, thoáng chốc như trượt đến phía Đế Thu đứng. Tựa hồ hắn đã nhìn thấy sự xuất hiện của Đế Thu, ánh mắt ấy dường như chớp động một tia kinh ngạc khó phân biệt.
Quần áo trên người áo vàng đã bị xé rách đôi chỗ, vài mảng vải rũ xuống, nhìn qua có chút chật vật. Nhưng so với hắn, con hắc ma bọ cạp lại càng thêm dữ tợn—trên lớp vỏ đen bóng loáng không có đến nửa vết thương. Bộ dáng nó khỏe mạnh đến quỷ dị, giống như toàn bộ đòn tấn công trước đó đều chẳng thể để lại dấu vết gì.
