Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 54

Chương 54:

- Mục Bạch -

"Không phải," Đế Thu đưa ngón trỏ ra lắc lắc, sau đó chỉ thẳng xuống dưới chân mình, “Chỗ này mới chính là cái hố lớn nhất. Phong Diễm, giúp ta đá tung nơi này đi!”

Phong Diễm đáp ngay: “Được thôi.”

Lục Ngọc thoáng nhìn dãy núi kiên cố cùng khối nham thạch rắn chắc kia: “?”

Phong Diễm, rốt cuộc là thứ gì đã khiến ngươi đánh mất hẳn năng lực suy nghĩ, để rồi cam tâm tình nguyện triệt để trở thành một con l**m cẩu?

Đây chính là nham thạch kiên cố, làm sao có khả năng bị đạp vỡ?

Lục Ngọc đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn hai người kia điên rồ mà chẳng thể xen vào.

Đế Thu vòng quanh nham thạch đi một vòng, cuối cùng chỉ vào một mảnh đất bằng phẳng đối diện: “Chính là chỗ này, thử gom dị năng tụ tập vào chân, xem có đá văng được không.”

Phong Diễm không nói hai lời, trực tiếp nhấc chân, làm đúng theo lời Đế Thu, đem dị năng dồn xuống dưới bàn chân, từng tầng một đạp xuống.

Lục Ngọc: “.”

Chuyện này… làm sao có thể…

Ngay dưới chân, truyền đến thanh âm "răng rắc, răng rắc", đá cứng bắt đầu nứt vỡ.

Lục Ngọc yên lặng cúi đầu nhìn.

Mới vừa rồi rõ ràng còn rắn chắc như bàn thạch… Không, vốn chính là bàn thạch! Vậy mà lúc này lại hiện ra vô số khe nứt chằng chịt như mạng nhện.

Phong Diễm lại tiếp tục giáng thêm một cước.

"Ầm ầm!" – tiếng nổ trầm vang vọng, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố tròn đường kính gần một mét.

Lục Ngọc: “.”

A… cái này…

Hình ảnh truyền trực tiếp vốn đã chập chờn, vừa rồi còn bị gián đoạn, hiển thị đầy hoa tuyết. Mới vừa khôi phục được một chút, bọn họ liền bắt gặp một mảng chất lỏng đen kịt, sền sệt từ trên trời đổ xuống, nện thẳng xuống đất.

Trong khung hình, toàn bộ bối cảnh chợt tối sầm, Đế Thu cùng hai người đồng bạn đứng đối diện một sinh vật bạch tuộc tinh nhân đầy thương tích.

Vừa rồi là vừa đánh nhau sao?

Sinh vật kia, rõ ràng trông vừa nhỏ bé, vừa đáng yêu, lại có vẻ nhiệt tình hiếu khách, làm sao có thể biến thành kẻ bị đánh?

Nhưng ngay sau đó, bọn họ liền phủ nhận suy đoán, bởi vì bạch tuộc tinh nhân lúc này đang hướng về phía ba người tỏ ý cảm tạ.

Nếu đã tỏ lòng cảm ơn, vậy chỉ có thể nói Đế Thu bọn họ vừa cứu nó.

Vậy thứ nhầy nhụa buồn nôn vừa rồi rơi xuống từ trên cao… mới là “kẻ địch” ư?

Nhưng thứ ghê tởm đó rốt cuộc là cái gì?

Là một loại sinh vật sống? Hay chỉ là một kết quả kỳ quái thuộc về Kình Thiên phong?

Mọi người yên lặng dõi theo, chỉ thấy Phong Diễm liên tiếp đạp xuống mấy lần, lại giẫm ra thêm một cái hố sâu.

[ Đây là… nhân tạo hố sao? Vậy mà cũng được? ]

[ Vì thế, manh thần làm thế nào mà biết chỗ này có hố? ]

[ Trước tiên đừng vội bàn chuyện manh thần tìm ra hố, các ngươi chẳng lẽ không hiếu kỳ hơn về đám chất đen buồn nôn kia là cái gì sao? ]

[ Ta chưa từng thấy qua. Khu vực núi cao này, hình ảnh truyền về đều bị che giấu. Ta còn chưa kịp thấy cảnh tượng manh thần và Phong Diễm chiến đấu anh dũng. ]

[ Manh thần… Ta đã tự bổ não ra rồi, nhất định là trong nháy mắt giải quyết hết thảy. ]

[ Một chiêu định thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. ]

---

Lục Ngọc bước đến bên cửa động, thò đầu nhìn vào trong.

Trong bóng tối mờ nhạt, hắn chỉ có thể nhìn thấy đoạn đầu tiên của động, độ sâu chừng vài thước, tiếp xuống phía dưới liền tối đen như mực, không thể thấy rõ.

Phong Diễm gọi ra một quả cầu lửa, ném vào bên trong. Theo ánh lửa rơi xuống, cảnh tượng trong động dần dần hiện rõ trong mắt ba người.

Cái hố này, ngạch… phải nói thế nào nhỉ, thật sự sâu đến đáng sợ.

Phần trên hang động đa phần là những lỗ nhỏ li ti, giống như từng tổ ong bé xíu, sâu nhất chỉ chừng bốn, năm mét. Nhưng cái hố chính giữa thì khác, lửa gần tàn mà vẫn chưa thấy đáy.

Chỉ trong một thoáng sáng rọi, bọn họ đã nhận ra: hố này không chỉ sâu, mà còn cực kỳ rộng.

Nói trắng ra, bước vào đó chắc chắn không có kết cục tốt.

Kẻ thông minh gặp phải tình cảnh này, lựa chọn chính xác nhất chính là lập tức rời đi.

Đáng tiếc, Lục Ngọc biết rõ, Đế Thu và Phong Diễm tuyệt đối sẽ không chọn đi.

Đế Thu vốn đang tìm chính là cái hố này.

Một Kình Thiên phong lại tồn tại một cái động khổng lồ thần bí như thế, lẽ nào thật sự bên trong có rồng như lời Đế Thu đã nói?

Lục Ngọc dõi mắt nhìn bóng tối đặc quánh trong cửa động mà thất thần, thì bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của Phong Diễm: “Ngươi tính xuống sao?”

Đế Thu gật đầu: “Ừ. Ta muốn xuống. Rồng của ta đang gọi ta ở bên trong.”

Phong Diễm đáp thẳng: “Vậy ta đi cùng ngươi.”

"—Lục Ngọc." Phong Diễm gọi khẽ.

Lục Ngọc theo bản năng quay đầu: “Hả?”

Phong Diễm mặt đầy xa cách: “Từ đây, chúng ta tách ra. Ngươi tiếp tục đường của mình, còn ta và hắn sẽ xuống hố. Hố sâu thế này, một khi xuống rồi, rất khó mà quay lại đỉnh. Chiến thắng của ngươi đang ở ngay trước mắt, còn chúng ta không cùng một đường.”

Trong lời đã ẩn chứa ý đuổi khách.

Ánh mắt Lục Ngọc lóe sáng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lễ phép khó dò: “Không sao. Đối với ta, l*n đ*nh không quan trọng, ta cũng cảm thấy cái hố này thật sự thú vị.”

Không l*n đ*nh thì đã sao, quan trọng là… ta muốn thấy rồng.

Đây chính là rồng trong truyền thuyết!

Nếu may mắn được tận mắt chiêm ngưỡng, chẳng phải là phúc khí ba đời mới có.

Đã đi đến tận đây, Phong Diễm còn muốn cản ta sao?

Không có cửa đâu.

Con rồng này, ta nhất định phải xem!

Phong Diễm vai run lên một cái: “.”

Tên này bị gì vậy?

Sao mà dai dẳng dính như thuốc cao bôi trên lưng chó thế? Ta vất vả lắm mới có cơ hội cùng đệ đệ một thế giới riêng, ngươi xen vào làm gì chứ?

"Đi xuống." Đúng lúc Phong Diễm và Lục Ngọc còn đang giằng co, Đế Thu bất ngờ buông ra ba chữ, một tay chống vào miệng động, thân hình hào sảng phóng thẳng xuống hố đen kịt.

Phong Diễm và Lục Ngọc thấy vậy, liền lập tức nối gót, một trước một sau nhảy xuống theo.

Hình ảnh trực tiếp vừa mới khôi phục không bao lâu, lại lần nữa mất đi bóng dáng của ba người.

[ Đây là… màn “giấc mơ chi nhảy” sao? ]

[ Manh thần vừa rồi nói muốn tìm rồng, ta có thể ngồi chờ hoa nở được không? ]

[ Ta phải chứng kiến kỳ tích này bằng được. ]

[ Manh thần, hãy mang rồng ra cho chúng ta! Đừng để ta phải quỳ xuống cầu xin ngươi. ]

[ Chúc manh thần sớm toàn thắng trở về. ]

[ Phong Diễm: ?? Hình như các ngươi quên ta rồi. ]

[ Lục Ngọc: Còn ta thì sao? ]

---

Ngay khi nhảy vào, Đế Thu lập tức nhận ra cảnh vật bên trong động hoàn toàn khác hẳn bên ngoài. Nếu như miệng động âm u, ẩm ướt, thì bên trong lại khô ráo, không còn những tia điện rát bỏng khiến da thịt tê dại. Chỉ còn tiếng gió vù vù gào thét bên tai trong lúc rơi xuống.

Đế Thu búng tay một cái, bóng tối đặc quánh trong động lập tức được xua tan bởi một làn quang mang ấm áp mờ nhạt.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, nơi sâu thẳm dưới đáy, một con rồng khổng lồ đang giang cánh, nhưng không động đậy, chỉ lặng lẽ nằm yên bất động trên mặt đất.

Đôi mắt hắn lóe sáng, lập tức gia tăng tốc độ, lao thẳng đến chỗ con rồng.

Phong Diễm và Lục Ngọc cũng theo sát ngay sau lưng hắn.

Dưới ánh sáng mờ dịu, cuối cùng Lục Ngọc cũng nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng bên dưới.

Lục Ngọc: “…”

Ha… ha… quả nhiên có một con rồng thật.

Nhưng mà…

Ai có thể nói cho ta biết tại sao đó lại là một pho tượng rồng khổng lồ?!

Đây chính là cái mà các ngươi gọi là rồng sao?

Xác định không phải đang đùa giỡn ta à?

Ba mươi vạn điểm của ta, chẳng lẽ là để đổi lấy một cú nhảy hố tự hại bản thân thế này?

___

Khi sắp chạm đất, Đế Thu lại búng tay một cái.

Ba thân thể đang rơi nhanh lập tức chậm lại, đáp xuống đất nhẹ như lông vũ.

Ánh sáng vẫn lan tỏa xung quanh.

Lục Ngọc ngẩng đầu, sau thấu kính lặng lẽ nhìn pho tượng rồng khổng lồ.

Dù chỉ là một pho tượng, hắn phải thừa nhận, kỹ thuật điêu khắc này ở toàn tinh hệ cũng thuộc hàng đỉnh cao.

Từng phiến vảy, từng chiếc gai xương đều được khắc tỉ mỉ. Nếu không tận mắt xác định đây là nham thạch bình thường, hắn thật sự sẽ tưởng đây là một con rồng sống.

Quá giống thật!

Pho tượng cao chừng ba mươi mét, bốn chân quỳ trên đất, cánh mở rộng, cổ cao ngạo, khí thế vừa uy nghi vừa tao nhã.

Ngũ quan tinh tế, ánh mắt xám tro làm từ nham thạch cũng hiện rõ đường nét mí mắt, nếp nhăn tự nhiên.

Đẹp đến nỗi khiến người ta mê mẩn.

Dù chỉ là tượng, cũng đáng để thưởng thức.

Hắn lần đầu nhận ra, thì ra rồng có thể đẹp đẽ đến vậy. Không biết vị nghệ nhân nào lại khắc nên tuyệt phẩm này, rồi đặt ở đây.

Đang ngẩn ngơ thưởng thức, bên tai vang lên giọng Đế Thu khẽ thì thầm: “Khó trách ngươi không thể bay, thì ra là vậy.”

Hắn quay đầu, thấy Đế Thu đưa tay đặt lên lớp vảy nham thạch, v**t v* với vẻ ôn nhu cùng lưu luyến.

Đế Thu cảm nhận lạnh buốt thô ráp truyền vào lòng bàn tay, xuyên qua lớp nham thạch cứng rắn, hắn mơ hồ nghe thấy nhịp tim yếu ớt.

Quả nhiên… rồng của hắn đã gặp vấn đề.

Nếu rồng có thể tự do, sao còn không tìm đến hắn?

Khí tức ma lực trên thân rồng đã cực kỳ yếu.

Tình cảnh này rất giống vị kỵ sĩ trước đó, chỉ khác kỵ sĩ còn sống, còn long long thì gần kề cái chết.

Hóa đá.

Đây chính là quy luật sau cùng của Long tộc, tượng trưng cho đoạn cuối sinh mệnh.

Nhưng rồng của hắn vẫn còn hơi thở, nghĩa là… còn cứu được!

Ngoài động vang lên tiếng sấm nổ rung trời. Trong nháy mắt, một đạo u lam quang hoa men theo vách đá chảy xuống, cuối cùng nhập vào thân rồng.

Lòng bàn tay Đế Thu lập tức cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ hơn.

Thì ra là thế…

Là sấm sét Kình Thiên Phong!

Chính những tia sét này lần lượt truyền năng lượng, giúp rồng gắng gượng sống sót đến hôm nay.

Khổ cực cho ngươi rồi, Nguyệt Quang… Long Long của ta.

Đế Thu áp chặt hai tay lên lớp vảy, đôi tay tỏa ra bạch quang mờ nhạt, rồi dần sáng rực, cuối cùng chói lóa.

Phong Diễm im lặng nhìn, thấy sắc mặt Đế Thu hơi căng thẳng, trán rịn mồ hôi.

Dần dần, bạch quang lại nhạt đi, rồi hoàn toàn biến mất.

Đế Thu thở hắt, thân thể loạng choạng, liền được một bàn tay vững chắc đỡ lấy.

Thiếu niên quay đầu, thấy Phong Diễm đang đứng sau, ánh mắt bình tĩnh, mang theo quan tâm: “Ngươi không sao chứ?”

Đế Thu khẽ mỉm cười: “Ta ổn. Rồng cũng ổn.”

Mặc dù toàn bộ ma lực đã tiêu hao, ngay cả sức mạnh bản thân cũng dốc ra, nhưng hắn nghe rõ tiếng máu lại chảy trong huyết quản của rồng.

Nguyệt Quang… đã tỉnh dậy.

Hệ thống: [Kí chủ đại nhân, ngài vất vả lắm mới tích góp được ngần ấy ma lực. Nếu cứu không nổi thì chẳng phải công cốc sao? Đáng giá không?]

[Đáng giá.] Đế Thu khẽ thở dài, mệt mỏi tựa vào người Phong Diễm, [Ma lực có thể hồi, khí lực có thể nghỉ để khôi phục. Nhưng Nguyệt Quang của ta, từ xưa đến nay, chỉ có một.]

“Nguyệt Quang ngủ đã quá lâu, tỉnh lại chắc sẽ gây động tĩnh. Lùi ra sau một chút.” Hắn dặn.

Phong Diễm gật đầu: “Được.”

Lục Ngọc cũng theo bọn họ lui về phía sau.

Nguyệt Quang? Ai? Vừa rồi hắn gọi tên, chẳng lẽ là pho tượng này?

Nhanh thế đã đặt tên rồi? Mà lại là cái tên dễ nghe đến vậy…

Lẽ nào… pho tượng này thực sự là rồng sống?!

Nhớ lại việc Đế Thu đã thu phục hai hung thú truyền thuyết trước đó, trong mắt Lục Ngọc lóe lên sự phấn khích.

Chẳng lẽ hắn sắp chứng kiến kỳ tích sao?

Ba người lui hẳn bảy, tám mét, dừng lại.

Đế Thu khoanh chân, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ cực kỳ mệt mỏi.

Thời gian từng khắc trôi qua, ngoại trừ tiếng gió gào và hơi thở của ba người, động tĩnh chẳng có gì khác.

Năm phút.

Mười phút.

Pho tượng vẫn bất động.

Lục Ngọc bắt đầu thấy lúng túng. Muốn nói gì đó, nhưng nhìn hai người bên cạnh vẫn thản nhiên, hắn lại thấy mình mới là kẻ kỳ quái.

“Ầm ầm!”

“Ầm!”

Đúng lúc hắn suýt cắn ngón chân vì ngượng, tiếng sấm dữ dội hơn hẳn vừa nãy vang vọng.

Một luồng sét u lam to như thân cây lao từ đỉnh động xuống, men theo rãnh đá chảy thẳng vào pho tượng rồng.

“Ầm!”

Nhất thời, lớp nham thạch ngoài bề mặt tượng nứt toác, bụi đá bay tán loạn.

“Răng rắc… răng rắc…”

Thanh âm nham thạch nứt vang lên, trong kẽ nứt tràn ra hào quang bạc mộng ảo.

Lục Ngọc trợn tròn mắt, không dám chớp, sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.

Đột nhiên, một tiếng ngâm gào vang rền bùng nổ từ trong tượng, tiếp đó, cả pho tượng chấn động, lớp nham thạch vỡ tung như thiên nữ tán hoa.

Đá vụn từ đỉnh động rơi xuống ào ào.

Phong Diễm lập tức tung cầu lửa, đốt nát chúng thành bụi mịn, tan biến giữa không trung trước khi kịp chạm xuống.

Mặc cho bụi rơi, ánh mắt Lục Ngọc vẫn dán chặt vào phía trước.

Trong màn bụi dày đặc, một luồng hào quang bạc rực rỡ dần phát tán, bóng dáng khổng lồ mơ hồ hiện ra.

Một tiếng ngâm dài bén nhọn vang vọng, cả mặt đất và ngọn núi đều rung lắc dữ dội.

Tiếng vỗ cánh vang dội, tiếp đó, một cơn lốc mãnh liệt quét sạch toàn bộ bụi mù.

Cảnh tượng trước mắt rốt cuộc hiện rõ—

Một Cự Long uy nghiêm, tao nhã, vảy bạc lấp lánh dưới ánh sáng nguyệt quang dịu dàng, song khí thế bức người đến nghẹt thở.

Đôi cánh to lớn mở rộng bốn mươi mét, thân hình thon dài, đường cong hoàn mỹ, vừa uy nghi vừa quý tộc.

Đây… chính là long sao?

Thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nay lại xuất hiện ngay trước mắt hắn!

Lục Ngọc khiếp sợ, kinh hãi đến nghẹn lời.

Cự Long vỗ cánh lần nữa, trên thân hiện rõ một ấn ký hỏa diễm ngay dưới cánh phải.

“Nguyệt Quang, yên lặng một chút. Đỉnh núi sắp bị ngươi hất tung rồi.”

Đỉnh đầu rung lắc dữ dội, thân thể không ngừng xóc nảy, trong hỗn loạn Lục Ngọc nghe thấy giọng nói của thiếu niên vang lên bên cạnh.

Hắn quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên từ mặt đất chậm rãi đứng dậy, rồi thong thả bước từng bước hướng về phía Cự Long.

Lục Ngọc đang định mở miệng ngăn cản, thì đã bị Phong Diễm nhanh hơn một bước cản lại:

“Đừng nói gì cả, cứ yên lặng nhìn thôi.”

Trong đầu Lục Ngọc thoáng hiện lên những hình ảnh hắn từng thấy — ác mộng màu bạc, cùng bóng dáng khổng lồ trắng như gấu to, hắn nhớ đến ngọn lửa cùng ấn ký khắc sâu trên thân chúng, liền ngập ngừng rồi chậm rãi thu tay trở về.

Nghe được âm thanh ấy, Cự Long vốn đang vô cùng hưng phấn dang rộng đôi cánh khổng lồ, bỗng chốc dừng hẳn động tác.

Nó cúi đầu, dùng ánh mắt như nhìn một con giun dế mà nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt. Một khắc sau, toàn thân nó liền nhảy nhót tại chỗ, giẫm chân thình thịch mà rống to:

“Gào ~ gào ~ gào ~”

Chủ nhân, chủ nhân, là chủ nhân!

“Gào gào gào gào gào! Chủ nhân!”

Bốn chi khổng lồ chống đỡ thân thể đồ sộ, mỗi một bước giẫm xuống, không chỉ Kình Thiên Phong mà cả dãy núi liên kết đều run rẩy theo.

Những tuyển thủ còn đang chật vật leo núi đều sững sờ:

“...”

Năm nay rốt cuộc núi cao xảy ra chuyện gì vậy?

Hết mưa gió lại thêm động đất.

Thật sự chịu không nổi!

Đế Thu đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương, giọng nói lạnh lùng cất cao:

“Nguyệt Quang! Yên tĩnh!”

Cự Long trong phút chốc cứng đờ, đôi mắt tràn đầy ủy khuất, chỉ rống lên hai tiếng nhỏ “Gào ~”, rồi ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất.

Nó cẩn thận dùng chóp mũi của mình đặt ngay trước mặt Đế Thu, sau đó lại dè dặt mà thân mật vươn tới chạm vào gò má hắn.

Trong mắt Đế Thu lóe lên ý cười, hắn vươn tay khẽ v**t v* lớp da bóng loáng xen kẽ những mảnh thô ráp của Cự Long, dịu dàng đáp lại sự lấy lòng của nó.

Thanh âm hắn trở nên ôn nhu:

“Đã lâu không gặp, Nguyệt Quang.”

Cự Long vui mừng đến mức vụng trộm vẫy mạnh chiếc đuôi to, “Gào gào ~”

Chủ nhân, chủ nhân, đã lâu không gặp!

Ầm!

Một tảng đá khổng lồ bất ngờ rơi xuống, đập ngay trước mặt Lục Ngọc.

Lục Ngọc: “...”

Đừng, đừng quăng thêm nữa!

Sắp sụp thật rồi, sụp mất thôi.

Đây chính là “một chút động tĩnh” mà Đế Thu vừa nói?

Rõ ràng là “ức điểm điểm” chứ gì!

Đế Thu khẽ nhíu mày:

“Đừng nháo nữa.”

Cự Long: “Gào ~”

Anh ơi, anh ơi, chủ nhân thật dữ quá đi.

Đế Thu nhẹ giọng nói:

“Trước đây ta đã mơ thấy ngươi, chính mộng cảnh của ngươi đã dẫn ta đến nơi này. Xin lỗi, để ngươi chờ lâu rồi, Nguyệt Quang.”

Cự Long nhỏ giọng r*n r*: “Ô ô, anh ~”

Đợi chờ chủ nhân, bao lâu cũng không tính là lâu, bởi vì ta luôn tin chắc chủ nhân nhất định sẽ trở về.

Đế Thu lại nán lại bên Nguyệt Quang một lát, vuốt nhẹ mũi nó rồi ngẩng đầu nhìn l*n đ*nh vách đá:

“Được rồi, đã đến lúc rời khỏi nơi này.”

Cự Long nghe hiểu ý, nó liền ngoan ngoãn nằm phục xuống, chẳng hề nhúc nhích, lại còn vươn chiếc đuôi dài thon về phía trước mặt Đế Thu.

Chiếc đuôi ấy buông thấp xuống đất, giống như một chiếc thang nhỏ tự nhiên.

Đế Thu đặt chân lên, rất dễ dàng leo thẳng lên lưng Cự Long.

Sau khi ngồi vững trên một cái gai xương, hắn chợt phát giác bên cạnh thiếu mất gì đó. Đế Thu nghiêng đầu, lúc này mới nhớ ra — hắn quên hai người kia.

“Còn đứng đó làm gì, mau lên đi.”

Lục Ngọc và Phong Diễm liếc nhau, rồi đồng loạt mượn sức nhảy lên, nhanh chóng đáp xuống trên lưng rồng.

Sau khi ngồi ổn định, Lục Ngọc khẽ liếc Đế Thu đầy ẩn ý:

“Đế Thu tuyển thủ, vừa rồi ngươi sẽ không phải quên mất chúng ta đấy chứ?”

Hắn vừa dứt lời, chưa kịp chờ Đế Thu đáp lại thì Phong Diễm đã lạnh lùng cắt ngang:

“Không thể nào, Đế Thu tuyệt đối sẽ không quên ta.”

Muốn quên cũng chỉ quên ngươi thôi.

Còn ta thì khác, ta và hắn là một nhà, ngươi chỉ là người ngoài mà thôi.

Lục Ngọc: “...”

Phong Diễm, ngươi mù thật rồi sao?

l**m đến mức hai mắt cũng bị che mờ rồi à?

Đế Thu dứt khoát hạ lệnh:

“Đi thôi, Nguyệt Quang! Xông lên! Mục tiêu — đỉnh Kình Thiên Phong!”

Cự Long lập tức dang rộng cánh thịt, gầm vang một tiếng rung trời, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh.

Một giây sau, thân thể đồ sộ như hóa thành một tia chớp bạc, cấp tốc lao thẳng lên không trung, bay về phía quầng sáng trên đỉnh.

Lục Ngọc vội vàng bám chặt lấy gai xương bên cạnh, trong cơn cuồng phong dữ dội, hắn hét lớn về phía Đế Thu:

“Đế Thu! Ngươi không phải từng hỏi ta vì sao lại muốn giúp ngươi sao?”

“Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết!”

“Một năm trước, chi nhánh Lục gia chúng ta đã mất đi một vị muội muội. Nàng đột nhiên biến mất, chúng ta tìm khắp cả hành tinh R20, thậm chí mở rộng đến các tinh cầu có thể nghĩ đến, nhưng vẫn không hề có bất kỳ tung tích nào của nàng!”

“Chính là ngươi đã giúp chúng ta tìm được nàng, lại còn để nàng bình an trở về trong nhà!”

“Nàng từng bị hung tàn hải tặc tinh nhân bắt đi, nhốt kín trong phi thuyền. Tuy nói bọn họ cũng đều là người bị hại, nhưng nếu việc này bị tuyên truyền ra ngoài, bọn họ sẽ phải chịu thêm một lần tổn thương, bởi vậy ta không thể nào ở trước ống kính truyền thông nói rõ nguyên nhân chân thật cho ngươi biết!”

“Phong Diễm, về điểm này, ta thật sự phải cảm tạ các ngươi Phong gia.”

“Chính là phong nhuệ nguyên soái ngay từ đầu đã phái ra đội ngũ giải cứu, bên trong bao gồm cả em họ ta cùng những người bị hại khác. Để bảo vệ bọn họ, phong nhuệ nguyên soái còn nghĩ biện pháp an bài bảo an địa phương lặng lẽ che chở, từng người một an toàn được đưa trở về nhà chúng ta.”

“Đế Thu, Lục gia chúng ta vốn thân phận đặc thù, từ trước đến nay vẫn giữ trung lập, chưa từng nợ ai một ân tình nào. Bởi vậy lần này, để biểu đạt lòng biết ơn và cũng để trả lại phần ân tình kia, ta mới nguyện ý trong giải thi đấu liên minh tinh tế cùng ngươi hợp thành đội, giúp ngươi một tay.”

“Ta nghĩ rằng ở khu núi cao, ngươi sẽ cần trợ giúp từ dị năng hệ lôi, cho nên ngay từ lúc đầu, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc trả ân này.”

Nói tới đây, Lục Ngọc bỗng bật ra một tiếng cười khổ: “Nhưng rốt cuộc ta vẫn tính sai rồi, Đế Thu. Ngươi thật sự quá mạnh. Hơn nữa bên cạnh còn có Phong Diễm – một đội hữu cường đại chẳng kém, căn bản đâu cần đến sự hỗ trợ từ ta. Ta chẳng những không giúp được gì, ngược lại, hiện tại còn nhờ vào sự che chở của ngươi để chuẩn bị tiến l*n đ*nh.”

"Ta không hề trả nổi ân tình, mà chỉ khiến món nợ này càng thêm nặng nề." Lục Ngọc dừng lại giây lát, rồi nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói xem, ta nên làm thế nào mới có thể bù đắp?”

Đế Thu ngạc nhiên, nghiêng đầu đánh giá hắn: “Thì ra ngươi là muốn báo ân?”

Lục Ngọc gật đầu: “Đúng vậy.”

"Sao không nói sớm chứ." Đế Thu khóe mắt cong cong, nở nụ cười: “Ta nghe nói gia tộc các ngươi từng làm thầy cho hoàng thất, đúng không?”

Trong lòng Lục Ngọc bỗng căng thẳng, ngón tay nắm chặt đốt xương, gần như khó mà nhận ra được lực đạo. Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Đế Thu: “Đúng. Ngươi muốn ta làm cái gì?”

Tại sao lại hỏi ta việc này?

Chẳng lẽ hắn có ý định lợi dụng sự đặc thù của gia tộc ta để tiếp cận hoàng thất?

Nếu quả thực là như vậy, cho dù đánh đổi cả danh dự gia tộc, ta cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

"Vậy gia tộc các ngươi hẳn là rất có tiền chứ?" Giọng Đế Thu vẫn còn mang theo ý cười.

Lục Ngọc hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ở đế đô mà nói, cũng coi là kha khá.”

Nụ cười trên môi Đế Thu càng thêm rạng rỡ: “Nếu đã muốn báo ân, đương nhiên phải thỏa mãn tâm nguyện của ân nhân. Mà tâm nguyện của ta, thật ra không lớn, rất nhỏ thôi.”

“Ta muốn có một ngôi nhà.”

Lục Ngọc: “?”

Hệ thống: [……]

Đến rồi, đến rồi! Cái gọi là "giấc mơ nho nhỏ" tuy muộn mà cuối cùng cũng xuất hiện!

Phong Diễm, người vẫn nhìn chằm chằm phía trước, đột ngột quay đầu. Đôi mắt xanh lam vốn tĩnh lặng nay run rẩy dữ dội, gắt gao khóa chặt bóng dáng Đế Thu.

Nhưng Đế Thu hoàn toàn không để tâm tới biểu hiện ấy, tiếp tục nói: “Địa chỉ ta đã chọn xong rồi, chính là sân chơi ma huyễn pháo đài. Ta đã hỏi qua, tòa pháo đài đó giá tới hai trăm ức tinh tệ. Ta biết ngươi chắc chắn không thể một mình bỏ ra nổi, nhưng không sao, ta đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn—chúng ta cùng nhau góp tiền mua.”

“Nhà các ngươi bỏ ra một phần, nhà bọn họ cũng bỏ ra một phần, như vậy ta sẽ càng ngày càng gần hơn với giấc mơ ấy.”

Đế Thu nghiêm túc nhìn Lục Ngọc: “Vậy thì gia tộc các ngươi có thể xuất bao nhiêu ức?”

(#^. ^#)

Có phải cũng là bốn tỉ không? Mau nói cho ta biết đi.

Lục Ngọc ánh mắt thoáng lóe, trên mặt lộ vẻ lúng túng: “Ngạch, tuyển thủ Đế Thu, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm. Chức vị Đế sư kỳ thực chỉ là một phần công tác hết sức thông thường, hơn nữa để duy trì sự đơn thuần và trung lập của gia tộc, ngoại trừ đảm nhiệm chức Đế sư ra thì gia tộc chúng ta hoàn toàn không kinh doanh bất cứ ngành nghề nào khác, vì thế. . . . . . Nhà của chúng ta cũng không có nhiều tiền bạc như ngươi tưởng tượng đâu.”

Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng điệu mang theo chút khó xử: “Chúng ta có thể lấy ra được, khả năng cũng chỉ khoảng mấy triệu tinh tệ thôi. Ngươi. . . . . . sẽ không chê ít chứ?”

Đế Thu trong nháy mắt có chút ủ rũ, nhưng rất nhanh lại lần nữa phấn chấn: “Con ruồi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, vậy thì cho ta đi. Ngoài tinh tệ ra, trong nhà các ngươi có năng lượng thạch không? Nếu có, đưa năng lượng thạch cho ta cũng được.”

Lục Ngọc lập tức căng thẳng, cả người ngồi thẳng dậy: “. . . . . . Ngạch, năng lượng thạch thì có, trong nhà ta còn giữ lại một ít năng lượng thạch cấp một chưa dùng tới, số lượng vào khoảng năm mươi viên, như vậy có đủ không?”

So với một ức thì quả thật kém xa, như vậy liệu có thể xem là được không?

"Năm mươi viên? Nhiều như thế sao?" Đôi mắt thiếu niên bừng sáng, “Được, quyết định vậy đi. Chúng ta đã nói rõ rồi a, sau khi trở lại đế đô phải giao đồ vật cho ta, không được đổi ý.”

Lục Ngọc đáp lời: “Được, vậy xin hỏi chúng ta nên làm thế nào để đem đồ vật giao cho ngươi?”

Dễ nói chuyện như vậy? Vậy là đáp ứng rồi sao?

"Đem đồ vật cho ta, ta sẽ giữ, sau đó đưa lại cho Đế Thu." Người vẫn yên lặng nãy giờ là Phong Diễm rốt cuộc mở miệng.

Lục Ngọc quay đầu nhìn về phía Đế Thu, chỉ thấy hắn gật đầu: “Cũng được, cứ làm theo như thế đi.”

Phong Diễm khẽ “Ừ” một tiếng, rồi lại tiếp tục im lặng nhìn về phía trước: “.”

Đệ đệ. . . . . . Có phải luôn khát khao một mái nhà hay không?

Đúng vậy, từ nhỏ đệ đệ đã lớn lên trong cô nhi viện, mỗi lần nhìn thấy người khác được cha mẹ cưng chiều, trong lòng hẳn là vô cùng ước ao.

Hắn khẽ che lấy lồng ngực đang nhói đau chua xót.

Đệ đệ, ngươi hãy yên tâm, kể từ hôm nay, ca ca nhất định sẽ mãi ở bên cạnh ngươi.

Nguyệt Quang tăng tốc rất nhanh, chỉ chốc lát đã bay đến trước cửa động.

Cửa động có phần nhỏ hẹp, Phong Diễm lập tức rút ra hỏa diễm kiếm.

Ngọn lửa vô hình bùng cháy hừng hực, dồn nén lại, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm dị thường cứng rắn.

Chỉ thấy kiếm lửa từng nhát từng nhát bổ mạnh lên vách đá phía trên, cửa động vốn chỉ có đường kính một mét trong nháy mắt liền nổ tung, mở ra một lối đi khổng lồ.

Nguyệt Quang phát ra một tiếng gầm vang dội tựa như long ngâm, đôi cánh khổng lồ mạnh mẽ vỗ xuống, trực tiếp mang theo ba người lao vút ra ngoài.

Nó không bay thẳng lên cao mà lựa chọn xoay lượn trong tầng lôi vân, đôi cánh khổng lồ mở rộng hết cỡ, tung hoành bay lượn giữa khoảng không vô tận.

Tầng lôi vân dày đặc quấn quanh bên ngoài, mỗi lần cánh Nguyệt Quang vỗ xuống, lôi vân liền theo đó mà xoay tròn, từng vòng từng vòng cuộn động dữ dội.