Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 66
Chương 66:
- Mục Bạch -
Đám Ma Pháp sư tinh thần thường dùng loại phép khống chế đáng ghét kia, khiến đối phương trong vô thức làm ra những chuyện khiến người ta phải khinh thường.
Có kẻ sẽ bị cưỡng chế mà ra tay thương tổn người thân cận nhất của mình, có kẻ lại bị biến thành con rối để mặc cho kẻ khác sai khiến.
Mà khi những kẻ bị khống chế kia tỉnh táo lại, phần lớn hoặc rơi vào tuyệt vọng, hoặc bị biến thành kẻ chết thay. Trong khi đó, tên Ma Pháp sư tung phép vẫn thản nhiên ẩn nấp trong bóng tối, khoái trá thu về toàn bộ kết quả.
Đúng là một đám người khiến người khác buồn nôn, một đám hèn hạ ghê tởm.
Tất nhiên, không phải tất cả Ma Pháp sư tinh thần đều như vậy. Cũng có rất nhiều kẻ đi theo con đường trị liệu, cứu giúp người khác. Vì thế Đế Thu cũng không vơ đũa cả nắm, chỉ là hắn vô cùng chán ghét cái phần âm u xấu xí đó của nhóm Ma Pháp sư mà thôi.
“Đế Thu.” Một tiếng gọi khẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của Ma vương đại nhân. Hắn ngẩng đầu, liền thấy Phong Diễm dẫn theo hai người nữa đi tới trước mặt mình.
Phong Diễm không nói nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Đế Thu, rồi mở miệng: “Họp đội đi.”
Đế Thu khẽ “Ừ” một tiếng, thuận tay chỉ về phía Chu Lệ: “Còn có hắn.”
Lâm Mạn đứng sau Phong Diễm, trên môi nở nụ cười dịu dàng. Còn Tống Dương thì lại nhướn cổ ngó đông ngó tây, dáng vẻ nóng lòng muốn tìm ai đó.
Đệ muội* đâu? Trước đó chẳng phải đã nói sẽ cùng xuất hiện để lập đội hay sao?
*Ý Tống Dương là đag tìm người yêu của Phong Diễm.
Việc Đế Thu và Tống Dương cùng nhập đội vốn Tống Dương đã biết trước. Trong mười ngày vừa qua hắn từng về Tống gia, tiện thể ghé qua thăm bệnh Sonja Nhã, lại bị Tống lão gia tử dặn dò phải chăm sóc kỹ cho Đế Thu.
Vậy nên lúc này, đối mặt với việc hai người nhập bọn, hắn chẳng có gì kinh ngạc. Chỉ là Sonja Nhã không có mặt, không rõ tình hình hiện tại của nàng thế nào.
Hết thảy sự chú ý của hắn giờ đều đặt quanh bốn phía. Phong Diễm rõ ràng còn giấu kín lắm, đến tận lúc này vẫn chưa để đệ muội lộ diện.
Hay là… đệ muội thấy đông người quá nên ngại ngùng?
Tống Dương càng nghĩ càng kích động, trong lòng hưng phấn: sắp được thấy đệ muội rồi!
Ngay lúc ấy, một cô gái cột tóc đuôi ngựa cao cao từ từ bước về phía bọn họ. Tống Dương lập tức đứng thẳng lưng, tim đập dồn dập.
Đây chính là đệ muội sao? Thì ra gu của Phong Diễm là kiểu ngọt ngào, dễ thương thế này à?
Thế nhưng khi cô gái tóc đuôi ngựa sắp sửa đi tới trước mặt thì một người khác từ bên cạnh nhảy ra chắn đường nàng, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”
Cô gái tóc đuôi ngựa bật cười, giọng ngọt ngào: “Ta cũng đang tìm ngươi đây, đi thôi~”
Tống Dương thoáng chốc thả lỏng vai. Thì ra… chỉ đi ngang qua thôi.
Hắn thở phào. Đúng là hợp lý, với tính cách lạnh nhạt như băng của Phong Diễm, sao có thể thích kiểu muội muội ngọt ngào như thế? Nếu có thích thì cũng phải là dạng cao lãnh, băng sương như hắn mới đúng!
Đang lúc hắn như lính trinh sát đảo mắt xung quanh tìm kiếm, giọng nói lạnh lẽo của Phong Diễm vang lên: “Được rồi, chúng ta lên đường.”
Cái gì? Xuất phát? !
Tống Dương lập tức luống cuống, vội vàng cúi đầu kiểm tra danh sách lập đội.
Một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộng năm người. Chỉ có năm người!
Đệ muội đâu? Không có!
Hắn ra sức ám chỉ: “Phong Diễm, ngươi có cảm thấy thiếu mất cái gì không?”
Phong Diễm thản nhiên liếc quanh bốn phía: “Thiếu cái gì?”
Tống Dương gật đầu liên hồi. Đúng vậy, thiếu em dâu đó!
Ngươi quên rồi sao? Ngươi từng hứa với đệ muội sẽ cùng nàng lập đội cơ mà! Đây là tính bỏ quên nàng sao?
Ánh mắt Phong Diễm chậm rãi rơi xuống người Đế Thu, bỗng dưng tỉnh ngộ: “À, ta biết rồi.”
Tống Dương nhẹ nhõm hẳn. May quá, có ta nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ tới đệ muội rồi.
Trong lòng hắn cảm thán: Ta quả thật vì tình yêu của Phong Diễm mà hao tâm tổn trí!
Thế nhưng ngay khi hắn còn đang cảm khái, đã thấy Phong Diễm vươn tay chỉnh lại mái tóc của thiếu niên, còn tỉ mỉ gạt mấy sợi tóc mái của Đế Thu cho gọn gàng.
Làm xong, y hài lòng nói: “Được rồi, đi thôi.”
Tống Dương: “??!!”
Đệ muội, ta đã tận lực rồi…
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, khi Đế Thu mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng xung quanh đã từ khu chuẩn bị biến thành rừng rậm xanh biếc um tùm.
Trên đầu là những thân cây cao chọc trời, rễ cắm sâu xuống đất, tầng tầng lớp lớp lá cây hợp lại thành một tấm màn xanh che kín ánh nắng.
Chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá rọi xuống mặt đất, in thành từng mảng sáng tối loang lổ.
Đế Thu quan sát bốn phía, cảm giác khá quen thuộc. Tuy rằng đều là thực vật xanh um, nhưng nơi này rõ ràng khác hẳn khu thí luyện.
Cây cỏ ở đây tựa như được bón phân quá đà, đến cả đám cỏ dại mọc ven đất cũng cao gần bằng bọn họ. Đứng giữa chốn này, bọn họ chẳng khác nào những kẻ lạc bước vào thế giới của người khổng lồ.
Tống Dương cất tiếng: “Giờ chúng ta làm gì?”
Chu Lệ đáp: “Theo kinh nghiệm lần trước ta tham gia, tốt nhất ngày đầu tiên nên tìm chỗ an toàn để dựng căn cứ, giữ sức, nếu có điều kiện thì dự trữ thêm chút đồ ăn.”
Tống Dương theo bản năng liếc sang Phong Diễm. Ngày đầu đã nghỉ ngơi? Liệu Phong Diễm có đồng ý không? Lẽ ra hắn phải muốn oanh oanh liệt liệt chiến đấu mới đúng chứ?
Ai ngờ Phong Diễm gật đầu: “Được, đi thôi.”
Tống Dương len lén thở phào. May mà Phong Diễm chịu nghe.
Rừng rậm khu là khu vực có diện tích lớn nhất trong tám đại khu của hung thú rừng. Dù nằm ở vị trí như “cái mông” của con thỏ, nhưng diện tích lại trải rộng đến cả phần bụng thỏ.
Chu Lệ mở bản đồ cá nhân ra quan sát, xác định phương hướng rồi nói: “Đi bên này.”
Vừa bước đi, hắn hạ giọng nhắc: “Đi sát nhau, giữ phạm vi nhỏ, đừng gây ồn, kẻo chọc phải thổ dân nơi này.”
Tống Dương vừa xé bụi rậm vừa thuận miệng hỏi: “Thổ dân là gì thế?”
Ngay lúc ấy, dưới chân hắn vang lên tiếng “rắc” khẽ khàng, nhưng hắn không chú ý, vẫn bước tiếp.
Chu Lệ giải thích: “Chính là côn trùng nơi này. Ở rừng rậm, không chỉ thực vật, mà ngay cả hung thú cũng to lớn hóa. Ví dụ như loài kiến bình thường, ở đây có thể to bằng nửa người.”
“Nơi này tuy cũng có nhiều loại côn trùng, nhưng chúng đều là sinh vật bản địa của hành tinh R20, không giống trùng tộc ngoại lai có trí tuệ. Chúng chỉ săn mồi theo bản năng.”
“Đáng sợ nhất là, nhiều loại côn trùng sẽ xuất hiện theo bầy đàn.”
“Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện đừng gặp phải chúng nó. Dù lực công kích không mạnh, nhưng rất khó thoát thân.”
“Cẩn thận dưới chân, mới mưa xong, dưới đất có thể xuất hiện trứng côn trùng, đừng giẫm phải.”
Tống Dương lập tức nhấc chân lên, cúi nhìn bàn chân trần dính bùn đất, lo lắng hỏi: “Nếu lỡ giẫm phải thì sao?”
Chu Lệ nghiêm túc đáp: “Có thể sẽ dẫn tới cả bầy kéo đến.”
“….” Tống Dương im lặng, cạn lời.
Hắn vừa xé thêm một lớp bụi rậm thì suýt nữa hét toáng lên. Sau tán cỏ rậm rạp, một khuôn mặt khổng lồ đen ngòm, xấu xí xuất hiện, đôi mắt kép lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Tuy trước nay Tống Dương không ít lần thấy kiến, nhưng khi thứ này bị phóng to gấp trăm lần thì hắn mới nhận ra loài kiến thực ra xấu xí đến mức nào!
Hàm răng so với cả núi non còn dữ tợn, trên người lại lổm ngổm vô số lông tơ khiến người ta sởn gai ốc!
Con kiến ấy cao đến ngang eo hắn. Vừa thấy nó, Chu Lệ cũng lập tức căng thẳng.
“Đừng tấn công nó,” Chu Lệ vội dặn, “hiện tại nó chỉ đang quan sát chúng ta. Chúng ta cứ đi, sẽ không sao. Bình thường chúng không chủ động công kích.”
Tống Dương nuốt khan, chậm rãi bước ngang qua trước mặt con kiến.
Hai chiếc râu đen khổng lồ của nó run run trong không trung, còn hơi nghiêng đầu, đưa râu quét qua dưới chân Tống Dương.
Ngay lúc hắn tưởng đã an toàn thì con kiến đột nhiên vặn vẹo người, ngả ngớn như phát bệnh.
Tống Dương trong lòng khinh thường: con kiến này trông có vẻ ngốc nghếch.
Nhưng ngay giây sau, hắn liền trợn mắt kinh hãi.
Bốn phía xung quanh bỗng vang lên những tiếng sột soạt dồn dập, bụi cỏ lay động dữ dội, mang theo cảm giác áp lực đáng sợ.
Trong chớp mắt, vô số chiếc đầu đen sì chui ra từ bốn phía, nhanh chóng tạo thành vòng tròn, vây kín cả năm người ở trong.
Tường kiến cao tới bốn mét, chồng chất từ hàng lớp thân kiến nhỏ bé, vây lấy họ như cái lồng giam chật chội.
Những sinh vật vốn từng bị con người coi thường như côn trùng, giờ đây lại trở thành kẻ đi săn khủng khiếp.
Chu Lệ hốt hoảng: “Tại sao thế này? Chúng rõ ràng đang có ác ý, muốn công kích chúng ta. Không lẽ không đúng lý?”
Tống Dương cười khan: “Không có gì lạ đâu… Hình như ta vừa giẫm phải trứng rồi.”
Chu Lệ trừng mắt: “Ta chẳng phải đã bảo ngươi cẩn thận dưới chân sao?”
“Ngươi nói muộn quá! Lúc ngươi nhắc thì ta đã giẫm rồi! Kệ đi, chỉ là kiến thôi mà, giết là xong!”
Phong Diễm nhíu mày, lập tức gọi ra hỏa diễm.
Chu Lệ vội ngăn: “Không thể dùng lửa! Nếu lửa lan sang cỏ cây, sẽ gây ra hỏa hoạn lớn!”
Phong Diễm hít sâu một hơi, lặng lẽ thu hồi ngọn lửa.
Lâm Mạn thử dùng tinh thần lực, nhưng vừa vận dụng thì một tiếng chấn động vang lên bên tai mọi người.
Ngay tức khắc, toàn bộ đàn kiến đều mềm nhũn ngã lăn ra đất, giãy giụa mấy cái rồi lật ngửa bụng, chết tươi.
Cổ tay Đế Thu khẽ rung lên, truyền đến tiếng “tích tích”. Hắn mở phần cuối cá nhân, liền thấy hiện ra dòng chữ nhắc nhở:
[Chúc mừng tuyển thủ, nhận được 3049 điểm]
Hơn ba nghìn con kiến, mỗi con được một điểm, tổng cộng hơn ba nghìn điểm.
Giá trị điểm tuy không cao, nhưng thắng ở số lượng khổng lồ.
Đế Thu phủi sạch bụi đất trên người, đóng bảng thành tích, tiện tay kiểm tra phương thức tính điểm một chút.
Loại thứ nhất: đánh giết hung thú.
Ở trong khu vực này, điểm thành tích của việc tiêu diệt hung thú tương đương với vùng núi cao, chỉ khác ở chỗ mỗi một đẳng cấp hung thú đều sẽ đem lại số điểm khác nhau.
Loại thứ hai: tìm kiếm vật tiêu chí.
Ở nơi sâu thẳm trong rừng rậm, có một mảnh đất mang hình vầng trăng khuyết, chính tại đó mà những vật tiêu chí được rải rác phân bố khắp nơi.
Loại thứ ba: thu thập thực vật hi hữu.
Đây là loại mà trong khu núi cao hoàn toàn không có, hơn nữa số điểm đạt được từ nó so với hai loại phía trước lại càng cao hơn nhiều.
Trong đó còn có bản giới thiệu chi tiết về hơn ba trăm loại thực vật khác nhau, mỗi một loại đều ghi rõ giá trị điểm thưởng. Có loại trái cây cực kỳ khan hiếm, số lượng ít đến mức phải dùng hạt để tính làm đơn vị trao đổi. Có những loại trái cây, chỉ một hạt thôi đã có thể đạt tới năm mươi điểm khen thưởng.
Ánh mắt Đế Thu cuối cùng dừng lại ở loại thứ nhất.
Ở trong mục điểm thưởng từ việc giết hung thú, tận cuối cùng, hắn nhìn thấy ngay cả loại hung thú trong truyền thuyết —— Lục Sắc U Linh cũng được liệt kê bên trong.
Đây chính là lần đầu tiên từ trước đến nay, một loại hung thú trong truyền thuyết lại bị viết thẳng vào nhiệm vụ của cuộc thi.
Xem ra, sau khi tiến vào giai đoạn bán kết, cuộc thi mới thực sự bắt đầu. Trước kia, khi nhắc đến hung thú truyền thuyết, bọn họ chỉ bị yêu cầu né tránh, còn bây giờ thì đã bắt đầu dẫn dắt tuyển thủ đi tiêu diệt nó.
Trong lòng Đế Thu bất giác khẽ run: Lục Sắc U Linh, liệu có phải chính là Pearl (Trân Châu)* không?
*Hung thú mà Đế Thu nuôi có 2 tên, lúc đầu tác giả để Trân Châu nhưng sau đó thêm Pearl cho ngắn gọn nên có thể dùng cả 2 tên đều được nhé, nhưng để tránh nhầm lẫn thì mình sẽ lấy tên Pearl từ đây cho tới lúc end luôn nhé.
Tuy rằng toàn thân Pearl cũng là một màu xanh biếc, nhưng trước kia hắn từng tìm hiểu qua tư liệu về Lục Sắc U Linh trên tinh võng.
Trong truyền thuyết, Lục Sắc U Linh có hình thể khổng lồ, thậm chí đôi khi còn che phủ cả bầu trời. Không một ai từng thấy rõ dung mạo thật sự của nó, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng xanh khổng lồ lướt qua.
Nhưng Pearl của hắn… chỉ là một sinh linh nhỏ bé. Dù nó có trưởng thành đến đâu đi chăng nữa, chủng tộc cũng đã định sẵn giới hạn, tuyệt đối sẽ không lớn đến mức che kín cả bầu trời.
Vì vậy, Lục Sắc U Linh có lẽ không phải là Pearl.
Sau khi đọc xong ba loại phương thức để đạt được điểm số, Đế Thu mới chậm rãi đóng lại màn hình cá nhân phần cuối.
Hắn vừa mới ngẩng đầu lên, liền phát hiện những người khác đều đang đồng loạt nhìn chằm chằm về phía mình.
Đế Thu lập tức giơ tay áo che lại chiếc đồng hồ đeo tay, nhướng mày hỏi:
“Nhìn ta làm gì thế? Xem đủ chưa?”
Chu Lệ: “…”
Ngươi nói thử xem, nhìn ngươi làm gì? Chẳng lẽ là nhìn ngươi đẹp trai chắc?
___
Đế Thu trực tiếp kênh cá nhân đã đạt đến hơn 20 triệu người xem, từ vòng thi đầu tiên vốn dĩ im lìm chẳng ai để ý, cho tới bây giờ lại một bước nhảy vọt trở thành TOP mười kênh trực tiếp có độ nóng cao nhất.
[ Thời tới, thời tới, cuối cùng cũng đợi được manh thần trở lại! Mười ngày không thấy bóng dáng, ta chỉ có thể ngày ngày ôm bản chiếu lại xem đi xem lại manh thần biểu diễn. Video cũ của manh thần gần như đã bị ta nghiền nát từng khung hình rồi, ô ô! ]
[ "Đều nhìn ta làm gì?"… Đương nhiên là bởi vì ngươi lợi hại quá nên mới nhìn ngươi đó, manh thần của ta ngốc thật đáng yêu. ]
[ Có lẽ trong mắt manh thần, chuyện vừa rồi thật ra chỉ là việc nhỏ nhặt chẳng đáng kể. ]
[ Các ngươi biết hiện tượng “truyền nhân” gần đây lan tràn khắp tinh tế không? Từ trẻ con tiểu học cho tới người lớn tuổi, rảnh rỗi liền thích giơ tay mô phỏng động tác khai hỏa ngón tay giống manh thần. ]
[ Cười muốn chết! Đám kiến kia đúng là xui xẻo, chọc ai không chọc lại đi chọc trúng manh thần. ]
[ Con kiến: đầu tiên, ta chưa từng trêu chọc bất kỳ ai. Thứ hai, rõ ràng là các ngươi tự đạp lên trứng của ta trước! ]
[ Chỉ có kiến bị thương, còn thế giới này vẫn an toàn… ]
[ Không biết lần này manh thần có thể tìm ra Lục Sắc U Linh hay không, ta thực sự mong chờ. Có ai giống ta cực kỳ hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc Lục Sắc U Linh là thứ gì không? ]
[ Đương nhiên là có! Trên tinh võng hiện tại cả dân chúng đều đang đồn đoán. Người thì nói nó là một loại thực vật khổng lồ biết di chuyển, ẩn giấu trong rừng cây nên ta không phát hiện. Người thì bảo có thể là một con hồ điệp khổng lồ toàn thân màu lục, vì rõ ràng Lục Sắc U Linh biết bay. Thậm chí còn có kẻ đoán nó chính là một loại u linh, nhưng độ tin cậy không cao. Nói chung, cái gì cũng có thể bị đoán ra, các ngươi rảnh thì đi xem thử. ]
[ Có khả năng hay không nó là một loài chim màu xanh? Không phải biết bay sao? Tỉ dụ như công xanh chẳng hạn? ]
[ Ai mà biết được. Hy vọng manh thần có thể đưa chúng ta mở mang tầm mắt một lần. ]
---
Rất nhanh, bọn họ tìm được một cái hốc cây để tạm trú. Vận khí năm người quả nhiên không tệ, mới chỉ đợi được một lúc thì từ bụi cỏ sau lưng hốc cây liền nhảy ra một con thỏ khổng lồ.
Con thỏ này cao gần bằng Đế Thu, mấy người dễ dàng hạ gục nó, bữa tối xem như đã có đảm bảo.
Đến khoảng bốn giờ chiều, bầu trời bỗng tối đen kỳ lạ.
May mắn thay, có Phong Diễm ở đây nên bọn họ cũng bớt đi công phu ra ngoài tìm củi lửa.
Việc xử lý thỏ giao cho Tống Dương cùng Chu Lệ, còn việc nướng thịt thì do Phong Diễm đảm nhận.
Đế Thu ngồi dựa lưng vào vách cây, đôi mắt xanh lam trong suốt dần trở nên mệt mỏi, ánh nhìn mơ hồ như sắp tan rã.
Phong Diễm từ sau lưng rút ra một con chủy thủ, cắt xuống một khối thịt thỏ nướng còn non, đặt trước mặt Đế Thu:
“ Mệt không?”
Đế Thu lập tức lấy lại thần sắc, chớp mắt vài cái, rồi gật đầu ngoan ngoãn:
“Ừ… mệt rã rời.”
“Ăn một chút rồi ngủ tiếp.” Phong Diễm đem chủy thủ nhét vào tay hắn, dặn dò: “Cẩn thận nóng, cắt nhỏ ra mà ăn.”
Đêm qua, vì cường hóa thân thể nên hắn chẳng ngủ ngon, hôm nay lại rong ruổi cả ngày, đầu óc sớm đã mơ hồ.
Nghe giọng Phong Diễm, Đế Thu theo bản năng hé miệng cắn một miếng thịt.
Một giây sau, gương mặt tinh xảo của thiếu niên nhăn nhúm lại, lập tức phun ra:
“Phi! Sao lại đắng thế này?”
Phong Diễm khẽ cau mày, tự mình nếm thử một miếng, rồi bình thản nói:
“Cũng tạm, chỉ hơi hơi có chút vị đắng, so với trước ăn cũng chẳng khác mấy.”
Hắn vốn biết thiếu niên không thích vị đắng, nhưng không ngờ phản ứng lại dữ dội như vậy. Thấy gương mặt nhỏ nhắn kia nhăn thành một cục, trong lòng vừa đau vừa thương, song vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:
“Dù đắng cũng ráng ăn một chút. Ở rừng rậm này chẳng ai biết khi nào mới có thể săn được thứ khác, bổ sung thể lực quan trọng hơn.”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Đế Thu:
[ Kí chủ đại nhân, sau khi ngài cường hóa thân thể, ngoài việc ma lực dung nạp tối đa tăng lên, thì còn sẽ ngẫu nhiên tăng một giác quan nào đó. Lần này xem ra chính là vị giác. Giống như Phong Diễm nói, đồ ăn vốn dĩ không thay đổi, thay đổi là ở ngài, kí chủ đại nhân. ]
Đế Thu mặt mày cau lại dữ dội.
Ta rất muốn… chửi người rồi đó. Các ngươi đừng có ép Ma Vương đại nhân ta phải mắng th* t*c!
Trước kia đồ ăn đã nhạt nhẽo như nước lã, giờ còn đắng tới mức này… Chẳng phải muốn ép Bổn Ma Vương đi chết sao?
Trong lúc hắn đau khổ, trực tiếp vẫn đang phát sóng trước hàng triệu khán giả.
[ Thịt gì mà đắng dữ vậy? Khổ tới mức manh thần của ta cũng phải nhăn mặt rồi! Quá không nhân đạo! ]
[ Nói thật đi, phản ứng của Đế Thu tuyển thủ có hơi lập dị. Dù sao đây cũng là hoàn cảnh hoang dã, tài nguyên khan hiếm, chuyện cầu sinh thì có gì ăn nấy. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của mấy người khác, thịt thỏ cũng đâu đắng đến vậy? ]
[ Ngươi thì biết cái gì! Đây chính là manh thần của ta! Người ngủ mà có hạt đậu cũng khó chịu, ở núi cao cũng phải đòi giường mềm, sợ đắng thì sao chứ? Hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi! Nhìn xem mặt mày nhăn nhó thế kia, bảo bối đáng thương quá. ]
[ Ô ô ô, đau lòng chết mất, hận không thể chui vào màn hình, đem tất cả kẹo ngọt nhét vào miệng nó. ]
[ Nhưng kẹo cũng có vị đắng mà… Đế Thu sẽ không cả kẹo cũng chê đắng đó chứ? ]
[ Ặc… có ai để ý phong thiếu vừa cắn miếng thịt giống hệt manh thần không? ]
---
“Hay là uống nước?” Chu Lệ vẫn luôn yên lặng quan sát, liền đưa tới một chiếc lá to. Trên đó đọng lại vài giọt nước sương trong suốt:
“Đây là sương sớm, rất sạch sẽ. Cơm có thể nhịn, nhưng nước thì tuyệt đối không thể thiếu.”
Đế Thu dùng hai tay nâng chiếc lá, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, gương mặt nhỏ nhắn lại lần nữa nhăn thành một đoàn.
Khổ chết đi được!
Xong rồi, lần này thì hắn thật sự xong rồi.
Hắn bị cái thế giới tàn nhẫn này bỏ rơi mất thôi, ô ô ô…
___
Trong hốc cây, bốn người tuy nói không thể ăn đến mức say sưa ngon miệng, nhưng cũng gắng gượng nhẫn nhịn không ít.
Chỉ riêng Đế Thu một mình chán nản tựa sát vào tường, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ trong suốt đã mất đi ánh sáng vốn có.
Phong Diễm: “……”
Đệ đệ còn ổn không đây.
Nhìn thế nào cũng thấy chẳng giúp nổi dáng vẻ kia.
Thật giống như toàn bộ thế giới đều bỗng chốc u ám xuống…
Đế Thu: “.”
Yếu đuối, bất lực, muốn khóc, ngay cả giấc ngủ cũng chẳng buồn tìm đến.
Thế giới tinh tế này, diệt cho rồi đi!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
“Hắn bị làm sao vậy?” Tống Dương vừa gặm một miếng thịt thỏ, vừa nghiêng mắt nhìn thiếu niên với gương mặt như đang viết bốn chữ to tướng —— “Sinh vô khả luyến”.
Chu Lệ hơi dừng lại, khẽ hạ giọng: “Hắn cảm thấy thịt quá đắng.”
“Đắng sao?” Tống Dương cắn thêm một miếng lớn, nuốt xuống rồi nói: “Ta thấy cũng bình thường mà, ráng một chút là qua thôi.”
Ở phía xa, Đế Thu cuộn tròn người lại.
Chu Lệ: “……”
Tống Dương, ngươi cái gì cũng ổn, chỉ đáng tiếc cái miệng này mở ra toàn họa.
“Tuy ta cảm thấy mùi vị không có vấn đề gì, nhưng nếu hắn thật sự thấy đắng, có thể thử thứ này.” Nói đoạn, Tống Dương từ trong túi lưng móc ra một bình nhỏ hình trụ bằng pha lê, to bằng ngón tay giữa, bên trong chứa ít bột phấn màu tím.
Hắn dùng dao nhỏ cắt một khúc thịt, rồi mở bình thủy tinh, cẩn thận đổ một ít bột lên miếng thịt ấy, sau đó đưa đến trước mặt Đế Thu: “Này, nhóc con, thử cái này đi.”
Phong Diễm lập tức cảnh giác: “Đó là gì?”
Tống Dương đáp: “Ông nội ta ép ta đi thi chứng chỉ đầu bếp cao cấp của tinh tế, lúc ta học nghề thì mua được thứ này trên thị trường. Người ta nói nó có thể trung hòa vị đắng trong thịt, ta đã dùng thử một lần, quả thực có hiệu quả. Chỉ là khi thi chứng ta không dùng được nên để nó qua một bên. Lần này vẫn là ông nội cố ý nhét cho ta mang theo.”
Thiếu niên vốn như hồn lìa khỏi xác, đôi mắt rốt cục lóe lên chút ánh sáng, hắn liếc nhìn lọ bột, lại nhìn miếng thịt kia, chậm rãi vươn tay: “Đưa ta, ta thử lại xem.”
Hoặc là thử ra hy vọng mới, hoặc là thử rồi… thì coi như kết thúc!
Phong Diễm cùng Chu Lệ bất giác ngừng cả động tác ăn uống, ánh mắt chăm chú dõi theo khuôn mặt thiếu niên, khẩn thiết quan sát biến hóa trên gương mặt ấy.
Trong đôi mắt long lanh, Đế Thu khẽ nhíu mày, mở miệng cắn xuống miếng thịt.
Như đã dự liệu, nét mặt cau có vì đắng chát không hề xuất hiện. Trái lại, mắt thiếu niên bỗng sáng rực, trực tiếp nuốt xuống.
Đế Thu: “.”
Ồ… thật sự không đắng.
Tống Dương, ngươi lần này coi như hữu dụng.
“Có đồ tốt thế này, sao không lấy ra sớm hơn chứ?” Đế Thu lại cắn thêm một miếng, quả thật không còn vị cay đắng nào.
Thịt thỏ vốn thường mang theo mùi ngai ngái, vậy mà qua tay Tống Dương chẳng hiểu dùng thủ pháp gì, miếng thịt lại mềm mọng, thơm ngậy, ăn vào vừa trơn vừa ngọt.
Đôi mắt Đế Thu sáng bừng lên.
Hắn trịnh trọng tuyên bố —— đây chính là món ăn ngon nhất mà hắn từng được nếm kể từ khi bước chân vào thời đại tinh tế đến nay!
Tâm tình u ám mịt mù của Đế Thu trong nháy mắt như được gột rửa, cả người thoáng cái bừng sáng, ngay cả khi liếc nhìn Tống Dương trước mặt cũng cảm thấy thuận mắt hơn không ít.
“Bình thường ta cũng đâu có nấu cơm cho các ngươi a,” Tống Dương liếc hắn một cái, giọng điệu bất mãn, “Hơn nữa ngươi có biết thứ này đắt thế nào không? Chỉ một bình nhỏ đã đáng giá mấy triệu, ngươi vừa rồi ăn một miếng, trực tiếp nuốt trôi mười mấy vạn rồi đấy. Nếu không phải ông nội ta cố tình bắt ta mang theo, ta còn lâu mới đem đi.”
Đế Thu: “.”
Vừa mắt với gì đó quả nhiên đều là ảo giác, Tống Dương vẫn đáng ghét như cũ.
“Thứ bột phấn màu tím này tên gọi là gì? Ngươi lấy từ đâu? Còn có thể mua sao?” Phong Diễm ném thẳng ra ba câu hỏi hồn.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: Ngươi cảm thấy đắt, vậy ta đây tự bỏ tiền mua cho đệ đệ.
“Cái này ta cũng chẳng rõ tên, người bán chỉ nói nó được làm từ phấn hoa cùng hạt giống nghiền nát của một loại hoa gọi là Tử Ma Hoa mọc sâu trong rừng rậm.” Tống Dương đáp không chút do dự, “Thứ này không phải ai cũng mua được, có tiền cũng vô dụng, cho dù trả giá cao cũng không ai bán. Người nọ chẳng qua là nhờ may mắn vớ được ít phấn hoa cùng hạt giống Tử Ma Hoa từ tay kẻ khác, mới chế ra được một bình nhỏ thế này.”
Chu Lệ: “.”
Tử Ma Hoa… cái tên này hắn đã từng nghe qua.
Loài hoa ấy chỉ mọc tại vùng nguy hiểm nhất trong khu rừng rậm. Chung quanh đều bị vô số loại dây leo độc quấn lấy, nơi đó còn là chỗ tụ tập của vô số hung thú có chỉ số nguy hiểm cực cao.
Không chỉ vậy, đó còn chính là khu vực mà màu xanh lục U Linh xuất hiện nhiều nhất.
Bởi thế, mảnh đất kia mới bị gọi thẳng là —— khu vực U Linh.
Đế Thu vừa ăn xong một miếng thịt, liền đưa trả chủy thủ cho Tống Dương, thuận miệng buông ra hai chữ: “Ta còn muốn nữa.”
Tống Dương nhướn mày, giơ giơ trong tay lọ bột tím chỉ còn chưa đến một phần ba: “Đại ca, chỗ này chỉ còn từng này thôi đó.”
Đế Thu lập tức bĩu môi, chưa kịp nói, Phong Diễm đã mở miệng: “Cho hắn.”
