Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 69

Chương 69:

- Mục Bạch -

Phong Diễm cầm lấy một quả, cắn xuống. Vị chua ngọt pha lẫn đắng ngắt lập tức tràn vào cổ họng, làm hắn mất sạch khẩu vị. Trong lòng hắn dâng lên một nỗi lo lắng: không biết đệ đệ giờ đã ăn uống gì chưa?

Chết tiệt, Lâm Mạn! Đệ đệ vốn không chịu được khổ, vậy mà ngươi còn dám làm vỡ lọ bột tím. Ngươi bảo hắn sống sao cho nổi?!

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Diễm lia về phía nàng.

Lâm Mạn lập tức cứng người, chột dạ cầm lấy một quả khác nhét vào miệng. Nhưng vừa cắn, sắc mặt nàng biến đổi dữ dội, vội phun toàn bộ ra ngoài, như thể chỉ chậm thêm một giây sẽ gặp nguy hiểm tính mạng.

Khuôn mặt vốn tao nhã giờ co rúm đầy nếp nhăn, nhìn thôi cũng đủ biết nàng khổ sở đến nhường nào.

“Khổ quá! Quả này sao lại đắng đến vậy?”

Chu Lệ vốn chẳng muốn để ý nàng, nhưng thấy Phong Diễm còn chẳng thèm đáp lời, hắn đành miễn cưỡng cắn thử:

“Chỉ là loại quả dại vốn đắng thôi. Trước đây chúng ta cũng từng ăn, chắc ngươi chọn trúng quả đặc biệt. Thử quả khác xem.”

Mặt mày Lâm Mạn xám xịt, nàng vội lấy một quả khác. Lần này không dám cắn mạnh, chỉ thử một miếng nhỏ. Nhưng ngay lập tức, vị đắng còn gắt gao hơn trước tràn ngập miệng.

Càng ăn càng đắng, thậm chí còn khổ hơn gấp bội! Rõ ràng trước đây nàng từng ăn, vốn không đắng thế này.

Chuyện gì đang xảy ra?!

Trong đầu nàng chợt nhớ lại cú búng tay quái dị của Đế Thu.

Là hắn! Nhất định là hắn đã giở trò với nàng!

"Lâm Mạn." Cuối cùng, Phong Diễm cất giọng nhàn nhạt:

“Đợi khi cuộc tranh tài này kết thúc, ta sẽ giải tán đội ngũ.”

Lâm Mạn tức thì trừng to mắt, giọng nói vì quá mức khiếp sợ mà gần như vỡ âm:

“Vì sao chứ?!”

Phong Diễm hơi cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi thản nhiên đáp:

“Ta không thích đồng đội lãng phí thức ăn.”

Lâm Mạn: “?!?!”

Phong Diễm, ngươi rốt cuộc có thể càng lý do hoang đường hơn chút nữa không?!

Ta chẳng qua chỉ vứt đi hai quả trái cây, ngươi liền nói ta là kẻ lãng phí đồ ăn.

Đế Thu rõ ràng suýt nữa ném cả một khối thịt to, ngươi lại chỉ lo hắn có khổ sở hay không, chứ nào có nửa câu trách hắn.

Thật sự, ta phải cảm tạ ngươi đấy!

___

[ trực tiếp ]

[ Lâm Mạn nữ thần đây là thế nào? ]

[ Quả trái kia thật giống như khổ đến mức chúng ta Lâm Mạn nữ thần không chịu nổi. ]

[ Nhưng mà trước kia nàng ăn cũng đâu có vấn đề gì? Tại sao hiện tại lại bỗng dưng thấy khổ? Thật sự có đến mức khổ như thế sao? Nàng sẽ không phải đang giả bộ đó chứ? ]

[ Vaix Lâm Mạn nữ thần của chúng ta còn cần giả vờ sao? Ngươi nói đi, ngươi có phải là hắc phấn không? Mau trực tiếp cuốn gói ra ngoài đi. ]

[ Ta vốn dĩ cũng không phải fan của Lâm Mạn, trực tiếp là mở lên xem cho vui thôi, ta thích thì vào, muốn đi thì đi, các ngươi còn quản được sao? Ta sớm đã thấy cô ta không thuận mắt rồi. ]

[ Ta cũng hơi chán cô ấy, chủ yếu là bởi vì Manh Thần vốn dĩ sợ khổ, thế mà cô ấy cứ đúng lúc làm hỏng lọ gia vị của Manh Thần. Hơn nữa cái dây thừng kia đứt cũng quá kỳ quái, sao lại trùng hợp tách ra ngay lúc ấy? Các ngươi không cảm thấy Lâm Mạn từ đầu đến cuối đều nhằm vào Manh Thần à? ]

[ Các ngươi đúng là khắt khe, chẳng lẽ Lâm Mạn nữ thần hoàn mỹ đến mức không được phép phạm sai lầm sao? Chỉ vì Đế Thu ban đầu không được coi trọng, giờ có chút biểu hiện tốt thì các ngươi đã bắt đầu quỳ l**m? Ha, cứ chờ đó, Đế Thu sớm muộn gì cũng sẽ lật xe thôi. ]

[ Ngươi nói cũng đúng, chính bởi vì Lâm Mạn vốn luôn cẩn thận, nên lần này chúng ta mới thấy lạ. Trên đất bao nhiêu lọ bình, mà vỡ đúng cái lọ kia. Nhưng mà bây giờ nói gì cũng chưa có chứng cứ, ta chỉ muốn nói: Phong Diễm giải tán đội là rất tốt! Dù sao các ngươi cũng chán Manh Thần, mà chúng ta cũng chẳng ưa gì Lâm Mạn, trận tới thì chia ra, các ngươi đi ánh mặt trời, chúng ta đi cầu độc mộc, đường ai nấy đi. ]

[ Nhưng dựa vào cái gì mà lại là Lâm Mạn phải đi? Nàng vốn dĩ đã lập đội với Phong Diễm từ đầu. Người nên rời đi chính là Đế Thu, hắn mới là kẻ ngoài cuộc! ]

[ Nực cười, vài người các ngươi đúng là. Nhìn đồ trong tủ kính triển lãm lâu quá, liền tưởng vật đó thuộc về mình, lại không biết tủ kính triển lãm đựng các vật chỉ dành cho du khách “ngắm” thôi. Đây đâu phải hôn nhân, mà chỉ là lập đội thôi. Các ngươi nói như thể phong thiếu ngoại tình ấy, van cầu đừng lôi kéo bôi nhọ chúng ta phong thiếu. ]

[ Các ngươi chỉ nói Lâm Mạn nữ thần nhằm vào Đế Thu, nhưng lỡ đâu chính Đế Thu mới là người hạ ngáng chân nàng? Trước kia Lâm Mạn vẫn ăn bình thường, sao giờ lại thấy mọi thứ khổ đến mức ấy? Chẳng lẽ là Đế Thu làm gì sao? Hắn đã đánh hưởng chỉ đấy thôi. ]

[ Cười chết, chúng ta dù gọi Đế Thu là Manh Thần, nhưng các ngươi cũng quá coi trọng hắn rồi. Không phải nói Manh Thần là hệ niệm lực sao? Lẽ nào hắn còn lợi hại đến mức điều khiển được cả vị giác của Lâm Mạn? Cảm ơn các ngươi đã công nhận năng lực của Manh Thần nhé. ]

Nguyên bản trực tiếp toàn là màn l**m bình khen ngợi, hiện tại lại biến thành chiến trường dư luận, khói thuốc súng bốc lên khắp nơi.

*Đến đoạn này mình sẽ bắt đầu thay đổi xưng hô của Lâm Mạn thành “cô ấy(cô ta)” nhé, những đoạn Lâm Mạn được yêu thích thì mình vẫn giữ nguyên xưng hô “nàng”, còn những đoạn còn lại mình sẽ đổi để mọi người có thể thấy rõ những phân đoạn trái ngược nhau của Lâm Mạn và Đế Thu nhe.

---

Bên này, Đế Thu – đệ đệ được Phong Diễm lo lắng có thể đói ăn rét mặc – lúc này thoải mái duỗi cái eo thật dài, từ trên giường mềm mại chậm rãi ngồi dậy.

Trời ngoài cửa sổ vừa tờ mờ sáng, Tống Dương lẳng lặng nhìn Đế Thu một đêm ngon giấc, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ.

Ở cái nơi kinh tâm động phách thế này mà còn có thể tìm được giường ngủ, Đế Thu quả nhiên là đặc quyền độc nhất.

Khó trách Phong Diễm lại nhìn hắn bằng con mắt khác, thậm chí trong nháy mắt liền chữa được chứng lo lắng nhiều năm.

Tống Dương cúi đầu nhìn bản đồ, hiện tại bọn họ đang ở vòng ngoài khu U Linh.

Nếu đi sang trái, sẽ tiến vào U Linh khu.

Nếu rẽ sang phải, chính là khu Vầng Trăng Khuyết.

Tối qua sau khi tìm được chỗ an toàn để nghỉ lại, hắn nhân ánh trăng mà thám thính hướng về phía Vầng Trăng Khuyết.

Chỉ mới đi được một đoạn, liền trông thấy cảnh tượng một con cú mèo khổng lồ đang vồ bắt chuột khổng lồ.

Sợ bản thân bị con cú xem thành chuột mà mang đi, Tống Dương hoảng hồn chui tọt trở lại trong hốc cây.

Đêm đó, Đế Thu ngủ say vô cùng.

Còn Tống Dương thì nửa mê nửa tỉnh, giật mình sợ hãi.

Ban đầu hắn căng thẳng đến không dám chợp mắt, sợ thú dữ bất ngờ thò đầu vào, nuốt hai người bọn họ như chim non.

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn phát hiện dù có hung thú đi ngang qua cửa động, cũng chẳng con nào nhìn vào trong.

Không rõ là chúng cố ý làm ngơ, hay thật sự không thấy.

Hết lần này đến lần khác, Tống Dương hết căng thẳng rồi lại thả lỏng, thần kinh lên xuống liên tục.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, Đế Thu vẫn nhắm nghiền mắt, thậm chí còn đều đặn ngáy khẽ.

Hắn nhớ trước khi ngủ, Đế Thu đánh một hưởng chỉ, bảo mình cứ yên tâm ngủ.

Giọng điệu kia kiên định đến mức giống như hắn chắc chắn trời sáng ra sẽ không có hung thú nào tới.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Dương rốt cuộc cũng buông bỏ đề phòng. Hắn dứt khoát nằm xuống cạnh Đế Thu mà ngủ.

Và quả nhiên, vừa đặt lưng xuống, giấc ngủ liền ngọt ngào như chưa từng có.

___

"Chúng ta thật sự phải vào U Linh khu sao?" Nhìn Đế Thu tỉ mỉ gấp gọn đồ đạc, Tống Dương không khỏi nghi ngờ.

Đế Thu: “Ta muốn đi U Linh khu, ngươi thì tuỳ.”

Hắn ngừng một nhịp, rồi nói thêm:

“Ngươi có thể đi, nhưng gia vị thì để lại.”

Tống Dương: “?”

Người so ra còn không bằng gia vị luôn rồi sao?!

"Thôi được, ta đi với ngươi!" Tống Dương lập tức tỏ ra khí khái, “Không phải U Linh khu thôi sao? Có ca ca đây, ta đảm bảo ngươi an toàn.”

Ta nhất định phải chứng minh cho ngươi thấy, ta cũng rất mạnh!

Đế Thu liếc hắn một cái, rồi sải bước đi thẳng vào bóng tối U Linh khu.

___

Trong U Linh khu, thực vật sinh trưởng cực kỳ rậm rạp. Những loài cây mang màu sắc sặc sỡ, thậm chí có độc, thường xuyên xen lẫn trong rừng. Màu đỏ chói mắt, xanh biếc rực rỡ, tím quỷ dị… khiến cả cánh rừng như một tấm thảm bí ẩn mà nguy hiểm.

Chúng vừa là ngụy trang, vừa là người gác cổng của U Linh khu.

Đế Thu không chút do dự, một bước dẫm thẳng vào ranh giới.

Pearl, chủ nhân đến đón ngươi về nhà rồi!

___

"Đây là cỏ Ba Ba!" Trong màu xanh mướt mịt mùng, mắt Tống Dương sáng rực, hắn chỉ vào gốc đại thụ mà reo lên, “Ta nhớ trong nhiệm vụ có yêu cầu hái loại cỏ này.”

Một thiếu niên tóc vàng nhanh chóng mở phần cuối cá nhân, tìm tới bảng đổi điểm.

"Mỗi cây cỏ có thể đổi một nghìn điểm! Phát tài rồi, mau tới đây." Tống Dương hớn hở nói với thiếu niên bên cạnh, rồi chạy nhanh đến gốc cây.

Hắn không vội vã hái bừa, mà lấy ra một túi nilon trong suốt. Đây là loại túi chân không, có thể bảo quản vật phẩm nguyên vẹn, không bị oxy hoá.

Dù chỉ là vặt hái, nhưng cũng cần đảm bảo chất lượng. Chỉ có vật phẩm tươi mới nguyên vẹn mới được tính điểm.

May thay, Tống Dương trông thì cẩu thả, nhưng chăm chút mấy loại hoa cỏ nhỏ thế này lại vô cùng kiên nhẫn.

Chỉ thấy hắn dùng xẻng nhỏ cẩn thận đào cả cây cỏ Ba Ba từ dưới gốc, giữ nguyên rễ còn bám đất, rồi đặt vào túi nilon.

Một cây không khó, nhưng cả cụm mười mấy cây thì cũng mất kha khá công sức.

Theo chỉ dẫn, hắn đào sạch cả cụm, chỉ chừa lại vài cây rồi mới ngừng.

Lau mồ hôi trên trán, Tống Dương tỉ mỉ sắp xếp những cây cỏ vào balo, rồi ngẩng đầu cười với Đế Thu, “Xong rồi, đi tiếp thôi!”

___

Họ đã tiến vào U Linh khu được vài canh giờ. Vì nơi này có nhiều vật phẩm hái lượm cần cho nhiệm vụ, nên tốc độ di chuyển chậm.

Dọc đường, vừa đi vừa hái, bất giác đã tích được mấy vạn điểm vật phẩm.

Tống Dương cõng balo nặng trĩu, mặt mày hớn hở, tựa hồ như thắng lợi trở về.

Đế Thu liếc nhìn vài cây cỏ còn sót lại dưới gốc, hỏi:

“Sao ngươi không lấy hết?”

Tống Dương đáp: “Rừng rậm là tác phẩm hoàn mỹ của Tạo Hoá, lưu lại vài cây, ngày mai sẽ lại mọc xanh tốt. Nhổ tận gốc sẽ phá cân bằng sinh thái.”

Đế Thu: “Không ngờ ngươi còn tỉ mỉ thế.”

Tống Dương: “Khà khà.”

Đế Thu lại nói: “Nhưng ngươi không nghĩ rằng mấy cây còn sót này có thể do người trước cố tình chừa lại sao? Đến lượt chúng ta lại hái tiếp, thì người đi sau chắc chẳng còn gì.”

Nụ cười trên mặt Tống Dương thoáng cứng lại.

Đế Thu cười nhạt: “Đùa thôi. Thực vật vốn là sinh mệnh ngoan cường nhất. Chúng tuy không di chuyển, nhưng hạt giống sẽ theo gió bay đi, rơi xuống đất rồi nảy mầm. Cứ thế lặp lại, sinh sôi bất tận.”

Nói xong, thiếu niên thản nhiên bước tiếp vào sâu trong rừng.

Tống Dương nhìn đám cỏ còn lại, lại nhìn bóng lưng Đế Thu, vội vàng đuổi theo:

“Ai, Đế Thu, ngươi chậm một chút, chờ ta với!”

___

Nghe nói trong U Linh khu có nhiều hung thú, nhưng đã đi suốt mấy canh giờ, bọn họ vẫn chưa gặp bóng dáng con nào.

Lại đi thêm một đoạn, gió trong rừng mang theo những âm thanh kỳ lạ truyền đến tai hai người.

Nghe như tiếng đánh nhau, hơn nữa cách họ không xa.

Âm thanh này quái dị, bảo là thú gầm thì cũng không giống.

Ôm lòng hiếu kỳ, Tống Dương nép vào đám cỏ cao, khẽ vén lá để nhìn.

Chỉ thấy trên khoảng đất trống phía trước, hai kẻ mặc trang phục tinh xảo đang giao chiến cùng một hung thú khổng lồ hình chim.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống bộ lông xanh biếc ngũ sắc của con thú, khiến nó rực rỡ đến chói mắt.

Đó là một con chim công khổng lồ màu xanh lam!

Cổ nó vươn cao, mào lông trên đỉnh đầu khẽ rung theo từng động tác. Bộ lông xòe rộng lấp lánh như tơ ngọc, lộng lẫy đến cực điểm.

Dù đang chiến đấu, từng sợi lông vũ của nó vẫn chỉnh tề, không hề rối loạn.

Nó như nữ vương của khu rừng, tao nhã mà kiêu ngạo.

Tống Dương định thần, thoáng thấy dưới cánh chim công lam có ẩn hiện một dấu ấn ngọn lửa.

Đối diện nó là hai người mặc y phục tinh xảo.

Lá cây rậm rạp che khuất, Tống Dương chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bước chân lảo đảo của bọn họ, đang không ngừng lùi lại.

Chỉ thấy con chim công xanh lam biếc ngửa đầu, cất lên một tiếng hót trong trẻo êm tai. Đôi cánh khổng lồ của nó khẽ vỗ, luồng phong ba lập tức ập tới, khiến hai kẻ đối diện chật vật ngã lăn trên mặt đất.

— Gió.

Con chim công này vậy mà lại biết dùng gió!

Đế Thu cũng bước lại gần, trầm mặc nhìn trận chiến ở phía xa.

Tống Dương hạ giọng thì thầm:

“Ngươi xem, con hung thú này có thể sử dụng dị năng hệ Phong. Hung thú bình thường vốn chẳng dùng dị năng, chúng nó chỉ dựa vào thân thể cường hãn để công kích. Mà đã có thể vận dụng dị năng, cấp bậc ít nhất cũng phải đạt đến B trở lên. Lấy ví dụ, con tiểu quái khi trước cũng có dị năng.”

Hắn ngừng lại, ánh mắt lóe sáng:

“Nhưng nhìn con hung thú này… sợ rằng còn vượt xa tiểu quái, có lẽ phải đạt tới S cấp. Không—có khi còn cao hơn nữa.”

Chợt như nghĩ ra điều gì, Tống Dương kinh hãi thốt lên:

“Cây cỏ! Màu xanh lục… chẳng lẽ nó chính là Màu xanh lục U linh?!”

“Màu xanh lục, cộng thêm tiếng hót êm tai… hoàn toàn khớp!”

Hắn quay đầu nhìn Đế Thu:

“Ngươi có định thu phục nó không? Ta vừa rồi cũng thấy, trên người nó có dấu ấn hỏa diễm. Những hung thú mang dấu ấn hỏa diễm thường sẽ không tấn công nhân loại, vậy tại sao nó lại ra tay? Chúng ta có nên cứu mấy người tinh tế kia không?”

— Lúc này, khán giả xuyên qua thị giác của Đế Thu và Tống Dương, qua màn ảnh mà nhìn về trận chiến nhân thú phía xa.

[ Đây chính là Màu xanh lục U linh sao? Thật sự quá đẹp! Manh Thần có định ra tay không? Không thiệt đâu, ta dám chắc đây sẽ là con hung thú mỹ lệ nhất mà Manh Thần từng thu phục. ]

[ Mỹ lệ nhất ư… Ha ha, ngươi đang đùa sao? Lông bạc Kỵ sĩ, Bạch mao Công chúa, Ngân lân Nguyệt Quang—ngươi nói xem, chẳng lẽ nó còn đẹp hơn cả ba con đó? Nhưng đúng thật, đây là hung thú duy nhất mang sắc xanh lam rực rỡ. ]

[ Ba con khác: Các ngươi quên mất chúng ta rồi à? ]

[ Chúng ta lại sắp được chứng kiến kỳ tích chăng? ]

[ Khoan, ta có chút ấn tượng… Con chim công xanh lam này hình như ta đã gặp ở đâu rồi. ]

―――

“Cứu người? Bên kia sao?” Đế Thu hờ hững liếc mắt, ánh nhìn sâu thẳm.

“Đúng vậy, cứu người.” – Tống Dương gật đầu.

Đế Thu bình thản nói:

“Ngươi thử nhìn kỹ lại xem… bên kia thực sự có ‘người’ không?”

Tống Dương sững vai, lần nữa chăm chú quan sát. Chỉ thấy hai “tinh tế nhân” ngã xuống đất khi nãy bỗng khập khiễng đứng lên.

Nhưng động tác kia vô cùng quỷ dị. Người bình thường chống chân đứng dậy, còn bọn họ thì như hai con rối bị dây kéo, lảo đảo mà dựng thẳng.

Tiếp đó, hắn nghe thấy tiếng gào rống từ phía tán cây, hai “người” kia nhanh chóng lộ diện.

Vừa thấy rõ hình dáng, Tống Dương trợn to mắt kinh hãi.

— Đây nào phải hai tinh tế nhân riêng biệt, rõ ràng chỉ là một người bị xẻ dọc từ giữa!

Cơ thể bị chém ra hai nửa, bốn chân còn nguyên, vết thương bằng phẳng gọn gàng, thậm chí xương thịt cũng chẳng hề rơi rớt.

Nửa thân trái phải lại có thể tự mình hoạt động, chỉ là động tác cứng ngắc, bước đi tập tễnh, quái dị đến đáng sợ.

Đây còn là người sao? Rõ ràng đã biến dạng thành quái vật!

Một luồng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tống Dương:

“Không lẽ… bọn họ đã bị virus Zombie lây nhiễm?!”

Đế Thu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như cười như không liếc hắn.

Tiểu tử này, đầu óc cũng không đến nỗi tệ.

“Không ổn! Chúng ta phải giúp con chim công kia!” – Tống Dương vỗ đùi, nóng nảy thốt ra.

Đế Thu: “…”

Phản bội đổi phe nhanh như lật bàn tay, tựa như trò đùa trẻ con.

Hai nửa cơ thể quái vật gào rống lao tới. Chim công lập tức tung cánh, bay vút lên không trung.

Đôi lông đuôi dài thướt tha rủ xuống, dẫu đang né tránh, vẫn giữ dáng vẻ cao quý tao nhã vô cùng.

Tống Dương vốn là người của thế gia tuần thú, tuy bản thân không nuôi hung thú, nhưng luôn có thiện cảm với chúng. Hắn nhìn bóng dáng chim công, ánh mắt lộ vẻ si mê.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn cứng lại:

“Khoan… sao ta lại cảm giác… con chim công cùng đám quái vật kia… đang áp sát chúng ta?”

— Là ảo giác của ta sao?

Hắn còn chưa kịp nghĩ tiếp, chim công đã hóa thành luồng sáng xanh, lao thẳng về phía họ.

Trong nháy mắt, móng vuốt nó giẫm mạnh lên vai Tống Dương, mượn lực mà bay vọt lên tán cây phía trên.

“???”

Tống Dương bị ép ngã dúi dụi xuống đất, mặt chôn đầy bùn đất. Hắn trợn tròn mắt, lầm bầm:

“Ta đã trêu chọc ngươi chỗ nào chứ?! Bên cạnh còn có người khác cơ mà, sao ngươi không giẫm hắn mà cứ nhằm vào ta?!”

Ngẩng đầu, hắn thấy chim công đứng oai vệ trên cành, ngạo nghễ ngẩng cổ, đôi mắt trà nhạt thấp thoáng vẻ khinh thường.

“!!!”

Đúng là nó cố ý! Con trà xanh chim công này quá giả dối!

Tiếng gào của quái vật nhanh chóng kéo Tống Dương về thực tại. Hai nửa cơ thể kia đã đổi hướng, đồng loạt lao về phía bọn họ.

Theo quy định Liên minh đã công bố, virus Zombie vốn không quá nguy hiểm, chỉ ảnh hưởng đến thi thể. Muốn tiêu diệt, chỉ cần phá hủy đại não là xong.

Nhưng trước mắt, thi thể đã bị xẻ đôi, đại não cũng chia cắt. Lẽ ra chúng đã không thể hoạt động. Vậy mà… vẫn còn tấn công?!

Rất phi lý!

Tống Dương vội triệu hồi lôi điện, giáng thẳng xuống phần đầu của quái vật.

“Ầm!”

Tiếng sét vang vọng, mùi thịt cháy khét lẹt lan ra.

Thế nhưng, chúng vẫn tiếp tục bước tới, chẳng hề hấn gì.

Không lẽ tin tức Liên minh đưa ra sai lầm?!

Hắn bất giác nhìn về Đế Thu, chỉ thấy thiếu niên vẫn điềm tĩnh, một tay xoa cằm, ánh mắt chăm chú đánh giá.

“…”

Huynh đệ, giờ này còn nhàn rỗi mà suy tính cái gì? Mau nổ ngón tay bắn một phát đi chứ!

Ngay khoảnh khắc đó, hệ thống vang lên trong đầu Đế Thu:

[ Kí chủ đại nhân, chẳng lẽ con chim công mỹ lệ kia là một trong những hung thú của ngài? ]

[ Ta chưa từng thấy nó, không phải. ] – thiếu niên hờ hững đáp.

Sau đó, hắn chậm rãi rút ra một cây chủy thủ, ném thẳng về phía quái vật… nhưng lưỡi dao lại ghim xuống đất!

Tống Dương suýt ngã quỵ:

“Ngươi đùa sao? Khoảng cách gần thế này mà cũng ném trượt?”

Nhưng ngay sau đó, lưỡi dao bùng phát ánh sáng rực rỡ, chói lòa đến nỗi khiến mắt hắn tạm thời mù lòa.

Trong ánh sáng ấy, hai nửa cơ thể quái vật gục ngã, còn chim công cũng lăn quay trên đất, đôi mắt xoáy tròn.

“…”

Ngạch, đây chẳng lẽ là hôn mê do thị giác bị ô nhiễm? Sao lại thấy… sảng khoái thế này?

Đế Thu âm thầm mở bảng hệ thống, điểm số +1000 hiện lên.

Hệ thống kinh hãi hỏi:

[ Vừa rồi là cái gì? Suýt nữa mù cả mắt chó hợp kim của ta! ]

[ Đó không phải virus Zombie, mà là vong linh tộc. ] – thiếu niên lạnh nhạt đáp.

[ Vong linh tộc? ] Một cái danh từ xa lạ lại mang theo khí tức thần bí xuất hiện trong ý thức, hệ thống nghi hoặc lặp lại một lần.

Đế Thu: [ Muốn tiêu diệt vong linh tộc có hai phương pháp. Một, là khiến chúng hoàn toàn biến thành tro bụi, giống như ta đã xử trí con nhện và gã tinh tế nhân kia. Hai, chính là dùng quang minh pháp thuật. ]

Hệ thống: [ Vậy vừa nãy, quả nhiên là quang minh pháp thuật?! Ta còn tưởng đó chỉ là thị giác ô nhiễm*. ]

Ý hệ thống là bị chiếu ánh sáng mạnh nên mắt bị lag tạm thời ý, nhưng thấy cụm “thị giác ô nhiễm” hay hơn nên mình giữ nguyên.

[ Khụ một tiếng, ] thiếu niên bình tĩnh, nhưng hai gò má khẽ nhiễm một tia hồng khả nghi, [ Ta mặc dù là Ma Vương, nhưng không có nghĩa là ta thông thạo hết thảy loại ma pháp. Quang minh pháp thuật ta biết không nhiều, so với nó, ta càng ưa thích thứ ma pháp đơn giản, thô bạo mà u ám. ]

[ Lúc trước, ở chỗ con nhện kia, ta chưa kịp nhận ra chúng vốn là vong linh tộc. Vong linh tộc bởi vì cấu tạo thân thể đặc thù, khí tức bị tử khí che giấu rất khó để ta phân biệt. ]

[ Nhưng vừa rồi, khi thi thể này bị bổ tách ra, hơi thở vong linh cũng đồng thời lộ ra ngoài. Dù ta chưa thể hoàn toàn chắc chắn, song thử dùng quang minh pháp thuật, kết quả hiển nhiên. ]

[ Trong tinh tế thời đại này, lại xuất hiện vong linh tộc… quả thực thú vị. ]

Hệ thống: [ Đúng vậy, tại sao ở tinh tế thời đại lại có vong linh tộc? ]

Đế Thu trầm mặc chốc lát: [ Nói chính xác, chúng vẫn chưa tính là vong linh tộc theo ý nghĩa chân chính. Vong linh tộc thực sự vốn có tư tưởng, còn những thứ này, theo quan sát của ta, chỉ tồn tại bản năng công kích. Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là có kẻ đã sử dụng vong linh thuật ở đây, mạnh mẽ gọi dậy những thân thể vốn nên yên nghỉ, ép buộc chúng bò ra khỏi đất mà hành động. ]

Hệ thống: [ Vong linh thuật? Ngoài ngài ra, chẳng lẽ còn kẻ nào khác biết sử dụng ma pháp sao? ]

Đế Thu trầm ngâm hai nhịp: [ Việc này, chẳng lẽ không phải do ngươi nói cho ta mới đúng sao? ]

Hệ thống lúng túng cười cợt: [ Cái này… ta thật sự không biết. ]

Thiếu niên đi tới bên cạnh thi thể, rút chủy thủ, lại cẩn thận nhét trở về sau lưng vào vỏ. Hắn ngồi xuống, đưa tay đặt lên thân thể đã mất đi sinh cơ để cảm nhận.

Tuy rằng luồng khí tức ma pháp cực kỳ yếu ớt và đang nhanh chóng tan biến, nhưng hắn khẳng định phán đoán của mình không sai — quả thực là vong linh thuật.

Một loại ma pháp, ngay cả trong thế giới pháp thuật cũng bị liệt vào hàng cấm thuật tối cao.

Thứ ma pháp này sở dĩ bị coi là cấm thuật, bởi vì nó chà đạp ý nguyện của sinh linh. Nó cưỡng ép kéo linh hồn đã chết khỏi yên nghỉ nơi nghĩa địa, điều khiển từng bộ từng bộ thi thể biến thành xác sống, làm con rối chiến đấu cho kẻ sử dụng ma pháp.

Những thi thể này, khi còn sống có thể là quý tộc, có thể là anh hùng, hoặc chỉ là một thường dân. Bất kể từng là ai, không ai nguyện ý để thân thể mình sau khi chết phải chịu nỗi sỉ nhục như vậy.

Người sống cũng tuyệt không chấp nhận thân thể người thân mình biến thành công cụ cho kẻ khác. Bởi vậy, vong linh thuật bị liệt vào hàng cấm kỵ cao nhất, nghiêm cấm tuyệt đối, bất cứ ai cũng không được phép sử dụng.

Vậy mà, một loại cấm thuật bị phong ấn, lại xuất hiện ở thời đại tinh tế bốn ngàn năm sau.

Từ khi xuyên tới thế giới tinh tế, đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm nhận được ma lực dị thường dao động.

Đế Thu dám khẳng định, ngoài hắn ra, nhất định còn có kẻ khác cũng biết ma pháp—thậm chí dám vận dụng cả vong linh thuật.

Trùng tộc, công chúa trong cơ thể bị ký sinh trùng chiếm giữ, lại thêm cả vong linh thuật… Cảm giác, dường như chẳng có lấy một thứ gì gọi là tốt đẹp.

“Ngươi cái con chim công thối tha này!” Thanh âm của Tống Dương kéo Đế Thu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tống Dương chẳng biết đã đi tới bên cạnh con chim công đang hôn mê từ khi nào, chân còn hung hăng giẫm mấy cái lên thân thể nó.

“Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là Tống Dương! Ở hành tinh R2O, trong hệ Sét, kẻ anh tuấn tiêu sái nhất chính là Tống thiếu gia đây! Vậy mà ngươi dám giẫm lên đầu ta, coi lão tử như bàn đạp hay sao?!” Tống Dương tức giận đến đỏ mặt, ngón tay chỉ thẳng vào đầu chim công mà quát lớn, “Hôm nay ta nhất định phải để cho ngươi biết, kết cục khi dám đắc tội bổn thiếu gia sẽ như thế nào!”

Đế Thu: “…”

Ngươi nói mấy lời này, có phải nên chờ đến khi con chim công tỉnh lại thì mới có giá trị hơn không?

Bộ dáng này của kim mao hồ ly, mượn thế làm càn, lại cứ giống y hệt Sonja Nhã—quả nhiên không hổ là người một nhà.

Tống Dương vừa nói xong, tay hắn cũng đã vung lên, chuẩn bị tát thẳng vào mặt con chim công đang hôn mê bất tỉnh.

Ngay khi lòng bàn tay hắn sắp hạ xuống, bỗng nhiên, ngay phía trên đỉnh đầu vốn sáng rực một mảnh, lại thoáng hiện lên một bóng đen khổng lồ!

Từ trong bóng đen ấy, một luồng tia chớp màu đen với tốc độ cực nhanh bất ngờ quét thẳng về phía Tống Dương. Hắn phản xạ theo bản năng, lăn người một vòng trên mặt đất, mới kịp tránh khỏi đòn công kích hiểm hóc kia.

Giờ phút này đang đúng buổi trưa, vốn là ánh dương chói chang phủ khắp, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, cả vùng trời trước mắt hai người đều bị một thân ảnh khổng lồ che phủ. Trước mặt, tầm mắt lập tức trở thành một mảnh đen kịt.

Vật kia to lớn đến mức căn bản không thể nhìn rõ toàn bộ hình dáng. Nói là không thấy rõ, chẳng bằng thẳng thắn thừa nhận rằng—người ta hoàn toàn không thể nào nhìn thấy điểm cuối của nó.

Bóng đen kia loáng thoáng mang theo sắc xanh biếc, thân thể khổng lồ của nó gần như che kín toàn bộ bầu trời. Tống Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, trong tầm mắt hắn chỉ thấy một mảng xanh sẫm bằng phẳng, đang không ngừng di động.

Đây… rốt cuộc là cái gì?

Chẳng lẽ đây mới chính là màu xanh lục U Linh sao?!