Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 73

Chương 73:

- Mục Bạch -

Lúc này, Đế Thu hoàn toàn không hay biết bên ngoài đã phát sinh biến hóa long trời lở đất. Trước đó, hắn từng mượn phần mềm hack của hệ thống để lén dòm ngó bình thường tinh võng cùng trực tiếp, phát hiện chẳng có gì thú vị liền dứt khoát không thèm xem nữa.

Vĩ đại Ma vương đại nhân đưa tay xoa bụng, ngay lập tức trong dạ dày truyền đến một tiếng “ục ục” vang dội.

Thật sự đói quá rồi.

Sau khi ma lực bị tiêu hao sạch, hắn liền bắt đầu cảm nhận rõ rệt cơn đói cồn cào.

Hoa nở rộ xong, hệ thống vẫn chưa phát ra nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ. Đế Thu kiểm tra lại một lượt, mới phát hiện giao diện nhiệm vụ phía sau có hiện một đường tiến độ. Lúc này, đường tiến độ kia chỉ mới hiển thị 5%.

Đây chính là đường tiến độ hấp thu độc tố trong vỏ đất tinh cầu mà hoa màu tím non kia đang gánh chịu. Đã trôi qua hơn nửa ngày, vậy mà tiến độ chỉ mới có 5%.

*Mình muốn đính chính lại là đoá hoa khổng lồ này là màu tím, nhưng phần thân và rễ bám vào đất lại là màu nâu, nên các bạn có thể thấy miêu tả lúc màu tím, lúc màu nâu, không phải do mình edit sai đâu nhé, lên cao phần cánh hoa sẽ là tím. Phân biệt màu theo độ cao như vậy thì khi miêu tả zombie tiếp cận và tấn công vào hoa sẽ dễ hiểu hơn nhiều nhé.

Xem ra, phần thưởng nhiệm vụ phải chờ đến khi vạch tiến độ đạt 100% mới có thể nhận được.

Cự hoa mọc lên rồi cũng chẳng có động tĩnh gì thêm, Tống Dương dứt khoát chẳng thèm để tâm, tiếp tục cúi đầu cẩn trọng đào bới thực vật.

Vừa rồi, khi nó từ trong nước trồi lên quả thực dọa người, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một vật biểu tượng to lớn mà thôi.

Không phải thứ gì cả!

Tiếp tục làm việc, hắn tự nhủ: “Lão tử phải dựa vào đôi tay lao động này mà đào ra được thứ đầu tiên! Lão tử than bài, hiện tại lão tử chính là dã tâm gia.”

Ục ục ục.

Tiếng bụng kêu đột ngột vang lên, khiến Tiểu Tinh Linh cùng dã tâm gia Tống Dương đồng loạt bị thu hút sự chú ý.

Ma vương đại nhân mềm nhũn nằm vắt vẻo trên tảng đá, trông như một kẻ đói đến mức sắp phai màu cả người.

Tống Dương: “!”

— Tiểu tổ tông, ngươi cũng không thể đói bụng đến mức này chứ? Ông nội ta biết được có khi đập chết ta mất.

Dã tâm gia trong nháy mắt quên sạch kế hoạch bá nghiệp to lớn, hùng hục chạy đến cạnh Đế Thu:

“Đói bụng sao?”

Đế Thu lơ đãng liếc hắn một cái, hữu khí vô lực mở miệng:

“Ngươi còn nhìn không ra?”

Mắt mù à?

Tống Dương: “.”

— Nhịn! Ta nhịn! ಠ⁠◡⁠ಠ

Hắn đứng dậy, đưa mắt nhìn ra biển hoa vô tận trước mặt, trong lòng có chút mờ mịt, cuối cùng cắn răng:

“Vậy ta đi xa một chút tìm xem có thứ gì ăn được không, ít ra trái cây cũng có thể lót dạ.”

Hắn vừa xoay người định rời đi, liền thấy Tiểu Tinh Linh vội vàng bay đến trước mặt, vỗ tay loạn xạ ra hiệu, sau đó còn đưa tay chỉ về một phương hướng, miệng líu ríu:

“Thu mễ thu mễ.”

Tống Dương ngẩn người, rồi rất nhanh phản ứng lại:

“Bên kia có đồ ăn?”

Tiểu Tinh Linh nghiêm túc gật đầu, còn thân mật vỗ một cái vào vai hắn, sau đó lập tức quay về bên cạnh Đế Thu.

Tống Dương: “???”

Khoan đã? Vừa rồi ngươi vỗ vai ta ra hiệu, hóa ra là chỉ đường cho ta?

Nói lý một chút đi, ngươi không phải là chủ nhân của không gian này sao? Tại sao ngươi không dẫn đường, lại bắt ta đi tìm đồ ăn cho các ngươi?

Các ngươi tình chàng ý thiếp ở đây, còn để ta vắt óc tìm đồ ăn?

Các ngươi lương tâm không đau à?

Ánh mắt phức tạp nhìn một người một Tinh Linh, chỉ thấy Tiểu Tinh Linh ân cần giúp Đế Thu chỉnh lại mái tóc rối bời, trong khi Đế Thu lại lười biếng nằm đó hưởng thụ.

Tống Dương: “.....”

— Tốt thôi, bọn họ quả thật không thấy lương tâm cắn rứt.

Chỉ có ta, một mình mang thương tích trong thế giới này.

Không còn cách nào khác, Tống Dương thở dài một tiếng, yên lặng chấp nhận hiện thực.

Hắn nhanh chóng đi theo phương hướng Tiểu Tinh Linh chỉ, đi độ nửa giờ, đến gần biên giới do dây leo bện thành, rốt cuộc phát hiện một mảnh vườn ô mai.

Ô mai từng quả mọc chen chúc trên đất, quả nào quả nấy đều căng tròn, sắc đỏ rực rỡ đẹp mắt, lớn lại óng nước.

Trên R20 hành tinh, hắn rất hiếm khi được thấy ô mai có chất lượng tốt đến vậy.

Không biết hương vị ra sao.

Máu nghề đầu bếp trong người hắn bắt đầu ngọ nguậy, Tống Dương tiện tay hái một quả bỏ ngay vào miệng.

“A a a a!”

Trong nháy mắt, hắn trợn tròn mắt, phấn khích xoay vòng tại chỗ.

Trời ơi, ngọt như thế này, làm sao lại có thể ngọt như thế này chứ?!

Đây chẳng phải chính là hương vị trong giấc mộng mà hắn từng theo đuổi sao?

Mảnh Hoa Hải ảo diệu này quả thực quá hoàn mỹ!

Đúng lúc bột tím đã dùng hết, như vậy Đế Thu cũng có thể ăn trực tiếp mà không cần thêm gia vị.

Khà khà khà.

Trong lòng Tống Dương không khỏi nở nụ cười gian xảo.

Đế Thu chắc chắn chưa từng nếm qua loại ô mai ngon tuyệt này. Ta sẽ tích cóp thêm điểm, lát nữa dọa cho hắn một phen!

Cái tên ngạo kiều đáng ghét kia, thường ngày lúc nào cũng bày ra cái bản mặt lạnh tanh, mắt nhìn ai cũng như cao hơn nửa cái đầu.

Hừ, chờ một chút xem ngươi ngũ quan méo mó thành dáng gì, ta sẽ cười đến ngất.

Ha ha ha ha ha!

Chỉ mới nghĩ đến cảnh lát nữa có thể khiến Đế Thu ăn quả đắng, Tống Dương đã sướng đến mức run rẩy.

Hắn vội lấy từ trong balo ra một cái túi, nghiêm túc cẩn thận hái từng quả ô mai bỏ vào.

Chẳng mấy chốc, túi đã đầy ắp ô mai.

Nhìn thành quả của mình, hắn gật gù mãn nguyện, xoay người định quay lại.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bị bước đi, bỗng vang lên một âm thanh quái dị.

Răng rắc, răng rắc.

Dưới đất có thứ gì đó đang cựa quậy bò lên. Không chỉ một, mà là vô số thứ cùng vang lên thứ âm thanh đáng sợ đó.

Xen lẫn với âm thanh ấy, còn có từng đợt gầm gừ bị đè nén.

Tống Dương dừng bước, nghi hoặc quay đầu về phía phát ra tiếng động.

Thanh âm kia vọng đến từ sau bức tường dây leo, nghe chừng khoảng cách không quá xa.

Từng tầng lá rậm rạp che phủ dây leo, khiến hắn chỉ có thể nghe thấy, chứ không thấy được bất cứ thứ gì.

Hiếu kỳ và cảnh giác cùng lúc nổi lên, Tống Dương nín thở, chậm rãi tiến lại gần.

Âm thanh đào bới đất và tiếng gào thét càng lúc càng rõ rệt.

Hắn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, vén nhẹ một mảnh lá dây leo, từ từ nhấc lên.

Khoảnh khắc kế tiếp, hắn suýt nữa ngã ngửa tại chỗ.

Ngay bên kia bức dây leo, một đôi con ngươi mục nát đang chằm chằm nhìn hắn.

A a a a! Quỷ! Zombie! Quái vật! Dị hình!

Đó là một đôi mắt dã thú, thân thể của nó đã mục rữa, một nửa chỉ còn bộ xương khô, nửa kia thì lủng lẳng thịt thối.

Tống Dương theo bản năng lùi liền hai bước, sắc mặt trắng bệch.

Hắn khựng lại, đè nén trái tim đang hoảng loạn, rồi lại một lần nữa tiến lên gần bức dây leo.

Lần này, hắn không nhìn từ chỗ cũ, mà vòng sang bên cạnh vài mét, đổi sang vị trí khác.

Hít sâu mấy hơi, hắn run run nhấc lá lên lần nữa.

Lần này, trước mắt hắn không phải là zombie, mà là một cảnh tượng quỷ dị rộng lớn.

Chỉ thấy trên vùng đất âm u không xa, vô số hung thú đã chết từ lâu đang giãy giụa chui ra khỏi lòng đất.

Nơi đó dường như chính là bãi tha ma của hung thú. Có con chỉ còn lại bộ xương khô, có con vừa chết chưa lâu, còn con lại giống hệt con zombie kh*ng b* hắn thấy ban nãy, toàn thân thối rữa.

Chúng nối tiếp nhau bò ra, từng đợt nối tiếp không dứt, cuồn cuộn vô tận.

Không phải hành động hỗn loạn, mà sau khi bò ra, chúng liền đồng loạt hướng về phía bên này.

Bức tường dây leo lập tức căng chặt, quất ra những nhánh mây rắn chắc nhằm ngăn cản đám zombie.

Nhưng bọn chúng vốn không biết sợ đau, cũng chẳng thể chết thêm lần nữa. Dây leo chỉ có thể quật bay chúng ra xa, rồi chẳng mấy chốc chúng lại bò tới.

Thế chẳng thể địch nổi, chỉ một thoáng, bầy zombie đã áp sát ngay trước tường mây.

Con ngươi Tống Dương co rút dữ dội, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bầy zombie nhe ra hàm răng nanh sắc bén, hung hăng cắn xé vào dây leo, ý đồ mở đường chui vào trong.

Nhưng dây leo kia vô cùng rắn chắc, lũ Zombie cắn một hồi lâu mà không để lại chút dấu vết, liền đổi cách khác, đem móng vuốt sắc bén c*m v** khe hở giữa những sợi mây, từng chút từng chút bấu víu mà bò lên trên.

Chúng nó… thật sự muốn xông vào bên trong!!!

Phát hiện đáng sợ này khiến Tống Dương cả kinh hồn vía.

Cây mây liên tục quật mạnh, không ngừng hất từng con hung thú xuống đất. Nhưng vừa mới quật ngã được một con, liền có năm, sáu con khác tiếp tục bò lên thay thế.

Tống Dương đưa mắt nhìn ra xa, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn suýt nữa kêu lên lần nữa.

Xa xa, dày đặc một mảnh bóng đen đang ùn ùn kéo đến, toàn bộ đều đang lao về phía này.

Đám đó… giống hệt như bầy hung thú vừa nãy — toàn bộ đều là Zombie!

Tống Dương nào dám ở lại thêm một khắc, vội vàng quay người, chạy như điên về phía Đế Thu cùng Tiểu Tinh Linh.

Từ xa nhìn thấy Đế Thu vẫn an nhiên ngồi trên tảng đá, hắn mới cách vài mét đã bắt đầu gào to:

“Không xong rồi! Bên ngoài dây leo có… có Zombie cuồng triều!”

Hắn vừa chạy vừa la, mãi đến khi thở hồng hộc đến được bên cạnh Đế Thu mới run rẩy chỉ tay ra ngoài:

“Đế… Đế Thu!”

“Nguy rồi! Ngoài kia có Zombie!”

“Thật nhiều, thật nhiều Zombie! Không phải chỉ một hai con, mà là từng bầy, từng bầy! Vừa rồi ta tận mắt thấy chúng nó điên cuồng lao về phía này!”

Nói một hơi lộn xộn, đến khi dứt lời, hắn mới có thời gian đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, đồng thời nhìn sang vẻ mặt của Đế Thu.

Nhưng thiếu niên kia vẫn giữ nguyên bộ dáng bình thản, dường như với bất cứ chuyện gì cũng chẳng mấy hứng thú, giống như căn bản không nghe rõ hắn đang gào cái gì.

Tống Dương gấp đến độ muốn nhảy dựng, lập tức nhắc lại một lần:

“Bên ngoài thật sự có rất nhiều Zombie! Ngươi nhanh dùng hỏa lực ngón tay đi, chẳng phải nó lợi hại lắm sao? Còn cả cây chủy thủ nhiễm quang kia cũng rất lợi hại, mau đem ra dùng, nếu không thì không kịp đâu!”

Thiếu niên chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi đưa tay ra.

Tống Dương ngẩn người: “Làm gì vậy?”

Thiếu niên đáp gọn:

“Ô mai trong tay ngươi, đưa ta. Ta đói.”

Tống Dương mơ hồ “ Được” một tiếng, theo bản năng đem túi ô mai nhét vào tay hắn.

Đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện Đế Thu đã bắt đầu mặt không đổi sắc, một quả một quả nhét vào miệng.

Hắn ăn ô mai với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, như thể thứ hắn cắn nát không phải trái cây, mà là kẻ thù truyền kiếp.

Tống Dương: “???”

— Hóa ra trong mắt Đế Thu, mấy quả ô mai này đã trực tiếp biến thành cái đầu chó của hệ thống!

Quả nhiên, ngay lúc hắn vừa bỏ một quả vào miệng, hệ thống đột nhiên vang lên cảnh báo:

[ Cảnh cáo! Cảnh cáo! Tịnh hóa hoa đang chịu đựng một làn sóng công kích, xin mời Kí chủ đại nhân bảo vệ tịnh hóa hoa, bảo đảm nó hoàn thành 100% quá trình tịnh hóa! ]

Chết tiệt, bảo hắn ngay lập tức ra tay ứng chiến?

Vậy thì thật xin lỗi nhé, hiện tại Bổn Ma Vương một chút ma lực cũng chẳng còn.

Trong nháy mắt thì bắn cái rắm gì được? Đạn không khí còn may ra.

Hệ thống chết tiệt, rác rưởi!

Dây leo bên ngoài, Zombie đại quân khí thế dữ dội, thế công như cuồng phong.

Mà bên trong tường dây leo, thiếu niên vẫn thản nhiên, một cái một cái ô mai đưa vào miệng, ăn đến mức cả người tê liệt.

Tống Dương chỉ cảm giác bản thân giống như con miết* trong rọ.

*Con miết(hay còn gọi là miết giáp) là con ba ba. “Ba ba trong rọ” là một cách nói ví von, mô tả một tình huống khó khăn, bị bó buộc, hoặc một người bị kìm kẹp, không có lối thoát, tương tự như ba ba bị nhốt trong một cái rọ

Hắn là đại miết, bên cạnh còn có hai con miết nhỏ — một con là Tinh Linh miết, một con là chim công miết…

Hắn liếc mắt nhìn Đế Thu vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “.”

Huynh đệ, ngươi ít nhất cũng động đậy chút đi chứ.

Đế Thu cuối cùng cũng cử động, chống tay vào tảng đá, xoay người vặn eo, rồi lại lần nữa vươn tay về phía Tống Dương.

Tống Dương ngơ ngác: “Làm gì?”

Đế Thu: “Cho ta thêm một cái túi, để đựng hạt ô mai.”

Tống Dương: “ Được.”

Nghe lời đưa túi qua, ngay khi túi vừa chạm vào tay Đế Thu, Tống Dương bỗng giật mình:

“Ngươi bình tĩnh như thế, chẳng lẽ đã nghĩ ra biện pháp rồi?”

Đế Thu nhét hết hạt ô mai vào túi rác, rồi dửng dưng đáp: “Không có.”

Tóc gáy Tống Dương dựng đứng: “Không có đối sách mà ngươi vẫn còn ăn được à?!”

Đế Thu lại thản nhiên bỏ thêm một viên ô mai vào miệng: “Chứ không phải vậy thì sao? Ngươi muốn ta run rẩy sợ hãi à? Thay vì làm mấy phản ứng vô nghĩa đó, không bằng trước tiên lấp đầy bụng.”

Tống Dương nuốt khan, mồ hôi lạnh chảy ròng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp khi nãy:

“Ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu Zombie không? Đó không phải tinh tế nhân, mà đều là hung thú chết trong rừng rậm biến thành. Không phải một hai con, mà là một biển Zombie liên miên không dứt!”

“Đế Thu, nếu ngươi cũng không có kế sách, thừa dịp bọn chúng còn chưa vào được, chúng ta mau trốn đi thì hơn?”

Hắn chỉ chỉ về phía chim công đang nghỉ ngơi trên cây, “Trốn không có gì mất mặt. Giữ được Thái sơn, lo gì không có củi đốt.”

Đôi mắt thiếu niên vẫn u tối. Nghe lời Tống Dương, hắn chậm rãi mở mắt, dùng ánh nhìn kín đáo mà phức tạp liếc qua Tống Dương.

Chỉ thấy Đế Thu giơ tay, chỉ về phía đóa hoa tím kỳ dị xa xa: “Nó chính là thái sơn. Đám Zombie này đều bị nó hấp dẫn đến.”

“Hiện tại, tịnh hóa hoa đang hấp thu độc tố trong thổ nhưỡng. Mục tiêu của lũ Zombie chính là nó. Ngươi có thể đi, nhưng ta sẽ không đi.”

— Đùa sao, ta mà đi thì nhiệm vụ còn làm được gì?

Tống Dương nhìn chim công vẫn chẳng buồn phản ứng, lại nhìn vòng tường dây leo vây quanh, cứng họng: “…”

Ngươi để ta đi, ít ra cũng cho ta chim công chứ.

Ngươi bảo ta một mình ra ngoài kiểu gì đây?

“Ta cũng không đi!” Tống Dương cắn răng, quyết định ngồi phịch xuống bên cạnh Đế Thu.

Hắn nhìn kỹ thiếu niên, phát hiện đối phương lại lần nữa chìm vào trong bóng tối của suy tư.

Đôi đồng tử xanh lam hơi mờ ảo, vẻ mặt cũng đầy do dự, như thể đang kết nối, tính toán điều gì đó.

Hắn không nói một lời, nhưng Tống Dương lại cảm nhận rõ ràng bên cạnh tràn ra một lớp lồng khí vô hình, dày đặc, tách biệt cả hai với thế giới xung quanh.

Thiếu niên như lạc vào trạng thái minh tưởng.

Tống Dương vô thức nín thở, không dám quấy rầy. Không rõ là bị sự bình tĩnh kia lây sang, hay vì căng thẳng đến cùng cực, nhưng hắn cuối cùng cũng bình tâm lại, bắt đầu nghiền ngẫm từng câu thiếu niên vừa nói.

Tịnh hóa hoa?

Hấp thu độc tố trong đất?

Nó là thái sơn?

Tống Dương trừng mắt, không dám tin đảo qua lại giữa đóa hoa và Đế Thu.

Không lẽ… hắn hiểu đúng?

Đóa hoa này, đang hấp thu độc tố tích tụ suốt ngàn năm trong lòng đất của hành tinh R20?

Nếu thật sự vậy… thì chẳng phải nó đang thanh lọc cả hành tinh?

Đến lúc đó, đất đai sẽ tinh khiết trở lại, không còn độc hại, đồ ăn bên ngoài cũng khôi phục lại hương vị nguyên bản?

Nếu vậy, đóa hoa này chính là thái sơn thật sự!

Một cơ hội sống mới cho R20 tương lai!

Tống Dương siết chặt nắm tay, ý chí dâng trào.

Cho dù hôm nay mình chết ở đây, cũng tuyệt đối không thể để lũ Zombie chó má kia phá hủy tương lai của R20!

“Đế Thu!” Hắn hét lớn, kéo thiếu niên từ dòng suy tư quay về.

Đế Thu nghiêng đầu, ánh mắt còn vương chút nghi hoặc.

Chỉ thấy gã nam sinh kiêu ngạo kia, trên mặt giờ đây là sự kiên quyết cùng hùng hồn hy sinh:

“Nếu như đóa hoa này thật sự đang thanh lọc độc tố còn sót lại trong thổ nhưỡng R20, vậy thì cược cả tương lai hành tinh và tôn nghiêm của Tống Dương ta, ta sẽ chiến đấu tới giây phút cuối cùng!”

Đôi mắt xanh lam của Đế Thu khẽ lóe sáng, mang theo tia kinh ngạc:

“Ngươi không phải vừa mới còn muốn chạy sao?”

“Vừa nãy là vừa nãy.” Tống Dương nghiêm túc đáp, “Khi đó ta chưa biết tầm quan trọng của đóa hoa. Nhưng nếu nó có thể mang lại tương lai cho R20, ta thà lấy thân làm khiên, cũng cam tâm.”

Đế Thu chăm chú nhìn hắn, như nghiền ngẫm:

“Trên R20, còn có nhiều người giống ngươi sao?”

Tống Dương hơi ngẩn: “Giống ta… là giống kiểu gì?”

Đế Thu chậm rãi nói:

“Là loại người bề ngoài cà lơ phất phơ, ngông cuồng tự đại, khiến người ta ghét cay ghét đắng. Nhưng khi sinh tử và tinh cầu bị uy h**p, lại có thể dũng cảm đứng ra… những người như thế.”

“…” Khóe miệng Tống Dương co giật, “Nhiều!”

Cái gì gọi là cà lơ phất phơ? Cái gì gọi là ngông cuồng tự đại? Cái gì gọi là quỷ khiến người ta ghét?

Trong mắt ngươi ta là vậy sao?!

Đôi đồng tử lam u ám của Đế Thu lóe lên một tia sáng kỳ dị: “Ok, ta đã rõ.”

Nói xong, hắn đứng dậy từ trên tảng đá, tiện tay nhét cả túi rác cùng số ô mai còn dư vào ngực Tống Dương.

Chuẩn bị hành động!

Đế Thu gọi Pearl đến trước mặt:

“Pearl, u linh khu, hung thú và thực vật, ngươi đều có thể thao túng phải không?”

Pearl gật gật: “Thu mễ ~”

“Lúc mới gặp, ngươi từng tạo huyễn ảnh. Diện tích lớn nhất có thể che phủ bao nhiêu?”

Pearl duỗi đôi tay nhỏ bé, ra sức dang rộng hết mức: “Thu mễ!”

Lớn như vậy đó!

Đế Thu trầm ngâm hai giây: “Cả khu rừng rậm, có thể bao trùm chứ?”

Pearl lại gật mạnh đầu.

Đế Thu mỉm cười: “Tốt! Bắt tay vào làm việc thôi.”

___

Mặt đất vốn đang yên ắng bỗng chấn động ngắn ngủi, rồi nhanh chóng dữ dội hơn.

Không giống lần rung nhẹ ban đầu, giờ đây địa chấn mãnh liệt, như thể có thứ gì đó muốn phá đất trồi lên.

Bằng trực giác được rèn luyện lâu năm, Phong Diễm lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn mặt đất phía trước.

Chỉ thấy từng khe nứt lan rộng, kéo dài như mạng nhện dưới chân mọi người.

“Chạy mau, động đất!”

Có ai đó hét lên, nhưng bằng thứ tiếng tinh tế khác.

May mắn là Phong Diễm vừa mới học được, nên nghe hiểu.

“Rừng rậm khu từ trước chưa từng có địa chấn mà.”

“Không giống động đất… giống như có thứ gì đó đang trồi lên từ lòng đất.”

Lời bàn tán chưa dứt, bỗng nhiên một móng vuốt trắng hếu, dài và sắc bén, từ dưới đất chọc thẳng lên!

Một cỗ bạch cốt cao hơn bốn mét từ lòng đất bò ra, kế đó con thứ hai, thứ ba… càng lúc càng nhiều thi thể vốn nên an nghỉ vĩnh hằng lại nối tiếp nhau bò lên!

“Là Zombie?!”

“Zombie đại quân đang trồi lên hết rồi!”

Cả bầy gần ngay trước mắt, các tuyển thủ vội vàng vào thế chiến đấu.

Nhưng lũ Zombie kia lại chẳng thèm liếc nhìn bọn họ, từng con từng con cứng nhắc di chuyển, hướng cả về một phương xa.

Đám người ngẩn ngơ, vừa sợ hãi vừa bối rối, nhìn từng con Zombie như bị triệu hoán, kéo thành dòng dài vô tận.

Phong Diễm đã rút sẵn Hỏa Diễm kiếm, nhìn theo hướng di chuyển của chúng, thần kinh lập tức căng cứng.

Mục tiêu của chúng… chính là đóa hoa tím!

Mà đệ đệ hắn, đang ở ngay bên cạnh đóa hoa!

“Chuyện gì thế này?”

“Chúng không công kích chúng ta? Chẳng lẽ không nhìn thấy sao?”

“Không, càng giống bị thứ gì hấp dẫn đi mất.”

“Nhìn hướng chúng đi… hình như là chỗ đóa hoa tím kia.”

“Rốt cuộc là tình huống gì vậy?”

Trong lúc mọi người vẫn hoang mang bàn luận, một bóng dáng cao ráo đột ngột lao ra, theo sát phía sau Zombie đại quân.

Chu Lệ thoáng sững sờ khi thấy Phong Diễm rời đi, rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.

Nàng không rõ lý do hắn hành động, nhưng chắc chắn hắn có mục đích.

Lâm Mạn ngẩn người nhìn hai người bỏ mình lại, muốn đuổi nhưng sức lực cạn kiệt, dù cố cũng không theo kịp.

Cuối cùng, nàng nghiến răng, lựa chọn ở lại.

Phía trước, nguy hiểm tầng tầng, khắp nơi đầy rẫy Zombie. Dị năng tinh thần của nàng vô dụng trước bọn chúng, nếu mạo hiểm chạy theo, e rằng chỉ tự chuốc lấy cái chết.

Giờ ẩn mình giữa nhóm tuyển thủ, mới là an toàn nhất.

Nhưng ngay khi nàng hòa mình vào đám đông, biến cố lần nữa giáng xuống.

Trên bầu trời, lấy màu nâu non* làm tâm điểm, một luồng kim quang chói lòa lan tỏa, bao phủ cả khu rừng rậm.

*Rễ và gốc hoa là nâu nên càng lên cao sẽ càng nhạt đi và chuyển tím nhé.

Ánh sáng ấy thần thánh, tinh khiết đến mức không vương chút bụi.

Trong vầng sáng, một giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu Lâm Mạn.

“Ta chính là tịnh hóa hoa.”

Lâm Mạn: “?”

Cái gì?

“Từ sau trận chiến tận thế ngàn năm trước, độc tố vẫn còn đọng lại trong lòng đất.”

“Ngàn năm qua, ta sinh ra theo thời thế, đến nay mới có thể dùng thân thể gầy yếu đứng sừng sững tại đây, tiến hành tịnh hóa cuối cùng cho thổ nhưỡng.”

“Nhưng sự tồn tại của ta cũng đồng nghĩa thu hút Zombie cuồng triều từ lâu đã bị hủy diệt. Một khi bọn chúng phá hủy thân ta, R20 sẽ không còn cơ hội tịnh hóa nữa.”

“Vì tương lai R20, xin hãy đứng chắn trước ta, lấy máu thịt của ngươi dựng nên tường thành cho hậu thế.”

“Nghe được lời triệu hoán của ta chăng, những dũng sĩ? Hãy nắm chắc vũ khí trong tay, cùng nhau bảo vệ mảnh đất quê hương này! Ta đang ở đây, chờ đợi các ngươi đến!”

Thanh âm kia kỳ lạ mà cổ xưa, rõ ràng truyền đến từ nơi xa xăm, nhưng lại như xuyên thấu thân thể, trực tiếp chạm đến tận sâu linh hồn con người.

Đây là… tinh thần ám chỉ sao?

Thật lợi hại, rốt cuộc là ai phát ra? Loại tinh thần ám chỉ cường đại này, lực lượng tuyệt đối không hề kém hơn vị lão sư kia của nàng.

Chẳng lẽ… là từ đóa hoa này?

Một đóa hoa, lại có thể nắm giữ dị năng hệ tinh thần? !

Sao có thể có chuyện như vậy được? !

Bốn phía tiếng bàn tán càng lúc càng xôn xao.

“Ngươi có nghe thấy gì không?”

“Ta nghe được, nhưng chúng ta vốn không phải người R20 tinh, có cần thiết phải liều mạng giúp bọn họ sao?”

“Ta cũng nghe thấy, nhưng ta lại không hiểu nó vừa nói cái gì?”

Người hiểu ngôn ngữ R20 nhanh chóng dịch lại.

“Thì ra là vậy… Đi, đi hỗ trợ đi!”

“Cái gì mà hỗ trợ? Đây vốn không phải chuyện liên quan đến chúng ta.”

“Sao lại không liên quan? Nhiều Zombie như vậy, điểm số có bao nhiêu mà lấy! Chẳng lẽ ngươi cam lòng nhìn người khác dễ dàng chiếm hết điểm sao?”

“Có bản lĩnh lấy điểm, cũng phải có mạng mà trở về.”

Ngay lúc những tuyển thủ đến từ tinh cầu khác còn đang do dự xem có nên ra tay hay không, thì những tuyển thủ R20 đã sớm điên cuồng lao về phía đóa hoa kia.

Bọn họ không hề quen biết đóa hoa, nhưng họ đã thực sự nếm trải trái cây ngọt lành từ nó mang lại!

Bọn họ đã từng chịu đựng biết bao lần cảnh đồ ăn khó mà nuốt nổi? Giờ phút này, một cơ hội để R20 tinh giành lại cuộc sống mới đã xuất hiện trước mắt.

Nếu ngay cả tuyển thủ R20 cũng không chịu xuất lực, vậy thì ai có thể cứu giúp bọn họ?

Trước thử thách, chỉ có chính bọn họ mới trở thành chỗ dựa kiên cố nhất cho bản thân!

Lâm Mạn nhìn thấy từng người, từng người R20 tuyển thủ bước đi kiên định rời khỏi, nàng khẽ cắn môi, rồi cũng lựa chọn đi theo.

Trong khi đó, tuyển thủ của các tinh cầu khác vẫn còn đứng tại chỗ, do dự và giằng co.

Ở một góc khuất, mấy tuyển thủ tộc Bạch Tuộc lặng lẽ tụ tập với nhau.

“Chúng ta có nên đi hỗ trợ không? Lần trước rõ ràng chúng ta đã được tuyển thủ R20 cứu. Ân cứu mạng, há có thể không báo? Người ta đã giúp chúng ta, chúng ta chẳng lẽ lại vong ân phụ nghĩa?”

“Được! Nghe theo muội muội. Chúng ta đi! Hơn nữa, gọi thêm những Bạch Tuộc tộc khác đang phân tán, để tất cả cùng nhau hành động.”

Ở những nơi khác, tiếng thảo luận cũng dần dần bùng lên khí thế ngút trời.

“Nghe nói lần này thú tộc công chúa có thể bình an trở về, chính là nhờ người của R20 hành tinh cứu giúp.”

“Bọn họ từng ra tay trợ giúp chúng ta, nay lúc bọn họ gặp nguy hiểm, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

“Đi thôi, chúng ta cũng phải đi!”

“Chúng ta vốn là đồng minh của R20 tinh cầu, các huynh đệ, cùng nhau đi nào!”

“Nếu hôm nay chúng ta ngoảnh mặt làm ngơ, thì mai sau khi tinh cầu của chúng ta rơi vào nguy hiểm, còn có ai chịu đến cứu trợ?”

“Đúng vậy, nói rất chí lý! Chúng ta đi!”

Ngay sau khi nhóm tuyển thủ R20 xuất phát, từng đợt từng đợt tuyển thủ từ các tinh cầu khác cũng lục tục đi theo.

Chỉ trong nháy mắt, khắp nơi trong rừng rậm hung thú, số lượng tuyển thủ phân tán vốn đông đảo, đã có đến một phần ba nhanh chóng hướng thẳng về phía U Linh Khu.

“Điểm số của chúng ta sắp bị đào thải hết rồi. Thử liều một phen thôi, từ trong nguy hiểm mới mong cầu vinh hoa. Đi giết mấy con Zombie, biết đâu điểm số của chúng ta sẽ bùng nổ!”

“Được, đi!”

“Cam, bọn họ đều kéo nhau đi giết Zombie, nếu chúng ta không đi, chẳng phải điểm số của chúng ta sẽ bị bỏ xa? Cây cỏ ơi, các ngươi thật quá gấp, chẳng lẽ muốn để chúng ta bị cuốn theo chết chung sao? ! Mặc kệ, chúng ta cũng phải đi!”

“Mọi người đều đã đi cả, chúng ta mà không đi thì chẳng phải quá khó coi sao? Đến lúc lên hình, bị phát sóng trực tiếp, mất mặt thì biết làm thế nào?”

“Ai, mẹ nó chứ, chẳng khác nào đem chúng ta đặt lên lửa mà nướng! Đi thôi!”

Có người xuất phát từ nghĩa khí mà không tiếc thân, có người thật lòng muốn trợ giúp, có kẻ vì lợi ích, cũng có kẻ bị ép cuốn vào vòng xoáy này.

Bất kể mục đích là gì, càng lúc càng nhiều tuyển thủ thôi không đứng ngoài nữa, đồng loạt hướng về phía U Linh Khu mà đi tới.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã sắp đặt chân đến biên giới của U Linh Khu. Nơi này, trên mặt đất khắp nơi đều in hằn dấu vết xéo nát do lũ Zombie hung thú giẫm đạp tràn qua.