Ma Vương Đột Nhiên Hoá Thành Tiểu Đáng Thương - Chương 90

Chương 90:

- Mục Bạch -

Dù là phương pháp nào đi chăng nữa, con đường mà bọn họ vượt qua xem ra cũng chẳng hề dễ dàng.

Tống Dương giơ tay, một lần nữa thử tụ tập dị năng trong lòng bàn tay. Thế nhưng dưới áp lực khổng lồ của trường năng lượng, hắn chỉ khiến “bùm bùm” vài đốm tinh điểm b*n r*. Hào quang u lam lóe sáng trong tay hai lần, rồi nhanh chóng tản mờ, giống như pháo bông bị dập tắt, tan biến trong không khí.

Dị năng mà hắn từng luôn kiêu ngạo — lúc này lại hoàn toàn vô dụng!

“Vượt qua nơi này, không cần kỹ xảo gì cả.” Giọng nói trầm ổn, bình tĩnh của Chu Lệ vang lên từ phía sau, “Có thể đi qua thì cứ đi, nếu cảm thấy không cách nào vượt qua, thì hãy xin viện trợ từ ngoài sân.”

Lời hắn vừa dứt, một chiếc phi cơ liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu mọi người.

Máy bay vừa tới nơi, lập tức có một tuyển thủ đứng trên ghềnh đá, ngẩng mặt hướng lên trời hét lớn:

“Ở đây! Là ta! Ta muốn xin viện trợ từ bên ngoài sân!”

Chiếc phi cơ nhanh chóng hạ xuống trên đỉnh đầu người đó, thả dây thừng, sau đó kéo hắn rời đi.

Tiếng nước cuộn xoáy giữa dòng chảy dữ dội vang vọng, xen lẫn âm thanh thổn thức của những tuyển thủ khác truyền ra.

“Ai, thật là đáng tiếc, rõ ràng đã đi tới tận đây, vậy mà lại xin viện trợ ngoài sân, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể tiến vào trung tâm hải đảo rồi.”

“Chuyện này cũng bất đắc dĩ thôi, chắc hắn cũng biết càng tiến về phía trước thì chẳng khác nào một con đường chết, cho nên chỉ đành dừng lại ở đây.”

“Đúng vậy, dù sao mạng người chỉ có một, còn thi đấu thì vẫn có thể tham gia lại lần nữa.”

“Có thời gian để lo lắng cho người khác, chi bằng tự lo cho chính mình thì hơn.”

“Tống Dương.” Thanh âm trầm ổn của Chu Lệ vang lên, kéo hắn ra khỏi tiếng bàn tán của đám tuyển thủ khác, đưa hắn trở về hiện thực. Tống Dương thoáng nghi hoặc nhìn về phía Chu Lệ, chỉ thấy hắn hỏi thẳng:

“Ngươi có thể vượt qua được không?”

Tống Dương đưa lưỡi l**m qua khóe môi khô khốc, giọng nói khàn khàn vang lên:

“Ta… ta không biết.”

Hắn thật sự không biết.

Hắn vốn quá mức ỷ lại vào dị năng của mình. Nếu không có dị năng gia trì, hắn căn bản chẳng dám chắc mình có thể vượt qua nơi này.

Nói ra lời thật lòng, trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên sự rụt rè.

Chu Lệ im lặng chốc lát, rồi mới trầm giọng mở miệng:

“Trước khi tới đây, Tống lão gia tử cùng anh rể của ngươi đã dặn dò ta, nếu như phát hiện ngươi có gì không ổn, phải nói cho ngươi hiểu: nam tử hán, có thể tiến cũng có thể lùi. Ngươi vốn đã rất ưu tú.”

“Buông bỏ đi, Tống Dương. Ngươi không làm được đâu.”

Đôi mắt Tống Dương thoáng run rẩy, mang theo vẻ khó tin nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt — người chỉ lớn hơn mình không được bao nhiêu tuổi. Hắn bật thốt lên:

" Không thể nào! Chẳng phải lúc đó ngươi cũng chỉ là A cấp dị năng giả sao? Ngươi trước đây chẳng phải cũng đã từng bơi qua mà đến? Vậy dựa vào cái gì ta lại không được?”

Chu Lệ thản nhiên đáp:

“Bởi vì phương pháp huấn luyện của ta và ngươi khác nhau. Từ nhỏ ta đã lấy rèn luyện thân thể làm chính, dị năng chỉ là thứ phụ trợ. Còn ngươi thì ngược lại, ngươi quá ỷ lại vào dị năng. Nơi này, đối với ngươi mà nói, là thử thách khó khăn nhất.”

Tống Dương thoáng ngẩn người, nhưng ngay giây sau, một luồng ý chí không cam chịu bỗng bùng lên trong lòng. Hắn cắn chặt răng, nghiến mạnh từng chữ:

“Ai nói ta không được! Ta có thể!”

Không nói thêm một lời, hắn lập tức nhảy thẳng xuống làn nước biển lạnh buốt, dữ dội.

Từng đợt sóng lớn cuồn cuộn điên cuồng vỗ mạnh lên thân thể hắn, nhiều lần suýt nữa ép hắn ngạt thở giữa lòng nước.

Thế nhưng, dựa vào sức lực của sự không cam lòng và ý chí bất khuất, hắn cắn răng chống đỡ, cố gắng lấy toàn bộ sức lực còn sót lại, cùng với biển cả hung hãn đối kháng.

Cuộc giằng co với dòng nước đã rút cạn toàn bộ tinh lực của hắn. Hắn không còn tâm trí để nhìn xem Phong Diễm hay những người khác đã đi đến đâu. Trong mắt hắn chỉ còn một việc duy nhất — liều mạng bơi về phía trước!

Không biết đã bơi bao lâu, hòn đảo trung tâm vốn xa xôi mịt mờ giờ đây bất ngờ trở nên gần ngay trước mắt.

Một ngàn mét! Tám trăm mét! Năm trăm mét! Ba trăm mét! Một trăm mét!

Thắng lợi đang ở ngay trước mặt!

Giờ khắc này, ánh mắt Tống Dương đỏ ngầu, toàn bộ cơ bắp trên thân thể hắn căng cứng đến mức như sắp nứt ra, cơ thể cũng trở nên nặng nề vô cùng.

Trước mắt hắn mơ hồ dần, từng đợt bóng đen che phủ, có lúc hắn thậm chí cảm giác bản thân chỉ cách hôn mê và chìm xuống biển đúng một hơi thở.

Thế nhưng, hắn rốt cuộc vẫn nhìn thấy ánh sáng rạng đông của hi vọng!

Tống Dương ngẩng đầu, hít từng hơi thở dồn dập, thô ráp. Gân xanh nổi lên trên trán vì sự gắng sức tột cùng.

Cố lên!

Kiên trì!

Kiên trì chính là thắng lợi!

Khoảng cách với bờ chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi thì — một cột sóng khổng lồ bất ngờ xoáy trào từ bên cạnh, thẳng tắp lao về phía hắn!

Nhưng vào lúc này, toàn bộ khí lực của Tống Dương đã sớm cạn kiệt, hắn căn bản không còn chút sức nào để né tránh đòn tấn công hung hãn ấy.

Sóng lớn như một mãnh thú dữ tợn, gào thét lao thẳng tới nuốt chửng hắn.

Ngay khi Tống Dương sắp buông xuôi, trong đầu hắn lại vang vọng lên từng lời nói của Chu Lệ:

—— Chúng ta không giống nhau.

—— Bỏ cuộc đi

—— Ngươi không được.

Nguyên bản đã chuẩn bị nhắm mắt buông xuôi, Tống Dương lại đột nhiên mở choàng mắt, gầm khẽ một tiếng. Trong lòng bàn tay hắn bất ngờ tụ tập được một luồng sấm sét vốn dĩ không nên tồn tại.

Ánh chớp lóe lên trong khoảnh khắc, thân thể hắn bỗng tràn đầy một nguồn sức mạnh mênh mông. Chỉ trong nháy mắt, tay chân hắn đồng thời phát lực, trực tiếp bật người từ trong biển nhảy vọt ra ngoài, rơi thẳng xuống bên bờ. Ngay khi hai chân chạm đất, khí lực toàn thân dường như bị rút cạn sạch sẽ. Hắn loạng choạng bước được hai bước, rồi cơ thể mất khống chế, đổ ập xuống mặt đất.

Ngay lúc gương mặt hắn chỉ còn cách mặt đất chừng một thước, thân thể lại bỗng dưng khựng lại.

Một luồng lực kéo mạnh cổ áo, trực tiếp xách hắn lên.

Trước mắt hắn, Phong Diễm, Đế Thu cùng Chu Lệ đã đứng đó, lẳng lặng nhìn hắn.

Ba người kia trên thân sạch sẽ như chưa hề dính nước, chỉ có hắn là toàn thân tàn tạ, chật vật không chịu nổi.

Phong Diễm cùng Đế Thu khẽ liếc mắt nhìn nhau, chỉ có Chu Lệ khẽ cười trêu:

“Không cần giải thích nhiều, chẳng qua chỉ là phép khích tướng mà thôi.”

“Ngươi không thích đọc kỹ hướng dẫn, nên không biết trong vòng tranh tài thứ sáu còn có một đoạn trường năng lượng xen kẽ. Nhưng ngươi không rõ, không có nghĩa là chúng ta cũng không biết. Ngươi vốn quá ỷ lại vào dị năng, nếu không dùng chút thủ đoạn, ngươi rất khó tự vượt qua chướng ngại của chính mình.”

Tống Dương trừng mắt, há hốc mồm:

“Hóa ra… vừa nãy những lời ngươi nói đều là cố ý? Ta còn tưởng ngươi thật sự muốn ta từ bỏ! Ngươi có biết ta khi đó tức giận đến mức nào không?! Ngươi có biết ta vừa rồi bao nhiêu lần đã bước ngang qua Quỷ Môn quan không?!”

Chu Lệ ho nhẹ một tiếng, điềm nhiên đáp:

“Không nghiêm trọng đến vậy đâu. Chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, nếu thật sự có nguy hiểm, chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Hơn nữa, nếu không làm vậy, ngươi làm sao biết cực hạn của mình nằm ở đâu? Ngươi nhìn xem, chẳng phải ngươi đã vượt qua rồi sao?”

“Chờ chút!” Tống Dương bỗng trừng to mắt, “Vừa nãy ta rõ ràng trong nháy mắt bỗng dưng tràn đầy dị năng và sức mạnh. Như vậy chẳng phải là ta đã đột phá cực hạn, thành công tiến vào cấp S rồi sao?!”

Hắn vừa nói vừa thử vận dụng dị năng trong tay để kiểm chứng. Nhưng tia sét vừa tụ tập lóe lên, chỉ trong chốc lát liền tắt ngấm, cả người hắn cũng chán nản xuống.

Không có thăng cấp, tất cả vẫn như cũ.

Quả nhiên, không phải ai cũng như Phong Diễm, chỉ cần ở trong trường năng lượng cưỡng chế vài ngày là có thể thuận lợi đột phá cực hạn.

Ô ô ô…

Thế nhưng, nguồn sức mạnh và sấm sét vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?

Chẳng lẽ chỉ khi kề cận tử vong, người ta mới có thể bộc phát ra sức mạnh vượt cực hạn sao?

Đế Thu khẽ thu hồi một chiếc phù chú giấu trong tay áo, lạnh nhạt mở miệng:

“Đi thôi.”

Đi tìm cá!

Trước khi xuất phát, Tống Dương không nhịn được quay đầu nhìn lại mặt biển phía sau. Biển cả vẫn như trước cuồn cuộn gào thét, mang theo cuồng nộ kinh hồn.

Hắn khẽ run rẩy, thầm nghĩ: vừa nãy mình thật sự đã dựa vào sức lực bản thân vượt qua nơi này sao?

Mẹ nó, thì ra ta lợi hại thế này cơ à?!

Chu Lệ, ta yêu ngươi mất rồi!

Trung tâm quần đảo, như tên gọi của nó, vốn không phải chỉ là một hòn đảo đơn độc, mà là một cụm đảo hợp thành.

Ngay khi tiến vào trung tâm quần đảo, tiểu quản lý Pearl vốn vẫn luôn ẩn mình trong mái tóc Đế Thu cũng chui ra.

Đế Thu bước đến trước một tảng đá khổng lồ, dừng lại. Hắn đưa lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bề mặt, sau đó chậm rãi nhắm mắt.

Trong bóng tối, một luồng ma lực xanh lục đậm đặc từ từ hiện ra trong đầu hắn. Ở mảnh đất trung tâm tràn đầy ma lực ấy, hắn lờ mờ phát hiện một khối bóng đen quỷ dị.

Khối bóng đen kia mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng bất ổn, đầy rẫy khí tức âm u nặng nề.

Đế Thu không thể chắc chắn, thứ bóng đen ấy rốt cuộc có phải mục tiêu “cá” mà hắn đang tìm kiếm hay không.

“Thu mễ, thu mễ…”

“Thu mễ…”

Từ lúc đặt chân lên hải đảo này, biểu hiện của Pearl liền trở nên khác thường. Vốn dĩ nàng luôn ngoan ngoãn ẩn mình trong mái tóc của Đế Thu, vậy mà hiện tại lại khẩn trương bay qua bay lại bên cạnh hắn, dáng vẻ hốt hoảng tựa như vừa bị thứ gì đó kinh sợ.

Đế Thu đưa tay nâng Pearl đặt trong lòng bàn tay, trầm giọng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thế nhưng dù được hắn bảo hộ trong lòng bàn tay, Pearl cũng chẳng hề bình tĩnh lại bao nhiêu. Thân hình nhỏ bé co rúc thành một khối, hai tay vòng chặt lấy chân, đôi cánh mỏng xinh đẹp nửa trong suốt sau lưng run lên từng hồi, cả người run rẩy không ngừng.

Thấy vậy, Đế Thu cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng đem tiểu tinh linh đang sợ hãi cất vào trong không gian.

“Tiểu tử.” Nhận thấy Đế Thu bước vào, Thao Thiết vốn đang cuộn mình ngủ trong không gian liền mơ màng mở mắt, giọng nói mang nặng khí tức vừa tỉnh giấc:

“Ngươi đang ở đâu thế? Thơm quá a.”

Ý thức của Đế Thu vừa định lui ra thì liền khựng lại:

“Ngươi nói… hương?”

Thao Thiết vẫy đuôi đứng lên, đôi mắt to ngập tràn hứng khởi:

“Đúng vậy, mùi thơm quá… đó là mùi vị của bóng tối.”

Nó còn chưa nói xong đã dán sát mắt nhìn Đế Thu, giọng điệu tràn đầy mê hoặc:

“Cho ta ăn đi. Ta có thể ăn nó không?”

Trong lòng Đế Thu khẽ động, trầm ngâm hỏi:

“Ngươi có thể tìm ra nguồn gốc mùi vị này không?”

Thao Thiết hất cao đầu, đầy kiêu ngạo:

“Tất nhiên rồi. Ngươi quên ta là ai sao? Ta chính là thượng cổ thần thú!”

Mùi vị nó cảm nhận được hẳn chính là khí tức hắc ám vừa rồi Đế Thu thoáng nhận thấy. Hắn còn đang loay hoay không biết phải lần theo dấu vết ấy ở đâu, thì giờ chẳng khác nào “ngủ gật có gối đưa tới tận tay”.

Đế Thu cân nhắc đôi chút, chậm rãi nói:

“Ta chỉ lo ngươi ăn vào rồi lại đau bụng.”

Thao Thiết lập tức lắc đầu lia lịa, ánh mắt lấp lánh:

“Không đâu, không đâu! Dạ dày của ta lợi hại lắm, thứ gì ngon là ăn được hết.”

“Không thể tùy tiện như vậy,” Đế Thu nhàn nhạt đáp, “theo quy củ của Tinh Tế mà nói, hiện tại ta chính là người giám hộ của ngươi. Ta phải chịu trách nhiệm về sự an toàn trong việc ăn uống của ngươi. Chúng ta cứ tìm ra thứ đó trước, xác định rõ nó là gì, rồi ăn cũng chưa muộn.”

“…” Thao Thiết á khẩu.

Người giám hộ kiểu gì thế này a.

Đế Thu thu hồi ý thức ra khỏi không gian. Vừa xuất hiện bên ngoài, hắn liền thấy một vệt bóng đen từ chỗ tai nghe bay vút ra, sau đó, một con tiểu dương cao lông xanh mượt mà mềm mại liền hiện thân trước mặt mọi người.

Chu Lệ vừa nhìn thấy, trong mắt liền hiện lên nét ngạc nhiên sâu sắc.

Tại yến tiệc trong hoàng cung lần trước, hắn từng nghe Angela kể qua về con thú này. Theo lời nàng, chính tiểu dương cao ấy đã từng một mình giúp nàng trong nội chiến của tinh thú tộc, có chiến lực cường hãn đến mức “một người chặn vạn quân”.

Thoạt nhìn hiền lành dễ thương, nhưng thực chất lại là một hung thú sát khí ngập trời. Càng kỳ quái hơn, nó còn mang một cái tên ngây ngô vô cùng: Ha Ha.

Trái lại, Tống Dương chưa từng gặp Thao Thiết bao giờ. Thế nên khi con “dê con” đáng yêu ấy xuất hiện, bản năng yêu thích sinh vật nhỏ bé trong máu hắn bùng phát. Hắn vội vàng lôi từ balo ra một chiếc lá rau còn tươi, cẩn thận đưa tới trước mặt Thao Thiết, ánh mắt sáng rỡ:

“Đế Thu, ngươi từ đâu mang ra được tiểu bảo bối này vậy? Sao ta trước giờ chưa từng thấy?” Miệng thì gọi tên Đế Thu, nhưng ánh mắt hắn lại dính chặt trên người Thao Thiết. Tay vừa lắc lắc chiếc lá, hắn vừa dịu giọng lấy lòng:

“Nào nào, bảo bối nhỏ, có muốn ăn lá này không? Cho ta sờ một cái, ta liền cho ngươi ăn.”

Thao Thiết ngậm miệng bẹp bẹp hai lần, lại ngẩng đầu nhìn Đế Thu:

“Mị ha ha.”*

*Tiếng kêu của dê ý, mà tác giả miêu tả hài quá nên mình giữ nguyên.

Có được ăn không?

Đế Thu lạnh nhạt liếc qua Tống Dương:

“Tốt nhất là thôi. Hắn rất quan trọng.”

Bổn ma vương ta sống còn, chẳng phải đều nhờ vào hắn sao.

Từ sau khi khơi gợi được kỹ năng nấu nướng của Tống Dương, vốn dĩ Đế Thu đã không còn mấy hứng thú với mấy thứ lương khô khô khan, thì nay khẩu vị lại càng thêm kén chọn. Trong mắt hắn, Tống Dương quả thực vô cùng trọng yếu.

Thao Thiết bực bội quẫy đuôi hai cái, bất mãn ậm ừ:

“Mị…”

Thôi được, không ăn thì không ăn. Thần thú như bản tọa, nào thèm chấp nhặt.

Chu Lệ lúc này vẫn chăm chú quan sát từng cử chỉ giữa Đế Thu và Thao Thiết. Trong mắt hắn ánh lên một tia nghi hoặc.

Nếu như hắn không nhìn nhầm, thì vừa rồi Đế Thu rõ ràng đang đối thoại với con hung thú không rõ tên này. Chẳng lẽ Đế Thu không chỉ hiểu ngôn ngữ loài người, mà ngay cả ngôn ngữ hung thú cũng thông thạo?

Không, điều đó quá khó tin.

Có thể nghe hiểu và có thể trực tiếp giao tiếp lưu loát, giữa hai việc này còn có khoảng cách rất lớn.

Ví như với kỵ sĩ, Đế Thu chỉ có thể nắm bắt được ý tứ đại khái, lúc giao lưu thường chỉ đáp lại vài câu ngắn gọn có đầu có đuôi, hoàn toàn không giống như hiện tại—cách đối thoại liền mạch, rõ ràng không phải ngẫu nhiên.

Chẳng hạn như: “Kỵ sĩ, mang ta đi nơi này”, hoặc “Nguyệt Quang, ngoan”, hay “Công chúa, bình tĩnh .”

Thế nhưng vừa rồi, khi hắn đối thoại cùng con hung thú không rõ danh tính này, thì những lời phát ra lại rõ ràng mang tính đối đáp trực diện, hoàn toàn là hình thức đối thoại song phương.

Tỉ như câu “Tốt nhất đừng” khi nãy, chẳng khác nào đang đáp lại vấn đề mà hung thú kia vừa hỏi: “Ta có thể làm việc này, việc kia không?”

Trong khoảnh khắc, Chu Lệ bỗng nhớ lại những gì Angela từng đề cập. Nàng đã từng nói với hắn rằng con hung thú này vô cùng thông tuệ, thậm chí dường như có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của con người.

Ý niệm ấy thoáng chốc trỗi dậy, khiến tâm tư Chu Lệ như ngựa hoang khó kiềm chế. Hắn chợt nhớ đến lần đó, khi ở trên chiếc phi cơ của Giao Dịch Tinh, Đế Thu và con hung thú này cũng đã luôn luôn giao lưu dưới dạng đối thoại thẳng thắn như thế.

Ánh mắt thanh niên dần trở nên thâm sâu, không giấu nổi ý tìm tòi nghiên cứu, khi hắn lặng lẽ hướng về phía Thao Thiết.

Hắn từng đọc qua vô số tư liệu, trong thư tịch cổ tàng trữ cũng từng ghi chép lại nhiều loại sinh linh: từ sói bạc, gấu khổng lồ, cho đến long tộc, tinh linh… Thế nhưng, bất kể hắn tra xét bao nhiêu lần, về sự tồn tại của con hung thú trước mắt này, hắn chưa bao giờ tìm ra được manh mối hay đầu nguồn nào cả.

Nếu như sự thật đúng là nó không chỉ đơn giản nghe hiểu ngôn ngữ loài người, mà thậm chí còn có thể cùng Đế Thu tiến hành trao đổi lưu loát, vậy thì xét từ một ý nghĩa nào đó, nó quả thực là một tồn tại thần bí hơn cả long tộc hay tinh linh.

Ánh mắt Chu Lệ thoáng hiện nét phức tạp, bất giác liếc về phía Đế Thu.

Đế Thu… thật sự chỉ là “Đế Thu” thôi sao?

Hắn sau đó liền tìm đến cô nhi viện – nơi Đế Thu từng ở – để điều tra.

Theo như lời kể của những người trong cô nhi viện, từ nhỏ Đế Thu đã có tính cách hơi quái gở. Có lẽ vì chịu sự xa lánh mà so với việc kết bạn, hắn càng thích sống trong trạng thái cô độc.

Thân thể hắn phát triển chậm chạp, nhưng nội tâm lại trưởng thành sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ đồng lứa. Khi bọn trẻ khác còn mải chơi bùn đất, thì Đế Thu đã bắt đầu học chữ, đọc sách.

Khả năng tự lo liệu của hắn vô cùng mạnh mẽ, hầu hết mọi việc đều tự mình làm. Hắn chịu khổ, chịu cảnh khắc nghiệt mà chưa từng oán than lấy một câu. Dù cho đến khi trưởng thành vẫn chưa từng được nhận nuôi, hắn cũng chưa bao giờ vì thế mà tự ti.

Hắn khiêm tốn, lễ độ, thường xuyên chào hỏi nhân viên trong viện, lại còn chủ động giúp họ làm những việc trong khả năng.

Dù không sở hữu dị năng, nhưng hễ nhắc đến Đế Thu, tất cả mọi người trong viện đều hết lời khen ngợi.

Theo quy định, trẻ mồ côi đến mười sáu tuổi mà chưa được nhận nuôi thì phải rời viện để tự tìm con đường sinh sống. Khi ấy, các nhân viên trong viện đều vô cùng luyến tiếc, không muốn Đế Thu rời đi. Thậm chí họ từng đề nghị hắn ở lại làm việc cùng bọn họ. Nhưng cuối cùng, Đế Thu khéo léo từ chối.

Hắn chỉ nói bản thân còn có việc nhất định phải hoàn thành. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì chưa từng tiết lộ cho bất kỳ ai.

Thế nhưng, cậu thiếu niên ngoan ngoãn, mười phần vẹn mười trong mắt những nhân viên ấy, lại hoàn toàn khác xa với “Đế Thu” trước mắt bọn họ.

Người đang đứng trước mặt mang trong mình một sức mạnh thần bí mà người khác không thể dò xét được, kiêu ngạo lại ngông cuồng, tùy hứng nhưng cũng phóng khoáng, lập dị song vẫn tinh tế.

Hắn có thể vì đồ ăn không hợp khẩu vị mà lộ ra vẻ bất mãn, cũng có thể bởi môi trường nghỉ ngơi không tốt mà nổi giận.

Tất cả điều này, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh “Đế Thu” trong ký ức của cô nhi viện.

Thế nhưng khi hắn mang ảnh Đế Thu cho nhân viên đối chiếu, thì câu trả lời vẫn giống nhau – Đế Thu đúng là Đế Thu.

Một người thật sự có thể trong thời gian ngắn thay đổi đến mức đó sao?

Hơn nữa, vào lúc Đế Thu thu phục những hung thú vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giọng nói của hắn lại thân mật chẳng khác nào gặp lại cố nhân đã lâu không thấy.

Ngay cả phản ứng của những hung thú truyền thuyết kia đối với Đế Thu cũng mang đầy ý vị khó lường.

Chưa kể đến chiếc khuyên tai thần bí có khả năng chứa cả không gian kia.

Đôi lúc, hắn thậm chí nghi ngờ, phải chăng Đế Thu vốn là sinh mệnh cao cấp xuyên không mà đến? Bằng không thì vì sao hắn lại mang trong mình nhiều bí mật đến thế?

“Chu Lệ, ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì, đi thôi!” Giọng Tống Dương có phần ồn ào kéo Chu Lệ thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Chu Lệ ngẩng đầu, nhìn thấy những người khác đã đi khá xa.

Trong đám đông ấy, gương mặt tuấn mỹ, tinh xảo của thiếu niên kia dù nhìn bao nhiêu lần cũng khiến người ta kinh diễm.

Thiếu niên lặng lẽ đứng giữa dòng người, đôi mắt xanh thẳm như chẳng có chuyện gì xảy ra dõi về phía hắn, trong ánh nhìn mang theo chút thiếu kiên nhẫn.

Chu Lệ vội lắc đầu mấy lần, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Đế Thu rốt cuộc là ai, thì có quan hệ gì?

Con người sợ hãi điều chưa biết, là bởi vì lo lắng nó có thể gây thương tổn cho họ.

Nhưng nếu “điều chưa biết” ấy lại một mực giúp đỡ họ, thì có gì đáng để sợ hãi nữa chứ?

Tuy hắn không rõ những bí mật ẩn giấu trên người Đế Thu.

Nhưng hắn không hề mù.

Bằng chính mắt mình, hắn đã thấy tất cả những gì Đế Thu làm.

Hắn khôi phục thức ăn cho hành tinh R20, giúp Sonja Nhã giam cầm công chúa Hill, gián tiếp để Tống Dương khôi phục ký ức. Hắn còn cứu người dân hành tinh R20 bị hải tặc bắt đi, lại giúp bọn họ tìm ra nguồn gốc hợp thành thú. . . . . .

Mà toàn bộ những hành vi ấy, đều chỉ diễn ra trong vòng hai tháng ngắn ngủi này.

Lẽ nào từng ấy chuyện, vẫn còn chưa đủ để chứng minh sơ tâm của Đế Thu hay sao?

Bình thường hắn cũng chỉ là có chút kiêu ngạo, thích sai khiến người khác một chút mà thôi. Biết đâu trong lòng Đế Thu vốn đã có một vị “Tiểu công chúa”, mà Tiểu công chúa đương nhiên cần được hắn chăm sóc thật tốt, vậy thì có gì là sai?

“Đến đây!” Chu Lệ bỗng bật cười không thành tiếng, bao nhiêu đè nén tích tụ trong lồng ngực cũng tan biến. Hắn nhanh chân vài bước, đuổi theo đoàn người phía trước.

Vừa đi, Chu Lệ vừa mở miệng: “Còn ba ngày nữa là trận đấu kết thúc.”

Tống Dương đang làm nóng cơ thể, lập tức chen vào: “Đúng vậy, hi vọng cái tên Thạch Vấn Thiên kia cũng có thể tiến vào trung tâm đảo. Hừ hừ, ta nói cho các ngươi biết, hai ngày trước lúc còn ở trên thuyền, Lâm Mạn còn lén chặn ta lại, nói là muốn tiết lộ cho ta một bí mật về Đế Thu.”

Một câu nói liền khiến sự chú ý của những người còn lại đều dồn hết về phía hắn.

Phong Diễm vội hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

Tống Dương nhún vai: “Sau đó ư? Sau đó ta thông minh lắm! Nhất định là Lâm Mạn muốn chơi trò phản gián gì đó, cho nên ta căn bản chẳng thèm nghe! Các ngươi xem, ta có phải đã học khôn ra rồi không?”

Phong Diễm & Chu Lệ: “. . . . . .”

Ngươi thật sự là một “đại thông minh”! Nghe một chút thì có mất miếng thịt nào đâu chứ?

Phong Diễm và Chu Lệ tuy cùng im lặng, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác nhau. Phong Diễm lo ngại rằng Lâm Mạn mang địch ý với Đế Thu, có lẽ đang tính toán giở trò ám chiêu gì đó.

Còn Chu Lệ lại nghĩ, chẳng lẽ Lâm Mạn cũng giống như mình, đã phát hiện ra sự khác thường nơi Đế Thu, thậm chí còn nhanh hơn một bước, chạm tới được bí mật của hắn sao?

Bất kể bọn họ suy nghĩ theo hướng nào, thì bản chất đều xuất phát từ sự lo lắng dành cho Đế Thu.

Thế nhưng. . . . . . Là nhân vật trung tâm trong mọi toan tính, Ma vương đại nhân lại chỉ khẽ “ Ừ” một tiếng, đến cả mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên lấy một lần.

Âm mưu ư?

Thật nực cười.

Trước thực lực tuyệt đối, mọi loại âm mưu đều chẳng khác gì mây khói, vốn không đáng để bận tâm.

Đúng lúc ấy, ánh mắt Tống Dương bất ngờ dừng lại trên người Đế Thu: “Đúng rồi, Đế Thu, vậy thì vấn đề tới đây rồi. Ngươi rốt cuộc có hay không có một bí mật nào đó hả?”

Một câu hỏi liền khiến thần kinh của Phong Diễm và Chu Lệ lần thứ hai căng thẳng đến cực điểm.

Phong Diễm: “. . . . . .”

Đế Thu ẩn giấu bí mật, chẳng phải chính là việc hắn là đứa con thất lạc của Phong gia sao?

Vậy thì, Đế Thu liệu có biết được chuyện này không?

Chu Lệ: “. . . . . .”

Hay bí mật của Đế Thu không nằm ở xuất thân, mà là nguyên nhân vì sao hắn lại thần bí đến thế?

Nếu vậy, hắn có chịu nói ra không?

“Ta đương nhiên có bí mật.” Thiếu niên miễn cưỡng mở mắt, khóe môi cong lên đầy lười nhác, “Ngươi có muốn biết không?”

Tống Dương dù trong lòng có hơi do dự, nhưng vẫn dùng sức gật đầu: “ Có!”

Phong Diễm và Chu Lệ lập tức nín thở, căng thẳng nhìn chằm chằm vào thiếu niên.

Thiếu niên bỗng nhiên khẽ cười, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống: “Kỳ thực, ta chính là Chúa cứu thế đó.”

Phong Diễm: “?”

Chu Lệ: “?”

Tống Dương: “?”

___