Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần - Chương 109

Chương 109: Một giây nhảy thời gian

- Nam Siêm Tinh -

"Muốn chết mất!"

Thời Ngu vừa định dùng "tơ tinh thần" đỡ lấy chiếc hộp đang trượt khỏi tay, thì một bàn tay từ phía sau vươn tới, nhẹ nhàng chặn lại và giữ chắc.

"Đặt lên đây?"

Giọng của Tang Hoài Ngọc vang lên sau lưng. Hắn đã cúp điện thoại từ lúc nào không hay, bây giờ đứng ngay phía sau cậu.

Cơ thể Thời Ngu khựng lại một nhịp, rồi gật đầu:

"Phiền anh, Tang tiên sinh."

Cậu thu tay về, thầm bực bội: sao mình lại không nghe thấy cuộc gọi kết thúc, đến cả lúc Tà Thần đến gần cũng không hay biết!

Tang Hoài Ngọc hạ mắt, ánh nhìn đầu tiên đã là dáng vẻ ngoan ngoãn của thiếu niên trước mặt — cả người bị bóng hắn phủ lấy. Trái tim hắn hơi động.

Đối với chiếc hộp tưởng như bình thường ấy, hắn định tiện tay đặt sang một bên. Nhưng đúng lúc ấy, chiếc hộp rung khẽ mấy lượt, hé ra một khe nắp — để lộ dòng chữ bắt mắt: "Máy mát-xa ngực dành cho thai kỳ."

Không khí lập tức đông cứng.

Thời Ngu theo ánh mắt hắn nhìn xuống, còn chưa kịp hiểu sao hắn đứng yên như tượng, thì đã thấy dòng chữ từ khe hộp.

Đầu cậu ong một tiếng. Không biết mình phản ứng thế nào, chỉ biết giây tiếp theo đã giật phắt hộp lại, đậy nắp cái "cạch".

A a a a a — muốn chết quá đi! Sao lại là thứ này chứ!

Mấy ngày nay bận quá, cậu quên bẵng mất là từng mua cái máy mát-xa ấy! Lúc trước vì ngại cái logo quá to trên hộp, cậu tháo bỏ vỏ, rồi nhét đại vào một chiếc hộp trơn... Ai ngờ lại sinh ra trò hề này.

Giờ thì... phải làm sao?

Cậu quay mặt đi, thầm cầu mong Tà Thần không biết đây là thứ gì. Không có hộp đựng, nhìn qua cũng chỉ như một dụng cụ bình thường thôi... đúng chứ?

Hy vọng mong manh vỡ vụn khi đối phương cất tiếng:

"Em thấy người không khỏe à?"

Không ngờ mình sẽ thấy thứ này, ánh mắt Tang Hoài Ngọc trầm hẳn. Bản năng quý tộc của hắn vẫn giữ vững được vẻ điềm tĩnh, không hề dán mắt vào người Thời Ngu.

Nếu khi nãy đầu chỉ "ong" một cái, thì bây giờ oành một tiếng — mặt Thời Ngu đỏ bừng. Sắc đỏ lan từ vành tai xuống tận cổ.

"Không... không có gì." Cậu hít sâu, cố gắng giải thích:

"Cái này... Tôi thấy trên mạng, tò mò quá nên mua về xem thử thôi."

Đầu óc rối tung, bản thân cậu còn chẳng rõ mình đang nói gì.

Lặng đi một thoáng, Tang Hoài Ngọc hạ giọng:

"Thật chứ?"

Giọng hắn khàn nhẹ. Rõ ràng hai người đứng không quá gần, vậy mà bầu không khí bỗng chốc trở nên chật chội.

Thời Ngu gật lia lịa. Khi bắt gặp ánh nhìn của hắn, đầu cậu "đứt cầu dao", liền lùi một bước. Bốn mắt chạm nhau nửa giây, cậu ôm chặt cái máy mát-xa, xoay người như chớp... chạy thẳng vào phòng.

Tang Hoài Ngọc sững lại nửa nhịp — không ngờ phản ứng lại là chạy.

Thời Ngu cũng không ngờ mình ôm đồ bỏ chạy. Nhưng đã vào đến phòng rồi thì... đỡ phải đối mặt với trường hợp xấu hổ sử thi kia.

Chỉ cần nhớ lại cảnh Tà Thần cúi đầu nhìn vào chiếc hộp là cậu đã muốn thời gian tua ngược. Nếu có thể quay lại, cậu tuyệt đối không bao giờ đụng vào cái hộp ấy!

A a a a — hình tượng của mình tiêu rồi!

Cậu ôm hộp, ngồi đờ trên giường.

Ngoài cửa, cánh cửa vừa khép. Cổ họng Tang Hoài Ngọc khẽ chuyển, đột nhiên cảm thấy khô.

Lần đầu tiên, một vị thần lại giống như con người: hắn rũ mắt, đi rót một ly nước đá.

Nước lạnh lướt qua yết hầu. Hắn nhắm mắt, nhận ra — ngay cả cái lạnh này cũng chẳng ăn thua.

Đêm đó, Thời Ngu trằn trọc không ngủ được — hiếm có từ khi mang thai tới giờ. Ngay cả hôm Tà Thần phát hiện cậu và tiểu quái vật, cậu vẫn ngủ như thường.

Vậy mà tối nay, nghĩ hướng nào cũng chạm vào cảnh tượng "đào hố bằng ngón chân". Mặt lại nóng bừng. Tệ nhất là, vì tâm trạng lên xuống, chỗ ấy... hình như còn hơi đau?

Cậu cố lờ đi. Sáng hôm sau, cậu ngồi trên giường, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên phòng làm việc với phòng khách. Khi chắc là không có tiếng động, cậu mới rón rén bò dậy.

Đi rồi sao?

Cậu thò đầu ra, thấy nhà trống thì thở phào. Vất vả lắm mới nắm chút quyền "nói chuyện" mỗi ngày, tiểu quái vật lập tức "quạc" một tiếng.

Mẹ ơi, sao thế?

"Không có gì. Con nín nào." Cậu dỗ nhẹ.

Cậu cầm điện thoại đi ra, vừa nhìn đã thấy tin nhắn nhắc bữa sáng quen thuộc của Tà Thần:

"Sáng nay có sủi cảo tôm và canh ngô, hy vọng em thích. —— 9:30."

Thời Ngu liếc qua rồi định cất máy. Nhưng trong đầu sực nhớ, cậu cúi xuống xem lại.

9:30?

Khoan đã — tin nhắn hiển thị thời điểm gửi là 9:29:59 cơ mà?

Vì vừa nãy cậu tình cờ liếc thấy đồng hồ trên màn hình, nên mới thấy lạ. Ban đầu cậu tưởng Tang Hoài Ngọc cài nhầm giờ. Nhưng vừa mở danh bạ, lướt một vòng, cậu bắt gặp status của người quen trong giới:

"Kỳ lạ quá? Tôi vừa bị mất trí nhớ à?

Rõ ràng tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật vợ lúc 9:30, sao thành 29 phút? Oan quá, vợ còn bảo tôi không thành ý!"

Vương Sơn của Hiệp hội Dị năng vừa set báo thức cho chuẩn từng giây, ai biết lại dính phải chuyện dở khóc dở cười này.

Hả?

Không phải mình nhìn nhầm... mà Vương Sơn cũng y như vậy?

Thời Ngu chớp mắt, nhìn chằm chằm dòng trạng thái thêm lần nữa. Như có linh tính, cậu mở lịch sử tin nhắn của Tà Thần ra xem.

Mỗi sáng, hắn đúng 9:30 gửi thông báo bữa sáng, chưa từng sai. Chỉ hôm nay — 9:29:59, tức là sớm hơn một giây.

Càng nhìn càng thấy không ổn. Cậu cúi đầu nhìn bụng, hỏi tiểu quái vật:

"Con có nhớ giờ không?"

Hôm nay là lượt nói cuối cùng trong ngày, tiểu quái vật nghiêm túc vận não nửa ngày mới hiểu "giờ" là gì. May là gần đây nó học được kha khá "tri thức", vẫn nhớ con số. Một xúc tu vươn ra, khua khua: "Quạc!"

9:30.

Ba ba... gửi tin nhắn.

Tiểu quái vật cũng khẳng định là 9:30.

Do cảm giác siêu nhạy, đã "cảm" được là hiếm khi nhầm. Nói cách khác, thời điểm thực tế là 9:30, nhưng vì một lý do vô danh, thời gian bị đẩy lùi đi một giây — nên màn hình mới "đóng băng" ở 9:29:59.

Một giây — nếu không soi kỹ, mấy ai để ý?

Thời Ngu thấy kỳ dị. Thời gian mà cũng có thể lệch?

Chẳng lẽ thế giới này xảy ra vấn đề lớn?

Cùng lúc đó, Tang Hoài Ngọc cũng nhận ra điểm bất thường. Vừa gửi tin nhắn cho Thời Ngu xong, bàn tay lật văn kiện của hắn khựng nhẹ.

Trong thoáng chớp mắt, con ngươi màu xám của hắn nheo lại.

Thời gian vừa "nhảy"?

Sự dao động rất nhỏ trên trục thời gian khiến thần linh nhạy cảm như hắn lập tức bắt được. Hắn tháo dải lụa trắng trước mắt, theo đường nhảy ấy mà truy hồi.

Chỉ là — đường truy hồi bị đứt đoạn trong "nháy" ấy lại trỏ thẳng về phía Thời Ngu.

Hắn quay đầu nhìn về hướng Hoa Cam Lộ, trong mắt thoáng hiện ý vị ngoài dự liệu.

Thời Ngu hoàn toàn không biết chính cậu vừa gây ra động tĩnh. Bản thân cậu không cảm nhận được gì.

Xác nhận có chuyện lạ về thời gian, cậu ngẫm nghĩ: Hiệp hội dị năng hẳn cũng sẽ phát hiện. Chuyện rõ rành rành trên vòng bạn bè như của Vương Sơn không thể chỉ mỗi một người thấy.

Cứ chờ xem Hiệp hội điều tra ra sao đã.

Cậu chau mày, âm thầm nâng mức cảnh giác với rủi ro thế giới.

Không ngờ ngay cả khi đã có năng lực tự bảo vệ, cuộc sống ở đây vẫn tiềm ẩn nguy hiểm.

Thời gian... cũng có thể bị đẩy lên?

Cậu lắc đầu, đặt điện thoại xuống tay. Sực nhớ nồi sủi cảo tôm và canh ngô vẫn trên bếp, cậu múc bữa sáng, vừa ăn vừa chờ tin.

Nửa giờ sau, ăn xong, cậu mở điện thoại.

Vòng bạn bè của Vương Sơn đã gỡ bài.

Hửm?

Hiệp hội... đã phát hiện rồi?

Thực ra, phải đến nửa giờ sau Hiệp hội mới nhận ra trạng thái ấy. Dạo này gió êm sóng lặng, nhiều hội viên đã xin nghỉ dài hạn, gom kỳ nghỉ cũ để xả.

Tổng bộ gần như vắng: Phó Nam Nghiêu đang ở phòng thí nghiệm phối hợp kiểm tra; Hàn Sở Dập đến trường; về cơ bản chỉ còn Thẩm Ngôn và Triệu Văn.

Sáng nay Thẩm Ngôn vừa trực đêm ở bệnh viện về, vốn định mở phòng live của Thời Ngu lên xem. Vừa giơ tay, anh thoáng thấy thời gian trong trí nhớ và trên điện thoại không khớp. Anh nghĩ mình hoa mắt vì thức đêm, không để tâm — cho đến nửa giờ sau, Văn Tĩnh Tĩnh ở phòng trực ban gõ cửa:

"Bác sĩ Thẩm, có chuyện lớn rồi. Anh và Triệu ca qua xem ngay."

Phản xạ đầu tiên của Thẩm Ngôn là quỷ dị lại rục rịch. Im ắng lâu thế, bọn chúng khó chịu cũng là thường.

Nhưng khi đến trước máy đo, anh mới hiểu vì sao vẻ mặt của Văn Tĩnh Tĩnh lúc nãy kỳ quặc như vậy.

Đám quỷ dị ở ngoài khu Hoa Cam vẫn yên như cũ.

Vấn đề nằm ở — thời gian.

Không lâu trước đó, đồng hồ trên máy đo trong một khoảnh khắc đã nhảy sớm một giây.

Con mắt thường khó phát hiện, nhưng thiết bị đặc thù thì đã ghi lại.

Lông mày Thẩm Ngôn khẽ nhíu. Anh quay đi.

Đoán được anh muốn hỏi, Văn Tĩnh Tĩnh nói ngay:

"Vừa kiểm tra toàn bộ thiết bị — không có lỗi.

Hơn nữa..."

Cô đưa điện thoại, cho Thẩm Ngôn và Triệu Văn xem vòng bạn bè của Vương Sơn:

"Hai anh xem — Vương ca cũng bắt trúng hiện tượng này. Vừa hay là bằng chứng khớp với số liệu trên máy."

Triệu Văn và Thẩm Ngôn nhìn nhau, đều không nghĩ có ngày gặp chuyện vô lý đến vậy. Từ khi Hiệp hội thành lập đến nay, đây là lần đầu.

Triệu Văn nhăn trán:

"Tôi từng nghĩ quỷ dị làm lệch thời tiết đã ghê gớm lắm rồi, không ngờ còn có thể động vào thời gian. Nói ra ai tin đây?"

"Không được, tôi vẫn thấy khó tin." Anh lắc đầu.

Thẩm Ngôn bỗng nói nhỏ:

"Lúc nãy tôi cũng cảm thấy thời gian có vấn đề."

Chỉ là anh tưởng mình ảo giác... ai ngờ lại là thật.

Văn Tĩnh Tĩnh và Triệu Văn nhìn nhau, đều sững sờ.

Dẫu trong lòng cũng chấn động, Thẩm Ngôn vẫn gắng giữ bình tĩnh:

"Bảo Vương Sơn xóa bài trên vòng bạn bè đi. Đừng để chuyện này bị khuếch đại."