Một Kẻ Qua Đường, Lại Lỡ Mang Thai Con Của Tà Thần - Chương 114

Chương 114: Mắt thần

- Nam Siêm Tinh -

Một câu nói khiến Thời Ngu cứng người, suýt nữa hoài nghi Tà Thần đã phát hiện chuyện mấy ngày nay cậu lén vào Dị Năng Giả Hiệp Hội.

Nhưng cậu vốn đã quét dọn mọi dấu vết rất kỹ, chắc là không thể nào đâu?

Không chắc lắm, cậu trầm ngâm một lát rồi giả vờ thản nhiên chớp mắt:

"Không có chuyện gì đâu. Anh cứ yên tâm."

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Thời Ngu không đoán được đối phương có tin hay không.

Cậu tự nhiên quay về phòng, nhưng lời nói vừa rồi của Tà Thần vẫn khiến cậu mơ hồ suy nghĩ.

Nếu thật sự có nghi ngờ, liệu vị thần đó có chịu giải đáp cho cậu không?

Chuyện liên quan đến chính bản thân mình, Thời Ngu vốn không quen đem hỏi người khác — điều đó khiến cậu cảm thấy không an toàn.

Thế nhưng, tra xét suốt nửa ngày, cậu vẫn chẳng tìm ra chút manh mối nào...

Thở hắt ra, Thời Ngu mở danh sách liên hệ, lật nửa buổi mới tìm được cái tên "đại lão bản."

"Lão bản, ngủ chưa ạ?"

Một biểu cảm gõ cửa đáng yêu được gửi đi. Tang Hoài Ngọc nhìn thấy tin nhắn, hơi khựng lại — không ngờ sau khi trở về, Thời Ngu lại tự mình nhắn cho "đại lão bản." Hắn khẽ cười.

"Ở."

Chỉ một chữ thôi, cũng khiến Thời Ngu yên tâm hẳn, cậu dè dặt gõ tiếp:

"Lão bản, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

"Nếu trong đầu có rất nhiều điều nghi hoặc, nhưng người trước mặt lại là kẻ rất khó tin tưởng, anh có lựa chọn hỏi không?"

Khó tin tưởng sao?

Tang Hoài Ngọc rũ mắt, ánh sáng lặng lẽ trong đáy mắt khẽ động.

Tuy Thời Ngu vẫn chưa thật sự tin thần, nhưng việc cậu chọn hỏi "đại lão bản" đã chứng tỏ cậu bắt đầu dao động.

Hắn dừng lại một lát, nhìn vào màn hình.

"Tại sao lại không chứ?"

...Tại sao không?

Đó là cách nghĩ của "đại lão bản" sao?

Thời Ngu thoáng kinh ngạc. Cậu chẳng bao giờ làm được sự thẳng thắn như vậy. Có lẽ do ấn tượng trong sách đã ăn sâu, cậu rất khó thật lòng tin tưởng Tà Thần — dù người ấy chưa từng làm gì tổn hại cậu.

Thôi, để mai nghĩ tiếp vậy.

Thời Ngu nằm xuống, đầu óc lộn xộn mãi chẳng yên.

Trong phòng khách, Tang Hoài Ngọc chờ một lúc, thấy cậu không nhắn thêm, mới thu ánh nhìn lại.

Hắn vốn nghĩ hôm nay Thời Ngu sẽ không tới nữa. Dù sao, lòng cảnh giác của con người đối với thần vốn rất mạnh.

Nhưng đến tối, khi vừa định rửa mặt, hắn lại nghe tiếng gõ cửa.

Hai tiếng gõ nhẹ, có vẻ hơi thấp thỏm. Người đàn ông đang thay đồ khẽ hạ mắt, cài xong nút cổ áo rồi đi ra.

Thời Ngu đứng ngoài cửa, đang cố trấn định, thì cửa bỗng mở — suýt chút nữa cậu lao thẳng vào trong. May mà kịp dừng lại.

Cậu ho khẽ, có chút ngượng:

"Ngài... ngủ rồi sao?"

Người đàn ông mặc áo ngủ đen rũ mắt nhìn cậu:

"Chưa. Nhưng vừa định đi tắm."

Thời Ngu: "......"

A? Sao lại trùng hợp thế?!

Cậu ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra hắn vẫn đang mặc áo ngủ — hiếm khi thấy Tà Thần ăn mặc tùy ý như vậy.

Cậu thoáng sửng sốt, hai tai lập tức nóng ran. Tò mò gì đó tạm thời bị đẩy lùi, cậu lắp bắp:

"Ngại quá, tôi không biết anh đang chuẩn bị rửa mặt... tôi quay lại sau cũng được."

"Anh cứ tắm trước đi."

Không hiểu sao, chỉ một nút áo hở ra thôi mà tai cậu nóng bừng, không dám nhìn thẳng.

Rõ ràng ngày thường cậu xem truyện tranh toàn loại không chớp mắt, sao giờ lại đỏ mặt như thế?

...Chẳng lẽ càng là người cấm dục, càng dễ khiến người ta rung động?

Thời Ngu vội tự niệm "mình là thẳng nam," cố bình tĩnh lại.

Tang Hoài Ngọc tránh sang một bên:

"Vào đi."

Hắn xoay người, để lộ phía sau căn thư phòng.

Thời Ngu gật đầu bước vào. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết thầm mắng mình thật vô duyên.

Trong lòng nhủ nên rút lui, nhưng chân lại không nghe lời — đến khi hoàn hồn, cậu đã ngồi xuống rồi.

Phòng của Tang Hoài Ngọc vẫn như lần công tác trước, chẳng thay đổi gì.

Tang Hoài Ngọc liếc nhìn cậu, chậm rãi hỏi:

"Chẳng lẽ tôi mặc có gì không ổn sao?"

Thời Ngu vội lắc đầu.

"Vậy tại sao em không dám nhìn tôi ?" — hắn nghiêng đầu, giọng lười nhác:

"Tôi còn tưởng quần áo ta có vấn đề."

Khuôn mặt Thời Ngu lập tức đỏ rực.

"Không... Tôi chỉ nghĩ anh không thích bị người khác nhìn chằm chằm thôi."

Tang Hoài Ngọc khẽ cười:

"Tôi cho phép em nhìn."

Cậu sững người. Chưa kịp phản ứng thì hắn đã duỗi tay, nắm lấy tay cậu, đặt lên tấm lụa trắng che mắt mình:

"Đôi mắt của thần, chưa từng có ai dám nhìn thẳng. Em có muốn thử không?"

Bàn tay cậu run khẽ.

Cảnh tượng này... thật khó tin.

Không tò mò là nói dối. Dù sao kia cũng là đôi mắt của đại Boss trong sách.

Tang Hoài Ngọc như nhìn thấu do dự ấy, khẽ gỡ dải lụa xuống.

Ánh nhìn xám bạc của hắn lập tức chạm thẳng vào mắt cậu.

Thời Ngu vẫn nghĩ mình là thẳng nam.

Nhưng đôi mắt đó — quá hợp gu của cậu!

Cậu nhìn chằm chằm, miệng lẩm bẩm một câu:

"Thanh tỉnh lên đi, thẳng nam!"

Tang Hoài Ngọc ngẩn người, hơi nhướng mày:

"Thẳng nam?"

Chỉ hai chữ, nhưng khiến Thời Ngu cứng đờ.

Đối phương... đang trêu cậu sao?!

A a a! Có bầu thì cũng là thẳng nam được chứ?!

Cậu giận đến mức bật dậy, mặt đỏ như gấc, trừng hắn nhưng không dám mắng.

Tang Hoài Ngọc có chút bất ngờ, song nhìn dáng vẻ như mèo con xù lông của cậu, khóe môi hắn khẽ cong.

"Xin lỗi, tôi chỉ tò mò thôi."

"Tôi không biết 'thẳng nam' nghĩa là gì."

Thời Ngu: "......"

Dối trá!

Nếu hắn không liếc bụng cậu một cái lúc nói câu đó, cậu còn tin.

Nhưng thôi, vì hòa khí, người ở dưới mái hiên chẳng thể cãi. Cậu hít sâu, nghiến răng:

"Không... có gì."

Tang Hoài Ngọc nhìn cậu, thầm nghĩ: "Đáng yêu thật."

Hắn thu liễm ý cười, nhẹ giọng:

"Vừa nãy em gõ cửa, là có chuyện muốn hỏi tôi ?"

"Tiểu Ngư?" — Thời Ngu ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy. Bình thường trên mạng, mọi người gọi là "Ngư Bảo," chứ "Tiểu Ngư" thì chưa từng.

Từ miệng Tà Thần mà ra, hai chữ ấy lại mang theo chút thân mật khiến tim cậu khẽ loạn.

"À... Tôi muốn hỏi anh , mấy hôm trước khi thời gian bị nhảy, anh có nhận ra không?"

Đây là lý do mà cậu đã nghĩ trước khi đến.

Tang Hoài Ngọc gật đầu:

"Đương nhiên."

Chuyện lớn như thế, ngay cả người bình thường cũng chú ý, huống chi là thần.

Thời Ngu tiếp tục hỏi:

"Vậy anh có thể ngược dòng truy ra dao động phát ra từ đâu không?"

Cậu tra mãi không ra, chỉ hy vọng mình nghĩ sai.

Cậu vốn chỉ là người xuyên thư, sao có thể dính líu đến chuyện động trời ấy được chứ?

Nhưng giây tiếp theo, Tang Hoài Ngọc lại nhìn cậu, mày khẽ nhướng:

"Dấu vết đến từ chính em."

Thời Ngu: "......"

Xác định.

Hy vọng cuối cùng tan biến.

Tà Thần nói tiếp:

"Rất kỳ lạ. Đây là lần đầu tôi thấy có người có thể lay động dòng thời gian."

Chỉ một giây thôi, nhưng tính chất hoàn toàn khác.

Thời Ngu giật khóe miệng:

"Có thể... có liên quan đến đứa nhỏ trong bụng tôi không?"

Cậu nghĩ, thần tử có lẽ sẽ có năng lực đó.

Tang Hoài Ngọc khẽ cười:

"Nếu tôi nhớ không lầm, nó đến giờ còn chẳng khống chế nổi cả lôi đình, cạy thời gian ư?"

Thời Ngu: "......"

Đúng là độc miệng thật.

Cậu ho nhẹ, cố giữ bình tĩnh:

"Vậy... tôi đi trước nhé. Ngài cứ rửa mặt đi."

Tang Hoài Ngọc gật đầu, rồi gọi với theo:

"Nếu chưa có manh mối, hãy chờ thêm một chút. Đừng quá lo."

...

Thời Ngu trở lại phòng, nằm xuống, nhớ lại lời ấy.

Có lẽ đúng, không phải cậu điều tra chưa kỹ, mà là manh mối còn quá ít.

Có lẽ chỉ cần chờ.

Ôm gối, cậu khẽ mỉm cười — trong đầu vẫn vang vọng giọng nói của "đại lão bản."

Ngày mai, nhất định phải cảm ơn hắn thật tốt.

...

Sáng hôm sau, Tang Hoài Ngọc đến công ty, liền nhận được tin nhắn cảm ơn từ Thời Ngu — dĩ nhiên, gửi cho "đại lão bản."

Hắn rũ mắt, khóe môi cong nhẹ:

"Không cần khách sáo.

Nếu có gì thắc mắc, cứ hỏi tôi . Tôi rất vui được giúp."

"Cảm ơn lão bản."

Thời Ngu nằm dài trên giường, nghĩ người này thật tốt quá, chớp mắt mấy cái rồi khẽ nói:

"Hẳn là tạm thời không có gì nữa."

Hai người lại trò chuyện đôi câu, rồi cậu đặt điện thoại xuống, thong thả dạo quanh phòng — lòng nhẹ hơn hẳn.