Một Thanh Âm - Lăng Sơn - Chương 11

Chương 11: “Kỳ Kỳ không nghe thấy gì cả”

- Lăng Sơn -

Vì phải đưa Kiều An An về nhà nên quãng đường lại xa hơn nhiều.

Chiếc xe MPV bảy chỗ, Kiều An An và Tạ Chấp Lam ngồi ở hàng giữa. Cô quay lại nhìn Tạ Kỳ Chi. Đứa nhóc lên xe chưa được bao lâu thì đã ngủ thiếp đi, bị dây an toàn giữ chặt, đầu nghiêng sang một bên. Gương mặt ngủ say dưới ánh đèn đọc sách hơi vàng trông vô cùng thuần khiết, giữa mày mắt có một vẻ đẹp vẫn còn non nớt nhưng khiến người ta nhìn thôi đã khó quên.

Cô lại nhớ đến lúc tan học, Tạ Kỳ Chi kéo tay Tạ Chấp Lam gọi “anh ơi”, nói rằng cậu buồn ngủ, muốn về nhà sớm.

Kiều An An không quan tâm một đứa trẻ có buồn ngủ hay không, nhưng cô lại để ý đến sự do dự thoáng qua trong đôi mắt hổ phách của Tạ Chấp Lam khi y cúi xuống nhìn cậu.

Tạ Chấp Lam có chút mệt mỏi, nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay y, khẽ hỏi: “Lam ca, sao anh chưa bao giờ nói là anh có một đứa em trai vậy?”

Tạ Chấp Lam quay đầu lại, theo thói quen hàng mi cong lên, hỏi ngược lại: “Anh chưa nói à?”

Kiều An An trả lời: “Chưa ạ.”

“Vậy chắc anh quên rồi, trước đây Kỳ Kỳ thường xuyên không có ở nhà.”

Kiều An An “à” một tiếng nửa hiểu nửa không, chẳng rõ không có ở nhà thì có thể đi đâu, và điều đó có liên quan gì đến việc y chưa từng nhắc đến em trai mình.

Cô không nghĩ nhiều, chuyển sang trò chuyện về việc trong lớp mình, những xích mích vụn vặt, những chuyện vặt vãnh. Tạ Chấp Lam luôn chăm chú nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, là dáng vẻ mà không biết bao nhiêu lần cô vô tình nhìn thấy trong đám đông và đã phải lòng.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Nhìn thấy tên trên màn hình, Tạ Chấp Lam khựng lại một chút, rồi nghe máy nói: “Mẹ, buổi tối tốt lành ạ.”

“Tốt lành cái gì, mẹ với bố con bận chết đi được. Con tan học buổi tối rồi chứ, sắp về đến nhà chưa?”

Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng ly tách khẽ chạm vào nhau, mẹ y uống một ngụm nước, giọng nói đã được làm ẩm nhưng vẫn toát lên một sự mệt mỏi không hề che giấu, “Chiều nay mẹ đã gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con rồi. Những vấn đề cũ rích ấy mẹ lười nói lại với con, học hành lười biếng, thành tích trồi sụt, còn thích trêu chọc con gái nữa. Đầu óc con chỉ để vào những chuyện này thôi à?”

“Mẹ và bố con không thường xuyên ở nhà, con chính là anh cả trong gia đình, mẹ luôn hy vọng con có thể gánh vác trách nhiệm, nhưng con thì sao? Lớn chừng này rồi mà chẳng có chút tiến bộ nào. Tạ Chấp Lam, con muốn mẹ và bố con phải thất vọng về con đến bao giờ nữa?”

Giọng nói lọt ra ngoài, lọt vào tai Kiều An An. Nghe những lời phủ định đó, trong lòng cô đầy sự ngạc nhiên.

Tạ Chấp Lam học giỏi, EQ cao, đẹp trai, mọi mặt đều vô cùng xuất sắc, hoàn toàn không giống với những cậu trai non nớt, thích làm đỏm trong lớp cô. Dù có cho họ thêm 800 năm nữa, có lẽ cũng chưa chắc đã tiến hóa được như y.

Cô cứ nghĩ y chắc chắn đến từ một gia đình ấm áp, biết tôn trọng và rất có giáo dưỡng…

Hóa ra ngay cả bố mẹ của Tạ Chấp Lam cũng có nhiều điều không hài lòng về y như vậy.

Vẻ mặt Tạ Chấp Lam không hề thay đổi, dường như đã quá quen với điều đó. Y khẽ cúi mắt, mỉm cười nói: “Mẹ đã mệt cả ngày rồi, vẫn còn nhiều năng lượng để dạy dỗ con thế à, muộn rồi, mẹ nghỉ sớm đi ạ.”

“Con nghĩ mẹ không muốn nghỉ sao? Con nghĩ mẹ vì ai mà phải như vậy?” Mẹ y hừ một tiếng, “Bố con lại say rồi, những người trong bàn nhậu đó…”

Kiều An An biết Tạ Chấp Lam rất giỏi dỗ ngọt người khác, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, y có thể an ủi người mẹ đang mệt mỏi, cáu kỉnh của mình một cách thành thạo không kém gì dỗ dành bạn gái.

Đợi khi giọng mẹ y dịu lại một chút, Tạ Chấp Lam bảo: “Nói con nhiều như vậy rồi, sao mẹ không hỏi thăm tình hình của Kỳ Kỳ?”

“Hả? Sức khỏe của thằng bé thế nào?”

Tạ Chấp Lam không trả lời, y rũ mắt xuống và hỏi lại: “Mẹ chỉ quan tâm đến sức khỏe của em nó thôi sao?”

Không khí cứng lại trong chốc lát, y nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của mẹ trở nên hơi méo mó qua tiếng dòng điện: “Mẹ đối xử với nó thế nào, đến lượt con dạy à?”

“Sao lại giận nữa rồi, giận nhiều không tốt cho sức khỏe đâu mẹ, mẹ chẳng hay kêu đau tim, khó thở sao, lại phải uống thuốc đấy.” Âm cuối của Tạ Chấp Lam mang theo tiếng cười, vừa như làm nũng vừa như trấn an, “Kỳ Kỳ rất tốt, đi học ở Nghi Trung cũng coi như thích nghi được, tình trạng sức khỏe cũng khá ổn, sau khi đổi thuốc mới thì ho ít hơn trước rồi. Như vậy mẹ có thể yên tâm chưa ạ?”

“Mẹ có thể yên tâm cái gì? Nói với con chuyện gì con cũng cợt nhả, bao giờ mới chịu nghiêm túc một chút?” Mẹ y nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, “Mẹ không có thời gian lo cho nó nhiều hơn nữa. Nó có thể sống khỏe mạnh là được rồi. Con là anh, bố mẹ không có ở nhà, phải có trách nhiệm của một người làm anh, chăm sóc tốt cho em.”

“Vâng, con hiểu rồi.” Tạ Chấp Lam nói, “Mẹ nghỉ ngơi đi ạ, mẹ ngủ ngon.”

Cuộc gọi kết thúc.

Y ném điện thoại lên ghế ngồi, một tay chống trán từ từ cúi đầu. Mái tóc đen nhánh rủ xuống, che đi những cảm xúc nhỏ nhặt thoáng qua trong mắt y vào khoảnh khắc đó.

Kiều An An nhìn y, cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó chọc vào, chua xót và nhức nhối.

Mọi người đều chỉ thấy vẻ ngoài hào nhoáng, phóng khoáng và khéo léo của y, nhưng vào lúc này, sự đa sầu đa cảm và yếu đuối của y lại chỉ dành riêng cho cô.

Kiều An An mím môi, khẽ hỏi y: “Lam ca, anh ổn không?”

Tạ Chấp Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi sáng, sự mệt mỏi vô tình bị lộ ra giống như một làn khói dưới ánh mặt trời, chỉ là ảo giác thoáng qua của cô, chưa kịp tồn tại đã tan biến.

Xe dừng lại, Tạ Chấp Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm tay cô nói: “Em đến nơi rồi, anh đưa em đi một đoạn nhé.”

Khi quay lại, Tạ Chấp Lam đi về phía sau, ngồi xuống cạnh Tạ Kỳ Chi.

Cậu đã tỉnh một lúc khi anh trai lên xe, ngồi thẫn thờ trong quầng sáng vàng nhạt, dụi mắt hỏi sao vẫn chưa về đến nhà.

Tạ Chấp Lam nói: “Sắp rồi, còn khoảng nửa tiếng nữa.”

Tạ Kỳ Chi “ồ” một tiếng, dựa vào vai y, từ từ nói: “Em vừa nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ nói gì à?”

“Mẹ bảo, Kỳ Kỳ phải uống thuốc đúng giờ, chăm sóc sức khỏe thật tốt.”

Tạ Kỳ Chi hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Gặp khó khăn thì cứ tìm anh, anh sẽ giúp em giải quyết.”

Tạ Kỳ Chi nhắm mắt lại nói: “Anh trai giỏi quá.”

Cậu nghe thấy Tạ Chấp Lam bật cười, còn muốn nói gì đó, nhưng đầu óc nặng trĩu, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi được y bế xuống xe, Tạ Kỳ Chi vòng tay ôm lấy cổ y, một lần nữa ngửi thấy mùi hương không thuộc về y trên vạt áo, cậu mới nhớ ra lúc nãy mình muốn nói gì.

Cậu ngẩng đầu nhìn đường quai hàm của anh trai, muốn hỏi y: Anh cũng đã từng ôm người khác như cách anh ôm em hả?

Trước đây khi nằm viện, chỉ có Tạ Chấp Lam thường xuyên đến thăm cậu. Y đi lại giữa bệnh viện, nhà và trường học, là người duy nhất mà cậu có thể gặp ngay sau khi tỉnh dậy, trong những lúc giằng co giữa sự sống và cái chết.

Tạ Kỳ Chi chưa bao giờ nghĩ rằng, mình thực ra chỉ là một điểm trong ba điểm trên đường thẳng của y, là một trong số rất nhiều người gọi y là “anh trai”.

Anh trai đối xử tốt với người khác cũng giống như đối xử tốt với mình… y không phải là anh trai duy nhất của mỗi cậu.

Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Chi thức dậy rất sớm, cùng anh trai đến trường.

Việc này sớm hơn giờ dậy bình thường của cậu gần hai tiếng đồng hồ. Tạ Chấp Lam luôn lo lắng cậu ngủ không đủ giấc, ban ngày sẽ không có tinh thần. May mắn thay, người bạn cùng bàn của y là một người thường xuyên trốn tiết đọc sớm và tiết tự học buổi tối, nên vị trí đó vừa vặn để Tạ Kỳ Chi có thể ngủ bù.

Suốt một tuần liền, Ứng Hoài không hề phát hiện ra chuyện này, cho đến lễ khai giảng vào thứ hai.

Bảy giờ sáng, Lâm Kiến Thiện của hội học sinh gọi điện đến, nhờ hắn giúp chụp vài bức ảnh để đăng lên tạp chí của trường. Ứng Hoài đồng ý, cúp máy xong, hắn lướt xuống danh bạ cuộc gọi và thấy năm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Tạ Chấp Lam.

Tạ Kỳ Chi chống cằm đọc sách Ngữ Văn, đọc một hồi thì bị lạc dòng, những chữ Hán nối tay nhau xoay tròn xung quanh cậu.

Cậu kê sách giáo khoa lên gật gù ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa, cậu nghe thấy tiếng Ứng Hoài và anh trai đang cãi nhau.

Anh trai y nói: “Dù sao thì cậu cũng không đến, có gì quan trọng đâu?”

Ứng Hoài cười lạnh một tiếng: “Sao cậu không gạch tên tôi trong danh sách, đổi thành tên của thằng bé luôn đi.”

Tạ Kỳ Chi giật mình, tỉnh ngủ hẳn.

Cậu đột ngột ngồi thẳng dậy, động tĩnh quá lớn, Tạ Chấp Lam và Ứng Hoài đều quay lại nhìn, không ai nói thêm lời nào.

Anh trai y nháy mắt với cậu, cố nhịn cười và quay mặt đi chỗ khác.

Giọng Ứng Hoài nghe có vẻ hung dữ, nhưng vẻ mặt hắn lại rất bình thản, không giống như đang tức giận. Hắn cúi người xuống, đột nhiên rút ngắn khoảng cách đến mức khiến Tạ Kỳ Chi rất khó chịu, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải, câu tiếp theo là gì?”

Câu gốc “东临碣石,以观沧海” – Tiến về phía đông đến núi Kiệt Thạch, để ngắm nhìn biển cả mênh mông.

“Hả?” Tạ Kỳ Chi sững sờ, còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, hắn đã đứng thẳng dậy. Mái tóc đen trước trán khẽ rung lên, ý cười trong mắt không hề che giấu.

Tạ Kỳ Chi hơi ngơ ngác, hoàn toàn không nhận ra một bên mặt mình đã bị ấn đỏ, còn in cả một bài thơ cổ vừa nãy không trả lời được.

Da cậu rất trắng, mấy dòng chữ in bài Quan Thương Hải trên mặt cậu nổi bật vô cùng.

Anh trai không thể chịu đựng được nữa, đưa cho cậu một chiếc gương nhỏ. Tạ Kỳ Chi cầm lấy soi, mặt cậu lập tức đỏ bừng, dùng mu bàn tay cố gắng chà xát.

Tạ Chấp Lam giữ chặt bàn tay cậu, bất lực nói: “Em đang lau mặt hay nhào bột thế?”

Hắn mượn khăn ướt của một bạn nữ để lau giúp Tạ Kỳ Chi.

Ứng Hoài dựa lưng vào bảng đen cuối lớp, đứng phía sau Tạ Kỳ Chi.

Khi cãi nhau với anh trai, hắn có vẻ rất bực bội khi có người chiếm chỗ của mình, nhưng giờ lại tỏ ra thờ ơ. Tạ Kỳ Chi lén nhìn hắn mấy lần, nhưng cũng không thấy hắn xách mình lên và đuổi ra ngoài.

Thầy Đường bước vào từ cửa trước, Ứng Hoài tiện tay lấy một cuốn sách tiếng Anh ra làm bộ, cúi đầu nói với Tạ Chấp Lam: “Tối qua cậu gọi điện cho tôi làm gì?”

“Thấy rồi mà không biết gọi lại à?”

“Lúc đó đang tắm, không xem điện thoại, ngủ dậy mới thấy.”

“Đừng kiếm cớ nữa,” Tạ Chấp Lam không ngẩng đầu nói, “Cậu chỉ là không muốn nghe thôi.”

Tạ Kỳ Chi bất ngờ trước giọng điệu quả quyết của anh trai. Nghe có vẻ như Ứng Hoài là một kẻ chuyên không nghe điện thoại, và rất thích tìm lý do, lúc thì điện thoại hết pin, lúc thì đang tắm.

Ứng Hoài ngước mắt hỏi: “Cậu có chuyện gấp à?”

Tạ Chấp Lam cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Cũng không gấp lắm, tôi tưởng cậu sẽ gọi lại.”

“Tôi gọi lại cho cậu lúc nào?” Ứng Hoài nói, “Cậu thật sự có chuyện thì sao không gọi lại lần nữa?”

Vẻ mặt Tạ Chấp Lam càng kỳ lạ hơn: “Làm sao tôi biết cậu phải mất bao lâu chứ?”

“Tắm thì có thể mất bao lâu?”

“Cậu chỉ tắm thôi sao?”

“Chứ còn gì nữa?”

Tạ Kỳ Chi nghe mà mông lung, nghi ngờ hai người họ đang nói về hai chuyện khác nhau.

Ứng Hoài cũng nhận ra, hắn nói với Tạ Chấp Lam: “Tiểu Đao không phải đã nghe cuộc gọi cuối rồi sao, sau đó cậu cũng không gọi nữa. Điện thoại tôi ném cho con chó, ngoài việc đi tắm ra thì còn có thể làm gì nữa?”

“Đó là chó nghe điện thoại à?”

Tạ Kỳ Chi đọc được ý “chứ còn gì nữa” trong ánh mắt của Ứng Hoài, hắn hỏi: “Cậu nghĩ Tiểu Đao sẽ dùng giọng của tôi nói xin chào, hay tôi vô duyên vô cớ thích học tiếng chó sủa để nói chuyện với cậu?”

Tạ Chấp Lam chớp mắt, nhìn khuôn mặt vô cảm của Ứng Hoài, rồi đột nhiên bật cười: “Nó không sủa, nó cứ thở hổn hển mãi thôi.”

Ứng Hoài sững người, không hiểu y đang cười cái gì.

“Tôi còn tưởng cậu đang…” Tạ Chấp Lam vừa cười vừa nói, “Làm tôi ngơ ngác mất một lúc, còn nghĩ không biết từ khi nào Ứng Hoài lại thoáng như vậy, thật sự không coi tôi là người ngoài.”

Ứng Hoài: “…”

Hắn im lặng một lúc lâu, không nhịn được nói: “Tạ Chấp Lam cậu có chút liêm sỉ đi, em trai cậu đang ngồi ngay cạnh đấy.”

Tạ Kỳ Chi quay đầu nhìn họ, không hiểu anh trai đang cười gì, sao lại liên quan đến mình nữa.

Mãi một lúc lâu Tạ Chấp Lam mới ngừng cười, đưa tay bịt tai Tạ Kỳ Chi lại và nói: “Kỳ Kỳ không nghe thấy gì cả.”

Tạ Kỳ Chi chớp mắt mấy cái, phản đối: “Em nghe thấy rồi.”