Một Thanh Âm - Lăng Sơn - Chương 25
Chương 25: “Người anh thích là Ứng Hoài”
- Lăng Sơn -
Thứ tư, hội thao của trường.
Môn thi của Tạ Kỳ Chi diễn ra khá muộn, vào lúc ba giờ chiều.
Để tránh bị lây nhiễm, anh trai không cho cậu đến quá gần đám đông.
Rời khỏi đội, Tạ Kỳ Chi đội chiếc mũ vàng nhỏ chống nắng, đeo bình nước của mình, tìm một chỗ trống xa mọi người trên khán đài rồi ngồi thừ ra, nghe tiếng nhạc ồn ào từ loa phát thanh. Giữa chừng, có vài bạn cùng lớp rủ nhau đi đến gần chỗ cậu, hào hứng bàn tán về một chủ đề nào đó. Họ liếc nhìn cậu một cái, nhưng không ai chào hỏi trước, rồi họ ngồi xuống một bên khác.
Không biết phát thanh viên hôm nay là ai mà đọc bài diễn văn với một giọng điệu rất khoa trương: “Các vận động viên thân mến…”. Ban đầu Tạ Kỳ Chi có chút buồn cười, đám bạn gần đó cũng nói “hài quá”, rồi tất cả đều cười ồ lên. Tiếng cười lọt vào tai Tạ Kỳ Chi, cậu bỗng không còn muốn cười nữa.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng mình rất mong anh trai hoặc Ứng Hoài có thể đến ngồi cùng, nhưng đã cố nhịn không nói ra, vì buổi chiều họ còn phải đi học, với lại cậu cũng không muốn tỏ ra quá bám dính.
Thế nhưng, khi họ không nhắc đến chuyện đó nữa, Tạ Kỳ Chi vẫn cảm thấy có chút buồn.
Và một chuyện khác cũng khiến cậu không vui là, hôm qua Ứng Hoài còn dạy cậu cách để kiên trì chạy hết quãng đường, vậy mà trưa nay đã đứng cùng một phe với anh trai, nói với cậu rằng, em có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào.
Trước khi bắt đầu chạy, thầy Hoàng cũng đã nói với Tạ Kỳ Chi như vậy: “Gia đình em đã nói với thầy, sức khỏe của em không được tốt. Cuộc đua này chúng ta cố gắng là được, thành tích thế nào không quan trọng, đừng cố ép mình.”
Lúc đó Tạ Kỳ Chi không nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu nói: “Em biết rồi ạ.”
Khi súng hiệu lệnh điện tử nổ, các vận động viên đều lao đi. Ngay từ vòng đầu tiên, Tạ Kỳ Chi đã bị bỏ lại phía sau. Cậu không vội vàng, Ứng Hoài cũng đã dạy cậu đừng vội, hãy chạy theo nhịp độ của riêng mình.
Ba giờ chiều, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt. Bóng của Tạ Kỳ Chi bám chặt lấy chân cậu. Tóc mái bị gió thổi bay, mồ hôi chảy dọc thái dương, thấm vào cổ chiếc áo thể thao màu trắng.
Càng chạy, cổ họng càng khô rát, như thể nuốt phải một ngụm cát. Cậu rất muốn dừng lại để ho. Nhưng bên cạnh thầy Hoàng lại tụ tập một đám con gái đang vẫy cờ nhỏ, lắc lắc tay và hô to: “Tạ Kỳ Chi! Cố lên!”
Tạ Kỳ Chi đành phải nghĩ vẩn vơ để phân tán sự chú ý, ví dụ như việc thầy Hoàng đứng bên cạnh quan sát suốt, tỏ vẻ rất quan tâm đến cậu. Nhưng nếu thầy thực sự quan tâm, đáng lẽ thầy phải phản đối ngay từ lúc nộp đơn đăng ký, chứ không phải bây giờ giả tạo đi cùng, khuyên cậu đừng cố ép bản thân. Thầy là một người lớn giả tạo.
2.000 mét là năm vòng tròn. Tạ Kỳ Chi nhớ con số 5, nhưng lại quên mất mình đã chạy đến vòng thứ mấy. Các vận động viên khác lần lượt vượt qua cậu, lướt qua bên cạnh rồi lại bỏ cậu lại phía sau rất xa.
Hôm qua Ứng Hoài nói sợ cậu bị bỏ lại quá xa sẽ khóc nhè, lúc đó Tạ Kỳ Chi thấy hắn nói linh tinh, nhưng bây giờ thì cậu thật sự rất muốn khóc.
Chân nặng trĩu, cơ thể nặng nề như một cột đá, cậu gần như không thở nổi.
Tạ Kỳ Chi nuốt nước bọt. Mùi vị gỉ sắt lan tỏa trong khoang miệng càng thêm nồng, cậu sợ mình sắp thổ huyết.
Hay là ngất xỉu luôn cho xong.
Nhưng lúc này đầu óc cậu lại không hề choáng váng. Cậu nhớ anh trai đã dặn cậu đặt bình nước ở một vị trí cố định nào đó để dễ lấy. Nhớ Ứng Hoài đã nắm tay cậu, viết dòng thơ “Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn”…
Tập thể dục quả nhiên có thể k*ch th*ch adrenaline. Tạ Kỳ Chi tỉnh táo như thể đang hồi quang phản chiếu. Cậu chỉ có thể một cách máy móc bước chân về phía trước.
Từ vạch đích truyền đến tiếng hò reo, có người lần lượt đã về tới.
Đám con gái bên cạnh thầy Hoàng hô lớn: “Aaaaa nhanh lên, chỉ còn một vòng cuối cùng!”
Tạ Kỳ Chi ghét họ đếm rõ ràng như vậy. Nếu không, cậu đã có thể trà trộn vào nhóm về đích, bớt phải chịu khổ thêm một vòng.
Cậu nghe thấy thành tích của người về nhất là 9 phút 50 giây, nhiều hơn của Ứng Hoài một nửa. Ngày xưa Ứng Hoài đã chạy thế nào vậy? Gắn cánh bay một vòng à?
Mồ hôi trên trán chảy qua mí mắt vào trong, tầm nhìn trở nên mờ mờ ảo ảo. Đi qua khu rừng cây ngô đồng rậm rạp, bỗng một bóng người quen thuộc lướt qua dưới bóng cây.
Là Ứng Hoài.
Hắn đứng dưới bóng cây, không nhìn rõ biểu cảm, cũng không làm bất cứ động tác cổ vũ nào có thể gây xao nhãng cho Tạ Kỳ Chi. Hắn chỉ đi theo sau cậu về phía vạch đích.
Mãi đến đoạn cuối, hắn mới chạy vài bước, đỡ lấy Tạ Kỳ Chi đang mệt đến mức gần như khuỵu xuống đất, nói: “Đừng ngồi xổm, đứng thêm một lát nữa.”
Chân Tạ Kỳ Chi mềm nhũn, khó chịu, cậu gắng sức nắm lấy tay áo Ứng Hoài, vầng trán nóng hổi dựa vào hắn và ho liên tục.
Ứng Hoài cảm thấy hơi lạ vì sao Tạ Chấp Lam vẫn chưa đến. Hắn lướt mắt một vòng quanh đám học sinh cấp hai đang vây lại, không thấy ai cầm bình nước của Tạ Kỳ Chi. Hắn cúi đầu hỏi: “Nước của em—”
Giọng nói chợt ngừng lại.
Tạ Kỳ Chi che miệng vẫn tiếp tục ho. Đám học sinh cấp hai đứng xem liếc thấy màu đỏ sẫm lộ ra từ đầu ngón tay tái nhợt của cậu, lộ ra vẻ mặt kinh hoàng: “Thầy Hoàng, cậu ấy thổ huyết rồi!”
“A—” Tạ Kỳ Chi há miệng.
Nhân viên y tế dùng kẹp gắp bông cầm máu ra, nói: “Xong rồi, đã cầm máu.”
Trong chiếc hộp nhựa nhỏ trên bàn có một cái răng trắng. Cô đưa cho Tạ Kỳ Chi và nói: “Đây chắc là chiếc răng sữa cuối cùng của em. Thay răng xong là sẽ lớn lên rồi.”
“Nhớ nhé, trong vòng hai giờ không được ăn gì. Tốt nhất là uống nước ấm, ít ăn đồ chua và cay nóng.”
Tạ Kỳ Chi bỏ chiếc răng vào túi, gật đầu nói: “Em nhớ rồi.”
Ứng Hoài lấy lại bình nước và mũ Tạ Kỳ Chi đã để quên. Tạ Kỳ Chi vừa nhìn thấy hắn đã hỏi: “Anh trai em đâu rồi?”
Ứng Hoài bước vào nói: “Bị một cô gái dụ dỗ đi mất rồi.”
Tạ Kỳ Chi lộ vẻ không vui. Ứng Hoài cúi đầu nhìn cậu, tay trái véo má bắt cậu há miệng ra, nhìn vào trong một cái: “May mà không phải răng cửa rụng, nếu không nói chuyện sẽ bị lọt gió đấy.”
Tạ Kỳ Chi đẩy tay hắn ra, phản đối trong tiếng cười của cô y tá: “Răng cửa của em thay từ lâu rồi.”
Ứng Hoài xoa đầu cậu, chào hỏi nhân viên y tế rồi đưa cậu rời đi.
Hắn hỏi: “Ngoài rụng răng ra, em còn thấy không khỏe ở đâu nữa không?”
Tạ Kỳ Chi nói: “Em khát quá, chị y tá bảo em uống nước ấm.”
“Chúng ta đi pha thêm nước nóng nhé.” Ứng Hoài lại hỏi, “Còn gì nữa không?”
Hai chân Tạ Kỳ Chi nặng như đổ chì. Cậu lắc tay Ứng Hoài làm nũng: “Chân mỏi, Ứng Hoài ca ca bế em.”
Ứng Hoài liền treo bình nước vào cổ Tạ Kỳ Chi, gấp chiếc mũ lại, tùy tiện nhét vào túi, rồi khuỵu gối xuống, đỡ chân cậu bế lên.
Hắn đi rất vững, Tạ Kỳ Chi tựa đầu lên vai hắn. Cơn buồn ngủ ập đến, cậu dần dần lim dim.
Nhưng chiếc bình nước quá cộm, tựa vào ngực rất khó chịu. Cậu tháo xuống treo vào cổ Ứng Hoài. Ứng Hoài không nói gì cũng không trừng mắt, vậy là đồng ý rồi.
Hôm nay là phiên bản Ứng Hoài ngoan ngoãn tuyệt đối của hội thao. Tạ Kỳ Chi an tâm nằm lên vai hắn.
Mái tóc mềm mại của cậu lướt qua bên cổ đối phương, tạo cảm giác nhồn nhột. Ứng Hoài muốn đẩy cậu ra xa một chút nhưng lại nhịn được, chỉ vỗ vỗ vào lưng cậu.
Chiếc áo thể thao của cậu nhóc vẫn còn hơi ẩm, mồ hôi ra không ít. Vừa đến gần là có thể ngửi thấy một mùi khoai tây chiên mặn mặn từ tóc cậu.
Ứng Hoài gọi cậu: “Đừng ngủ, uống chút nước đã.”
Tạ Kỳ Chi ngáp dài một cái, mắt khép hờ, giọng nói kéo dài đầy mệt mỏi: “Được, vậy anh đi nhanh lên một chút.”
Sau khi cho thêm nước nóng, Tạ Kỳ Chi ngửa đầu, ừng ực uống hết nửa bình, như một chú trâu nước nhỏ.
Ứng Hoài đưa cậu về lớp ngủ một lát, tiện thể đợi Tạ Chấp Lam quay lại tìm cậu.
Trước khi nhắm mắt, Tạ Kỳ Chi thấy Ứng Hoài dựa vào khung cửa đang nhắn tin cho ai đó, nhưng khi tỉnh dậy thì không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cậu dụi mắt. Từ thời khóa biểu của bàn trên, cậu thấy tiết cuối cùng buổi chiều là tiết Âm Nhạc, thảo nào trong lớp chẳng có ai.
Tiếng loa phát thanh của hội thao đã tắt, thay vào đó là khúc nhạc piano êm dịu báo hiệu giờ tan học.
Tạ Kỳ Chi đứng dậy, muốn ra ngoài tìm xem Ứng Hoài đi đâu. Ánh mắt cậu lướt qua khung cửa sổ trong suốt. Anh trai đột nhiên xuất hiện ở góc ngoặt của tòa nhà đối diện. Kiều An An, người đã lâu không gặp chạy theo sau, nắm chặt lấy cánh tay y.
Có vẻ như họ đang cãi nhau, nhưng chỉ có một mình Kiều An An kích động. Anh trai quay đầu lại, trên gương mặt mang vẻ bất lực xen lẫn chút lạnh nhạt.
Tạ Kỳ Chi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gió từ cửa sau thổi vào lớp, mơ hồ mang theo tiếng nói chuyện của họ.
Anh trai hỏi cô ấy: “Em muốn anh phải làm thế nào?”
Giọng Kiều An An nhỏ hơn, Tạ Kỳ Chi chỉ nghe lọt được từ “thay lòng đổi dạ”.
Anh trai lại hỏi: “Anh không thích em nữa, thì nhất định là đã thay lòng đổi dạ sao?”
Ngay sau đó, cái tên Lâm Kiến Thiện xuất hiện trong cuộc đối thoại của họ. Kiều An An tin chắc mục tiêu tiếp theo của anh trai nhất định là cô ấy, anh trai đã phủ nhận, nhưng cô ấy không tin, nên cứ nói đi nói lại mãi không dứt.
Tạ Kỳ Chi nghe thấy phiền, nhưng cũng không muốn xuất hiện trước mặt họ lúc này. Cậu bám vào khung cửa nhìn ngang ngó dọc, chợt thấy Ứng Hoài đang đi tới từ con đường rợp bóng cây đối diện.
Hắn đeo tai nghe, tay xách một túi đồ gì đó, băng qua đường chính để về lớp.
Tạ Kỳ Chi vẫy tay về phía hắn, nhưng Ứng Hoài đang cúi đầu xem điện thoại, không chú ý đến cậu.
Bên kia vẫn đang cãi nhau. Tạ Chấp Lam gỡ tay Kiều An An đang nắm chặt ra, đổi giọng nói: “Được rồi, em nói anh thay lòng đổi dạ thì anh chính là thay lòng đổi dạ.”
Kiều An An hỏi y: “Là ai?”
Tạ Chấp Lam không trả lời, y rời khỏi con hẻm râm mát, đi tới trước mặt Ứng Hoài.
Ứng Hoài thấy y, dừng lại, tháo tai nghe ra định nói gì đó, thì Tạ Chấp Lam đã ấn vào sau gáy hắn, đột nhiên cúi sát xuống.
Tạ Kỳ Chi sững sờ, chớp mắt mấy cái.
Kiều An An cũng sững sờ: “Tạ Chấp Lam, anh bị điên à?”
Anh trai đáp lại cô: “Em thấy rồi đấy, người anh thích là Ứng Hoài.”
Kiều An An như bị xúc phạm nặng nề, lao tới tát anh trai một cái, rồi quay đầu bỏ đi.
Gió lặng, trong bầu không khí im ắng, chỉ có Ứng Hoài là người bình tĩnh nhất trong số tất cả những người có mặt.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hắn giơ tay dụi má, có chút khó hiểu ngước mắt lên nhìn về phía Tạ Chấp Lam.