Một Thanh Âm - Lăng Sơn - Chương 35

Chương 35: Thủ lĩnh Kỳ Kỳ

- Lăng Sơn -

Tạ Kỳ Chi không chớp mắt nhìn Ứng Hoài, nhưng trên mặt hắn chẳng hề lộ ra sơ hở. Hắn cúi người lấy điện thoại của Tạ Kỳ Chi, bấm vài cái rồi đưa lại.

Tạ Kỳ Chi cúi đầu, thấy chữ “Anh trai” hiện giữa màn hình, mắt tròn xoe, co ngón tay lại không dám nhận: “Anh gọi điện cho anh trai em làm gì?”

“Nói chuyện với cậu ấy.”

Tạ Kỳ Chi lập tức nói: “Anh muốn nói thì tự mà nói đi.”

Ứng Hoài quay đầu nhìn cậu, nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười muốn trêu chọc rất quen thuộc với Tạ Kỳ Chi: “Sao em nhát gan thế?”

Tạ Kỳ Chi không phục hỏi lại: “Anh chưa bao giờ có lúc không dám nghe điện thoại của người khác sao?”

“Chỉ có lúc không muốn nghe thôi.” Bên kia không bắt máy, điện thoại tự động ngắt. Ứng Hoài không hề do dự, gọi cuộc thứ hai, nói với Tạ Kỳ Chi: “Cho nên, thường thì anh không nghe.”

Tạ Kỳ Chi: “…”

Hóa ra những gì anh trai nói là hắn cố ý không nghe điện thoại, giả vờ mình bận rộn là thật. Tên tội phạm quen thói này cuối cùng cũng thừa nhận rồi.

Cậu không thể tin nổi nhìn Ứng Hoài, hỏi: “Bản thân anh không nghe, lại bắt em phải nghe à?”

“Anh trai của em mà em sợ gì?” Lần này điện thoại đã kết nối. Ứng Hoài bật loa ngoài, đưa điện thoại đến gần Tạ Kỳ Chi nói, “Đừng chần chừ, bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là đối mặt với nó.”

Hắn muốn làm gì Tạ Kỳ Chi hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ có thể dùng ánh mắt lên án.

Nhưng ngoài điều đó ra, Tạ Kỳ Chi không khỏi có chút ghen tị với cách làm việc dứt khoát, không hề mâu thuẫn trong lòng của Ứng Hoài.

Thật ngầu, nếu không phải dùng để ép buộc mình thì tốt quá rồi…

Giọng anh trai vọng ra từ điện thoại, ngữ khí bình thản, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Kỳ Kỳ, em tìm anh có chuyện gì à?”

“À? Haha, không có gì ạ.” Tạ Kỳ Chi cười gượng vài tiếng, hỏi han như chào hỏi, “Anh đang bận gì sao?”

Ứng Hoài nhìn vẻ mặt căng thẳng của cậu thấy buồn cười, cậu nắm chặt vạt áo, đảo mắt liên tục, hàng mi chớp không ngừng. Hắn làm khẩu hình miệng hỏi: “Em với anh trai không thân à?”

Tạ Kỳ Chi không có thời gian cãi nhau với hắn, nhanh chóng đập vào cánh tay Ứng Hoài một cái, bảo hắn mau im miệng, đừng làm phiền mình.

Tạ Chấp Lam phớt lờ câu hỏi vô nghĩa của cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Em không có chuyện tìm anh, nhưng anh có chuyện tìm em.”

“Anh ơi!” Tạ Kỳ Chi vẻ mặt nghiêm trọng, nhanh chóng quỳ sụp xuống: “Em sai rồi, anh đừng giận.”

“Không phải anh sai sao?” Tạ Chấp Lam từ tốn hỏi, “Anh có thành kiến với người bạn thân tóc xanh của em, phải tự kiểm điểm và sửa sai, em có lỗi gì? Em làm đúng mà.”

Trước đây, khi anh trai nói chuyện với giọng điệu tức giận đến bật cười như thế này, Tạ Kỳ Chi không biết phải đối phó ra sao, chỉ có thể nũng nịu xin anh tha thứ. Nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể lúng túng nhìn vào điện thoại, nói một cách khô khan: “Anh ơi, em không cố ý.”

“Nói rõ xem, cái gì là không cố ý?” Tạ Chấp Lam ngữ khí ôn hòa, dịu dàng hỏi, “Cúp điện thoại của anh là không cố ý? Tắt nguồn cả đêm là không cố ý? Hay vì một thằng nhóc tóc xanh mới quen vài ngày mà trách mắng anh là không cố ý?”

Nghe vậy, hóa ra mình đúng là tội lỗi tày trời.

Tạ Kỳ Chi nhanh chóng bày tỏ lập trường: “Tất cả đều không cố ý. Em, em tối qua mệt quá, đầu óc không tỉnh táo, thật đấy! Vưu Nhiên trong lòng em tuyệt đối không quan trọng bằng anh—”

“Em dám để cậu ta quan trọng hơn anh thử xem?”

“Anh ơi, anh đừng giận nữa mà. Em đã nói với anh rồi,” Tạ Kỳ Chi giải thích, “Em bởi vì Vưu Nhiên có chút giống anh nên—”

“Có chút giống anh?” Anh trai cười lạnh một tiếng, “Giống anh thì có gì tốt đẹp?”

Anh trai mình tức đến phát điên rồi sao, đến cả bản thân cũng mắng à!

“Không phải đâu—” Im lặng hai giây, Tạ Kỳ Chi nhấn nhá từng chữ, “Anh trai là tốt nhất! Không được nói xấu bản thân như vậy!”

Sau khi giải thích rõ ràng rằng cậu và tóc xanh là bạn cùng lớp, bạn bè bình thường, thỉnh thoảng đi chơi cùng nhau, mình không thích cậu ấy, cậu ấy là người tốt và cũng không có ý gì với mình, cuối cùng Tạ Kỳ Chi cũng dỗ được người anh trai âm dương quái khí của mình.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu thở phào nhẹ nhõm, điện thoại bỗng vang lên một tiếng.

Dưới khung chat màu xanh lá, anh trai đã trả lời cậu.

Anh trai: 【Đã nhận được, có vấn đề gì nhờ thủ lĩnh Kỳ Kỳ lại chỉ thị nhé】

Tạ Kỳ Chi: 【Anh ơi QAQ】

Ứng Hoài khẽ híp mắt lại, lên tiếng hỏi: “Thủ lĩnh Kỳ Kỳ, buổi trưa muốn ăn gì?”

Bị hắn gọi như vậy, Tạ Kỳ Chi càng thêm xấu hổ, đỏ mặt ngẩng đầu lên: “Ứng Hoài, anh đừng gọi bậy!”

Ứng Hoài nhìn cậu nói: “Có việc thì anh là Ứng Hoài ca ca, không có việc thì anh là Ứng Hoài.”

Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra vẻ mặt hắn có chút khó lường. Cậu còn chưa kịp mở miệng, đã bất ngờ bị Ứng Hoài ấn vai đẩy ngã xuống ghế sofa.

Cánh tay hắn chắn ngang ngực Tạ Kỳ Chi, lưng cậu bị ép sát vào hắn, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm và nhịp tim của một người đàn ông ở phía sau.

Tạ Kỳ Chi cố sức nắm lấy cánh tay hắn, nhưng không thể đẩy ra hay đứng dậy. Cậu chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Ứng Hoài cúi xuống, khuôn mặt hắn ở rất gần.

Tạ Kỳ Chi bị hắn ấn xuống vò đầu một trận, rồi vỗ vỗ l*n đ*nh đầu hai cái. Hắn mới buông cậu ra, đứng dậy bỏ đi.

Tạ Kỳ Chi giãy giụa khiến cả người đổ mồ hôi, cơ thể nóng bừng, vẫn còn lưu lại cảm giác chạm vào không tự nhiên. Mạch máu ở cổ và cánh tay đập mạnh thình thịch.

Cậu bò dậy, dùng mu bàn tay chạm vào gò má đang nóng bừng, lườm về phía bóng lưng đang đi xa, bực tức hét lên: “Ứng Hoài, anh có bị bệnh không vậy?”

“Không có bệnh.” Ứng Hoài không nhanh không chậm đáp lại, “Nhưng anh là đại xấu xa.”

Mặc dù vẫn còn giận Ứng Hoài, nhưng bữa trưa do hắn nấu thì Tạ Kỳ Chi vẫn phải ăn.

Cậu không biết tài nấu ăn của Ứng Hoài ra sao. Hắn học nấu ăn chắc là sau khi gia đình phá sản và sống độc lập một mình, nhưng bốn món một canh trên bàn trông rất đầy đủ cả sắc, hương lẫn vị.

Cái người này sao cái gì cũng biết làm vậy. Tạ Kỳ Chi gắp một miếng thịt bò hầm khoai tây, cố tình kiếm chuyện: “Anh nấu ăn không ngon bằng dì giúp việc của em.”

“Thế à.” Ứng Hoài bình thản đáp, “Vậy đừng làm khổ Kỳ Kỳ nữa, về tìm dì của em nấu đi.”

Tạ Kỳ Chi: “…”

Sao hắn cũng âm dương quái khí lên vậy?

Tạ Kỳ Chi liếc nhìn Ứng Hoài vài lần, thấy hắn ngoài câu đó ra thì không có phản ứng gì khác, đành rất mất khí phách ngồi ăn sạch sẽ. Ăn xong thì cơn giận cũng tan biến, cậu còn chủ động dọn bát đũa mang đi rửa.

Buổi chiều, trời đổ cơn mưa. Trong tiếng tí tách, có một con chim nhỏ lông đen bay vào ban công, xòe đôi cánh ướt sũng ra như đang tìm chỗ nghỉ chân.

Tạ Kỳ Chi dựa vào ghế sofa lơ mơ ngủ gật, bị tiếng chim hót đánh thức. Cậu đi tới, cách cửa kính quan sát nó, khẽ hỏi Ứng Hoài đang ngồi gần đó đọc tài liệu: “Kia là chim gì vậy ạ?”

Ứng Hoài nhìn một cái, nói: “Chim ô đông.”

*乌鸫: hán việt là “ô đông” tức chim chích chòe.

Vì đoạn dưới có nhắc đến cách viết tên chim nên mình giữ nghĩa hán việt cho nó liền mạch nội dung.

“Là chữ đông nào?” Tạ Kỳ Chi hỏi, “Giống tên anh hai em à?”

“Chữ đông trong phương Đông, chữ đông của chim ô đông.” Ứng Hoài không ngẩng đầu lên, nói tiếp, “Anh ba em không mang tên chim.”

Tạ Kỳ Chi quay đầu lại hỏi: “Anh biết anh hai em sao?”

Ứng Hoài nói: “Không.”

“Vậy sao anh biết tên anh ấy?”

“Chỉ biết tên thôi.”

Tạ Kỳ Chi ngồi xuống sàn, cách cánh cửa kính nhìn con chim ô đông nhỏ, thẫn thờ. Chóp mũi cậu gần như chạm vào tấm kính đọng đầy hơi nước.

Cho đến khi mưa tạnh, chim ô đông vỗ cánh bay đi, cậu chớp mắt, khẽ nói: “Không biết anh hai em bây giờ ở đâu.”

Ứng Hoài ngước mắt lên. Hồi mới đón Tạ Kỳ Chi, cậu còn giận dỗi Tạ Chấp Lam vì chuyện anh hai của mình, giờ lại bỗng dưng trở nên buồn bã.

Hắn nhìn Tạ Kỳ Chi, thuận miệng nói: “Chim ô đông cũng như chim sẻ, thuộc loại chim dạo chơi trong khu dân cư. Em muốn thấy thì đâu cũng có.”

“Nhưng em không thể chạm vào chúng được.” Tạ Kỳ Chi nói.

Những loài chim hoang dã thường mang trên mình rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, bất kỳ loại nào cũng có thể đe dọa đến sinh mạng vốn đã yếu ớt của cậu.

Ứng Hoài không nói gì, nhưng Tạ Kỳ Chi lại đột nhiên quay đầu lại, hỏi hắn: “Bây giờ Tiểu Đao đang ở đâu ạ?”

Đôi mắt cậu trong veo, con ngươi xám xanh có một vẻ ngây thơ trong sáng, vẫn là dáng vẻ không hề thay đổi so với nhiều năm trước.

Ứng Hoài yên lặng nhìn cậu một lúc, rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, không trả lời.

Tạ Kỳ Chi không chớp mắt nhìn hắn, như thể cảm nhận được điều gì từ sự im lặng đó. Cậu khẽ gọi một tiếng: “Ứng Hoài ca ca, cún nhỏ của anh còn không ạ?”

“Không còn nữa.” Ứng Hoài đáp.

Hắn trả lời rất nhanh, ngữ điệu vẫn bình thản như thường, khiến Tạ Kỳ Chi không thể nào đoán được liệu hắn có đang buồn hay không.