Một Thanh Âm - Lăng Sơn - Chương 52
Chương 52: Cậu cũng sẽ không quay lại nữa
- Lăng Sơn -
Mặt trời dần hạ xuống, bàn tròn ngoài ban công cùng sàn nhà đều được phủ một tầng đỏ thẫm.
Gió lùa vào phòng khách, thổi tỉnh Tạ Kỳ Chi đang ngủ say. Cậu đi từ trong ra, không khí trở nên lạnh hơn, tóc mái bị gió thổi bay, những sợi tóc trắng mềm mại lướt qua vành tai.
Tạ Chấp Lam cầm cốc nước, quay người nhìn cậu, nhướn mày: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”
Tạ Kỳ Chi ngồi xuống cạnh bàn tròn, nói với anh trai: “Anh cũng không gọi em dậy.”
Mặt mũi Tạ Chấp Lam thả lỏng, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp cong lên thành một nụ cười: “Em tự mình tỉnh được mà, còn cần anh gọi sao?”
Tạ Kỳ Chi nhìn y không chớp mắt, cậu rất hy vọng y có thể ở lại, luôn ở bên cạnh mình, nhưng mặt trời sắp lặn rồi, y cũng sắp phải đi.
Trước khi y lên đường trở về Nghi Châu, có một vấn đề đã kìm nén trong lòng Tạ Kỳ Chi từ rất lâu, luôn không có được câu trả lời từ chỗ Ứng Hoài, cậu muốn hỏi anh trai.
“Anh,” cậu gọi Tạ Chấp Lam một tiếng, không chút báo trước mà hỏi thẳng, “Anh và anh Ứng Hoài chia tay như thế nào? Có phải vì anh lừa—”
“Khụ khụ—” Tạ Chấp Lam bị sặc, che miệng ho khan.
“Anh, anh không sao chứ!”
Dưới ánh mắt lo lắng của Tạ Kỳ Chi, Tạ Chấp Lam giơ tay ra hiệu mình không sao. Y đặt cốc nước lên bàn tròn, dở khóc dở cười nói: “Có chia tay đâu, tiền đề của chia tay ít nhất là phải hẹn hò đã chứ? Anh với cậu ta yêu đương cái quái gì chứ?”
Tạ Kỳ Chi chớp chớp mắt, đồng tử màu xanh xám dường như viết đầy chữ “Thật không?”.
“Tạ Kỳ Kỳ,” Tạ Chấp Lam thấy vẻ mặt không tin tưởng của cậu, không kìm được hỏi, “Em nghe mấy lời vớ vẩn này ở đâu ra đấy? Trước đây nghe Võ Tiểu Long đồn bậy à? Không phải còn có chuyện Ứng Hoài yêu thầm anh, vì anh mà độc thân bảy năm đấy chứ?”
Cái gì? Hắn còn thầm yêu anh trai bảy năm sao?
Tạ Kỳ Chi kinh ngạc hỏi: “Thế cái này thì sao? Là thật không?”
Tạ Chấp Lam: “……”
Y không vui nói: “Giả đấy.”
Tạ Kỳ Chi quan sát biểu cảm trên mặt anh trai, y đang cười, lại có chút bất đắc dĩ, vẻ mặt ở giữa sự hoang đường và buồn cười, cứ như giữa y và Ứng Hoài thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Điều này trái ngược với ký ức của Tạ Kỳ Chi.
Cậu nhớ lại Ứng Hoài lúc đó, nhớ lại cuộc điện thoại anh trai đã gọi cho mình, và mấy tuần sau cuộc điện thoại.
Cơn mưa xối xả gột rửa cửa sổ, cậu bé ngày ấy nhìn xuống qua tấm kính, cả thế giới đều mờ ảo. Cho đến khoảnh khắc Ứng Hoài xông vào sân, cậu vừa nhìn rõ đó là ai, thì một người khác đã lao ra dưới mưa, ôm lấy Ứng Hoài.
Không phải mơ, không phải ảo tưởng, cái ôm này là chuyện có thật đã xảy ra trong thực tế, nó không phải là giả.
“Em đã nhìn thấy,” Tạ Kỳ Chi cúi đầu, chầm chậm nói, “thấy anh hôn anh ấy, ôm nhau rồi anh ấy còn ngủ trong phòng của anh.”
“Khoan đã, anh hôn cậu ta khi nào? Anh đây chưa bao giờ hôn đàn ông.” Tạ Chấp Lam bị những lời cậu nói làm cho sởn da gà, cảm giác như giây tiếp theo mình và Ứng Hoài sẽ lao đầu vào kết hôn vậy.
Nhưng mà lúc này, đầu óc y trống rỗng. Chuyện đã từng hôn, từng ôm, từng ngủ cùng phòng, hồi tưởng lại chỉ hiện lên gương mặt vài cô gái xinh đẹp, không hề có mặt của đàn ông, lại càng không thể là Ứng Hoài.
“Anh từng hôn em,” Tạ Kỳ Chi nhắc nhở anh ấy, “Anh, em cũng là đàn ông.”
“Lúc đó em còn chưa lớn, sao mà tính là đàn ông được? Em tính là em bé thôi.” Tạ Chấp Lam thật sự không nhớ ra, đoán mò, “Rốt cuộc là khi nào? Khi chơi trò nói thật hay mạo hiểm à?”
Tạ Kỳ Chi không muốn gợi về chuyện xấu hổ y bị con gái tát tai, lại càng không thể nói ra, cậu gật đầu cho qua, rồi hỏi tiếp: “Thế còn chuyện sau đó thì sao? Lúc Ứng Hoài ca ca đến nhà ở, không phải vẫn luôn ngủ trong phòng anh sao?”
“Tạ Kỳ Kỳ, nhà chúng ta lớn lắm à? Cậu ta đến chỉ có thể ngủ ở phòng anh được chưa?” Tạ Chấp Lam vươn tay, đếm từng ngón một cho cậu nghe, “Bốn phòng ngủ ở tầng trên và tầng dưới, phòng của bố mẹ, của em, của anh, của dì giúp việc. Cậu ta không ngủ với anh thì lẽ nào ngủ với em? Lúc đó cậu ta còn bị sốt cao, em cũng bị sốt cao, anh hận không thể cách ly hai đứa ra, vậy mà em còn cứ lén lút chạy đi nói chuyện với hắn.”
Nói đến đây, ký ức của Tạ Chấp Lam dần trở nên rõ ràng.
Y ngồi trên ghế, ngả lưng ra sau, đầu ngón tay gõ gõ lên chiếc bàn tròn, nhàn nhã nói: “Anh nhớ ra rồi, nhà cậu ta không còn nữa, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng. Anh xuống đón hắn, định an ủi, kết quả tên khốn này không biết điều thì thôi, lại còn đấm thẳng vào bụng anh một cú. Thế mà anh vẫn đồng ý cưu mang cậu ta, anh trai em quả thực là một thiên thần.”
Nghe anh trai bị đấm, Tạ Kỳ Chi đáng lẽ phải phẫn nộ thay, ra mặt bênh vực y. Nhưng không hiểu vì Ứng Hoài lúc đó quá đáng thương, hay vì cậu đã từng tận mắt chứng kiến một phần sự thật, nên cậu không thể phẫn nộ nổi. Nhìn gương mặt được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng ấm áp của anh trai, cậu hỏi: “Thế nên anh ấy đấm anh, là vì anh lừa anh ấy sao?”
Tạ Chấp Lam im lặng một lát, gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Giữa y và Ứng Hoài, không có thứ mơ hồ, mập mờ như trong mắt Tạ Kỳ Chi, nhưng cũng đã từng có sự thân thiết và tin tưởng… Chỉ là sau này thì không còn nữa.
Đến tận bây giờ Tạ Chấp Lam vẫn không biết mình đã làm đúng hay sai. Nếu lúc đó anh không nghe lời chú Ứng, lừa Ứng Hoài ra nước ngoài, thì có phải ông ấy sẽ vì sự tồn tại của con trai mà giải quyết thỏa đáng hơn trong việc cạn kiệt nguồn vốn không?
Ít nhất cũng sẽ chẳng sốt ruột đến mức phải tẩu tán tài sản để chuẩn bị chạy trốn, dẫn đến mâu thuẫn tiền bạc với tình nhân, vì tranh giành vô lăng mà gặp tai nạn xe hơi mà qua đời.
Một người bố đã chết và một người bố nợ nần ngồi tù, với Ứng Hoài thì cái nào sẽ tốt hơn?
Tạ Chấp Lam không biết, y chỉ biết mình quả thực đã lấy đi một thứ gì đó từ Ứng Hoài.
Ví dụ như, sự tin tưởng hoàn toàn không phòng bị đối với những người bên cạnh hắn.
Hoàng hôn buông xuống, Tạ Chấp Lam đứng dậy, y nên đi rồi.
Tạ Kỳ Chi muốn tiễn anh trai, nhưng y không đồng ý. Y hơi cúi người, hai tay ôm lấy khuôn mặt đang buồn bã của Tạ Kỳ Chi, hỏi cậu: “Kỳ Kỳ không nỡ xa anh à?”
Tạ Kỳ Chi nhìn anh không chớp mắt, dốc sức gật đầu.
Tạ Chấp Lam buông tay, cười nói: “Em cứ giả vờ đi. Chỉ cần làm quen thêm vài người bạn có những linh kiện hơi giống anh, em là có thể lắp ráp đủ một anh trai phiên bản Tùng Thành rồi, nào còn bận tâm đến việc nhớ anh chứ?”
Tạ Kỳ Chi: “……”
Anh trai đi rồi, Ứng Hoài mới chịu từ phòng ngủ đi ra. Hắn đã thay quần áo, tóc cũng rối hơn lúc sáng một chút, nhìn là biết vừa mới ngủ dậy.
Ứng Hoài ngáp một cái, tùy tiện hỏi: “Anh trai em đi rồi à?”
“Vâng.” Tạ Kỳ Chi gật đầu đáp, “Anh ấy vừa đi.”
Ứng Hoài lười biếng đáp “ồ”, lướt qua cậu, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Kỳ Chi gọi mình.
“Ứng Hoài,” Tạ Kỳ Chi nói, “Em đã hỏi anh trai rồi, anh ấy nói anh ấy và anh chưa từng ở bên nhau.”
Ứng Hoài quay người, cau mày hỏi: “Anh cũng chưa từng nói mình với cậu ta ở bên nhau không phải sao?”
Tạ Kỳ Chi nhìn hắn: “Anh cũng chưa từng nói không có, nếu không có, tại sao anh không giải thích cho em?”
“Lười giải thích.” Ứng Hoài bước về phía phòng khách.
Tạ Kỳ Chi đuổi theo hỏi: “Anh không sợ bị em hiểu lầm sao?”
“Bị em hiểu lầm thì có ảnh hưởng gì đến anh?” Ứng Hoài không dừng bước, giống như hoàn toàn không bận tâm đến những câu hỏi thế này. Hắn mở tủ lạnh hỏi, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Đúng là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Sự tồn tại hay không tồn tại của mình, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn.
Tạ Kỳ Chi ngẩng đầu, từ góc độ của cậu, cơ thể Ứng Hoài bị cánh cửa tủ lạnh che khuất hoàn toàn, chỉ lộ ra một chút tóc đen. Không nhìn thấy mặt, giọng nói chẳng mang theo cảm xúc của hắn lọt vào tai Tạ Kỳ Chi, nghe lạnh lùng hơn bất cứ lần nào trước đây.
Không nhận được hồi đáp, Ứng Hoài đóng tủ lạnh lại.
Tạ Kỳ Chi đã sớm rời đi, chỉ còn lại một cánh cửa phòng đóng kín.
Không biết bắt đầu từ khi nào, là ngày Tạ Kỳ Chi nói không còn thích hắn nữa, hay là ngày Tạ Chấp Lam đến?
Việc chung sống bên Tạ Kỳ Chi, hóa ra trở thành một chuyện mang lại cho hắn cảm giác thất bại.
Nửa tiếng sau, Tạ Kỳ Chi nghe thấy hai tiếng gõ cửa quen thuộc. Ứng Hoài gọi cậu ăn cơm, cậu đáp lại một tiếng, mở cửa phòng, lại thấy Ứng Hoài vẫn đứng bên ngoài cửa.
Tạ Kỳ Chi ngước mắt, kỳ lạ hỏi: “Sao thế?”
Ứng Hoài không nói gì, giơ một tay lên đặt trên đầu cậu.
Tạ Kỳ Chi ngẩn ra một chút, không tránh.
Cánh tay Ứng Hoài như bóng của một cành tre, lướt qua hàng mi. Tạ Kỳ Chi cảm nhận rõ ràng độ ấm nóng từ lòng bàn tay hắn, cổ tay vương vấn một chút mùi gia vị, nhưng lực lại rất nhẹ, chỉ xoa xoa tóc cậu vài cái.
Như đang v**t v* một con thỏ làm hắn rất không vui.
Nhưng, hắn cũng làm con thỏ ấy rất không vui.
Ngày hôm sau, Tạ Kỳ Chi tỉnh giấc, Ứng Hoài và chiếc vali của hắn đều đã biến mất.
Trên bàn ăn có để lại bữa sáng, vẫn chưa nguội, còn sót lại chút hơi ấm.
Trên chai sữa dán một mẩu giấy nhớ màu vàng. Tạ Kỳ Chi gỡ xuống, nhìn thấy nét chữ thanh tú đẹp mắt, trên đó viết:
Ăn uống đầy đủ, đừng để bị bệnh.
Cậu rũ mắt nhìn một lát, gấp đôi mẩu giấy nhớ lại, nhét vào túi áo, rồi vừa ngậm bánh mì vừa vặn tay nắm cửa phòng ngủ của Ứng Hoài.
Đi xa mà hắn lại không khóa cửa, dễ dàng mở ra.
Tạ Kỳ Chi đi vào, mọi thứ đều như cũ, chỉ có thêm một chú Stitch màu xanh, bị Ứng Hoài đặt đại trên chiếc ghế sofa đơn trước cửa sổ sát sàn.
Cậu vỗ vỗ đầu chú Stitch, tuy là món quà Ứng Hoài không mấy thích… nhưng sự tồn tại của nó, ít nhất có thể khiến Ứng Hoài khi ngồi đọc sách ở đây, trông không cô đơn đến vậy.
Tạ Kỳ Chi đã hẹn với Lâm Kiến Thiện rồi, buổi trưa cô ấy sẽ đến đón mình.
Cậu nhét cây rêu nhung trên bàn vào ba lô, tưới nước cho mấy cây xanh ít ỏi trong nhà, cầu nguyện chúng có thể sống sót qua nửa tháng Ứng Hoài vắng mặt.
Đừng để hắn vừa quay về, lại phát hiện trong nhà có thêm vài linh hồn nhỏ thuộc giống mới.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Tạ Kỳ Chi đeo ba lô lên vai, kéo vali đi ra ngoài.
Bước ra khỏi cánh cửa này, cậu cũng sẽ không quay lại nữa.