Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng - Chương 27

Chương 27:

- Khuyết Danh -

Rõ ràng, những người trong nhà cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Tô Thanh Hà là người lên tiếng trước.

"Những lời cô gái ngoài kia nói là thật sao?"

"Nếu đúng như vậy, Dư Ngôn tuyệt đối không thể qua lại với chủ tịch Tạ!"

"Dù tôi có đồng ý, cha mẹ ở nước ngoài cũng sẽ không bao giờ chấp nhận!"

Sắc mặt người nhà họ Tạ lập tức trở nên căng thẳng, đặc biệt là ông cụ Tạ, vẻ mặt ông khó coi vô cùng, cố nén giận mà trấn an.

"Không phải như các vị nghĩ đâu, người phụ nữ này luôn bám lấy Khiên Xuyên, tôi sẽ lập tức sai người đuổi cô ta đi."

Nói rồi, ông cụ liền muốn đứng dậy gọi người.

Nhưng đúng lúc này, Tô Dư Ngôn bỗng đứng lên.

"Khoan đã."

"Từ khi tôi tiếp xúc với Khiên Xuyên, cô Giang này đã không ngừng gây khó dễ. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào."

Nói xong, cô quay sang nhìn Tô Thanh Hà.

"Anh, chúng ta ra ngoài hỏi cho rõ ràng đi."

Hai người cùng đứng dậy, Tạ Khiên Xuyên muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.

Mọi người cùng bước ra cửa, chỉ thấy Giang Thanh Hoan dắt theo Tạ Cẩn, từng bước từng bước tiến về phía họ.

Sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi, chỉ có cô ta vẫn thản nhiên, còn bảo Tạ Cẩn chào hỏi từng người.

"Ông nội, bà nội, ba."

Giang Thanh Hoan lại đẩy nhẹ lưng thằng bé, hỏi tiếp.

"Nói đi, mẹ là ai?"

Tạ Cẩn mở to đôi mắt tròn xoe, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.

Ở phía sau cổ, chỗ mọi người không nhìn thấy, còn có một vết bầm, rõ ràng là do Giang Thanh Hoan đánh.

Thằng bé run rẩy, sợ hãi trả lời.

"Mẹ, mẹ là mẹ của con."

Lời vừa dứt, Giang Thanh Hoan lập tức đắc ý nhìn về phía Tô Dư Ngôn.

"Nghe rõ rồi chứ?"

"Những gì tôi nói với cô trước đây đều là sự thật. Khi cô Kiều sinh con thì đã qua đời, cho nên đứa trẻ này chỉ có thể được nuôi bên cạnh cô ấy. Tôi và Khiên Xuyên vốn đã quen biết từ lâu, vậy nên tôi không phải kẻ thứ ba gì cả."

"Thế nhưng bây giờ, tôi và anh ấy tình cũ chưa dứt, còn cô lại đang qua lại với anh ấy. Hôm nay tôi đến đây chỉ để xin nhà họ Tạ một lời giải thích."

27

Nghe thấy lời của Giang Thanh Hoan, Tô Thanh Hà lập tức tức giận, quay sang nhìn người nhà họ Tạ, giọng điệu không còn ôn hòa như ban nãy.

"Nếu đã như vậy, phiền các người xử lý chuyện gia đình của mình trước đi. Nhà họ Tạ các người, nhà họ Tô chúng tôi không trèo cao nổi."

"Từ nay về sau, mong rằng Tạ tổng đừng quấn lấy em gái tôi nữa."

Nói xong, anh kéo tay Tô Dư Ngôn, giận dữ rời đi.

Tạ Khiên Xuyên muốn bước lên đuổi theo, nhưng lại bị Giang Thanh Hoan giữ chặt tay. Anh ta vừa bực bội vừa tức giận, nhưng ngại ông cụ Tạ đang có mặt, cũng không thể phát tác ngay lúc này.

Chỉ đến khi xe chạy xa, Tô Thanh Hà mới bật cười, trêu chọc Tô Dư Ngôn.

"Mọi chuyện quả nhiên như em dự liệu, Giang Thanh Hoan đúng là không nhịn được mà ra tay."

"Như vậy thì cô ta đã hoàn toàn chọc giận nhà họ Tạ, chỉ e là chẳng có kết cục tốt đẹp gì."

Tô Dư Ngôn vẫn giữ vẻ điềm nhiên như đã đoán trước mọi thứ.

"Chỉ cần chờ xem chó cắn chó thôi. Người nhà họ Tạ ai cũng tàn nhẫn, giờ bọn họ muốn bám vào nhà họ Tô, để thể hiện thành ý của mình, bọn họ sẽ không xử nhẹ tay với Giang Thanh Hoan đâu."

"Huống hồ, Tạ Khiên Xuyên sớm đã chán ghét cô ta. Lần này cô ta còn lợi dụng con cái, càng chạm vào điểm kiêng kỵ của nhà họ Tạ."

"Bọn họ thật sự nghĩ chúng ta sẽ liên hôn với họ sao? Đúng là không tự soi lại bản thân xem mình là thứ gì."

Nhìn dáng vẻ tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay của cô, Tô Thanh Hà mỉm cười hài lòng.

"Anh còn lo em quay về sẽ bị cô ta lừa lần nữa, nhưng nhìn em thế này, chắc là anh lo thừa rồi."

Tô Dư Ngôn cười nhạt trong lòng.

Trải qua tổn thương như vậy, nếu còn có thể bị những lời hoa mỹ của hắn ta lừa dối một lần nữa, vậy thì cô mới thực sự ngu ngốc.

Bây giờ, Giang Thanh Hoan đã nhận trừng phạt, người tiếp theo, chính là Tạ Khiên Xuyên.

Tin tức về Giang Thanh Hoan xuất hiện lần nữa là trên bản tin thời sự.