Ngân Hà Lấp Lánh, Bình Minh Hé Rạng - Chương 9
Chương 9:
- Khuyết Danh -
Sao giờ này lại ở đây săn sóc cô?
Dùng bữa xong, lòng cô vẫn bất an, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng Tạ Khiên Xuyên chẳng nói gì cả.
Trước khi đi ngủ, anh ta bưng một cốc nước mật ong đến, ngồi xuống bên cô.
“A Tự, dạo này em ngủ không ngon, anh pha mật ong cho em, uống đi, nó giúp ngủ ngon hơn.”
Cô nhìn cốc nước, không muốn uống, viện đủ lý do từ chối.
Nhưng sức anh ta lớn hơn cô nhiều, nửa dỗ dành nửa ép buộc, đặt chiếc cốc sát bên môi cô.
“Ngoan nào, uống đi rồi mới ngủ ngon được.”
Cô không thể chống cự, chỉ có thể ép mình uống hết cốc nước mật ong.
Chẳng bao lâu sau, cô đột nhiên thấy đầu óc choáng váng, rồi mất đi ý thức.
8
Kiều Tự hôn mê dường như đã có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cô ở trong bệnh viện, nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, trước mắt toàn là bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.
Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dù cố thế nào cũng không thể thốt ra lời.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng mở mắt, nhưng phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở nhà.
Toàn thân đau nhức đến mức không thể chịu nổi. Cô đang định ngồi dậy gọi người giúp việc vào, thì vô tình nghe thấy họ trò chuyện bên ngoài cửa.
“Phu nhân vẫn chưa tỉnh lại sao? Haiz, thật là đáng thương.”
“Đúng vậy, bình thường tiên sinh tỏ ra yêu thương phu nhân đến thế, ai mà ngờ sau lưng lại có thể ra tay tàn nhẫn với cô ấy chỉ vì tiểu thư Giang chứ!”
“Ông cụ không cho anh ta liên lạc với tiểu thư Giang, lại còn cho người tông xe vào cô ta, nên anh ta tức giận trút giận lên phu nhân. Không chỉ chuốc thuốc khiến phu nhân hôn mê, mà còn đưa cô ấy đến bệnh viện… cắt bỏ t* c*ng. Sau đó anh ta còn thẳng thừng tuyên bố với ông cụ rằng, nếu còn dám động đến tiểu thư Giang, thì anh ta sẽ trả lại cho phu nhân gấp trăm lần như vậy!”
“Anh ta còn nói, đừng hòng đưa cậu chủ nhỏ đi đâu hết. Phu nhân bây giờ đã mất t* c*ng, không thể sinh con được nữa, chỉ có tiểu thư Giang mới xứng đáng sinh con cho anh ta.”
“Đúng vậy, hơn nữa phu nhân vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, để tránh cô ấy phát hiện ra, tiên sinh đã đưa cô ấy về nhà ngay sau khi phẫu thuật, còn dặn chúng ta tuyệt đối không được để cô ấy biết.”
“Ai mà dám nói ra chứ? Chẳng khác nào muốn lấy mạng phu nhân!”
…
Kiều Tự ngồi đờ đẫn trên giường, cảm giác như có một tia sét giáng thẳng xuống đầu mình, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.
Bàn tay cô run rẩy vén áo lên, quả nhiên nhìn thấy trên bụng có một vết sẹo, hiển nhiên là mới khâu lại không lâu, chỉ là thuốc tê vẫn còn tác dụng nên cô chưa cảm nhận được hết cơn đau.
Khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đến mức không thể thở nổi.
Tạ Khiên Xuyên vì Giang Thanh Hoan mà g**t ch*t đứa con của cô, hủy hoại đôi chân của cô vẫn chưa đủ.
Bây giờ, anh ta còn cắt bỏ cả t* c*ng của cô ư?
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô phải hỏi anh ta cho ra lẽ.
Cô gắng gượng bò xuống giường, lảo đảo đẩy xe lăn lao ra ngoài.
Vì quá hoảng loạn, cô vô tình xông vào căn phòng mà trước nay Tạ Khiên Xuyên không cho ai bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, cô hoàn toàn sững sờ.
Không chỉ có điện thoại của anh ta đầy ắp ảnh của Giang Thanh Hoan, mà căn phòng này, cũng chất đầy hình ảnh của cô ta.
Trên giá sách, còn có vô số kỷ vật của họ.
Có chiếc khăn quàng cổ Giang Thanh Hoan tự tay đan cho anh ta, có những bức thư tình anh ta viết cho cô ta, thậm chí cả dây rốn còn sót lại khi Giang Thanh Hoan sinh Tạ Cẩn.
Trên bàn làm việc, có một cuốn nhật ký.
Cô mở ra, câu đầu tiên đập vào mắt cô chính là: “Hôm nay, tôi phải cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu. Tôi đã lường trước rằng, quãng đời còn lại của tôi sẽ chỉ toàn là đau khổ.”
Từng câu, từng chữ tiếp theo đều như những nhát dao sắc bén, tàn nhẫn đâm thẳng vào thân thể cô.