Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 142
Chương 142:
- Thiên Thu Tuế Dẫn Phát -
Chương 59:
“Có việc?”
Tưởng có thể rời đi sớm một chút.
Tần Túc không thể không lạnh giọng, để đối phương có gì thì nói nhanh, không dám chậm trễ.
“!”
Đang lúc bồi hồi, Tô Chương Hoa nghe thấy tiếng cửa phòng thay đồ mở ra.
Ngẩng đầu vừa chạm phải ánh mắt lạnh băng của Tần Túc.
Sau đó liền nghe giọng nói lãnh đạm vang lên, Tô Chương Hoa khẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu không phải từng trải qua một giờ huấn luyện phía trước, dáng vẻ cao ngạo của Tần Túc chắc chắn đã khiến Tô Chương Hoa tránh xa ba mét.
Nhưng nay tuy trong lòng vẫn còn e ngại, ngoài miệng Tô Chương Hoa đã có thể cất lời.
“Là thế này Tần Túc, chúng tôi nghĩ mọi người đều là lớp trưởng nên để tiện giao lưu về sau, đã lập ra một cái nhóm chat. Định hỏi xem cậu có muốn tham gia không?”
Tần Túc vừa bước vào phòng thay đồ.
Phía sau các lớp trưởng khác vì chuyện ở sân huấn luyện, đều mong muốn từ nay về sau còn có thể giữ liên hệ với Tần Túc.
Bèn nghĩ ra biện pháp lập ra một nhóm chat “lớp trưởng”.
Ngay từ khi nhập học, danh tiếng của Tần Túc đã vang dội.
Trước đây, có người trên tàu từng muốn xin cách liên hệ quang não của Tần Túc nhưng đã bị từ chối.
Chuyện đó tự nhiên nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Để giải thích rõ ràng, Tô Chương Hoa lập tức mở quang não của mình, trình chiếu giao diện nhóm “lớp trưởng khoá 26”.
Gánh theo kỳ vọng của mọi người, tâm trạng Tô Chương Hoa thấp thỏm.Cũng không chắc Tần Túc có đồng ý tham gia hay không?
Nếu Tần Túc từ chối, bọn họ cũng chẳng có cách nào khác.
Tần Túc vốn đang vội.Khi nghe Tô Chương Hoa nói, ánh mắt liền dừng lại ở giao diện quang não.
Chờ Tô Chương Hoa giải thích xong, anh liền thao tác thêm vào:
“Được.”
“A? À… được rồi, được rồi.”
Tô Chương Hoa nghe vậy, liền thấy tên Tần Túc hiện lên ngay trên vị trí đầu tiên trong danh sách nhóm.
Đáy lòng đè nén nãy giờ vui mừng như điên.Liên tục gật đầu, nét mặt và dáng người đều rõ ràng thả lỏng.
Tần Túc lại hỏi: “Còn việc gì không?”
Trong trạng thái hung phấn, Tô Chương Hoa nghe vậy vội vàng lắc đầu:
“Không có không có.”
“Gặp lại sau.”
Xác định đối phương không còn việc gì nữa, Tần Túc hạ giọng chào rồi rời đi.
Tô Chương Hoa cũng vẫy tay với Tần Túc:
“Hẹn gặp lại.”
Tần Túc xoay người đi, trong lòng tuy sốt ruột nhưng bước chân dưới ánh nhìn của mọi người vẫn ổn định, không nhanh không chậm.
Bên ngoài nhóm người đang chờ tin tức từ Tô Chương Hoa.
Vừa thấy trong nhóm hiện lên một ID mới, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, há hốc mồm.
Bọn họ đang định reo hò, thì bắt gặp bóng dáng lạnh lẽo của Tần Túc xuất hiện trong tầm mắt.
Để giữ hình tượng trước mặt Tần Túc, làm mình trông có vẻ điềm đạm hơn.
Cả đám lập tức kìm nén hưng phấn, chỉ dám phát ra vài tiếng khe khẽ.
Đợi đến khi bóng dáng Tần Túc khuất hẳn, mọi người mới đồng loạt buông lỏng, nói cười ầm ĩ.
“Từ nay về sau, chuyện ‘cùng nhóm với Tần Túc’ không còn là đặc quyền của ban 6 nữa rồi.”
Laris lên tiếng, vừa gửi ảnh chụp danh sách nhóm vào nhóm nhỏ bốn người vừa khoe khoang.
“Đúng thế, trời mới biết trước đây mỗi lần thấy ban 6 khoe khoang trên diễn đàn.Tôi ghen tị đến mức nào.”
“Quá đồng cảm, mỗi lần trên diễn đàn nhắc tới Tần Túc, ban 6 lại nhảy vào bình luận kiểu ‘nhắc mới nhớ, tôi chung nhóm với Tần Túc đấy’… Nghe mà bực, hận không thể chui qua Tinh Võng đấm cho một cái.”
“Ban 6 còn thêm ghi chú sau tên mạng của mình là ‘đã chung nhóm với Tần Túc’, nhìn mà ngứa cả răng.”
Tề Sóc vừa cà khịa, vừa gõ lạch cạch sửa lại một loạt nickname trên các tài khoản mạng xã hội.
“Khoan đã, lão Tề, sao mày lại ghi sau tên mình là ‘được Tần Túc trực tiếp chỉ đạo, và cùng nhóm với Tần Túc’ thế kia?”
Tề Sóc tỉnh bơ: “Tao từng ghen tị thì mặc kệ, cười người hôm trước hôm nay người cười. Có gì khó hiểu đâu? Phong thủy xoay vòng, giờ đến lượt tao phải khoe, chẳng lẽ cơ hội tới tao lại bỏ qua à?”
Tô Chương Hoa từ phòng thay đồ đi ra.
Nghe mọi người bàn tán mới chợt nhớ, nhìn về chỗ Hạ Ôn Viễn từng ngồi rồi nhắc:
“Lớp trưởng ban 7 không có ở đây, có ai là bạn cậu ta không? Nên kéo cậu ta vào nhóm không nhỉ?”
Lời vừa nói ra, cuộc trò chuyện rôm rả lập tức rơi vào im lặng.
Không ai muốn đứng ra làm “kẻ xấu” trong chuyện này.
Một lúc lâu, chẳng có ai lên tiếng.
Tô Chương Hoa mới ý thức được mình vừa nêu ra vấn đề khó xử, liền vội đổi sang đề tài chuyện bát quái:
“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thắc mắc, tại sao Tần Túc lại không ưa Hạ Ôn Viễn à?”
Laris thực ra biết đôi chút.Nhưng lại không có chứng cứ, cũng không điều tra được gì chắc chắn.
Phần lớn chỉ là suy đoán giữa bốn người bọn họ, nên không nói ra.
Trong đám đông, vì liên quan đến Hạ Mục Chi nên người quen thuộc nhất với Hạ Ôn Viễn chính là Laris.
Còn những người khác thì gần như chẳng biết gì.
“Tôi cũng tò mò, nhưng mặc kệ lý do là gì.Tôi chỉ biết rằng trong sự kiện Viterta.Tần Túc vì để tránh cho những học sinh cấp cao hơn vốn chẳng quen biết mình, chết trên chiến trường.”
“Tần Túc sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu những người khác. Với tinh thần cao thượng đó, dù cán cân thiên về bên nào, tôi cũng đã có lựa chọn cho riêng mình.”
Những lời này, hầu như đều nói trúng tiếng lòng của đa số mọi người.
